Bách Luyện Thành Tiên - Chương 231
Chương 231: Trở mặt
Nghĩ như vậy nhưng trông bộ dáng Lâm Hiên rất thành thật: "Tiên tử, quả thực ngọc bội đó đúng là tại hạ hề thu được tại Tàng Bảo Các quý phái!".
"Ngươi..."
Trên gương mặt xinh đẹp của Hồng Lăng hiện lên một tia lạnh lùng, âm giọng càng hàn lạnh như băng: "Xem ra đạo hữu rượu mời không muốn uống, ép Hồng Lăng phải động thủ".
Hừ, muốn uy hiếp ta sao?
Lâm Hiên nhíu mày, muốn hắn giao bảo vật là điều không có khả năng.. Chắc đối phương còn tưởng rằng hắn mềm yếu dễ ăn hiếp muốn trở mặt thành thù, Lâm Hiên cũng không có lý nào mà nhân nhượng
"Ta khuyên tiên tử suy nghĩ cẩn thận, ngươi làm như vậy chính là muốn biến hai ta thành địch nhân".
Vẻ mặt Lâm Hiên cũng trở nên âm trầm.
"Được, đã như vậy Hồng Lăng cũng muốn lĩnh giáo xem công pháp của đạo hữu có thực sự thần kỳ hay chỉ là khoác lác chăng?"
Hồng Lăng nói đến đây liền phất tay áo, tức thì một làn sương mù màu hồng mãnh liệt tuôn ra khỏi ống tay như ẩn như hiện trong không trung, chiếu ra nhưng tia sáng chói lọi nhanh đến cực điểm bắn về phía Lâm Hiên.
Nữ tử này quả nhiên bất phàm, sát phạt quyết đoán nói trở mặt là trở mặt ngay.
Bên kia Lâm Hiên cũng không hề kinh ngạc, đưa tay ra vỗ vỗ vào túi trữ vật, một chiếc thuẫn bài to cơ bàn tay đã được tế ra.
Âm phong vù vù, thuẫn bài như có linh tính luân chuyển chắn trước mặt chủ nhân.
Đạo sáng nhọn nhanh như điện trong chớp mắt bắn mạnh vào tấm thuẫn bài. Linh lực toàn thân Lâm Hiên liên tục lưu chuyển cuối cùng đã tiếp được một kích này.
"Hừ"
Hồng Lăng hừ lạnh một tiếng, trong đó mơ hồ có một chút thất vọng. Một kích này tuy không dùng toàn lực nhưng tu sĩ Ngưng Đan kỳ sao có thể đỡ nổi. Đối phương đúng là không nói khoác, thần thông của hắn đúng là có thể sánh với tu sĩ Nguyên Anh kỳ sơ kỳ.
Hồng Lăng phất tay áo một cái đem Thứ Linh Hoàn tế ra. Mặc dù hơi phiền phức nhưng lúc này ả đã nổi sát tâm, muốn giết chết tên tiểu tử đáng ghét này.
Lâm Hiên có kinh nghiệm giao chiến cùng người vô cùng phong phú. Từ vẻ mặt bất thiện của Hồng Lăng đã đoán một trận đại chiến là không thể tránh khỏi.
Xem ra mảnh ngọc bội đó có giá trị vô cùng, nếu không ả cũng không bất chấp hậu quả như vậy. May là khi trước hắn đã nghĩ đến điều này.
Lâm Hiên lật tay trái, trong lòng bàn tay đã xuất hiện một trận bàn. Hắn đánh một đạo pháp quyết vào đó, cả ngọn hoang sơn đột nhiên trở nên run động dữ dội. Nhất thời ma vụ tràn ngập, cả bầu trời giống như muốn sụp xuống.
"Đáng ghét, đổi địa điểm ngươi quả nhiên có âm mưu" Âm thanh Hồng Lăng vừa sợ vừa giận. Dù lúc trước ả đã nghĩ đến điều này nhưng tu vị của Lâm Hiên lại cao siêu hơn tưởng tượng khiến tình hình bất lợi hẳn.
Giận thì giận nhưng Hồng Lăng vẫn không hề e ngại, vốn là nữ tử tài cao mật lớn. Hừ lạnh một tiếng Hồng Lăng há miệng phun ra bốn viên bảo châu lấp lánh hào quang, màu sắc khác lạ nhỏ như hạt đậu.
