Bách Luyện Thành Tiên - Chương 237
Chương 237: Mang Sơn đại hội
Sau khi rời sơn cốc Lâm Hiên liền hóa thành một đạo kinh hồng lần nữa phóng lên không trung. Việc vừa xảy ra lúc nãy chỉ giống như cơn gió nhẹ không đáng để hắn quan tâm.
Cấp bách hiện nay là nắm rõ sự tình trên Yêu Linh Đảo này. Không có tâm hại người nhưng không thể không có tâm phòng người. Tu sĩ Huyền Phượng Môn dù chưa gây bất lợi với hắn nhưng Lâm Hiên vẫn cảm giác bọn họ có mục đích gì đó, nên phải âm thầm đề phòng.
Trên đường đi tuy có gặp phải mấy con yêu thú song đều là loại thịt rừng cấp một cấp hai. Lâm Hiên không có chút khách khí liền tiện tay diệt đi.
Về phần nhân tộc tu sĩ không biết sao mà đã qua ba ngày hắn vẫn chưa gặp một mống. Nhưng điều khiến cho Lâm Hiên khá kinh ngạc là hắn đã thấy một vài tòa thành nhỏ của phàm nhân, quy mô không lớn lắm khoảng hơn mười vạn người. Không ngờ hoàn cảnh khắc nghiệt như ở Yêu Linh Đảo này lại còn có phàm nhân sinh sống.
Sau một hồi hắn vào thành nghe ngóng thì những phàm nhân sống ở đây điều là hậu duệ của các tu tiên giả. Hơn mấy trăm vạn năm trước đoàn người dài dằng dặc do Ngũ Đại Yêu Tu dẫn đến đây, trải qua biết bao tháng năm hậu duệ của bọn họ cũng không hẳn là có tư chất tu tiên nên xuất hiện những tòa thành của phàm nhân. Có lẽ sau lưng những thành trì này đều có một vài gia tộc âm thầm thủ hộ, nếu không đã sớm bị yêu thú hung hãn tàn sát hết sạch. Hơn nữa bốn phía của thành trì được bố trí không ít cổ cấm chế, thậm chí có cái đó hơn trăm vạn năm tuổi là bút tích của viễn cổ tu sĩ.
Nhắm mắt lại mở mắt ra đã là nửa tuần trăng qua, Mấy ngày gần đây Lâm Hiên đã thăm dò được một phần diện tích của Yêu Linh Đảo.
Tất nhiên, Lâm Hiên cũng không dại gì thám hiểm những nơi nổi tiếng nguy hiểm thí dụ như U Huyễn sơn mạch gì đó. Mặc dầu thoáng qua trong đầu hắn có ý nghĩ là cổ truyền tống trận trong truyền thuyết kia nằm tận sâu trong đó.
Nhưng sau khi đắn đo cân nhắc hiện tại Lâm Hiên đành bỏ qua, bên trong đó vô số yêu thú thậm chí còn có những quái vật Hóa Hình Kỳ, mạo hiểm đi vào đó chỉ sợ là lành ít dữ nhiều.
Lâm Hiên vừa phi hành vừa miên man suy nghĩ. Đột nhiên chân mày hắn chợt chau lại, từ phía xa xa xuất hiện một đạo độn quang mờ nhạt.
Là tu yêu giả, hơn nữa thực lực không hề nhỏ đã đạt đến Ngưng Đan Kỳ.
Tuy người kia vừa mới bước chân vào cảnh giới này chưa lâu song yêu khí trên người lại khá nồng nặc, xem ra công pháp tu luyện ắt có điểm độc đáo.
Chợt đạo độn quang kia thay đổi phương hướng bay về phía hắn.
Dường như người này cũng đã phát hiện ra hắn. Chưa hiểu đối phương có ý gì. Màu sắc độn quang của Lâm Hiên dần nhạt rồi từ từ ngừng lại trên không trung.
Đạo độn quang kia tốc độ cũng không chậm chút nào, chỉ chốc lát đã đến trước mặt hắn.
Quang hoa dần tản đi để lộ ra một đại hán vận bào xám tro.
Người này trạc tứ tuần mắt to mày rậm. Dáng ngươi uy vũ hiên ngang, nếu như ở thế tục ắt hẳn là một tuyệt thế mãnh tướng.
