Bạch Dạ Hành - Chương 41
Sau khi kết thúc tiết thứ tư, Tomohiko nhanh chóng đến văn phòng. Gọi là văn phòng, thực ra cũng không có biển hiệu, mà chỉ là một căn hộ trong tòa nhà cũ. Đối với Tomohiko, nơi này có rất nhiều kỷ niệm. Lần đầu tiên tới đây, có nằm mơ anh ta cũng không nghĩ mình sẽ ra vào nơi này nhiều như vậy. Đến trước phòng 304, anh ta lấy chìa khóa ra mở cửa. Ngay sau cửa là bếp, Kirihara đang ngồi quay mặt về phía bàn làm việc.
“Sớm nhỉ.” Anh ta quay người lại nói với Tomohiko.
“Vừa tan học là đến thẳng đây.” Tomohiko trả lời trong lúc cởi giày, “Quán mì đông nghẹt khách, không chen vào được.”
Trên bàn làm việc đặt một bộ máy tính cá nhân, là chiếc PC8001 của hãng NEC. Trên màn hình màu xanh lục hiện lên hàng chữ “Hôm nay trời nắng, chào anh, tôi là Yamada Taro...”
“Hệ thống xử lý văn bản?” Tomohiko đứng sau lưng Kirihara hỏi.
“Đúng, con chip và phần mềm đến rồi.”
Hai tay Kirihara linh hoạt gõ lên bàn phím, anh ta gõ vào các phím chữ alphabet, nhưng trên màn hình lại hiển thị chữ Hiragana trong tiếng Nhật. Gõ vào là UMA, thì chữ “うま” xuất hiện. Kế đó, Kirihara ấn vào phím cách. Vậy là, thiết bị điều khiển đĩa từ nối với máy tính liền phát ra những tiếng cách cách, góc phải bên dưới màn hình xuất hiện hai chữ Kanji “馬” và “牛”, mỗi chữ lần lượt có đánh số 1 và 2. Kirihara ấn phím số 1, đĩa cứng lại phát ra tiếng động, chữ Hiragana “うま” liền biến thành chữ Kanji “馬”. Tiếp đó, anh ta nhập vào “しか” rồi dùng phương thức tương tự chuyển thành chữ Kanji “鹿” . Vậy là hoàn thành được chữ “馬鹿 (baka: đồ ngốc)”. Mất gần mười giây.
Tomohiko không khỏi cười thiểu nâo. “Viết tay chắc chắn nhanh hơn.”
Hệ thống ở trong ổ đĩa từ, mỗi lần chuyển đổi lại phải gọi ra, đương nhiên rất tốn thời gian. Nếu như cài cả hệ thống vào bộ nhớ, tốc độ sẽ nhanh hơn mấy lần, có điều, chiếc máy tính này cùng lắm chỉ có thể làm vậy. Nói gì thì nói, đĩa từ vẫn rất lợi hại.”
“Từ giờ là thời đại của đĩa từ à?”
“Đương nhiên.”
Tomohiko gật gật đầu, ánh mắt chuyển về phía thiết bị đọc đĩa từ. Khi trước, việc đọc và viết chương trình hầu hết đều dùng băng cát xét làm trung gian, nhưng thực sự quá tốn thời gian, dung lượng cũng nhỏ. Nếu đổi sang dùng đĩa từ, tốc độ và dung lượng ghi nhớ đều tăng lên rất nhiều.
“Vấn đề là ở phần mềm.” Kirihara buông ra một câu.
Tomohiko lại gật đầu, cầm chiếc đĩa từ 5,25 inch trên bàn lên. Anh ta biết rõ Kirihara đang nghĩ gì.
Lúc bọn họ kinh doanh phần mềm trò chơi cho máy tính cá nhân qua bưu điện, phản ứng nhận được hết sức đáng kinh ngạc. Đến một hôm, hóa đơn chuyển tiền đột nhiên gửi đến lả tả như tuyết rơi, toàn bộ đều là tiền đặt mua phần mềm trò chơi. Dự đoán “chắc chắn sẽ bán chạy” của Kirihara quả nhiên đã thành sự thật.
Khoảng thời gian sau đó, tình hình kinh doanh vẫn tốt. Có thể nói họ đã kiếm một món lớn. Nhưng đến giờ việc buôn bán lại ngày càng bế tắc. Một mặt vì đối thủ cạnh tranh tăng thêm song nguyên nhân lớn nhất là ở bản quyền. Trong quá khứ bản lậu của những phần mềm đang nổi kiểu như Kẻ xâm lược ngoài hành tinh đều có thể đăng báo quảng cáo rao bán công khai, nhưng có những dấu hiệu cho thấy không thể làm như thế được nữa. Vì đã có những hoạt động kiểm soát bản sao chép mềm. Trên thực tế, đã có mấy công ty bị kiện, “công ty” của bọn Tomohiko cũng nhận được thư cảnh cáo.