"Biến"
Hồng Lăng chỉ vào mấy viên bảo châu nhỏ này, vô số linh lực bị lấy các bảo châu làm trung bắt đầu không ngừng xoay tròn. Vài cơn lốc xoáy có đường kính hơn trượng đột nhiên xuất hiện thanh thế rất kinh người.
"Hừ, muốn phá ma vụ của ta, đúng là tâm si vọng tưởng"
Khóe miệng Lâm Hiên hơi nhếch có chút chế diễu. Thủ đoạn này của Hồng Lăng tiên tử này cũng không có gì đặc biệt nhưng trong chớp mắt thiên địa dường như đảo lộn.
Hống!
Từ trong cơn lốc xoáy truyền ra những tiếng rống kinh người, ngay sau đó cơn lốc tản đi lộ ra những đám mây tròn màu vàng đường kính mấy mẫu. Trong đó có thứ gì chuyển động không ngừng giống như có linh tính.
Đây là cái gì! Lâm Hiên không khỏi kinh ngạc. Hơn nữa càng kỳ lạ là cảnh tượng trước mặt làm hắn cảm thấy quen mắt nhưng nhất thời chưa nhớ ra. Chẳng qua uy áp của những đám mây đó không thể xem thường, Lâm Hiên phất tay áo đánh ra một đạo pháp quyết. Ma vụ sương mù lập tức xảy ra biến hóa.
Ban đầu sương mù vốn tối đen như mực nhưng bây giờ lại có thêm màu đỏ như máu, không ngừng cuộn trào và thu lại tụ thành một con Lệ quỷ khổng lồ cao tới hơn hai mươi trượng.
Hồng Lăng thấy thế không khỏi biến sắc, bây giờ ả mới nhận ra đối phương vừa thi triển ra thần thông ma đạo. Sở học của người này sao lại hỗn tạp như vậy?
Lâm Hiên gật đầu hài lòng. Ngũ Quỷ Liệt Hồn Trận lấy được từ trong tay Khổ Đại Sư đúng là có uy lực bất phàm.
Lúc này nắm quyền hung mãnh mang theo cự lực khủng khiếp của Lệ quỷ đã giáng thẳng vào đám mây mù màu vàng. Dù cho trong đó là quái vật gì cũng phải đuổi nó ra.
Oành!
Như có tiếng sấm nổ bên tai, chẳng những quái vật bên trong đám mây không bị bắn ra mà thể tích đám mây lập tức mở rộng tăng lên gấp mười mấy lần.
"Ha ha..." tiếng cười như chuông bạc trong gió lảnh lót vang lên khiến Lâm Hiên chú ý. Hắn quay đầu sang thì thấy Hồng Lăng tiên tử đang lơ lửng cách bên trái hắn hơn trăm trượng mỉm cười đắc ý.
"Lâm đạo hữu, ngươi không thể phá được pháp thuật của ta đâu. Chi bằng hai ta bắt tay giảng hòa. Chỉ cần ngươi giao lệnh phù của bổn môn ra, Hồng Lăng vẫn sẽ làm bằng hữu với ngươi"
"Ý tốt của tiên tử ta xin ghi nhận. Chẳng qua tại hạ không làm, Ngươi bảo ta lấy đâu mà giao ra được"
Pháp thuật của đối phương kinh người nhưng Lâm Hiên không tin mình thật sự không phá được. Hươu chết vào tay ai vẫn còn chưa biết.
"Đây là ngươi muốn chết"
Lúc này trở nên Hồng Lăng tức giận vô cùng, thân thể mềm mại phát ra hào quang lung linh đẹp mỹ lệ và huyền ảo như tiên nữ giáng trần. Chỉ thấy ả tiếp tục phất tay phát ra những làn hương vụ đầy tử khí.
Thấy thế Lâm Hiên nhướng mày mở ra linh quang hộ. Đồng thời tế thêm ra Tam Âm Bạch Cốt thuẫn sau đó mới bình tĩnh nhìn về phía trước.
Đám mây sau khi mở rộng đến hơn mười mẫu liền ngừng lại, lúc này thể tích của lệ quỷ so với nó thì nhỏ nhoi chẳng đáng gì.
Từng quyền từng quyền đánh vào, những tiếng bình bịch vang nên không ngừng nhưng không chút hiệu quả nào.
Vẻ mặt Lâm Hiên trở nên âm trầm, cứ tiếp tục như vậy sẽ không phải là ý hay. Hai tay hắn bắt pháp quyết, làn huyết vụ xung quanh lệ quỷ lại xảy ra biến hoá.
Lập tức xuất hiện hơn mười thanh quỷ xoa bằng xương trắng lấp lánh hàn quang.