Ánh mắt hắn thoáng nhìn qua Lâm Hiên, lập tức đại hán liền thay đổi nét mặt, lộ vẻ bội phục và kính trọng rồi ôm quyền thi lễ: "Xin hỏi đạo hữu có phải đến tham gia Mang Sơn đại hội không"
"Mang Sơn đại hội?"Lâm Hiên chợt chau mày "Lâm mỗ chưa hề nghe đến, là đại hội gì?"
"Ha ha, đạo hữu thật biết nói đùa, Mang Sơn đại hội nổi tiếng là thế, với tu vị của đạo hữu sao lại chẳng biết đến chứ?"
Trên mặt đại hán không khỏi lộ vẻ ngỡ ngàng, vẻ mặt thoáng chút hoài nghi.
"Chẳng dám dấu đạo hữu, Lâm mỗ là một tán tu từ nhỏ đã theo ân sư nhập đạo, mấy trăm năm qua luôn ở trong thâm sơn tiềm tu mà thôi. Đây mới là lần đầu tiên hạ sơn..."
Lâm Hiên thản nhiên nói dối mà mặt không biến sắc, bịa chuyện mà chẳng hề nháy mắt.
"Vậy sao?" Trên mặt đại hán vận bào xám lộ vẻ ngạc nhiên, những tình huống như vậy rất hiếm a. Chỉ là thường khi Trúc Cơ thành công xong thì sẽ hạ sơn để lịch lãm. Tu sĩ Ngưng Đan xong vẫn còn chưa biết mùi thế sự thì thật sự mới nghe qua.
Trong lòng vẫn nửa tin nửa ngờ song hắn cũng không tìm hiểu gì thêm bèn nói: "Hóa ra là thế, tại hạ là Trương Tùng, cũng là một tán tu đến tham gia đại hội Mang Sơn lần này, chẳng hay đạo hữu có đồng ý kết bạn đồng hành với ta không?"
"Cũng được, đến đó cũng có thể tăng thêm vốn hiểu biết, bất quá đạo hữu có thể giải thích cho rõ ràng tại hạ là Mang Sơn đại hội là sao không?"
"Ha ha. Dù đạo hữu không hỏi thì Trương mỗ cũng sẽ giải thích rõ cho đạo hữu nghe." Đại hán liền khoát tay một cái vô cùng hào sảng mở miệng nói.
"Mang Sơn đại hội chính là đại hội lớn nhất của tu tiên giới Yêu Linh Đảo cứ mười năm mới tổ chức một lần, tìm kiếm trao đổi được những tài liệu cần cho tu luyện."
"Hóa ra là hội giao dịch"
"Ha ha, cũng có thể nói là vậy nhưng làm sao có thể đem Mang Sơn đại hội so sánh với những giao hoán hội bình thường được chứ."
"Chà, không lẽ nó có điểm nào khác biệt ư?" Nghe thấy đối phương nói thế trong lòng Lâm Hiên có chút hứng thú.
"Tất nhiên rồi, nếu không sao có thể được xưng tụng là đại hội có quy mô lớn nhất của tu tiên giới Yêu Linh Đảo chứ."
Đại hán không khỏi nhếch môi cười khà khà một cách chân chất:"Đầu tiên nói về mức độ hoành tráng của nó, tuy mười năm mới diễn ra một lần, thậm chí còn đôi khi còn không có địa điểm xác định của nơi tổ chức nhưng trong đại hội lại xuất hiện rất nhiều các loại vật phẩm quý hiếm mà dù là phường thị tốt nhất của Yêu Linh Đảo cũng không có, chỉ cần có đủ tinh thạch thì đều có thể đấu giá được. Thậm chí nghe đồn đã từng có kẻ còn mua được một chiếc Nanh của yêu thú Hóa Hình Hậu Kỳ nữa"
"Nanh của yêu thú Hóa Hình Hậu Kỳ?"
Nghe vậy trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ kinh sợ, loại quái vật đó cùng xếp ngang hàng với tu sĩ Nguyên Anh Hậu Kỳ, xương cốt da lông của nó vô cùng trân quý nhưng muốn liệp sát được thì thật sự là quá vọng tưởng.
