Bách Luyện Thành Tiên - Chương 227

Chương 227: Hỏa Vân Phong

"Lâm hiền đệ, ngươi nhìn xem, phía trước chính là Hỏa Vân Phong"

Theo những bậc thang đá uốn lượn, hai nam tử ăn vận như tu sĩ đang từ từ tản bước.

Một gã trông bình thường chính là Lâm Hiên. Mà đại hán bên cạnh hắn họ Mạc Dung tên Bác.

Lúc này bọn họ đã rời khỏi khu phường thị kia khoảng một canh giờ.

Khi trước Lâm Hiên nói qua hắn là tán tu, bởi vì ngưỡng mộ Liệt Dương môn nên muốn gia nhập nhưng hiện tại cũng đến chậm như tu sĩ họ Mã kia. Mạc Dung Bác nghe xong không nói gì. Chẳng qua Lâm Hiên ra tay rất hào phòng, nói rằng chỉ cần đối phương tiến cử dù thành công hay không cũng cho hắn hai ngàn tinh thạch.

Điều kiện tốt như vậy khiến đối phương không thể không động tâm. Vì vậy hai người vừa gặp đã hợp. Lúc này Mạc Dung Bác dẫn đường đi tới một ngọn núi là Hỏa Vân Phong.

Liệt Dương sơn trải dài trăm dặm, Hỏa Vân Phong chỉ là một ngọn trong đó mà thôi. Theo lời Mạc Dung Bác nói tu sĩ ở đây ngoại trừ luyện công còn phải nghiên cứu Luyện Đan thuật.

Tu tiên giới Vân Hải phồn vinh hơn U Châu rất nhiều. Ngoài Cửu đại thế lực còn có vô số cao thủ có hiểu biết nhất định đối với tu tiên bách nghệ.

Nhưng đúng như lời đồn là trong môn phái này có hơn mười lão quái Nguyên Anh kỳ. Biết được điều này từ miệng đối phương Lâm Hiên càng thêm cẩn thận.

Lâm Hiên vốn tự tin vào tu vị hiện nay phối hợp với Liễm Khí thuật trong Cửu Thiên Huyền Công, cho dù là tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ không lưu tâm thì chưa chắc phát hiện ra sơ hở. Lần này hắn lấy danh nghĩa Luyện Đan sư để xin gia nhập. Mà tinh thông Luyện Đan thuật cần tốn rất nhiều tinh lực. Tu vị của đệ tử Hỏa Vân Phong hầu hết đều thấp hơn đồng môn một chút. Trên núi này chỉ có một lão quái Nguyên Anh kỳ đã bế quan nhiều năm.

Các sự tình hàng ngày đều do mấy tu sĩ Ngưng Đan kỳ chủ trì nên Lâm Hiên không mấy lo lắng.

Lại đi thêm thời gian ăn một bữa cơm, rốt cuộc đã đến đến bậc thang đá cuối cùng, phía trước mây mù lượn lờ hiển nhiên có bố trí cấm chế.

Hai người dừng bước, Mạc Dung Bác lấy từ trong lòng một tấm phù lẩm bẩm nói vào, sau đó vung tay lên. Một hồi quang hoa chớp lòe rồi sương mù tản ra hiện ra cảnh vật bên trong.

"Đi!"

Mộ Dung Bác vỗ vào túi trữ vật tế ra một kiện Linh Khí phi hành, quay đầu lại cười nói: "Trên đường có không ít cấm chế cùng cạm bẫy. Lâm huynh không nên độn quang, hãy để ta mang ngươi đi một đoạn đường"

"Được, như vậy đã làm phiền tới huynh".

Lâm Hiên không hề do dự đứng lên trên. Mộ Dung Bác đánh ra một đạo pháp quyết, hai người hóa thành một vệt sáng lao vào trong đám sương mù.

Lâm Hiên lặng lẽ đem thần thức phát ra, lời đối phương quả nhiên không sai. Trên đường đi có rất nhiều cấm chế và bẫy rập nhưng cũng không phải loại lợi hại lắm. Dù sao đây cũng chỉ là bên ngoài Hỏa Vân Phong mà thôi.

