Bách Luyện Thành Tiên - Chương 249

Chương 249: Vượt Băng Phách Phong

Khi đoàn người đã rời đi thì xa xa phía chân trời, có một đám mây trắng bình thường xuôi theo gió trôi tới, không có tản mát ra một tia yêu khí nhưng quỉ dị là sau khi nó tán ra, có thể thấy hai quái vật ẩn thân. Bên trái là một tên thân hình rất cao lớn cao chừng ba thước, thân vận ma y bằng vải, khuôn mặt có khá giống với nhân loại nhưng lại có cái mũi rất dài, hai cái răng nanh trắng như ngà chìa ra ngoài miệng đến hơn một tấc.

Bộ dạng này nhất định có quan hệ cùng với Cự Tượng thời man hoang. Như vậy quái vật chắc chắn là có thần lực vô cùng, về cận chiến thì cũng không hề thua kém Giao Long.

Mà bên cạnh hắn là một nữ tử nhưng lại cũng khó biết tả thế nào.

Dáng người thì yêu vật này quả thật cực kỳ mê người, eo lưng thon thả phía trên lả lướt hai ngọn nhũ phong đầy đặn, da thịt mềm mại như ngọc trong lớp y phục ngắn cũn cỡn bó sát người lộ ra cái rốn sâu cùng vùng da bụng không tì vết.

Chỉ là khuôn mặt ả khiến người hoảng hốt vô cùng, không phải là xấu xí mà căn bản không phải khuôn mặt của nhân loại. Trên mặt ả vằn vện những đường văn sặc sỡ của do một báo yêu nào đó hóa hình mà thành.

Dáng người quả thật là nghiêng nước nghiêng thành trong nhân loại nhưng cái đầu vẫn hoàn toàn là của yêu tộc, tình huống này trong yêu thú Hóa Hình kỳ xuất hiện cũng không nhiều.

"Tượng huynh, tuy cũng ngẫu nhiên tu tiên giả nhân tộc tới Băng Mạc Hoang Nguyên này nhưng ba lão quái Nguyên Anh kỳ cùng tới. Chẳng lẽ bọn họ đã phát hiện ra bảo vật gì ở trong này?" Nữ yêu đầu báo liếm liếm khóe miệng, trong mắt chớp động tinh quang. Luận tâm cơ thì hai kẻ này không hề thua kém tu sĩ nhân tộc, đã đoán được vấn đề mấu chốt của sự việc.

"Ừm! Ba lão quái Nguyên Anh kỳ quả thật không bình thường, hẳn là những người này trong lúc vô tình phát hiện ra bảo vật nào đó. Nhưng hiện giờ chúng ta đâu có thời gian mà quản việc không liên quan đến mình, vừa rồi tiểu công chúa của Tuyết Hồ nhất tộc đã ra đời, thiếp mời cũng đã phát. Đừng nói là một Băng Phách Hoang Nguyên nho nhỏ mà nghe nói đồng đạo Hóa Hình kỳ ở những nơi khác, tám chín phần cũng sẽ đến đây chúc mừng. Thậm chí hình như Độc Giao Vương của Nam Cương, Bích Nhãn lão tổ ở phương Tây cũng tự thân đến".

"Cái gì? Độc Giao Vương và Bích Nhãn lão tổ, bọn họ đều đại yêu thú hậu kỳ mà cũng đích thân tới? Tuyết Hồ vương cũng chỉ là đại yêu thú hậu kỳ, chỉ sinh ra một nữ nhi mà thôi, làm sao có thể náo nhiệt như thế được". Báo yêu nhịn không được la hoảng.

"Hừ! Ngươi thì biết cái gì, nữ nhi của Tuyết Hồ vương mặc dù có tới bảy tám người nhưng tiểu công chúa này sinh ra không giống kẻ khác lại là tam vĩ hồ".

"Cái gì?" Báo yêu sợ ngây người, thực lực mạnh yếu của hồ tộc có quan hệ rất lớn đến cái đuôi của bọn họ, cảnh giới hàng đầu có tam vĩ Yêu Hồ, lục vĩ Linh Hồ, Cửu vĩ Thiên Hồ.

Thiên hồ chỉ có ở Tiên giới mà Lục Vĩ Linh Hồ ở Linh giới đã là yêu vương uy chấn nhất phương.

Ở hạ giới Tuyết Hồ Vương thân là đại yêu Hóa Hình hậu kỳ đến bây giờ cũng chỉ mọc ra ba cái đuôi.

Mới sinh ra đã có ba cái đuôi là biểu hiện cho thiên tư tu tiên của tiểu công chúa. Điều này cũng giống như Thánh Linh Căn trong tu sĩ, nghe nói Lục Vĩ Hồ Yêu Vương của Linh giới khi mới sinh cũng chỉ có ba cái mà thôi.

