Bạch Dạ Hành - Chương 64

Ngoài tiền sảnh vẳng lại tiếng mở khóa, Makoto nằm bần thần trên ghế xô pha nhổm dậy. Kim đồng hồ treo tường chỉ đúng chín giờ.

Ngoài hành lang có tiếng bước chân, rồi cửa bật mở.

“Xin lỗi, em về muộn quá.”

Yukiho mặc áo khoác xanh rêu bước vào, hai tay đều xách đồ. Tay phải cầm hai túi giấy, tay trái xách hai túi mua hàng ở siêu thị, trên vai còn đeo một chiếc túi chéo màu đen nữa.

“Anh đói chưa ạ? Em chuẩn bị ngay đây.”

Cô đặt túi của siêu thị xuống sàn bếp, đi vào phòng ngủ. Những nơi cô đi qua để lại một mùi hương ngòn ngọt.

Mấy phút sau, cô đã thay đồ ở nhà từ trong phòng đi ra, trên tay cầm chiếc tạp dề. Cô vừa buộc quanh người vừa đi vào bếp.

“Em đã mua đồ chế biến sẵn về, không cần đợi lâu lắm đâu, lại có cả canh đóng hộp nữa.” Giọng nói mang theo tiếng thở hổn hển từ trong bếp vẳng ra.

Makoto vốn đang xem báo, nghe thấy những lời này, không khỏi khó chịu. Chính bản thân anh cũng không hiểu được mình bực bội vì chuyện gì. Nếu buộc phải nói ra, thì có lẽ chính là giọng nói tràn trề sức sống ấy của cô.

Makoto bỏ tờ báo xuống, đứng dậy, đi về phía căn bếp đang phát ra tiếng chuẩn bị.

“Em bắt anh ăn đồ ăn sẵn à?”

“Anh nói gì cơ ạ?” Yukiho lớn tiếng hỏi lại. Có vẻ âm thanh của máy hút mùi làm cô nghe không rõ, điều này khiến anh ta càng thêm cáu.

Cô đang chuẩn bị đun nước trên bếp gas, nghiêng đầu nhìn chồng đứng ngoài cửa bếp với ánh mắt khó hiểu.

“Anh bảo em để anh đợi lâu như vậy, rốt cuộc vẫn bắt anh ăn uống qua loa thế này à!”

Miệng cô há hốc thành hình chữ “O”, kế đó, cô tắt máy hút mùi đi. Không khí lập tức ngừng lưu thông, cả căn nhà lặng phắc.

“Em xin lỗi, anh không vui ạ?”

“Nếu chỉ là thỉnh thoảng, anh cũng không có gì để nói.” Makoto nói. “Nhưng mà dạo này ngày nào cũng như ngày nào, tối tối em đều về muộn, bày thức ăn làm sẵn ra, lần nào cũng thế!”

“Em xin lỗi, nhưng mà, em sợ để anh đợi lâu quá...”

“Anh đã đợi. Đợi đến phát chán rồi. Anh còn định ăn luôn mì ăn liền cho xong, đợi lâu để rồi ăn đồ mua bên ngoài về thì khác gì ăn mì đâu?”

“Xin lỗi. Em... tuy không thể thành lý do, nhưng gần đây thật sự rất bận... làm anh khó chịu, em thật sự rất xin lỗi.”

“Việc làm ăn phát triển, thật đáng chúc mừng đấy.” Makoto biết khóe miệng mình đang nhệch sang một bên rất khó coi.

“Anh đừng nói vậy. Xin lỗi, từ giờ em sẽ chú ý.” Hai tay Yukiho đặt trên tạp dề, đầu cúi xuống.

“Câu này anh nghe nhiều lần lắm rồi.” Makoto đút tay vào túi quần, buông lại một câu như thế.

Yukiho chỉ cúi đầu, không lên tiếng, chắc bởi không thể nói lại được. Nhưng gần đây những lúc như thế này, Makoto bất giác lại nghĩ: liệu có phải cô cho rằng chỉ cần cúi đầu như thế, đợi khi nào cơn sấm sét qua đi là xong hay không.

“Sao em không nghỉ đi?” Makoto nói. “Anh thấy, không thể nào làm tốt cả hai việc được. Mà em cũng rất vất vả.”

Yukiho không nói năng gì. Cô đang tránh tranh luận về chuyện này.

Thoáng sau, bờ vai cô bắt đầu khe khẽ run rẩy, hai tay túm vạt dưới của chiếc tạp dề lên che mắt, tiếng nghẹn ngào vang lên sau bàn tay.

“Em xin lỗi.” Cô nhắc lại lần nữa, “Em thật chẳng ra gì. Thật sự rất vô dụng, chỉ gây thêm phiền phức cho anh... anh để em làm điều mình thích, em lại không thể nào báo đáp được anh. Em thật chẳng ra gì. Makoto, có lẽ anh không nên kết hôn với em.” Nước mắt làm giọng cô thổn thức, câu được câu chăng, chốc chốc lại kèm theo tiếng thút thít.