Nhưng qua đó cũng có thể thấy Liệt Dương Môn phòng ngự nghiêm cẩn như thế nào.

Mạc Dung tộc vốn là một chi của tông phái nên Mộ Dung Bác mới có thể đi đến nơi này. Chẳng qua hắn cũng chỉ có thể đến chân núi mà thôi.

"Hiền đệ, vi huynh chỉ có thể tiến cử mà thôi, có thể được thu vào môn phái hay không còn phải xem tạo hóa của đệ".

Sau khi hạ độn quang Mạc Dung Bác đột nhiên quay đầu lại quan tâm nói.

"Được rồi, Mạc Dung huynh yên tâm, bất kể kết quả thế nào số tinh thạch này huynh cứ giữ lấy".

Lâm Hiên sao không rõ ý trong lời nói của đối phương. Lúc này hắn lấy một hộp gỗ đưa tới. Chỉ có hai ngàn tinh thạch hắn không để vào mắt nhưng cũng đành làm ra vẻ suýt xoa che mắt đối phương.

"Ha ha, huynh đệ quả thật vô cùng hào phóng" Mạc Dung Bác cũng không hề do dự nhận lấy, đem thần thức đảo qua nụ cười trên mặt càng thêm chân thành.

Sau đó họ Mạc tiếp tục phát ra một đạo Truyền âm phù, ước chừng tuần trà sau có một hồng y nữ tử khống chế phi kiếm từ trên ngọn núi bay xuống.

Nhìn thấy nàng Mộ Dung Bác ngẩn ngơ sau đó liền trở nên vui vẻ chắp tay: "Long sư muội, hôm nay là đến phiên muội tuần sơn?"

"Không sai, sư huynh đúng là khách quý khó gặp, hôm nay sao rảnh rỗi đến Hỏa Vân Phong chúng ta. A, vị đạo hữu này.."

Nhìn thấy Lâm Hiên bên cạnh trong mắt hồng y nữ tử lộ ra chút nghi hoặc, nhưng từ lời vừa rồi có thể thấy giao tình giữa ả và Mộ Dung Bác không tệ.

"Không có gì, Lâm hiền đệ đây là hảo bằng hữu của huynh. Do ngưỡng mộ Liệt Dương môn mà muốn gia nhập. Nhưng bận việc đã đã để lỡ đại hội chiêu đãi. Cũng may là hắn am hiểu Luyện Đan thuật, cho nên..."

Mộ Dung Bác cũng không khách khí giới thiệu luôn.

"Ồ, là hảo bằng hữu của sư huynh thân phận chắc không có vấn đề gì. Chẳng qua vị này có thể nhập môn hay không thì tiểu muội không thể làm chủ, còn phải xem ý mấy vị trưởng lão" hồng y nữ tử quan sát qua Lâm Hiên trầm giọng nói.

"Ha ha, quy củ này ngu huynh đương nhiên hiểu rõ. Chỉ là muốn nhờ sư muội tiến cử giúp ta mà thôi"

"Không vấn đề gì, đây chỉ là tiểu sự thôi" Hồng y nữ tử không hề do dự gật đầu nói:"Mạc Dung sư huynh, huynh có muốn thượng sơn vãn cảnh hay không. Lâu rồi ngươi không tới, mấy hôm trước Nghiêm sư tỷ còn nhắc đến huynh".

Nói đến vế sau, trên mặt hồng y nữ tử lộ ra vẻ cười ghẹo.

"Cái này... hiện tại vi huynh còn có công chuyện cần giải quyết, để hôm khác."

Nhắc đến Nghiêm sư tỷ nào đó sắc mặt Mộ Dung Bác đại biến môi mấp máy. Điều này khiến Lâm Hiên cảm thấy có chút thú vị. Sau đó lại nói thêm mấy câu họ Mộ chắp tay cáo từ.

