Bạch Dạ Hành - Chương 37
Karasawa Yukiho đến chậm năm phút so với giờ hẹn. Kazunari giơ tay về phía cô. Cô lập tức trông thấy, bước đến chỗ anh ta. “Xin lỗi, em đến muộn.” Cô xin lỗi.
“Không sao, anh cũng vừa tới.”
Nữ phục vụ tới, Yukiho gọi trà sữa. Vì đang là ban ngày lại không phải ngày nghỉ, nên quán ăn gia đình này không có nhiều người lắm.
“Thật ngại quá, lại mời riêng em ra đây.”
“Đâu có gì ạ,” Yukiho khe khẽ lắc đầu, “có điều, trong điện thoại em đã nói rồi, nếu là chuyện của Eriko, em không thể nói gì được.”
“Chuyện này thì anh biết. Anh nghĩ, có lẽ cô ấy có bí mật rất lớn.”
Yukiho nghe vậy bèn cụp mắt xuống. Lông mi cô rất dài. Một vài thành viên trong câu lạc bộ cho rằng cô giống như búp bê Pháp, nếu cặp mắt tròn thêm một chút nữa thì không sai chút nào, Kazunari thầm nghĩ.
“Nhưng mà, chỉ khi anh hoàn toàn không biết chút gì,cách làm này mới có ý nghĩa.”
“Hả?” Cô ngạc nhiên thốt ra một tiếng, ngẩng đầu lên.
Nhìn vẻ mặt đó của cô, anh nói tiếp, “Có người gửi cho anh một tấm ảnh, nặc danh, vàlại còn là chuyển phát nhanh.”
“Ảnh ạ?”
“Thực tình anh không muốn cho em xem thứ này, nhưng mà...” Kazunari cho tay vào túi áo.
“Xin đợi một chút.” Yukiho vội vàng kêu lên, “Có phải... bức ảnh trong thùng xe tải không ạ?”
“Đíng, địa điểm là trong thùng xe tải, chụp...”
“Eriko?”
“Đúng.” Kazunari gật đầu lược bớt, “Trần truồng.”
Yukiho bụm miệng, cơ hồ nước mắt sắp rơi xuống đến nơi, nhưng đúng lúc này nữ phục vụ lại mang trà sữa đến, nên cô cố nén lại. Kazunari thở phào, nếu cô bật khóc ở nơi thế này thì sẽ không biết thêm được gì.
“Em thấy tấm ảnh này rồi à?” Anh ta hỏi.
“Vâng.”
“Ở đâu?”
“Ở nhà Eriko, gửi đến nhà cô ấy. Thật đáng sợ, bộ dạng ấy thật kinh khủng...” Yukiho nghẹn ngào.
“Sao lại thế!” Kazunari siết chặt bàn tay trên mặt bàn, mồ hôi túa ra nhớp nháp trong lòng bàn tay.
Để lấy lại bình tĩnh, anh ta nhìn ra ngoài cửa sổ. Bên ngoài mưa bụi bay lất phất không ngừng, vẫn chưa đến tháng Sáu, nhưng có lẽđã vào mùa mưa dầm rồi. Anh ta nhớ lại lần đầu tiên dẫn Eriko đến hiệu cắt tóc, lúc ấy trời cũng mưa. “Có thể cho anh biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?”
“Xảy ra chuyện gì ạ... thì là như vậy đó, Eriko bị tấn côngbất ngờ...”
“Chỉ vậy thôi thì anh không hiểu. Ở đâu? Bao giờ?”
“Ở gần nhà Eriko... thứ Năm tuần trước nữa.”
“Thứ Năm tuần trước nữa... chắc chắn chứ?”
“Vâng ạ.”
Kazunari lấy cuốn sổ ghi chép, giở lịch ra kiểm tra ngày. Đúng như anh ta nghĩ, chính là ngày hôm sau lần cuối cùng cô gọi điện cho anh ta, ngày mà cô nói muốn đi mua quần áo.
“Báo cảnh sát chưa?”
“Không báo ạ.”
“Tại sao?”
“Bố mẹ Eriko nói, nếu để mọi người biết chuyện này thì còn đau đớn hơn... Em cũng nghĩ như thế.”
Kazunari đấm xuống bàn ăn. Trong lòng tuy phẫn nộ, nhưng anh ta có thể hiểu được tâm trạng của bố mẹ cô. “Ảnh được gửi đến cho anh và Eriko, chứng tỏ thủ phạm không phải là kẻ qua đường, em có thấy vậy không?”
“Em hiểu. Nhưng mà, ai lại đi làm chuyện kinh khủng này chứ...”
“Anh nghĩ đến một khả năng.”
“Gì ạ?”
“Chỉ có một người có thể làm như vậy.”
“Lẽ nào là...”
“Đúng vậy.” Kazunari chỉ buông ra hai chữ đó, rồi né tránhánh mắt của Yukiho. Cô dường như đã hiểu được ý anh ta.
“Không thể nào... phụ nữ sao có thể làm được chuyện ấy?”
“Cô ta đã thuê đàn ông. Một gã có thể làm ra những chuyện bỉ ổi ấy.”