Nghe thấy một tràng những lời hối lỗi này của Yukiho, Makoto không thể trách móc được cô nữa, ngược lại còn cảm thấy mình thật hẹp hòi khi nổi giận đùng đùng vì một chuyện cỏn con.

“Thôi được rồi.” Anh ta đành xoa dịu. Yukiho không cãi lại câu nào nên có muốn cãi nhau cũng chẳng cãi được.

Makoto trở lại ghế xô pha, giở tờ báo ra. Yukiho lại đến hỏi, “Vậy...”

“Gì?” Anh ta quay đầu hỏi.

“Bữa tối... tính sao ạ? Muốn nấu gì đó cũng không có nguyên liệu.”

“À...” Makoto cảm thấy người mệt rã rời. “Tối nay ăn thứ em mua về là được.”

“Được không ạ?”

“Không thì cũng chẳng còn cách nào.”

“Xin lỗi, em lập tức đi chuẩn bị ngay đây.” Yukiho biến mất vào trong bếp.

Nghe thấy tiếng máy hút mùi hoạt động trở lại, Makoto vẫn có cảm giác không thể thoải mái được.

“Em có thể đi làm không?” Khi còn một tháng nữa là kỷ niệm một năm ngày cưới, Yukiho đưa ra câu hỏi này. Vì không hề có sự chuẩn bị, Makoto ngẩn người ra.

Yukiho giải thích rằng cô có người bạn trong giới thời trang muốn mở cửa hàng riêng, hỏi cô có muốn làm cùng không. Người đó định mở cửa hàng thời trang nhập khẩu.

Makoto hỏi cô có muốn làm hay không, cô bảo muốn thử một lần xem sao.

Lần đầu tiên từ khi thôi dính dáng vào cổ phiếu, đôi mắt ảm đạm không chút thần thái của cô sáng bừng lên lấp lánh. Thấy cô như vậy, Makoto không thể nói ra lời phản đối.

Anh ta chỉ nhắc cô chớ nên quá sức, rồi đồng ý. Mười ngón tay Yukiho đan vào nhau trước ngực, dùng thinh lặng để biểu lộ niềm vui của mình.

Cửa hàng bọn cô ở Nam Aoyama, Makoto đã đến đó mấy lần. Bên trong toàn bộ là cửa kính kéo màn, cảm giác rất sang trọng. Đi ngang qua trước cửa tiệm có thể nhìn thấy các loại trang phục nữ nhập khẩu và các mặt hàng tạp hóa. Sau này anh ta mới biết, tất cả tiền trang hoàng trong cửa tiệm đều do Yukiho bỏ ra.

Người hợp tác với Yukiho tên là Tamura Noriko, cả gương mặt lẫn thân hình đều tròn lẳn, có vẻ gì đó bình dân. Đúng như ấn tượng bề ngoài, Noriko là một người chịu khó. Theo như Makoto quan sát, công việc của họ dường như được phân công thế này: Yukiho phụ trách tiếp khách hàng, còn Tamura Noriko lấy quần áo, tính tiền.

Cửa hàng này hoàn toàn kinh doanh theo hình thức hẹn trước, có nghĩa là khách sẽ hẹn sẵn ngày đến cửa hàng. Như vậy, bọn họ có thể dựa theo kích cỡ và sở thích của khách để chuẩn bị hàng. Cách làm này có thể nói hiệu quả, tiết kiệm được không gian trưng bày hàng.

Sự thành bại của phương thức kinh doanh này hoàn toàn dựa vào các mối quan hệ của bọn họ, nhưng từ lúc khai trương đến giờ, dường như chưa bao giờ hết khách.

Makoto ít nhiều cũng lo rằng Yukiho liệu có quá mải mê với việc kinh doanh cửa hàng thời trang mà chểnh mảng việc nhà không, nhưng khi ấy vẫn chưa có hiện tượng thế này. Có lẽ Yukiho cũng sợ Makoto nghĩ như thế nên sau khi mở tiệm, cô còn dốc nhiều tâm sức vào việc nhà hơn cả trước. Không những không nấu nướng qua quýt, mà cũng không bao giờ về muộn hơn Makoto cả.

Hai tháng sau khi mở cửa hàng, Yukiho lại một lần nữa gây bất ngờ, cô hỏi Makoto có muốn làm chủ cửa hàng không.

“Chủ cửa hàng? Anh? Tại sao?”

“Hình như chủ nhà phải nộp thuế thừa kế tài sản nên cần tiền gấp, hỏi bọn em có ý mua lại cửa hàng hay không.”

“Em muốn mua à?”