Nhìn theo thân ảnh Mộ Dung Bác biến mất, vẻ mặt hồng y nữ tử liền trở nên lạnh nhạt, nhìn thoáng qua Lâm Hiên: "Ngươi đi theo ta"

Âm thanh lãnh đạm truyền đến chẳng qua Lâm Hiên không thèm để ý, sờ sờ mũi đi theo đối phương vào Hỏa Vân Phong.

Mà cũng thực cổ quái, bên ngoài thì rất nhiều cấm chế nhưng khi vào đến bên trong một cái cũng không có. Hai người lẳng lặng bay thêm thời gian khoảng một bữa cơm, rốt cuộc đi đến một khối liên hoàn Lầu Các tinh xảo hoa mỹ vô cùng.

"Các vị sư thúc tu hành ở đây, lát nữa hỏi gì ngươi đáp đó, không được tùy tiện gây ra động tĩnh"

Hồng y nữ tử quay đầu lại dặn dò Lâm Hiên.

"Cô nương yên tâm, Lâm mỗ tự biết phân biệt nặng nhẹ" Lâm Hiên mỉm cười chắp tay nói.

"Ừm." Nữ tử lộ ra vẻ hài lòng, lanh lẹ dẫn Lâm Hiên đi vào một tòa lầu các bên trái.

Qua mấy cái hành lang cũng chạm mặt không ít tu tiên giả hầu hết là Trúc Cơ kỳ, cũng có một ít đồng tử Linh Động kỳ. Bộ dáng kẻ nào cũng vội vã vẻ mặt nghiêm túc.

Đi được một lát bọn họ gặp một bạch y nữ tu.

"Ninh sư tỷ, hiện tại Lôi sư thúc có rảnh không?" hồng y nữ tử bước lên hai bước cẩn thận mở miệng.

"Long sư muội, ngươi không ở Đan Dương Các chạy đến đây làm gì? "trên mặt bạch y nữ tử có chút ngạc nhiên.

"Sư tỷ, tỷ nhớ lầm rồi. Hôm nay tiểu muội trực sơn lại còn gặp qua Mạc Dung sư huynh" hồng y nữ tử chậm rãi thuật lại chuyện vừa rồi.

"Thì ra là vậy" Bạch y nữ tử nhìn thoáng qua Lâm Hiên nói: "Đạo hữu tu vị không kém, còn trẻ như vậy đã Trúc Cơ thành công, ngươi thật sự am hiểu Luyện Đan thuật?"

Nữ tử này còn hơi nghi ngờ, dù sao trong tán tu không có mấy kẻ tinh thông tạp học.

"Không giấu gì tiên tử, tại hạ cũng là do gặp cơ duyên xảo hợp, đúng là hiểu biết một chút" Thần sắc Lâm Hiên thong dong mở miệng.

"Ừm" Bạch y nữ tử gật đầu, không lạnh nhạt như hồng y nữ tử kia, dung nhan tuy không xuất chúng nhưng có vẻ là một tu tiên giả trung hậu. Chỉ thấy nàng khẽ thở dài nói:

"Lâm đạo hữu, thật không may là ngươi tới không đúng lúc. Lôi sư thúc đang bế quan luyện đan, sợ rằng không thể tiến hành khảo hạch. Mà chuyện này các tu sĩ Trúc Cơ kỳ lại không có quyền quyết định"

"Hả?" Lâm Hiên nghe xong không khỏi trợn mắt há mồm. Người tính không bằng trời tính. Hắn còn tưởng rằng phen này mình may mắn không ngờ lại gặp phải chuyện như vậy.

Luyện đan?

Là Thiếu chủ Linh Dược Sơn, Lâm Hiên tự hiểu rõ có loại đan dược luyện năm ba ngày là thành nhưng cũng có đan dược phải mấy tuần trăng thậm chí hàng năm. Không biết tu sĩ họ Lôi kia luyện đan dược nào đây?

Nhất thời hai nữ tử cũng cảm thấy khó xử, được người nhờ khác nào chuyện của mình. Nhưng các nàng vốn không có quyền quyết định sự tình này.

Ba người đang nhìn nhau, đột nhiên một âm thanh lớn vang lên giống như có thứ gì nổ mạnh vậy.