Dự đoán của Kirihara đối với chuyện này là: “Nếu dây vào kiện cáo, có lẽ việc sao chép chương trình sẽ không được công nhận nữa.” Bằng chứng năm 1980 luật bản quyền ở Mỹ đã được sửa đổi. Trong luật sửa đổi ghi rõ “Chương trình phần mềm là sự thể hiện một cách sáng tạo tư tưởng học thuật của cá nhân người viết ra nó, được coi là một tác phẩm.”
Nếu chương trình phần mềm sao chép không thể bán công khai, muốn sinh tồn được trên con đường này, chỉ có thể tự phát triển lấy chương trình. Song, bọn Tomohiko không có vốn, cũngchẳng có kỹ thuật.
“À phải rồi, cái này của cậu.” Kirihara nói như vừa sực nhớ, đoạn lấy một phong bì trong túi ra.
Tomohiko nhận lấy phong bì ngó thử, thấy bên trong có tám tờ giấy bạc mười nghìn yên.
“Thù lao hôm nay, đó là phần của cậu.”
Tomohiko bỏ phong bì đi, nhét tiền vào túi quần bò. “Chuyện ấy, sau này tính sao?”
“Chuyện ấy?
“Thì...”
“Thẻ ấy hả?”
“Ừm.”
“Cái này,” Kirihara khoanh tay trước ngực, “nếu muốn dùng chiêu đó kiếm một mớ, tốt nhất là tranh thủ làm cho sớm. Cứ lần lữa dây dưa, bọn họ sẽ có biện pháp ngăn chặn đấy.”
“Biện pháp ngăn chặn... hệ thống xác nhận mật khẩu thời gian thực?”
“Đúng.”
“Nhưng thấy bảo làm như vậy tốn kém nên hầu hết các cơ quan tài chính đều không hứng thú...”
“Cậu tưởng chỉ có mình chúng ta phát hiện ra sơ hở của thẻ rút tiền thôi chắc? Chẳng bao lâu nữa, khắp nơi trên toàn quốc đều sẽ có người làm việc hôm nay chúng ta đã làm. Đến lúc ấy, ngân hàng có hà tiện đến mấy cũng không thể tính toán chi phí đắt rẻ, mà phải thay đổi ngay lập tức.”
“Ờ...” Tomohiko thở dài.
Hệ thống xác nhận mật khẩu thời gian thực, là phương thức không trực tiếp lưu mật khẩu trên thẻ rút tiền, mà ghi trong hệ thống máy chủ của ngân hàng. Nghĩa là mỗi khi chủ thẻ dùng thẻ, máy rút tiền tự động đều phải hỏi máy chủ xem mật khẩu có chính xác không. Vì vậy, thẻ giả do bọn họ chế tạo sẽ không ý nghĩa gì nữa.
“Tuy vậy, lặp đi lặp lại nhiều lần chuyện hôm nay cũng rất nguy hiểm. Coi như qua được cửa ải của máy quay giám sát, thì cũng không biết có thể lòi đuôi ở chỗ nào khác hay không.” Kirihara nói.
“Vả lại, nếu như tiền gửi trong tài khoản tự dưng ít đi mộtcách khó hiểu, chủ thẻ sẽ đi báo cảnh sát.”
Kirihara đang nói tới đây thì chuông cửa ngoài vang lên. Hai người đưa mắt nhìn nhau.
“Chị Namie à?” Tomohiko nói.
“Hôm nay chị ấy chắc không đến, với lại lúc này chị ấy vẫn chưa hết giờ làm.” Kirihara nhìn đồng hồ thắc mắc, “Không sao, cậu cứ ra mở cửa đi.”
Tomohlko đứng sau cánh cửa, nhìn qua lỗ quan sát xem tình hình bên ngoài. Ngoài cửa có một người đàn ông mặc đồ công nhân màu xám, khoảng chừng trên dưới ba mươi tuổi.
“Có chuyện gì vậy?”
“Tôi tới kiểm tra định kỳ máy thông gió.” Người đàn ông ấy trả lời, nét mặt vô cảm.
“Ngay bây giờ à?”
Người đàn ông gật đầu. Tomohiko thầm nghĩ: thái độ người này thật khó chịu. Sau đó anh ta tạm khép cửa lại gỡ dây xích ra mở cửa. Bên ngoài đột nhiên có thêm hai người đàn ông khác. Một gã cao to mặc áo khoác màu lam sậm và một gã trẻ tuổi mặc vest màu xanh lục đứng trước mặt. Gã mặc đồ công nhân lùi lại phía sau. Tomohiko lập tức cảm nhận được nguy hiểm, toan đóng cửa, nhưng đã bị gã cao to kia cản lại.