"Đi"
Lâm Hiên chỉ về phía trước, Quỷ xoa liền như tên rời cung mang theo tiếng xé gió lao về phía đám mây màu vàng.
Còn ác quỷ cũng không chịu kém thế, nó mở cái mồm đỏ lòm như máu nhe răng nanh sắc nhọn ra cắn sức vào đám mây.
Tiền hậu giáp kích!
Nhưng đúng lúc này một tiếng rít rung trời vang lên, đám mây màu vàng cuồn cuộn tách ra, cuồng phong nổi lên rồi con quái vật bên trong rốt cuộc đã lộ nguyên hình.
Thể tích của nó giống như một ngọn núi, bốn chân như những trụ chống trời nhưng bắt mắt nhất chính là cái mai đen xì, bên trên hiện ra những hoa văn huyền diệu cổ xưa giống như quái vật thời Hồng Hoang.
Biểu tình Lâm Hiên biến sắc, trợn mắt há mồm nhìn nó.
Huyền Vũ!
Thánh thú Linh giới trong truyền thuyết.
Nói như vậy trong ba đám mây kia...
Lâm Hiên vội vàng nhìn xung quanh, hắn thấy cảnh tượng giống hệt suy đoán.
Bên trái là Thanh Long dài hơn mười trượng khí thế bức người.
Bên phải là Bạch Hổ uy vũ hùng tráng, thần quang sáng rực nhìn chằm chằm đối thủ như đang rình rập con mồi.
Con quái vật cuối cùng chính là Chu Tước hỏa thuộc tính.
Tứ thánh thú!
Nếu ở Linh giới, bốn gia hỏa này cũng chính là yêu vật xưng bá một phương, trước mắt đương nhiên không phải là chân thân của chúng.
Lâm Hiên nhếch miệng cười khổ.
Tình cảnh trước mặt quá quen thuộc, hắn đã từng gặp qua một lần. Đó là lần đấu với Thái Bạch Kiếm tiên. Pháp thuật đó tuy không hoàn chỉnh nhưng cũng khiến hắn chịu khổ không ít.
Theo Lâm Hiên biết thì thần thông này là bí mật của Bích Vân Sơn, không có chút quan hệ gì với Hồng Lăng tiên tử xuất thân Vân Hải. Chỉ có thể nói bí pháp của hai bên cùng mượn uy lực của tứ linh thú mà thôi.
Thật là tức chết, lại phải đối đầu lần thứ hai! Lâm Hiên thầm mắng một câu trong lòng. Hồng Lăng tiên tử là tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ nên thi triển pháp thuật này sẽ có uy lực cực đại hơn hẳn Thái Bạch Kiếm tiên.
Vẻ mặt Lâm Hiên trở nên âm trầm, nhếch miệng cười lạnh một tiếng vươn tay ra vỗ vào bên hông. Trong tay hắn đã xuất hiện một cái túi rồi mau chóng đem mở nó ra.
Âm phong vù vù thổi tới, thi khí ngập trời, một thân hình khôi vĩ hiện ra đập vào mắt Hồng Lăng tiên tử. Quái vật cao gần hai thước vô cùng xấu xí, mồm lộ ra hàm răng sắc nhọn. Nó xuất hiện còn mang theo uy áp không kém gì tu sĩ Nguyên Anh kỳ sơ kỳ.
"Đây là cái gì... Thi Ma? Không có khả năng. Với tu vị của ngươi sao có thể thao túng quái vật đáng sợ cỡ này?"
Thấy thế Hồng Lăng tiên tử biến sắc, không nhịn được che miệng kêu lên, vẻ đắc ý trên mặt đã giảm đi mấy phần. Thêm một Thi Ma Nguyên Anh Sơ kỳ này thì sự tình lại khó khăn hơn. Nhưng đã đến nước này, đương nhiên chẳng ai chịu xuống ngựa.
Rất nhanh Hồng Lăng tiên tử đã lấy lại vẻ bình tĩnh. khoanh tay lại trước ngực, lẩm nhẩm mấy câu cuối cùng chậm rãi điểm ra trước mặt.
Rống!
Huyền Vũ ngẩng đầu lên phát ra một tiếng gào rung trời, cuối cùng từ trong miệng nó phun ra một đạo quang trụ màu trắng ngà.
Cột sáng đường kính chỉ khoảng một trượng nhưng nó chiếu đến đâu là tất cả ma vụ như gặp phải khắc tinh bị quét sạch không còn. Ác quỷ vốn định ngăn cản nhưng lại dễ dàng bị đâm xuyên qua ngực. Cột sáng này đương nhiên có hiệu quả phá ma.
