Bạch Dạ Hành - Chương 72
Vừa vào bãi dỗ xe, Imaeda Naomi liền chau mày, mấy chục chỗ đỗ xe gần như đã chật kín. “Nền kinh tế bong bóng đã vỡ rồi cơ mà nhỉ?” Anh ta lẩm bẩm.
Imaeda đỗ chiếc Honda Prelude yêu quý vào chỗ đỗ trong cùng, kéo túi đựng đồ đánh golf màu đen ra khỏi cốp xe. Lớp bụi mỏng phủ túi là kết quả của việc bị bỏ trong góc nhà hai năm. Anh ta học đánh golf theo lời khuyên của đàn anh trong công ty, có một thời gian cũng tương đối say mê, nhưng từ sau khi ra làm riêng một mình, anh ta thậm chí còn không lấy gậy đánh golf ra khỏi túi đựng nữa. Không phải vì công việc của anh ta quá bận rộn, mà chỉ vì không có cơ hội ra sân. Anh ta cảm nhận sâu sắc rằng, môn đánh golf này thực sự không thích hợp với những con sói cô đơn.
Cửa chính của sân tập golf Eagles làm người ta liên tưởng đến những khách sạn công vụ giá rẻ. Bước qua cửa, Imaeda lại thấy thêm chán nản. Trong sảnh những người chơi ngồi xếp hàng đợi đến lượt đang buồn chán xem ti vi, tổng cộng có gần mười người.
Mặc dù rất muốn đến vào lúc khác nhưng nếu không vào ngày thường chắc tình trạng cũng chẳng thay đổi. Anh ta đành đi về phía quầy tiếp tân làm thủ tục đợi.
Sau đó, Imaeda ngồi xuống xô pha, lơ đãng ngước nhìn ti vi. Đang phát sóng trực tiếp trận đấu sumo, là vòng đấu mùa hè của giải sumo chuyên nghiệp. Thời gian vẫn còn sớm nên trên màn hình là cảnh thi đấu đối kháng của hai võ sĩ thuộc nhóm Juuryo. Gần đây, sức hấp dẫn của môn sumo ngày càng cao, số người hâm mộ quan tâm tới các cuộc thi đấu ở cấp độ tương đối thấp như Juuryo và Maegashira[23] cũng tăng. Chắc hẳn là do sự xuất hiện của những ngôi sao mới nổi gần đây như hai anh em Waka Hanada và Taka Hanada, Takatouriki, Mainoumi. Đặc biệt Taka Hanada trong vòng đấu tháng Ba đã trở thành lực sĩ Sanshou[24] trẻ tuổi nhất trong lịch sử, ngay sau đó lại giành được danh hiệu Kim Tinh, người chiến thắng lực sĩ Yokozuna trẻ nhất trong lịch sử trong trận đấu với Chiyonofuji Mitsugu vào ngày đầu tiên của vòng thi đấu mùa hè. Hai ngày sau, Chiyonofuji Mitsugu lại thất bại trước Takatouriki nên sau đó tuyên bố nghỉ hưu.
Imaeda vừa xem ti vi vừa thầm nhủ quả nhiên thời đại đang không ngừng thay đổi. Các phương tiện truyền thông liên tiếp đưa tin nền kinh tế bong bóng đã vỡ. Những người bất ngờ phất lên nhờ cổ phiếu và bất động sản kia, nhìn thấy giấc mơ của mình tan biến như bong bóng xà phòng, ắt hẳn sẽ ăn ngủ không yên. Imaeda hy vọng đất nước này trở nên yên ả hơn một chút. Bỏ ra năm tỷ yên mua một bức tranh Van Gogh, chính là bằng chứng của việc xã hội đang điên đảo.
Chỉ có điều, đảo mắt nhìn quanh đại sảnh, Imaeda cho rằng tác phong xa xỉ phung phí của các phụ nữ trẻ vẫn không hề thay đổi. Mới không lâu trước đây, đánh golf vẫn là trò chơi của đàn ông, hơn nữa còn là thú vui của những người đàn ông trưởng thành có địa vị nhất định. Vậy mà gần đây, các sân golf gần như đã bị các cô gái trẻ tuổi xâm chiếm. Trên thực tế, những người đang xếp hàng chờ đến lượt chơi ở đây có một nửa là phụ nữ.