Răng của nó nếu dùng để luyện Khí, chỉ cần người luyện không phải là kẻ tay nghề kém cỏi, kết hợp thêm một vài loại tài liệu thì có thể tạo ra được một kiện pháp bảo hàng đầu rồi.
Vật phẩm như vậy cũng có thể mua được ở nơi đó? Với sự thâm trầm của Lâm Hiên mà cũng không khỏi lộ ra vẻ thèm muốn.
"Ha ha, xem ra đạo hữu cũng không tránh khỏi động tâm, bất quá ta chân thành khuyên đạo hữu đừng ôm hy vọng quá lớn. Khi những loại vật phẩm như thế xuất hiện sẽ khiến cho vô số người tranh dành, khiến giá của nó bị đẩy lên tận trời xanh, không phải là thứ mà những tán tu như chúng ta có thể sờ tới được." Đại hán vận bào xám thật tâm mà khuyên nhủ.
"Trong lòng Lâm mỗ cũng rõ những điều trên, xem ra Mang Sơn đại hội quả thật là vô cùng hấp dẫn đối với tu sĩ chúng ta " Lâm Hiên liền mỉm cười nói.
"Mặc dầu chúng ta không thể mua nổi tài liệu đỉnh cấp nhưng cũng có thể kiếm được ít vật phẩm như đan dược, công pháp hay một ít tin tức gì đó..."
"Tin tức cũng có thể đổi lấy bằng tinh thạch sao?" Trong mắt Lâm Hiên không khỏi lóe lên tia dị sắc nhưng ngữ khí vẫn bình thản.
"Tất nhiên, mỗi lần khai mở Mang Sơn đại hội đều tụ tập vô số các lộ nhân mã của tam sơn ngũ nhạc, đem đến vô số các loại bí văn. Chúng cũng có thể được lấy ra để trao đổi, thậm chí có người còn có tin tức về bảo tàng mà do hữu tâm vô lực nên đành phải bán ra."
"Bán ra tin tức bảo tàng, nhưng chẳng lẽ người mua không sợ đối phương lừa gạt sao?"
Lâm Hiên mở lớn mắt, biểu lộ trên mặt một tia nghi hoặc.
"Điều này cũng có thể nhưng ít xảy ra. Đạo hữu cũng rõ, mấy chuyện như giết người đoạt bảo ở tu tiên giới cũng không phải lạ nhưng khác với giao dịch tại phường thị. Tại Mang Sơn đại hội, nếu có những kẻ giảo hoạt hủy hoại uy tín của đại hội bằng cách bán tin tức giả sẽ trở thành kẻ địch của cả tu tiên giới Yêu Linh Đảo."
"Thì ra là thế" Lâm Hiên gật gật đầu hỏi: "Không biết điều kiện cần để tham gia Mang Sơn đại hội là gì?"
"Có nhưng chẳng qua chỉ nhằm hạn chế tu sĩ cấp thấp, yêu cầu bọn họ phải có thiệp mời hoặc là lệnh phù đặc biệt thì mới có thể tiến vào. Còn với tu sĩ Ngưng Đan Kỳ chúng ta thì đại hội còn mở cửa hoan nghênh" Đại hán nói tới đây ngẩng đầu nhìn thoáng qua Lâm Hiên hỏi: "Thế nào, đạo hữu có hứng thú cùng ta tới đại hội lần này không?"
Khóe miệng Lâm Hiên lộ vẻ tươi cười hỏi: "Thứ lỗi tại hạ tò mò, đạo hữu thật sự có hứng thú mời ta hay còn có nguyên nhân nào khác?"
"Ha ha, đạo hữu thật là quá đa tâm rồi, Trương mỗ tuyệt không hề có mưu đồ, không dám giấu. Từ đây đến Mang Sơn còn chừng mấy ngày đường nhưng dọc đường đi cũng chẳng yên ổn, không chừng còn gặp yêu thú lợi hại nào đó. Trương mỗ mời đạo hữu cùng đồng hành còn vì sự an toàn"
"Được rồi, một khi đã như vậy, tại hạ cùng Trương huynh nguyện kết bằng hữu" Khóe miệng Lâm Hiên lộ nụ cười dễ gần, thần sắc có vẻ thập phần thoải mái.