Kazunari thuật lại chuyện mình nhận được điện thoại từ một gã không rõ lai lịch hôm thứ Sáu tuần trước cho Yukiho nghe. “Nhận được điện thoại xong liền thấy tấm ảnh đó, anh lập tức chắp nối hai sự việc lại với nhau. Còn nữa, anh nhớ ra trong điện thoại, người đàn ông đó còn nói những lời rất khó hiểu, bảo quỹ của câu lạc bộ khiêu vũ là do Kanae quản lý.”
Yukiho hít vào một hơi. “Ý anh là, chị ấy dùng tiền quỹ câu lạc bộ trả cho tên xấu xa kia?”
“Khó tin thật, nhưng anh đã điều tra rồi.”
“Trực tiếp hỏi thẳng chị Kurahashi ạ?”
“Không, anh có cách khác. Anh biết số tài khoản, nhờ ngân hàng kiểm tra xem có rút tiền hay không là được mà.”
“Nhưng số tài khoản ở chỗ chị Kurahashi cơ mà?”
“Phải, nhưng vẫn còn cách khác.”
Kazunari úp úp mở mở. Sự thật là, Kazunari đã ra sức nhờ vả người của ngân hàng Sankyo quen với nhà mình điều tra hộ.
“Kết quả,” anh ta hạ giọng, “thứ Ba tuần trước nữa một trăm hai mươi nghìn yên đã được rút ra bằng thẻ. Và theo như anh mới hỏi sáng hôm nay, thứ Hai tuần này cũng rút thêm một trăm ba mươi nghìn yên nữa.”
“Nhưng chưa chắc đã là chị Kurahashi rút mà, cũng có thể là người khác.”
“Như anh điều tra được, trong ba tuần gần đây ngoài cô ta ra, không ai đụng đến tấm thẻ ngân hàng đó cả. Người cuối cùng cầm đến chính là em.” Nói đoạn, anh ta chỉ vào Yukiho.
“Là cái lần chị Kurahashi bảo Eriko tính sổ sách đúng không ạ? Hai ba ngày sau, em đã trả sổ sách và thẻ ngân hàng cho chị ấy rồi.”
“Từ hôm ấy, tấm thẻ luôn ở chỗcô ta. Rõ ràng rồi. Cô ta đã thuê người tấn công Eriko.”
Yukiho thở ra một hơi. “Em thật sự không thể nào tin nổi.”
“Anh cũng vậy.”
“Nhưng đây chỉ là suy đoán của anh thôi. Làm gì có chứng cứphải không? Kể cả chuyện tài khoản kia, có thể chỉ tình cờ rút cùng số tiền ấy thôi.”
“Em nghĩ trên đời này có chuyện trùng hợp như vậy ư? Anh nghĩ là nên báo cảnh sát. Cảnh sát mà vào cuộc, nhất định sẽ tóm được đuôi cô ả.”
Vẻ mặt Yukiho rõ ràng là phản đối cách làm này. Anh ta vừa dứt lời, cô đã cất tiếng, “Như em đã nói từ đầu, gia đình Eriko không mong muốn làm lớn chuyện lên. Cho dù có báo cảnh sát như anh nói, điều tra ra được ai là hung thủ, thì cũng không thể xoa dịu được tổn thương mà Eriko phải chịu đựng.”
“Nói thì nói vậy, nhưng không thể cứ thế mà bỏ qua được, anh không nuốt trôi nổi cục tức này!”
“Đó là,” Yukiho chăm chú nhìn thẳng vào mắt Kazunari, “vấn đề của anh, không phải vậy sao?”
Trong một giây Kazunari không biết phải đáp trả cô như thế nào. Anh ta nín thở, chăm chăm nhìn gương mặt cân đối củaYukiho.
“Hôm nay em đến đây, cũng là để truyền đạt lại lời nhắn của Eriko.”
“Lời nhắn?”
“Tạm biệt, em rất vui, cảm ơn anh... Đây là những lời bạn ấy muốn nói.” Yukiho nói bằng giọng đều đều.
“Khoan đã! Hãy để anh gặp cô ấy môt lần.”
“Xin anh đừng đưa ra những yêu cầu vô lý. Hãy nghĩ tới cảm xúc của bạn ấy.” Yukiho đứng dậy, gần như không đụng vào cốc trà sữa, “Thực ra em cũng không muốn làm nhiệm vụ này chút nào. Nhưng vì bạn ấy, em mới miễn cưỡng nhận lời. Xin anh cũng hiểu cho nỗi khó xử của em.”
“Karasawa...”
“Em xin phép.” Yukiho đi ra cửa, nhưng lại dừng bước ngay sau đó, “Em sẽ không ra khỏi câu lạc bộ Khiêu vũ đâu, nếu như cả em cũng rút lui, bạn ấy sẽ áy náy.” Dứt lời, cô lại cất bước. Lần này thì hoàn toàn không dừng lại.
Đến khi bóng cô biến mất khỏi tầm nhìn, Kazunari thở dài một tiếng, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mưa vẫn không ngừng rơi.