Nhưng mà, mình cũng vì vậy, nên mới lôi đống gậy đánh golf bỏ bê đã lâu ra mà... anh ta cười thiểu não. Bốn ngày trước, anh ta nhận được điện thoại của người bạn thời sinh viên, nói đã đi hẹn đánh golf với hai cô gái quen biết, hỏi anh ta có muốn cùng đi hay không. Nghe người bạn kia nói, hình như người đàn ông vốn định đồng hành với họ lại không thể đi được.
Nghĩ đến việc lâu lắm rồi không thể dục thể thao gì, anh ta liền nhận lời. Tất nhiên, nghe thấy bảo có gái trẻ đi cùng, kỳ thực anh ta cũng có chút hy vọng.
Điều duy nhất Imaeda lo lắng là đã lâu rồi mình không cầm đến cây gậy. Nhớ ra ở đây có sân tập, anh ta bèn đến để luyện lại. Còn cuộc hẹn kia là chuyện của hai tuần sau nữa. Anh ta hy vọng trước thời điểm đó có thể tìm được cảm giác bóng trước đây để không tự làm xấu mặt mình.
Có lẽ đến đúng lúc nên chỉ đợi chừng ba mươi phút, Imaeda đã được gọi tên. Imaeda nhận thẻ ghi số vị trí tập và đồng xèng để lấy bóng ở quầy lễ tân, rồi tới quầy thu ngân.
Vị trí của anh ta ở mé phải tầng một. Anh ta bỏ đồng xèng vào máy phát bóng gần đó, lấy ra hai giỏ bóng trước.
Sau khi khởi động qua loa để làm nóng người, anh ta tiến vào vị trí. Vì bỏ bê đã lâu, anh ta quyết định bắt đầu từ gậy sắt số 7 mà hồi trước mình thành thạo. Đồng thời cũng không dốc hết sức vung gậy, mà chỉ luyện tập đánh bóng.
Thoạt đầu còn có chút vấp váp, nhưng cảm giác đã dần dần trở lại. Đánh hết khoảng hai mươi quả bóng, anh ta đã có thể dùng sức vung gậy, chuyển động cơ thể nhịp nhàng, thậm chí còn nắm bắt được yếu lĩnh dùng “điểm ngọt” trên mặt gậy đánh bóng. Theo Imaeda tính toán bằng mắt thì gậy sắt số 7 có lẽ đánh xa được chừng một trăm năm mươi sáu yard[25]. Anh ta rất hào hứng, cảm thấy bỏ bê luyện tập cũng chẳng là gì, vẫn đánh rất ổn. Hồi còn mê mải môn đánh golf này, anh ta đã từng nhờ huấn luyện viên chuyên nghiệp mình quen biết chỉ dẫn cho.
Sau khi đổi sang gậy sắt số 5 đánh được mấy quả, Imaeda cảm thấy một ánh nhìn từ chênh chếch bên cạnh mình. Người đàn ông ở vị trí phía trước anh ta đang ngồi nghỉ trên ghế, dường như từ nãy đã luôn quan sát Imaeda đánh bóng. Tuy anh ta không khó chịu, nhưng cũng có chút ngượng nghịu.
Imaeda vừa đổi gậy vừa trộm liếc người đàn ông ấy. Người đó rất trẻ, chắc còn chưa đến ba mươi.
Ối chà, Imaeda hơi nghiêng đầu. Vì có cảm giác dường như đã gặp ở đâu. Imaeda lại liếc trộm thêm mấy cái nữa. Quả nhiên là vậy. Trông quen lắm. Bọn họ đã gặp nhau ở đâu nhỉ. Nhưng mà, nhìn bộ dạng người đàn ông này dường như không nhận ra Imaeda.
Vẫn không nhớ ra được, Imaeda liền luyện tập với gậy sắt số 3. Không lâu sau, người đàn ông phía trước lại bắt đầu đánh bóng, kỹ thuật tương đối cao, tư thế cũng rất chuẩn. Tuy anh ta dùng gậy gỗ số 1, nhưng vẫn đánh bóng bay thẳng đến tấm lưới ở ngoài xa hơn hai trăm yard.
Gương mặt của người đàn ông hơi nghiêng sang bên phải, để lộ hai nốt ruồi nằm song song sau gáy. Imaeda suýt chút nữa thì kêu lên... anh ta sực nhớ ra đó là ai.
Takamiya Makoto! Nhân viên phòng Bản quyền sáng chế ở công ty Thiết bị điện Tozai.