"Ha ha, Lâm huynh khách khí rồi, huynh là tu sĩ trung kỳ, dọc theo đường Trương mỗ còn phải dựa nhiều vào pháp lực của huynh."
Hai người khách khí vài câu sau đó đều hóa thành một đạo kinh hồng biến mất tại phía xa chân trời.
Nửa tuần trăng hai người chú tâm trên lộ trình. Đương nhiên trên đường cũng có trao đổi về những điều tâm đắc trong tu luyện.
Lâm Hiên ở phương diện tu yêu chưa từng trải qua, biết thêm một số phương pháp tu luyện từ đối phương cũng có chỗ tốt. Sau này có lấy được Phượng Vũ Cửu Thiên Quyết ít ra cũng không đến nỗi hồ đồ không biết gì.
Ngoài ra Lâm Hiên cũng hỏi thăm về tình hình gần đây của Yêu Linh Đảo tu tiên giới. Dù sao hắn lý do là mới xuất sơn, tìm hiểu những điều này có thể chấp nhận được.
Trương Tùng bề ngoài có vẻ thô lỗ thật ra lại rất có tài ăn nói, huống chi song phương cũng không có xung đột lợi ích, mọi chuyện hắn đều nhất nhất nói ra.
Thực lực Huyền Phượng môn quả nhiên không tầm thường. Thuộc vào môn phái hàng đầu tại Yêu Linh Đảo.
Ngoài ra còn những tông môn gia tộc khác thực lực kém hơn một chút như Ô Long Bang bài danh thứ hai. Tính ra cũng chỉ có ba bốn vị Nguyên Anh kỳ trưởng lão.
Khác với Nhân giới, các tông môn gia tộc trên Yêu Linh Đảo không mấy tranh đấu với nhau. địch nhân chủ yếu của bọn họ chính là các loài quái vật dị hình. Có thể nói tu tiên giả ở đây thuộc loại quần thể yếu nhược, không ít các tông môn gần nhau đã kết thành liên minh, tại thời điểm yêu thú công kích có thể tương trợ lẫn nhau.
Yêu thú công kích? Lâm Hiên nghe đến đây trong lòng vừa động mở miệng hỏi:
"Chẳng lẽ yêu thú ở đây thường công kích tổng đàn các đại tông môn sao?" Tại Ngũ Chỉ Phong, cảnh tượng Huyền Phượng Môn hộ phái đại trận được mở ra thường niên khiến Lâm Hiên nghĩ đến điều này.
"Không sai, hơn nữa thời gian không thể biết trước. Đôi khi ba đến năm năm gặp một lần nhưng cũng có khi trăm năm lại không có cuộc tập kích nào. Quy mô cũng khác biệt, mấy chục cho đến ngàn vạn yêu thú đều có."
Trương Tùng thở dài, vẻ mặt ẩn lộ vẻ sợ hãi:
"Không ít tông môn gia tộc cứ như thế bị diệt môn, thậm chí ngay cả Diệp gia cũng không may mắn thoát khỏi, đáng thương cho một nhân tài kiệt xuất như Bạch Hạc thượng nhân, huyết mạch cuối cùng cứ vậy mà đoạn tuyệt."
Trương Tùng nói đến chỗ này thổn thức không thôi, Lâm Hiên lại nghe qua cứ như lọt vào trong sương mù:
"Cái gì Diệp gia! còn Bạch Hạc thượng nhân lại là thần thánh phương nào?"
"Không thể nào chứ? tuy nói huynh đài một mực bế quan trong thâm sơn nhưng tốt xấu gì cũng là tu sĩNgưng Đan Kỳ. Chẳng lẽ lúc xuất quan ngay cả những kiến thức thông thường như vậy lệnh sư cũng chưa từng nhắc tới?"
Trương Tùng trong mắt tràn đầy sự hồ nghi.
"Ha ha, gia sư trời sanh tính tình cổ quái không thích nhiều lời, ngoại trừ chỉ điểm Lâm mỗ tu hành ra thì một năm bốn mùa có khi một câu cũng không nói."
Lâm Hiên gãi gãi đầu ngượng ngùng mở miệng.