Mắt thấy cột sáng chỉ còn cách mình vài trượng. Lâm Hiên nhướng mày đột nhiên thu Tam Âm Bạch Cốt thuẫn lại, cử động này đúng là nằm ngoài ý liệu của Hồng Lăng khiến ả mở to đôi mắt đẹp nhìn sang với vẻ kinh nghi.
Thanh quang lóe lên, ma khí quanh người Lâm Hiên lập tức tan biến không còn, Toàn thân là vẻ trang nghiêm. Bả vai khẽ rung lên một tấm phù triện màu vàng rơi xuống lòng bàn tay.
Linh lực lưu chuyển, tấm phù triện không gió mà bốc cháy, trong tay Lâm Hiên xuất hiện một đạo hỏa diễm màu vàng rồi rất nhanh bốc lên hóa thành một vầng sáng màu vàng, mỏng như cánh ve nhưng lại vô cùng chói mắt.
Lúc này cột sáng màu trắng sữa đã quét tới. Hai đạo linh lực màu sắc khác nhau đã va chạm. Vô cùng quỉ dị, cột sáng màu trắng sữa vô thanh vô tức tan biến không thấy mà Lâm Hiên chẳng có chút mảy may thương thế.
"Ngươi..."
Lúc này Hồng Lăng tiên tử trở nên sợ hãi, ả không thể tin nổi. Sao có khả năng chứ, đối phương rõ ràng là tu sĩ ma đạo trong chớp mắt lại thi triển được bí pháp đạo gia.
Chính ma bất dung, sao hắn lại làm được? Có điều Lâm Hiên không cho Hồng Lăng tiên tử thời gian mà suy xét. Hắn nhanh chóng dùng thần niệm thao túng Thi Ma.
Chỉ thấy Quái vật mở miệng phun ra thi khí cuồn cuộn ẩn chứa kịch độc lao về phía tứ thánh thú.
Thần thông của Thi Ma Nguyên Anh kỳ đâu thể xem thường. Kia cũng không phải Thánh thú linh giới chân chính nên không dám coi thường đối phủ. Chu Tước nhoáng lên một cái lập tức biến mất tại chỗ. Yêu thú này không ngờ lại biết cách ẩn thân.
"Nguyệt Nhi, quái vật kia giao cho cô"
Bạch quang lóe lên, một nữ tử yểu điệu xuất hiện trước mặt. Lâm Hiên giao trận bàn vào tay nàng. Có Cấm chế và Thú Hồn phiên, Nguyệt Nhi thừa sức bình thủ với địch nhân.
"Vâng"
Chỉ thấy Nguyệt Nhi khẽ mỉm cười khẽ vung ma phiên, thân hình phiêu diêu rồi lập tức biến mất.
Nàng cùng Chu Tước bắt đầu chơi trò ú tim, xem thì có vẻ thú vị nhưng rất nguy hiểm.
Ở một bên kia một mình Thi Ma đang đấu với ba thánh thú còn lại.
Chỉ thấy Bạch Hổ vung tiền trảo lên khua loạn trong không trung, hơn mười đạo trảo ảnh hiện lên bắn nhanh sang địch thủ. Vẻ mặt Thi Ma vô cảm, không hề sợ hãi lao tới cận chiến.
Hắc khí trên người Thi Ma lóe lên đã cản hơn phân nửa trảo ảnh. Số còn lại cũng chỉ đủ gây những vết thương nhẹ thân thể vô cùng cứng rắn của Thi Ma mà thôi.
Chỉ một chớp mắt Thi Ma đã lao đến trước mặt đối thủ. Khi còn cách Bạch Hổ vài thước Thi Ma cười lạnh một tiếng giơ tay lên.
Bùm bùm mấy tiếng hai cánh tay gầy gò đột nhiên vươn ra mười đầu ngón tay như thiết câu bổ xuống.
Thấy thế Bạch Hổ chấn động. Pháp thuật mà Hồng Lăng tiên tử thi triển hiển nhiên cường đại hơn Thái Bạch Kiếm tiên nhiều. Bản thể Bạch Hổ này cũng là phân thân của một yêu thú Hóa Hình kỳ, ít nhiều cũng có chút linh trí.
Thi khí bốc ra nồng nặc khiến nó mơ hồ cảm thấy sợ hãi, Bạch Hổ hơi chuyển mình, chân trước tát mạnh về trước.