A, đúng rồi, Imaeda công nhận. Việc gặp Takamiya ở đây hoàn toàn không phải ngẫu nhiên. Khi nghĩ đến luyện đánh golf, anh ta lập tức nghĩ đến sân tập này, là vì vụ việc ba năm trước, đó chính là thời điểm anh ta biết đến Takamiya.
Chẳng trách Takamiya không nhận ra anh ta, đương nhiên là thế.
Không biết sau đó thế nào? Imaeda nghĩ. Giờ anh ta còn qua lại với người phụ nữ đó không nhỉ?
Gậy sắt số 3 có đánh kiểu gì cũng không ra hồn nên Imaeda quyết định nghỉ ngơi một lát. Anh ta mua cô ca ở máy bán hàng tự động, ngồi xuống quan sát Takamiya đánh bóng. Takamiya đang tập cắt bóng, có vẻ như mục tiêu là lá cờ ở phía trước chừng năm chục yard. Cây gậy nhẹ vung lên đánh quả bóng văng lên không trung, rơi xuống bên cạnh lá cờ. Đúng là tay có nghề.
Dường như cảm thấy có người đang nhìn mình, Takamiya liền ngoảnh đầu lại. Imaeda vội đưa mắt nhìn đi chỗ khác, đưa lon cô ca lên miệng.
Takamiya bước lại gần Imaeda, “Đó là Browning phải không ạ?”
Ơ, Imaeda ngẩng đầu lên nhìn.
“Cây gậy sắt đó, có phải của hãng Browning không?” Takamiya chỉ vào túi đựng đồ đánh golf của Imaeda.
“Vâng.” Imaeda nhìn thương hiệu khắc ở đầu cây gậy. “Hình như thế, tôi cũng không rõ cho lắm.”
Đó là kết quả sự ngẫu hứng của Imaeda khi tình cờ ghé vào một cửa hàng bán đồ đánh golf. Chủ cửa hàng giới thiệu cho anh ta cây gậy này. Ông chủ làm một hơi tràng giang đại hải giới thiệu về ưu điểm của cây gậy, sau đó còn nói, nó dành cho người dong dỏng như cậu. Nhưng Imaeda quyết định mua nó không phải vì tin lời ông chủ hàng, mà bởi anh ta thích cái tên Browning của hãng chế tạo. Có một khoảng thời gian, anh ta khá là mê súng ống.
“Tôi có thể mượn xem một chút không?” Takamiya hỏi.
“Mời anh.” Imaeda nói.
Takamiya rút cây gậy sắt số 5 ra.
“Tôi có người bạn tự nhiên đánh giỏi hẳn lên, anh ta dùng chính hiệu này đây.”
“Ồ. Nhưng chắc là do bạn anh chơi giỏi thôi.”
“Nhưng anh ta từ sau khi đổi gậy sắt liền tự nhiên chơi hay hẳn lên, nên tôi nghĩ có lẽ cũng cần phải tìm một cây gậy thích hợp với mình.”
“Tôi hiểu. Có điều, anh ta đã đánh hay lắm rồi mà.”
“Đâu có, lúc ra sân thật thì lại chẳng ra gì cả.” Nói xong, Takamiya đứng đúng tư thế, khẽ vung vẩy một cái, “Hừm, tay nắm hơi nhỏ...”
“Sao anh không đánh thử xem thế nào?”
“Được không ạ?”
“Xin mời, xin mời.”
Takamiya nói “Thế tôi không khách sáo nữa”, rồi cầm cây gậy đi vào vị trí, bắt đầu đánh bóng. Những quả bóng xoay với tốc độ cực nhanh lao vút lên không đầy mạnh mẽ.
“Đẹp quá!” Imaeda thán phục thật lòng.
“Cảm giác rất tốt.” Takamiya hài lòng nói.
“Anh cứ thoải mái mà đánh, tôi chuyển sang tập gậy gỗ.”
“Thế ạ? Cảm ơn anh nhé.”
Takamiya lại vung gậy, gần như không có sai sót nào. Đây không phải công của gậy đánh golf, mà là vì tư thế của anh ta chính xác. Imaeda nghĩ, quả nhiên không uổng công đi học khóa dạy đánh golf.
Đúng vậy, Takamiya từng theo học khóa đánh golf ở nơi này, còn qua lại với một nữ học viên nữa.
Ngẫm nghĩ một lát, Imaeda liền nhớ ra tên của học viên nữ ấy... Đó là Misawa Chizuru.