"Xảy ra chuyện gì vậy? "Hồng y nữ tử ngạc nhiên.

"Không ổn, là ở phòng luyện đan của sư thúc" Bạch y nữ tử phản ứng cực nhanh, thân hình lóe lên biến mất không thấy.

Hồng y nữ tử do dự một chút rồi cũng đuổi theo.

Lâm Hiên suy nghĩ một chút, sau đó khôi phục lại vẻ trầm ổn theo sát phía sau.

Trong vô số lầu các hoa lệ này lại có một động phủ hiện trước mắt khiến người ta cảm thấy quái lạ. Nhưng Lâm Hiên cũng không có hứng thú mấy với điều này. Tu tiên giới có rất nhiều tu tiên giả tính tình cùng sở thích cổ quái.

Lúc này cửa động phủ mở ra, một lão giả râu tóc bạc trắng, mặt mày cau có đi ra. Mà đỉnh lô của lão đã bị vỡ thành hai nửa. Bên dưới là địa mạch chi hỏa đang hừng hực thiêu cháy.

Lâm Hiên dùng thần thức đảo qua, ngoài mặt không đổi sắc nhưng trong lòng rất vui mừng. Hỏa hầu của hỏa diễm này không hề dưới Linh Dược Sơn.

"Lôi sư thúc, sao vậy?" Hồng y nữ tử không nhịn được quan tâm mở miệng nói nhưng lão giả chẳng những không cảm kích mà còn trừng mắt nhìn một cái khiến hai nữ tử không khỏi run lên, vội vàng ngậm miệng.

"Kỳ quái, Tam Dương Bồi Phách Đan này rốt cuộc đã sai lầm ở chỗ nào, phải cho thêm Tham Tinh hay là Hồi dương Thảo không đủ phân lượng?"

Lão giả vuốt chòm râu lộ vẻ chìm vào khổ tư nghĩ ngợi.

Tam Dương Bồi Phách Đan?

Lâm Hiên nghe thấy danh tự có chút quen thuộc, lại thấy những mảnh phế dược vụn hồng hồng trắng trắng vỡ rơi ra, hiển nhiên luyện đan đã thất bại.

Lúc này lão giả nhíu mày trầm tư, hai nữ tử hiển nhiên không dám làm phiền khoanh tay mà đứng. Về phần Lâm Hiên hắn cũng ra vẻ cung kính.

Thời gian một tuần trà trôi qua, rốt cuộc lão giả thở ra một tiếng lấy lại tinh thần.

"Long sư điệt, không phải ngươi ở bên ngoài tuần tra sao. Lại chạy vào trong này làm gì?"

"Bẩm sư thúc, Mộ Dung sư huynh tiến cử vị Lâm đạo hữu này. Lâm đạo hữu ngưỡng mộ phái ta muốn xin gia nhập".

Hồng y nữ tử lại hành lễ cung kính mở miệng nói.

"Hừ, bây giờ đã qua đại hội thu hận, chẳng lẽ tiểu hữu này am hiểu luyện đan chi đạo?"

Lão giả lạnh nhạt nói đồng thời dùng thần thức đảo qua người Lâm Hiên. Với tu vị Ngưng Đan trung kỳ của lão đương nhiên không nhận ra điều gì khác lạ.

"Vãn bối tham kiến tiền bối" Lâm Hiên đi lên hai bước cung kính hành lễ:

"Vãn bối ngưỡng mộ quý phái đã lâu có lòng muốn gia nhập. Về phần Đan đạo thuật trước đây cơ duyên xảo hợp đúng là học được một chút. Như Tam Dương Bồi Phách Đan cũng đã từng luyện chế"

"Cái gì?" nghe vậy đừng nói là hai nữ tử đứng ngây ra như phỗng mà lão giả họ Lôi thiếu chút nữa từ chỗ ngồi nhảy dựng lên, trên mặt đầy nghi hoặc hỏi:

"Ngươi nói cái gì, ngươi đã từng luyện chế Tam Dương Bồi Phách Đan?"