Từ thể hình mà nói, hai bên chênh lệch quá nhiều tựa như kiến mà cõng cành cây. Nhưng kết quả lại hoàn toàn khác tưởng tượng. Thi Ma đương nhiên không muốn ngạnh đấu Bạch Hổ. Chỉ thấy thân ảnh nó lóe lên lập tức tan biến tại chỗ.
Phụt!
Huyết quang bắn ra đầy trời như hoa, lợi trảo sắc nhọn của Thi Ma đã xuyên vào trán Bạch Hổ.
Thanh quang lóe lên, Thi Ma một kích thành công, thân hình đột nhiên bành trướng lên trong nháy mắt đã biến thành một Cự nhân cao hơn mười trượng.
Thần thông hàng đầu này cũng là trong Thiên Thi Hóa Thân Quyết. Nếu tu vị chưa đạt đến Nguyên Anh kỳ thì không thể tu tập. Nghe nói luyện đến mức cực hạn thì có thể biến thành khổng lồ cao ngàn trượng. Hiện tại Thi Ma mới tu luyện được một chút mà thôi.
Rào...
Bạch Hổ ngửa mặt lên trời rít gào những âm thanh như rên rỉ. Thân hình đối phương bạo tăng khiến vết thương mở rộng ra không ít.
"Đáng ghét!"
Khuôn mặt thanh tú của Hồng Lăng tiên tử biến sắc, vung tay lên một đạo linh quang hiện ra từ đầu ngón tay. Đáng tiếc Lâm Hiên sao có thể để ả tự do hành động.
Hắn phất tay bào một cái, Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn như cá uốn lượn bơi ra. Lâm Hiên cầm lấy pháp lực toàn thân truyền sang đó.
Một tiếng nổ lớn vang lên, hai đạo linh lực hoàn toàn khác nhau hình thành trong tay hắn, một bên hàn lãnh như băng còn một bên là liệt hỏa đang hừng hực thiêu đốt.
"Biến"
Lâm Hiên khẽ quát một tiếng, hai đạo linh lực giao nhau tụ hợp lại thành một Song Đầu quái Xà cực kỳ to lớn xuất hiện.
Quái xà hình dáng dữ tợn dài tới hai ba mươi trượng, còn lớn hơn con Thanh Long kia, trên đỉnh đầu có chiếc sừng sắc bén, hung ác trừng mắt nhìn Hồng Lăng tiên tử giống như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương.
Vẻ mặt Hồng Lăng tiên tử đại biến, trong đôi mắt đẹp hiện ra vẻ không thể tin: "Không thể nào... sao pháp bảo của ngươi có thể là song thuộc tính?"
Ở thời thượng cổ tu tiên giới phồn vinh hơn xa bây giờ, Ngọc Huyền Tông còn có hai tu sĩ Ly Hợp Kỳ. Mặc dù không thể vượt qua thiên kiếp, chưởng môn và Lệ sư thúc cuối cùng cũng không thể phi thăng linh giới nhưng pháp bảo của bọn họ đúng là song thuộc tính.
Đây cũng được xem như bảo vật của tu sĩ Ly Hợp Kỳ. Tiểu tử trước mặt thậm chí còn chưa phải tu sĩ Nguyên Anh kỳ mà lại có bảo vật này khiến người ta khó có thể tin.
Trong mơ hồ Hồng Lăng tiên tử bắt đầu cảm giác mình đang làm một chuyện vô nghĩa. Nhưng đã đến nước này chỉ có thể cắn răng kiền trì.
Thấy Song đầu quái xà lao về phía mình, Hồng Lăng tiên tử đưa tay điểm vào Thứ Linh Hoàn. Bảo vật liên xoay tròn trong không trung. Một đạo linh quang chói mắt lấy Linh Hoàn làm trung tâm bắn ra, linh lực khổng lồ như sóng lan ra bốn phía. Lúc này ma vụ bị tán đi mà linh quang lại trở nên chói lọi.
Lâm Hiên hừ một tiếng vẻ mặt rất khó coi. Song đầu quái xà hai đầu đã ngẩng đầu lên há cái mồm to như chậu máu đồng thời phun ra một cỗ hàn khí cùng một đạo liệt hỏa.
Mà trong tay Lâm Hiên đã có một hồ lô to như nắm tay. Hắn vung hồ lô tế lên không trung. Hồ lô lập tức đỏ lên như máu. Lâm Hiên đánh ra một đạo pháp quyết khiến thể tích hồ lô bành trướng lên, sau đó chia thành ba cuối cùng lại nhoáng lên biến thành chín cái giống hệt như ban đầu.