Thiên tư tuyệt đỉnh nghịch thiên như vậy cho dù ở Linh giới cũng là ngàn năm khó gặp, thảo nào mà Tuyết Hồ vương coi trọng như thế. Vị tiểu công chúa kia sau này chỉ cần tĩnh tâm khổ tu thì rất dễ tiến giai Hóa Hình kỳ. Nếu không có gì bất ngờ thì nàng có thể tiến đến cảnh giới Ly hợp kỳ, thành công độ qua Thiên kiếp phi thăng Linh giới.

Nước lên thì thuyền lên, Tuyết Hồ tộc có một thiên tài như vậy tương lai bảy tám trăm tới sẽ trở nên phồn vinh vô hạn.

Lúc này nữ yêu lộ ra vẻ hoảng sợ, qua một tuần nhang mới nuốt một ngụm nước miếng nói: "Nói như vậy, thịnh hội của Tuyết Hồ tộc chúng ta quả thật không thể bỏ qua".

"Đúng vậy, có điều ta phát hiện ra lội tuyến bọn chúng có chút kỳ lạ". Tượng Yêu gật nhẹ đầu, trên mặt lộ ra một tia nghi hoặc.

"Không sai, hiện tại đã vào sâu trong Băng Mạc Hoang Nguyên bảy tám nghìn dặm, nhưng mà bọn họ chỉ trực chỉ hướng bắc, không lẽ là... ". Nữ yêu vừa nói vừa đưa tay vuốt ngực.

"Chẳng lẽ bọn họ thật sự muốn vượt qua Băng Phách Phong, vô lý, ở nơi đó thực lực tu sĩ nhân tộc chỉ còn hơn phân nửa, bọn họ mạo hiểm đến đó làm gì?" Tượng Yêu nói.

"Chắc chắn là muốn tầm bảo nhưng lần này thịnh hội của Tuyết Hồ tộc trong đại. Đến muộn sẽ có hậu quả rất nghiêm trọng"

"Đại ca, ta có biện pháp không tốn nhiều thời gian, huynh có đồng ý ra tay hay không?" Trên mặt nữ yêu kia hiện lên vẻ giảo hoạt.

"Ồ! Nói ta thử nghe xem".

"Thật ra chúng ta không cần chờ đến lúc bọn họ tìm được bảo vật, chờ cho mấy tên tu sĩ nhân loại này đi qua Băng Phách Phong chúng ta sẽ lập tức chặn đường động thủ. Lúc đó bọn chúng nhưng không thể sử dụng pháp bảo. Gã tiểu tử Ngưng Đan kỳ không đáng nói, ba lão quái Nguyên Anh kỳ thì hai người chúng ta cũng đủ để ứng phó. chỉ cần bắt để thi triển sưu hồn thuật một tên chúng ta sẽ biết được địa điểm bảo tàng. Sau đó hai ta sẽ đi tham gia của Tuyết Hồ tộc trước rồi mới từ từ tìm kiếm bảo tàng".

"Hiện muội nói đúng lắm, thật ra bọn này tới đây để làm gì cũng được, Kim Đan cùng Nguyên Anh tu sĩ đều là đại bổ, sau khi thôn phệ xong có thể làm cho tu vị tăng mạnh".Tượng Yêu nói đến đây lè lưỡi liếm liếm khóe miệng, trong mắt lóe ra một tia tàn nhẫn. Hắn nói đến đây cái miệng rộng mở phun ra vô số yêu vụ mày trắng bao phủ thân hình của hai người. Một lần nữa cả hai hóa thành một đóa mây trắng từ từ bay về phía trước. Nơi này lại trở nên yên tĩnh, chỉ còn bông tuyết không ngừng từ trên bầu trời rơi xuống.

Vù!

Một con Ngọc La phong thân đầy họa văn bay vụt lên không trung, phân thần đã rõ âm mưu của hai con yêu thú. Lúc này Ngọc La Phong mang theo phân thần của Lâm Hiên định bay về tụ hợp cùng bản thể.

Nhưng mới được một dặm thì chỉ thấy một tảng đá đột nhiên lăn mấy vòng sau đó biến thành một yêu thú màu trắng hình dáng như con tắc kè dài chừng hơn một trượng, toàn thân tản ra hàn khí lạnh băng.

Đây là một quái vật cấp hai có thần thông thay đổi màu sắc để tự vệ, sở trường là giả làm tảng đá để bắt con mồi. Đặc biệt là rất thích thôn phệ kỳ trùng nên cảm ứng được tức khí man hoang của Ngọc La phong nó cực kỳ vui mừng.