"Đúng vậy" Lâm Hiên gật đầu thần sắc thong dong. Lão già híp mắt lại một lần nữa đánh giá hắn từ đầu xuống chân.

"Được, nếu ngươi thực sự luyện chế ra Tam Dương Bồi Phách Đan thì lão phu sẽ thu ngươi làm đệ tử ký danh"

Ký danh đệ tử? Lâm Hiên nghe xong không nói gì đương nhiên ngoài mặt vẫn phải giả bộ cực kỳ mừng rỡ.

"Hai ngươi mau đi đi". Lão giả họ Lôi phất tay nói.

Hai nàng hành lễ xoay người rời đi. Chỉ trong chốc lát đã biến mất ở hành lang nhưng với thần thức cường đại của Lâm Hiên, tiếng trò chuyện rất nhỏ của hai nàng vẫn lọt vào trong tai hắn.

"Long sư muội, Lâm đạo hữu đó rốt cuộc có lai lịch gì? ngay cả sư thúc cũng không luyện chế thành Tam Dương Bồi Phách Đan. Không ngờ hắn dám nói như vậy!"

"Ninh sư tỷ, tiểu muội đã nói rồi mà. Hắn là do Mộ Dung sư huynh tiến cử, ta chỉ là gặp hắn trước tỷ một lát, sao biết được."

Hồng y nữ tử thở ra một tiếng cười khổ giải thích.

"Ưm, nhìn bộ dáng của hắn rất bình tĩnh có vẻ không phải giả. Được sư thúc nhận làm ký danh đệ tử đúng là tiền đồ vô lượng. Ta đúng là có chút hâm mộ. Nhưng nếu như hắn khoác lác vậy sẽ bị Lôi sư thúc... ".

"Đương nhiên là vậy, mặc dù trong mấy trưởng lão chủ sự Hỏa Vân Phong, tu vị của Lôi sư thúc tuy không cao nhất nhưng lại được Phong chủ coi trọng. Ta nghe nói sư tổ có ý muốn sư thúc chấp chưởng Đan Dương Các..."

"Sư muội" lời hồng y nữ tử còn chưa dứt câu đã bị hồng y nữ tử cắt ngang: "Tin đồn không xác thực này, ta và muội có thể loạn đàm sao. Nếu để các sư thúc bá nghe thấy hai ta có gánh nổi không?"

Hồng y nữ tử nghe vậy le lưỡi, hai nàng không dám nhiều lời vội vàng rời xa.

Trên mặt Lâm Hiên hiện lên một tia suy nghĩ, từ lời nói của hai nữ tử kia lão giả họ Lôi trước mắt này có vị cao quyền trọng, chính là một sự chỗ dựa tốt.

Đương nhiên lão giả sao mà hiểu Lâm Hiên đang mưu tính gì. Chỉ nghe thấy âm thanh của lão vang bên tai.

"Tiểu hữu thực sự có thể luyện chế Tam Dương Bồi Phách Đan sao?"

"Đúng vậy tại hạ ít nhất nắm chắc bảy thành, chẳng qua... "Lâm Hiên nói đến đây, trên mặt hiện ra vẻ khó xử.

"Như thế nào?" Lão giả họ Lôi vội vàng mở miệng nói.

"Tiền bối là luyện đan đại sư đương nhiên cũng hiểu rõ. Tại hạ cần một phòng luyện đan riêng biệt không để bất cứ ai quấy rầy. Dù là tiền bối cũng không thể tiến vào" Trên mặt Lâm Hiên đầy vẻ lo lắng như sợ đối phương nổi giận nhưng đương nhiên đây chỉ là giả tảng mà thôi.

"Điều này không thành vấn đề" Lão giả phất tay không có vẻ gì bất mãn nói: "Chỉ cần ngươi có thể luyện đan thành công, tất cả điều kiện ta đều đáp ứng ngươi"

Đây không phải là lão giả họ Lôi hào sảng vô tư. Nguyên nhân nằm ở chỗ lão đang rất cần Tam Dương Bồi Phách Đan nhưng phương pháp luyện chế lão lại không có. Việc này đang làm lão đau đầu suốt mấy năm nay.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3