Bảo vật tản mát ra linh khí kinh người, sau đó chín cái hồ lô phun ra từng đạo sáng to bằng cánh tay hài nhi. Chín đạo sáng này sắp thành một đường thẳng công kích đến ngực Hồng Lăng tiên tử.
Nếu đã là sinh tử đại địch, Lâm Hiên cũng không ngây ngốc đến độ thương hương tiếc ngọc.
Trên mặt Hồng Lăng cũng bị bao phủ bởi một tầng lệ khí.
"Đi"
Theo tiếng quát khẽ, linh quang lóe lên biến hóa ra một khuôn mặt mỹ nữ. Mỹ nữ này mở miệng anh đào từ bên trong phun ra vô số sợi tơ đỏ như mưa phùn lao về phía đối phương.
Thần thông của Hồng Lăng tiên tử cũng rất huyền diệu, rất nhanh đã va vào hàn khí và liệt hỏa. Dị biến nổi lên, dù là linh lực băng thuộc tính hay là hỏa thuộc tính vừa chạm vào các sợi tơ quỷ dị này đã như gặp phải khắc tinh. Ngay cả song đầu quái xà cũng không thể ngăn cản công kích sắc bén này bị đâm thành trăm ngàn lỗ hổng.
Ngược lại cột sáng mà hồ lô phun ra lại không bị ngăn cản tiếp tục lao về phía Hồng Lăng tiên tử.
Lâm Hiên nhíu mày trong mắt hiện ra một tia khác thường. Hắn đem pháp lực truyền vào trong Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn, linh quang lóe lên rồi một tấm băng thuẫn xuất hiện trước mặt. Thân ảnh cũng nhẹ nhàng lui về phía sau.
Xèo xèo...
Băng thuẫn do hàn khí tụ thành có thể dễ dàng ngăn cản pháp bảo bình thường nhưng trước những sợi tơ quỷ quái kia lại như tờ giấy mỏng dễ dàng bị xuyên qua.
Vẻ mặt Lâm Hiên hết sức khó coi, các sợi tơ này chẳng những rất sắc bén hơn nữa còn đuổi sát theo hắn như có thông linh vậy.
Linh quang do Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn lóe lên một bức tường lửa chặn trước người Lâm Hiên nhưng các sợi tơ không hề e ngại đâm vào trong đó.
...
Thấy Lâm Hiên chật vật như vậy Hồng Lăng tiên tử rốt cuộc đã nở nụ cười.
Mà bên kia Thi Ma đang đấu kịch liệt với ba con thánh thú. Nếu chỉ có Bạch Hổ thì Thi Ma có thể dễ dàng hạ thủ nhưng lúc này có thêm Thanh Long cùng Huyền Vũ gia nhập chiến cuộc, Thi Ma phải đem Oan Hồn Nhân Cốt bổng hóa thành một bộ Khô Lâu cực lớn còn mồm thì phun ra quỷ hỏa. Cứ như vậy, Thi Ma bị ba con quái vật vây công nhưng miễn cưỡng bảo vệ được mình.
Lâm Hiên cũng không quá lo lắng cho nó. Thi Ma mặc dù quý giá nhưng chẳng qua chỉ là một con rối của hắn. Gặp địch nhân mạnh nếu nó bị hủy thì cũng chỉ khiến hắn đau xót một chút mà thôi.
Điều mà Lâm Hiên quan tâm chính là Nguyệt Nhi. Ngược lại với Thi Ma, lúc này nàng đang dùng cấm chế vây khốn Chu Tước, Thú Hồn phiên biến biến thành đại kỳ rộng hơn mẫu lơ lửng trên không trung che vân lấp nhật, bên trong còn có yêu ảnh ẩn hiện khiến Chu Tước rơi vào thế hạ phong
Lúc này các sợi tơ đỏ rực đang đuổi sát theo không dứt, Lâm Hiên nhíu mày, thân hình chậm dần rồi ngừng lại.
Một bức tường băng lại hiện ra chắn trước người hắn.
Vẻ mặt Lâm Hiên lành lạnh lật tay một cái, trong lòng bàn tay phun những sợi hỏa diễm lên bức tường băng.
Bích Huyễn U Hỏa!
Chỉ thấy hai tay hắn hợp lại, cả bức tường băng tỏa ra vô số tia sáng màu xanh lục quỷ dị, giống như hòa hợp với hỏa diễm vậy.