Ra là vậy! Trong mắt Trương Tùng hiện lên những ánh nhìn quái lạ nhưng không dám mở miệng hỏi thăm gì nữa. Dù sao có thể bồi tài được một cao thủ bậc này như Lâm Hiên thì sư phó của hắn khẳng định là một lão quái Nguyên Anh kỳ nào đó, người như thế không phải hắn có thể nghị luận được, có câu họa từ trong miệng mà ra. Trương Tùng không muốn chết một cách hồ đồ như vậy.
"Diệp gia tuy rằng chỉ là tiểu gia tộc nhưng danh khí lại rất lớn, tại tu tiên giới cơ hồ không có ai không biết, trong lịch sử còn có thể sánh ngang với Huyền Phượng môn."
"Ồ?"
Trên mặt Lâm Hiên lộ ra một tia cổ quái, tiểu gia tộc lại có thanh thế đến mức này thật khiến người ta ngạc nhiên, điều này chẳng lẽ lại do Bạch Hạc thượng nhân?
Lâm Hiên cũng không có mở miệng lẳng lặng chờ đối phương kể tiếp.
"Không biết Lâm huynh có nghe qua ngũ đại yêu tu chưa?" Trương Tùng hạ thanh âm xuống hỏi.
"Đạo hữu đang nói đến Huyền Phượng tiên tử trong ngũ đại cao nhân, tại hạ mặc dù niên kỉ còn trẻ nhưng chuyện về năm vị tiền bối cũng có nghe qua" Lâm Hiên thản nhiên mở miệng, đối với các Ly Hợp kỳ cao thủ trong truyền thuyết hắn thật sự kính trọng, nói đến đây trong lòng vừa động: "Chẳng lẽ Bạch Hạc thượng nhân là..."
"Đúng như sở liệu của Lâm huynh, vị Diệp gia tổ tiên kia chính là Bạch Hạc thượng nhân bài danh trong ngũ đại yêu tu, cũng chỉ có người và Huyền Phượng tiên tử có truyền thừa môn phái nhưng vận mệnh lại khác biệt. Hiện tại Huyền Phượng môn cao thủ như mây vẫn duy trì vị thế đệ nhất tông môn Yêu Linh Đảo.
Còn Diệp gia truyền thừa huyết mạch của Bạch Hạc thượng nhân nghe nói mấy vạn năm đầu còn sánh ngang với Huyền Phượng môn nhưng thời gian trôi qua càng ngày càng lụi bại. Thời gian trước còn bị yêu thú tập kích khiến cả tông môn bị tàn sát, một người cũng không còn."
Nói đến chỗ này Trương Tùng lại thở dài:
"Nói đến việc này thật khiến cho người khác tiếc hận không thôi, Diệp gia đã suy bại nhiều năm như vậy. Khó khăn lắm mới xuất hiện được một nữ đệ tử có dị linh căn, hơn nữa lại là nhi nữ của gia chủ, nếu được chuyên chú bồi dưỡng nói không chừng Diệp gia lại có hy vọng trùng hưng nào biết đâu..."
Lâm Hiên lắc lắc đầu, vận mệnh luân hồi thương hải tang điền môn phái có hưng ắt có suy, những điều này chẳng qua chỉ là bình thường, không có gì kỳ quái.
Theo như lời Trương Tùng, ngoại trừ các tông môn gia tộc lớn thế lực của tán tu trên Yêu Linh Đảo còn không thiếu gì những lão quái Nguyên Anh kỳ như là Côn Nam lão tổ mà hình như hắn đã vay một món nợ.
Lại nhớ lão giả tóc bạc Huyền Phượng Môn lại vay của hắn một món, khi trước lão dám lừa gạt là không hề dễ dàng có tin tức của truyền nhân ngũ đại cao thủ, xem ra có dịp ắt phải đòi lại.
"Côn Nam lão tổ!" Lúc Trương Tùng nhắc đến nhân vật này vẻ mặt Lâm Hiên có chút động.
"Sao vậy, đạo hữu đã từng nghe nói đến người này sao?"
"Không, ta chỉ cảm thấy ngoại hiệu vị tiền bối này hơi kỳ lạ. Chẳng lẽ hắn rất nổi danh sao?" Thần sắc Lâm Hiên trầm ổn nói.
"Ừm!" Trương Tùng thở ra một hơi, trên mặt ẩn lộ một tia sợ hãi như nhắc đến người này là một cấm kỵ. Hắn quay đầu nhìn quanh bốn phía mới dám nói.