“Làm phiền một chút.”
“Các người có việc gì?”
Tomohiko hỏi, nhưng người đàn ông kia chẳng nói một lời, cứ thế chen vào. Tomohiko bị bờ vai rộng của gã đẩy sangmột bên. Dường như trên quần áo gã thoang thoảng mùi quýt.Sau gã cao lớn, gã trẻ tuổi mặc vest xanh lục cũng bước vào,cạnh lông mày bên phải của người này có một vết sẹo. Kirihara vẫn ngồi trên ghế, ngẩng đầu nhìn hai kẻ lạ mặt.
“Các người là ai?”
Gã cao lớn vẫn không trả lời. Gã tự tiện đi cả giày vào, đưa mắt nhìn khắp phòng, sau đó kéo chiếc ghếTomohiko vừa ngồi lúc nãy ngồi xuống.
“Namie đâu?” Gã hỏi Kirihara. Trong mắt gã cao lớn bắn ra những ánh nhìn lạnh lẽo, mái tóc đen chải hất ngược ra phía sau, dính sát vào da đầu.
“Không biết.” Kirihara nghiêng nghiêng đầu, “Xin hỏi ông là ai?”
“Namie ở đâu?”
“Tôi không biết. Ông tìm chị ấy có việc gì?”
Gã cao to vẫn phớt lờ câu hỏi của Kirihara, quay sang phía người trẻ tuổi mặc đồ Tây đưa mắt ra hiệu. Gã trẻ tuổi kia cũng đi cả giày vào phòng bên trong. Ánh mắt gã cao to dời đến bộ máy tính đặt trên bàn làm việc, gã hất cằm, nhìn chằm chăm vào màn hình.
“Đây là thứ gì?” Gã hỏi.
“Hệ thống xử lý văn bản tiếng Nhật.” Kirihara trả lời.
“Hừ,” gã đàn ông có vẻ cụt hứng, lại đảo mắt nhìn quanh trong phòng, “công việc này kiếm được tiền không?”
“Chỉ cần biết được cách kiếm.” Kirihara trả lời.
Gã cao to nhún vai, thấp giọng cười khẩy.
“Xem chừng, chú mày không biết cho lắm, có phải không?”
Kirihara nhìn về phía Tomohiko, Tomohiko cũng đang nhìn anh ta.
Gã trẻ tuổi bên trong đang lục lọi đồ đạc trong các thùng giấy, gian đó là kho chứa đồ.
“Ông có việc cần tìm chị Nishiguchi?” Kirihara nói ra họ của Namie, “Vậy thì phiền ông thứ Bảy hoặc Chủ Nhật quay lại được không? Không phải ngày nghỉ, chị ấy sẽ không đến đây.”
“Chuyện đó thì tao biết.”
Gã cao to lấy trong túi áo khoác ngoài ra một bao thuốc Dunhill, ngậm một điếu, rồi dùng bật lửa cùng nhãn hiệu châm thuốc.
“Namie không liên lạc với chú mày à?” Gã ta phả ra một làn khói, hỏi.
“Hôm nay thì không, có lời gì muốn nhắn chị ấy à?” Kirihara nói.
“Không cần nhắn cho nó.”
Gã cao to làm ra vẻ muốn gảy tàn thuốc lên mặt bàn, Kirihara nhanh nhẹn đưa tay trái ra, chuẩn bị đón lấy.
Gã ta nhướng mày lên. “Làm gì thế?”
“Ở đây có rất nhiều thiết bị điện tử, xin hãy cẩn thận tàn thuốc.”
“Thế thì lấy cái gạt tàn ra đây.”
“Không có.”
“Ồ.” Miệng gã ta nhếch lên, “Vậy, thì tao dùng.” Nói đoạn, gã gảy tàn thuốc vào lòng bàn tay Kirihara.
Thấy Kirihara vẫn tỉnh bơ, dường như gã ta càng khó chịu.
“Cái gạt tàn của chú mày khá đấy.” Nói đoạn, gã dụi điếu thuốc vào bàn tay Kirihara.
Tomohiko có thể nhận ra, cơ bắp toàn thân Kirihara đang căng lên, nhưng nét mặt anh ta vẫn thản nhiên, cũng không lên tiếng, cứ giơ tay trái ra, nhìn chằm chằm vào gã đàn ông.
“Định chứng tỏ bản thân hả?”
“Không phải.”
“Suzuki,” gã cao lớn gọi với vào trong, “tìm được gì rồi?”