Các sợi tơ bắn lên trên đó, tiếng nổ đì đùng vang lên. Các sợi tơ xuyên qua được tường băng rồi dung nhập vào trong vầng sáng màu xanh lục đó.
Nhất thời đôi mày thanh tú Hồng Lăng nhíu lại.
"Đây là hỏa diễm gì mà lại bá đạo như vậy, giống như có kịch độc, có chút phiền phức"
Hồng Lăng kinh ngạc nhìn sang Lâm Hiên. Sở học của thiếu niên này phức tạp đến mức không thể tưởng tượng nổi. Kiêm tu công pháp chính ma lại còn am hiểu dùng độc, tham nhiều thì dễ vướng bận nhưng pháp lực của hắn lại rất tinh thuần vượt xa tu sĩ cùng cấp, điều này làm người ta khó có thể tin.
Ả hận không thể lập tức bắt lấy tiểu tử này, dùng phương pháp Sưu hồn xem tiểu tử này còn có bí mật gì.
Trên mặt Hồng Lăng như phủ một lớp hàn sương mỏng. Ả vung tay lên, từ bên trong tay áo bay ra một chiếc lược nhỏ bằng ngà voi cổ xưa nhìn rất đẹp nhưng Lâm Hiên không cho rằng đó là đồ trang điểm của nữ tử.
Trên chiếc lược tản ra linh lực rất kinh người, đây là một kiện cổ bảo. Hồng Lăng cầm nó trong tay khẽ vuốt ve như rất yêu thích. Nhưng Lâm Hiên hơi đâu mà để ý đến cử chỉ của ả, Hai tay vỗ một cái một cây quạt ba tiêu nhỏ xuất hiện trước ngực, phù văn lưu chuyển bên ngoài nhìn đã biết là vật bất phàm.
Lâm Hiên há miệng phun một ngụm tinh khí vào pháp bảo, cây Ba tiêu phiến lập tức lớn lên gấp mấy lần, Phù văn bên trên thân quạt càng nổi rõ ràng.
Lâm Hiên nhẹ nhàng vung tay lên, hai đạo quái phong to như miệng bát, một đạo đen như mực tanh hôi vô cùng và tản mát ra khí tử vong làm người ghê rợn. Còn một đạo trắng bệch nhìn thì giống như thi hỏa khiến người vô cùng khó chịu.
Âm dương quái phong?
Vẻ mặt Hồng Lăng tiên tử đầy ngưng trọng, ném chiếc lược ngọc ngà lên bầu trời hóa thành một đồ án Thái Cực, phát ra linh quang chói lòa nhưng lại có vẻ rất trầm ổn trọng hậu.
Chỉ thấy Thái Cực Âm Dương nhẹ nhàng chuyển động, không ngờ đã đem hai đạo hắc bạch quái phong hút vào.
Bên kia Lâm Hiên trong lòng cười khổ một tiếng. Hồng Lăng tiên tử không hổ là thượng cổ ẩn tu, pháp bảo rất mạnh hơn xa các lão quái hắn đã gặp trước đây.
Lâm Hiên vỗ vào túi trữ vật tế ra một tiểu kính cỡ to bàn tay, vươn tay ra chỉ vào Nhiếp Linh kính.
Trên mặt kính phun ra hơn mười khối cầu màu đen rồi xếp thành một hàng ầm ầm lao về phía đồ án Thái Cực.
Đôi mi thanh tú Hồng Lăng nhíu lại nhưng tin vào thần thông của bảo vật tiếp tục truyền thêm pháp lực. Trong chớp mắt đồ án Thái Cực đã bành trướng giống như thiên thạch rơi xuống, hung hăng nện xuống phía Lâm Hiên.
Rầm...
Hắc cầu đầu tiên chạm với đồ án Thái Cực, đầu tiên là rung lên sau đó các hắc cầu như mưa lao tới.
Ban đầu Hồng Lăng tiên tử còn chưa cảm thấy gì nhưng rất nhanh liền phát hiện sự tương thông cùng bảo vật đã trở nên khó khăn.
Chuyện gì thế này?
Hồng Lăng ngẩn người đưa mắt nhìn. Đồ án Thái Cực trở nên rất ảm đạm sau đó nó lóe lên hóa thành chiếc lược ngà, linh tính đã mất.
Thấy thế Hồng Lăng vừa sợ vừa giận còn bên kia Lâm Hiên lại nở nụ cười đắc ý, vai rung lên một quả cầu nhỏ cỡ hạt đào rơi vào trong tay.