"Côn Nam lão tổ chính là một đại ma đầu trên Yêu Linh Đảo. Công pháp người này tu luyện rất quỉ dị tàn khốc. Tuy chỉ là tu tiên giả Nguyên Anh Sơ kỳ nhưng thần thông lại quỷ dị khó lường. Nghe đồn lão quái Nguyên Anh trung kỳ cũng không hơn bao nhiêu. Hơn nữa hắn thiên tính tàn nhẫn lại hay bao che khuyết điểm. Đừng nói những vãn bối tán tu như chúng ta cho dù là tông môn gia tộc cũng không dám trêu vào. Có thể nói là kẻ có ác danh lan xa cực đạo trong vòng trăm năm trở lại đây."
"Ồ." Lâm Hiên nhẹ nhàng gật đầu. Trên mặt tuy trầm ổn nhưng trong lòng thầm than, xem ra khi sát diệt tên cẩu nam tử họ Kim lại vô tình dẫn đến món nợ không nhỏ.
Đương nhiên với thần thông của hắn lúc này, cộng thêm thi ma cùng Nguyệt Nhi hỗ trợ, cho dù Côn Nam lão tổ có đến đây thì còn chưa biết hươu chết về tay ai.
Mà nam tử họ Kim đã hồn du địa phủ. Lúc ấy trừ hắn cũng chỉ có Diệp Bình Nhi. Nha đầu kia trọng tình trọng nghĩa không có khả năng bán đứng hắn. Côn Nam lão tổ biết ái đồ của mình bị hại nhưng không thấy hung thủ thì cũng chỉ có thể tức giận một mình thôi.
Nghĩ tới đây trên mặt hắn toát ra một nụ cười mỉa mai cùng Trương Tùng nói những chuyện khác.
Bay thêm lộ trình nửa tuần trăng, một sơn dãy hùng vĩ đã xuất hiện trong tầm mắt. Lúc này Trương Tùng kích động đến mặt đỏ tía tai. Rốt cuộc cũng bình an đến nơi.
Lại nói không biết là có phải do may mắn hay không, trên đường đi vốn thường xuyên xuất hiện yêu thú lại chẳng gặp phải thấy con nào.
Lâm Hiên thả thần thức đảo qua, chỉ thấy sơn dãy kéo dài cả trăm dặm cao lớn hùng vĩ nhưng lại không có bao nhiêu yêu khí. Xem ra không phải là nơi có yêu mạch. Đương nhiên chọn địa điểm như vậy bởi yêu mạch bất kể là đối với tu yêu giả hay là yêu tộc đều là nơi tu luyện thượng đẳng. Tại đó cử hành giao dịch hội chẳng khác nào quá kiêu ngạo, nói không chừng vừa tiến hành được một nửa lại có phiền toái tìm đến.
Theo Trương Tùng, Lâm Hiên bay vào sâu trong Mang sơn. Sau nửa ngày mới dừng lại trước một tòa đại sơn cao vút cây cối rậm rạp, toàn bộ đều bị bao phủ bởi một làn sương mù đậm đặc.
Lâm Hiên phát ra thần thức, không ngờ lại không thể xuyên vào. Xem ra nơi đây đã bố trí một cấm chế nào đó.
"Lâm huynh đệ không cần phí công như thế. Huyễn trận của đại sơn này là do mấy vị tiền bối Nguyên Anh kỳ liên thủ thi triển có thể ngăn được thần thức."
"Ơ, vậy chúng ta tiến vào làm sao?" Lâm Hiên nhíu mày trên mặt lộ vẻ nghi hoặc.
"Cái này không cần lo lắng. Vào giờ Mão trong ngày ắt có tu sĩ phụ trách mở cấm chế ra, để các đồng đạo có thể đi vào." Trương Tùng vuốt vuốt chòm râu thanh âm có vẻ thong thả.
Lâm Hiên nhìn sắc trời, lúc này bốn phía đều đã tối như mực, còn cách giờ Mão cũng phải đến hai canh giờ.
Đêm thâm sơn yên tĩnh từng đợt hàn phong quất ra lạnh thấu xương nhưng với tiên giả thì chẳng tính gì. Lâm Hiên tùy tiện tìm một chỗ sạch sẽ khoanh chân ngồi xuống điều tức một chút, khôi phục lại pháp lực đã tiêu hao.