“Không có, không có gì cả.” Gã trẻ tuổi được gọi là Suzuki trả lời.
“Vậy hả?”
Gã cao to cất bao thuốc và bật lửa vào túi, cầm cái bút bi trên bàn lên, viết gì đó lên mép quyển sách Hướng dẫn sử dụng phần mềm xử lý văn bản. “Nếu Namie liên lạc với chú mày, thì gọi điện tới đây, cứ nói là cửa hàng điện.”
“Ông họ gì?” Kirihara hỏi.
“Biết họ của tao thì có tác dụng chó gì với mày chứ?” Gã ta nhổm dậy.
“Nếu chúng tôi không gọi cho ông thì sao?” Kirihara hỏi.
Gã cao to bật cười, khịt mũi.
“Tại sao không gọi? Làm như vậy có lợi gì cho chúng mày chứ?”
“Có thể chị Nishiguchi sẽ không để chúng tôi liên lạc với ông.”
“Nghe cho kỹ đây, chú em.” Gã cao to chỉ vào ngựcKirihara, “Liên lạc hay không thì cũng chẳng có lợi gì cho chúng mày cả; nhưng nếu không liên lạc, tao đảm bảo chúng mày sẽ chịu hậu quả, có thể sẽ phải hối hận cả đời đấy. Chú mày biết rõ là nên làm gì rồi chứ?”
Kirihara nhìn mặt gã đàn ông một lúc, rồi khẽ gật đầu. “Vâng.”
“Vậy thì tốt, chú mày không phải thằng ngốc.” Gã ta đưa mắt ra hiệu với gã trẻ tuổi tên Suzuki. Suzuki liền ra khỏi phòng. Gã rút cái ví da, đưa cho Tomohiko hai tờ mười nghìn yên. “Tiền chữa vết bỏng.”
Tomohiko lẳng lặng nhận lấy, ngón tay anh ta vẫn đang run lên. Gã đàn ông có lẽ đã nhìn thấy liền cười nhạt khinh miệt.
Hai người vừa rời khỏi, Tomohiko liền khóa cửa lại, móc dây xích vào, quay đầu nhìn Kirihara. “Cậu không sao chứ?”
Kirihara không trả lời, đi vào phòng trong, kéo rèm cửasổ ra.
Tomohiko cũng bước đến bên cạnh anh ta, nhìn qua cửa sổ xuống dưới. Bên vệ đường phía trước khu chung cư có một chiếc Benz sẫm màu. Một lúc sau, ba gã kia xuất hiện. Gã cao to và gã trẻ tên Suzuki ngồi ở ghế sau, tên mặc đồ công nhân ngồi ghế lái.
Thấy chiếc Benz đi khỏi, Kirihara mới nói, “Gọi điện cho Namie.”
Tomohiko gật đầu, dùng máy điện thoại đặt trong bếp gọi đến nhà Nishiguchi Namie, nhưng không ai nghe máy. Anh ta vừa đặt ống nghe xuống vừa lắc đầu.
“Nếuchị ấy ở nhà, mấy tên kia cũng không đến đây.” Kirihara nói.
“Vậy thì cũng không ở ngân hàng nhỉ?” Tomohiko nói. Chỗ làm chính thức của Namie là chi nhánh Showa của ngân hàng Daito.
“Có thể là xin nghỉ phép rồi.” Kirihara mở chiếc tủ lạnh nhỏ, lấy khay làm nước đá ra, đổ vào bồn nước, tay trái cầm một cục lên.
“Chỗ bỏng của cậu có sao không?”
“Không sao.”
“Đám người kia là ai vậy? Trông giống như yakuza ấy.”
“Có lẽ không sai đâu.”
“Chị Namie sao lại dây dưa với những kẻ này...”
“Có trời biết.” Sau khi cục đá đầu tiên tan chảy trên tay, Kirihara lại cầm thêm một cục nữa, “Cậu cứ về nhà trước đi, có tin gì tớ sẽ liên lạc với cậu sau.”
“Cậu định thế nào?”
“Tối nay tớ ở lại đây, có thể Namie sẽ gọi điện tới.”
“Vậy tớ cũng...”
“Cậu về nhà.” Kirihara lập tức nói, “Đồng bọn của mấy tên kia có thể đang theo dõi chỗ này. Nếu cả hai chúng ta đều ở lại đây, bọn chúng sẽ sinh nghi.”
Đúng là vậy. Tomohiko từ bỏ ý định ấy, quyết định vềnhà.
“Liệu có phải ở ngân hàng xảy ra chuyện gì không?”
“Có trời biết.” Kirihara dùng tay phải sờ sờ vết bỏng trên tay trái, nhăn mặt vẻ khổ sở, hẳn là một cơn đau vừa nhói lên.