Phược Tiên Cầu!
Lâm Hiên tiếp tục đánh ra một đạo pháp quyết, quả cầu liền xoay tròn phun ra vô số sợi tơ màu bạc quấn quanh lấy chiếc lược ngà.
"Ngươi..."
Hồng Lăng tức giận đến độ mặt không còn chút huyết sắc cơ hồ muốn ăn tươi nuốt sống đối phương. Có lầm không vậy, tiểu tử này đúng là khinh người thái quá.
Chủ nhân vẫn còn đây mà hắn dám ra tay đoạt bảo vật, đúng là không coi ai vào đâu.
Hồng Lăng trước nay luôn tự phụ ả gan to hơn trời nhưng so với Lâm Hiên ả hận không bằng.
Tiểu tử kiêu ngạo đáng ghét, ngươi mà rơi vào tay bổn tiên tử thì.. hừ hừ!
Đôi mi thanh tú Hồng Lăng nhíu lại vận toàn lực thả thần niệm ra. Dù liên hệ cùng bảo vật có chút khó khăn nhưng với tu của cao vời của ả đã liên hệ được với bảo vật.
Chỉ thấy trong mắt Lâm Hiên hiện ra một tia đắc ý, bố trí một chiếc bẫy lâu như vậy con cá rốt cuộc đã cắn câu.
Thấy Lâm Hiên dồn hết tâm thần thu hồi bảo vật, trong lòng bàn tay Lâm Hiên xuất hiện một phù triện màu đỏ. Hắn vung tay lên rồi phun ra một ngụm tinh huyết lên đó, rất nhanh phù triện không gió mà cháy biến thành một đạo hỏa diễm chói mắt bên trong mơ hồ ẩn hiện một thanh tiểu kiếm dài một tấc.
"Đi"
Lâm Hiên chỉ tới trước, tiên kiếm đón gió lớn, trong nháy mắt đã hóa thành một thanh Kiếm xanh biếc dài tới ba thước lấp lánh hào quang, khí thế cực đại.
Nó lóe lên rồi biến mất.
"Phù bảo!"
Đây chính là di vật mà chưởng môn sư bá luyện ra, Hồng Lăng không khỏi biến sắc, trong mắt hiện ra một tia hoảng sợ.
Ta hận tên tiểu tử giảo hoạt trước mắt! vừa rồi chỉ là kích tướng mà thôi.
Hồng Lăng tiên tử thầm hối hận trong lòng, trừng mắt nhìn sang nghiến răng nghiến lợi như muốn ăn gỏi Lâm Hiên.
Tri nhân bất tri diện, Tiểu tử này bề ngoài trông rất ngây ngô nhưng lại giảo hoạt như hồ ly khiến người quá khinh thường.
Lúc này tiên cơ đã mất. Bây giờ bị phù bảo đột nhiên tập kích chỉ cắn răng chống lại mà thôi.
Hồng Lăng thở dài một tiếng, mặt mày trở nên ngưng trọng vươn tay ra từ từ điểm vào Thứ linh hoàn.
"Biến"
Linh quang lóe lên Thứ linh hoàn lơ lửng trên đỉnh đầu liền bạo mở ra xung quanh. Mơ hồ có tiếng Phượng Hoàng gáy vang vọng cửu thiên.
Hai tay Hồng Lăng không ngừng đánh ra các đạo pháp quyết, đột nhiên ả há miệng phun ra một đạo tinh khí đỏ sậm. Đây là bổn mạng pháp lực khổ tu mấy trăm năm mười phần tinh thuần, sau khi Thứ linh hoàn hấp thu nó linh quang càng thêm sáng rực.
Vô số sợi tơ đỏ rực xuất hiện đan xen vào nhau tạo thành một tấm chắn, sau đó trong nháy mắt mười tám tấm chắn đỏ tươi xuất hiện trước mặt Hồng Lăng tiên tử.
Đây là dùng pháp bảo thi triển bí thuật thời thượng cổ, lực phòng ngự rất mạnh kinh thế hãi tục mà trước đây ả đã thi triển ra.
Nhưng phù bảo chính là vật do tu sĩ Ly Hợp Kỳ luyện ra có thể ngăn cản được hay không thì ả cũng không dám chắc.
Hai người đã thi triển sát chiêu, trong nháy mắt sẽ phân ra mạnh yếu quyết định sinh tử.
Nói thì chậm nhưng tình huống diễn ra cực nhanh, chỉ trong nháy mắt Phù bảo đã bổ tới trước mặt.