Bạch Dạ Hành - Chương 44

Sáng ngày thứ Hai, Kirihara đến đón bọn họ. Trước tiên anh ta xin lỗi Namie, nói là không tìm được chỗ thích hợp, nên muốn cô trốn tại một khách sạn công vụ[16] ở Nagoya một thời gian.

“Hôm qua cậu đâu có bảo vậy.” Tomohiko nói. Tối qua Kirihara gọi điện thoại tới, nói đã tìm được chỗ thích hợp bảo Namie chuẩn bị để sáng sớm nay xuất phát.

“Sớm nay tình hình thay đổi đột ngột, nhưng không kéo dài quá lâu đâu, chị cố chịu một chút.”

“Tôi không sao đâu.” Namie nói, “Hồi trước tôi từng ở Nagoya một thời gian nên cũng quen thuộc nơi đó.”

“Chính vì tôi có nghe chị nhắc đến, nên mới chọn Nagoya.”

Khu đỗ xe dưới tầng hầm khách sạn có một chiếc xe Mark II màu trắng của Toyota đỗ sẵn. Kirihara bảo đó là xe đi thuê, vì nếu đi chiếc Liteace vẫn dùng có thể bọn Enomoto sẽ sinh nghi.

“Đây là vé tàu Shinkanshen và bản đồ đến khách sạn.” Sau khi lên xe, Kirihara đưa cho Namie một phong bì và một tờ giấy in màu trắng.

“Cảm ơn cậu đã giúp tôi nhiều như vậy.”

“Còn nữa. Tốt nhất chị nên mang theo thứ này.” Kirihara lấy ra một túi giấy.

“Gì đây?” Liếc vào trong túi, Namie cười thiểu não.

Tomohiko ở bên cạnh cũng nghển đầu qua nhìn, thấytrong túi là một bộ tóc giả dùng cho nữ, xoăn tít đầy khoa trương, kính râm và khẩu trang.

“Tiền trong mấy tài khoản giả kia của chị, hẳn phải dùng thẻ để rút đúng không?” Kirihara vừa khởi động xe vừa nói, “Lúc rút tiền, chị nên hóa trang. Dù hơi mất tự nhiên cũng không được để máy quay giám sát ghi hình gương mặt lại.”

“Cậu tính toán kỹ thật.Cảm ơn, vậy tôi xin nhận.” Namie bỏ túi giấy vào trong túi du lịch đã chật cứng.

“Đến đó phải liên lạc đấy nhé.” Tomohiko dặn.

“Ừm.” Namie mỉm cười gật đầu.

Kirihara cho xe chạy.

Sau khi tiễn Namie lên tàu Shinkanshen, Tomohiko và Kirihara cùng quay về văn phòng.

“Mong rằng chị ấy có thể trốn đi thuận lợi.” Tomohiko nói. Kirihara không trả lời anh ta, mà hỏi ngược lại, “Chuyện của Enomoto cậu nghe rồi chứ?”

“Ừ.” Tomohiko đáp.

“Người đàn bà đó thật ngu ngốc.”

“Ơ...”

“Enomoto từ đầu đã cố ý tiếp cận Namie, hẳn là toan tínhlợi dụng vị trí của chị ta ở ngân hàng để gạt tiền. Cả chuyện chị ta va quệt xe bị bọn giang hồ kiếm chuyện, chắc chắn cũng do một tay hắn sắp đặt. Một trò lừa cỏn con như thế cũng không phát hiện ra thì đúng là đầu óc có vấn đề. Hồi trước cũng vậy, cứ dính đến đàn ông là chị ta chẳng còn chút minh mẫn gì nữa.”

Tomohiko không nói lại được gì, chỉ gượng nuốt nước bọt, nhưng dạ dày nặng trĩu như vừa nuốt vào một cục chì. Anh ta hoàn toàn không nghĩ như Kirihara.

Hôm đó, Tomohiko về nhà sớm, đợi điện thoại của Namie.

Nhưng không có cuộc điện thoại nào.

Xác Namie được phát hiện trong khách sạn công vụ ở Nagoya vào ngày thứ tư sau khi Tomohiko tiễn cô. Cô bị một vật nhọn giống như dao đâm vào ngực và bụng. Theo phân tích, cô đã chết được hơn bảy mươi hai tiếng.

Namie xin nghỉ hai ngày ở ngân hàng cô đang làm việc. Từ ngày thứ ba là thành nghỉ không lý do. Phía ngân hàng cũng đang tìm cô.

Trong các đồ đạc cô mang theo có năm quyển sổ tiết kiệm. Tổng số tiền trong các tài khoản đó hôm thứ Hai vẫn còn hơn hai mươi triệu yên, nhưng lúc phát hiện ra thi thể, số dư đãgần như bằng không.

Theo kết quả điều tra của ngân hàng, Namie đã chuyển tiền bất hợp pháp trong nhiều năm. Năm quyển sổ tiết kiệm ấy, dường như được dùng với mục đích đó.

Phía cảnh sát lần theo tài khoản mà Nishiguchi Namie chuyển tiền vào, đã bắt Enomoto Hiroshi, thành viên hội đồng quản trị của một công ty vì tình nghi trộm cắp tài sản, đồng thời cũng tiến hành điều tra Enomoto trong vụ án sát hại Nishiguchi Namie.

Tuy nhiên vẫn chưa tìm thấy số tiền được rút ra từ năm tài khoản của Namie. Đã xác nhận chắc chắn là do Namie dùng thẻ rút ra, vì máy quay giám sát ở chỗ máy rút tiền tự động có quay lại được một người đàn bà cải trang với tóc giả, kính râm cũng như khẩu trang được tìm thấy trong túi hành lý của Namie.

Đọc bài báo có nội dung đó xong, Sonomura Tomohiko lao vào nhà vệ sinh nôn mửa, cho đến khi dạ dày trống rỗng.

Bạch Dạ Hành

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3