“Đúng ra là em nghĩ nếu mua chắc chắn có lợi. Giá nhà đất ở khu vực ấy sau này nhất định chỉ có tăng chứ không giảm. Giá mà chủ nhà đưa ra lúc này, có thể nói là phá giá rồi đấy!”

“Nếu anh không mua thì sao?”

“Vậy thì đành chịu thôi,” Yukiho thở dài, “em đành phải mua vậy.”

“Em?”

“Em nghĩ, xét địa thế khu vực ấy, ngân hàng chắc sẽ chấp thuận cho vay.”

“Em sẽ đi vay tiền?”

“Vâng ạ.”

“Em muốn mua thế à?”

“Cũng một phần, vả lại em cảm giác nếu không mua sợ là sẽ không ổn. Nếu mình không mua, chủ nhà nhất định sẽ tìm người khác, như vậy nếu không may, có thể phải trả nhà mất.”

“Trả nhà?”

“Bảo bọn em trả nhà, để tiện bán cửa hàng đi với giá cao hơn.”

Makoto thoạt tiên không tỏ thái độ gì, nhưng sau đó bắt đầu suy nghĩ một cách nghiêm túc.

Không phải là anh ta không mua được. Nhà Takamiya có mấy mảnh đất ở Seijo, sau này toàn bộ đều do Makoto kế thừa, chỉ cần bán đi một ít là được. Nếu thuyết phục đúng cách, hẳn mẹ anh ta cũng không phản đối, vì bất động sản của nhà bọn họ trên thực tế gần như đều ở tình trạng bỏ không.

Anh ta không tán thành việc Yukiho vay tiền ngân hàng vì như thế, rất có khả năng cô sẽ lại dồn hết tâm tư vào công việc. Hơn nữa, anh ta cũng cảm thấy không thoải mái khi cô đứng tên sở hữu cửa hàng. “Để anh suy nghĩ mấy ngày đã.” Makoto nói với Yukiho, thực ra, khi ấy anh ta đã quyết tâm rồi.

Đầu năm 1987, cửa hàng ở Nam Aoyama đã thuộc sở hữu của Makoto. Và khoản tiền thuê trích ra từ doanh thu của Yukiho và bạn được chuyển vào tài khoản của anh ta.

Không lâu sau, Makoto đã hiểu được tầm nhìn xa của Yukiho là thế nào.

Do nhu cầu tòa nhà văn phòng ở trung tâm Tokyo tăng cao, giá đất cũng tăng ngoài mức pháp luật cho phép, kết quả là trong một thời gian ngắn đã xảy ra hiện tượng sốt đất bất thường khiến giá đất tăng gấp hai, ba lần. Liên tục có người tìm đến Makoto, hỏi anh ta có dự định bán cửa tiệm và mảnh đất ở Nam Aoyama hay không. Mỗi lần nghe đối phương ra giá, anh ta đều nghĩ chẳng rõ đây có phải thực hay không.

Lúc này, anh ta cũng bắt đầu thoáng nảy sinh cảm giác tự ti trước Yukiho. Makoto dần dần cho rằng, xét về năng lực sinh tồn, năng lực quản lý kinh doanh và cả sự táo bạo, có lẽ anh ta đều không so được với người phụ nữ này. Anh ta không biết chính xác kết quả công việc của cô thế nào, nhưng có thể khẳng định cửa hàng thời trang của bọn họ đang làm ăn ngày một phát đạt. Trước mắt, cô đang có kế hoạch mở cửa hàng thứ hai ở Daikanyama.

So với cô, bản thân anh ta thì sao? Mỗi lần nghĩ tới đây, Makoto lại thấy buồn rầu. Bản thân anh ta chẳng có can đảm để bắt đầu một việc gì. Lấy lý do rằng cá tính mình thích hợp làm công cho người khác, chỉ bám riết lấy công ty. Không sử dụng hiệu quả những bất động sản may mắn được thừa kế và đang sống trong căn hộ cha mẹ cho.

Vẫn còn một chuyện nữa khiến anh ta càng cảm thấy không cất đầu lên nổi. Đó chính là cơn sốt cổ phiếu. Năm ngoái, cổ phiếu NTT vừa lên sàn đã lập tức tăng cao bất thường, thị trường cổ phiếu tựa hồ cũng theo đà đó được kéo lên, bắt đầu phát triển mạnh mẽ. Thiên hạ bảo nhau nếu có tiền không thể không chơi cổ phiếu.

Thế nhưng, nhà Takamiya lại hoàn toàn không có duyên với cổ phiếu, lý do đương nhiên là bởi anh ta từng trách móc Yukiho về chuyện này. Sau bận đó, cô cũng không bao giờ nhắc gì đến cổ phiếu nữa. Nhưng cứ tưởng tượng đến việc cô nhìn cơn sốt cổ phiếu vô tiền khoáng hậu này như thế nào, anh ta lại cảm thấy ngứa ngáy khắp cả người.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3