Trương Tùng cũng không nói nhiều cũng khoanh chân ngồi xuống.
Lâm Hiên chậm rãi nhắm hai mắt lặng lẽ thả thần thức ra, tất cả động tĩnh trong mười dặm cùng Trương Tùng bên cạnh đều bị hắn cảm ứng được.
Qua thời gian độ một nén nhang, mấy đạo độn quang xuất hiện ở phía chân trời xa xa. Lâm Hiên thả thần thức qua, chỉ là mấy tu tiên giả Trúc Cơ kỳ.
Chẳng mấy chốc mấy tên đó đã đáp xuống gần đấy, trông thấy hai người cũng không lộ vẻ giật mình, lại tìm một chỗ sạch sẽ ngồi xuống.
Lâm Hiên trong lòng thầm gật đầu, xem ra Trương Tùng không có nói dối.
Hai canh giờ sau đám tu sĩ kéo đến càng lúc càng nhiều, cuối cùng cũng có đến mấy trăm người. Tu vị cao thấp không đều. Ngưng Đan Kỳ, Trúc Cơ kỳ thậm chí còn có cả Linh Động kỳ thái điểu. Không rõ bọn họ đến để mở mang tầm mắt hay là thử vận may.
Tu sĩ càng lúc càng nhiều nhưng kẻ nào cũng im lặng ngồi xuống. Những kẻ có giao tình thì tụ lại với nhau thành những nhóm nhỏ thầm thì.
Cũng có khá nhiều kẻ không nhịn được lấy luôn bảo vật ra trao đổi ở đây.
Sau khi khôi phục lại đầu đủ pháp lực, Lâm Hiên cũng hòa vào đám tu sĩ đang trao đổi xem có thứ hắn cần hay không.
Đáng tiếc không là thu hoạch được gì. Cũng chẳng có gì kỳ quái, ở đây tu vị Ngưng Đan Kỳ trở lên chỉ có hơn mười người nhưng cũng chỉ có một số ít tham gia. Chắc là chờ đại hội Mang sơn diễn ra mới đem đồ tốt ra trao đổi.
Tuy không có thu hoạch nhưng còn hơn là ngồi không. Lâm Hiên vẫn hào hứng trong đám người. Thậm chí lần lượt đi xem cả cửa tiệm của mấy tu sĩ cấp thấp, thần tình đang vui vẻ thì sắc mặt hắn đột nhiên cứng đơ, cước bộ khựng lại.
""Làm sao ả cũng tới đây?" Vẻ mặt Lâm Hiên có chút ngưng trọng thì thào.
"Thiếu gia, người nói ai?" Nguyệt Nhi trong thức hải của Lâm Hiên đang ngủ say chợt bị đánh thức, vẻ ngái ngủ hỏi.
"Lát nữa sẽ biết" Lâm Hiên vừa nói vừa lui lại vài bước lẩn vào trong đám người. Hắn cũng không muốn đối mặt với người kia. Đồng thời thu hồi thần thức đề phóng đối phương phát hiện.
Đám tu sĩ ở đây đều có tu vị thua xa Lâm Hiên nên không hề phát hiện ra điều gì bất thường vẫn cao giọng cò kè mặc cả đến mặt đỏ tía tai...
Qua một tuần trà phía xa đột nhiên lóe lên một quang điểm đồng thời một tiếng nổ như sấm động truyền đến khiến người ta sợ hãi.
"Ơ, đó là cái gì?"
Lúc này chúng tu sĩ mới ngẩng đầu thả thần thức dò xét quang điểm nhưng vừa quét qua thì thần sắc đại biến.
Trời! Là tu tiên giả Nguyên Anh kỳ
Chúng tu sĩ lộ vẻ sợ hãi, không phải Nguyên Anh kỳ lão quái đã có đường khác đi vào đại hội sao?
Nhưng điều khiến chúng tu sĩ hoảng sợ là, phía trước là một đạo kinh hồng màu vàng tốc độ cực nhanh, nhưng không ngờ đằng sau lại có một đạo kinh hồng màu đỏ đuổi sát theo phía sau. Đạo độn quang phía trước dường như đang rất sợ hãi liều mạng bỏ chạy.