Đầu lưỡi duỗi ra nhanh chóng cuộn về phía trước, Ngọc La phong không đề phòng bị nuốt bị vào bụng. Tắc kè liếm khóe miệng dường như vô cùng thỏa mãn nhưng rất nhanh sau đó liền lộ ra vẻ đau đớn không ngừng lăn lộn trên mặt đất, trên hai cái mang hiện lên một đám hắc khí rất quỷ dị, bốn chân đạp chổng lên trời mấy cái rồi đoạn khí.

Ngọc La phong hiển nhiên là độc vô cùng nhưng do vẫn là ấu trùng nên đã cùng yêu thú cấp hai đồng quy vu tận.

Trở lại bên kia cho dù thần thức của Lâm Hiên rất cường đại nhưng cũng không thể nào chịu nổi, hắn nhịn không được kêu lên một tiếng đau đớn trên mặt lộ ra vẻ thống khổ.

"Lâm đạo hữu, ngươi làm sao vậy?" Hắc Mãng phu nhân quay đầu lại có phần kinh ngạc mở miệng.

"Không sao" Lâm Hiên hít vào một hơi trên mặt khôi phục lại vẻ bình thường: "Trên người Lâm mỗ có mang hàn bịnh, khi nãy hơi lo lắng nên hàn khí công tâm mà thôi". Lâm Hiên vừa nói vừa đưa tay ra vỗ lên túi trữ vật, lấy ra một cái bình ngọc đổ ra hai viên dược hoàn nuốt vào bụng.

Hắc Mãng phu nhân nửa tin nửa ngờ nhưng cũng không có tiếp tục truy vấn.

Lúc này dù ngoài mặt Lâm Hiên vẫn bình tĩnh nhưng trong lòng thầm kinh nghi. Phân thần bị diệt xem ra tình thế không ổn nhưng hắn cũng không ngu ngốc mà đi đánh động mấy lão quái kia.

Nửa canh giờ sau bốn người dừng độn quang, trước mặt là một tòa băng sơn hùng vĩ cao hơn vạn trượng khiến đám người vô cùng ngạc nhiên, ở sườn núi cũng đã bị mây mù như sương khói bao phủ.

Mặc dù đã được nghe mấy lão quái kể lại nhưng vào thời khắc này Lâm Hiên cũng không thể âm thầm than thở vẻ đẹp hùng vĩ tráng lệ của nó!

Hắc Mãng phu nhân hóa thành một đạo kinh hồng phóng về phía trước. Trong mắt của Bạch Lộc Đồng Tử lóe lên một tia chần chừ rồi theo sát phía sau.

Côn Nam lão tổ thì xoay một vòng, tỏa ra một luồng yêu khí bao phủ thân hình. Nhìn thì như chậm mà tốc độ rất nhanh vụt về phía trước.

Lâm Hiên thở dài, nơi đây chính là đường ranh giới đi qua là sẽ không thể sử dụng bảo vật, thực lực sẽ giảm đi nhiều.

Lâm Hiên quay đầu dùng thần thức lướt qua sau lưng, cùng lúc đó toàn thân phát ra thanh quang bay về phía trước, thân ảnh của hắn càng lúc càng nhỏ cho đến khi khuất trong tầng mây không thấy đâu nữa.

Lúc này từ xa bay tới một khối không khí màu xám trắng. Vụ khí tản ra xuất hiện hai yêu nhân vẻ mặt tràn vô cùng vui mừng: "Đại ca, muội đoán không sai, bọn họ quả nhiên rất lớn mật muốn vượt qua Băng Phách phong".

"Ha ha. Trời tạo nghiệp chướng còn có thể toàn mạng, tự tạo nghiệp chướng thì không thể thoát. Chúng ta mau đuổi theo, quanh đây còn có rất nhiều đồng đạo Hóa Hình kỳ tới tham gia thịnh hội của Tuyết Hồ tộc, nếu không mau e rằng con mồi sẽ rơi vào tay người khác". Vẻ mặt của Tượng Yêu trở nên dữ tợn xoa tay nói.

Nữ yêu kia tất nhiên sẽ không phản đối, hai quái vật cùng hóa thành hai đạo kinh hồng bay về phía trước.

Băng Phách Phong cao lớn hiểm trở đối với phàm nhân nhưng bốn tu tiên giả trong chốc lát là đã đi tới sườn sau của nhọn núi.

Đập vào mắt là băng nguyên mênh mông, đưa mắt nhìn lại từng bông tuyết óng ánh màu trắng từ trên bầu trời bay xuống. Tuyết ở đây rất lớn, nghe nói trăm vạn năm nay chưa bao giờ ngừng rơi, lớp băng dưới chân đám người đã dày đến vạn trượng rắn chắc vô cùng.

Lại nói trong các yêu thú băng thuộc tính ở đây, Tuyết Hồ nhất tộc có huyết mạch của viễn cổ kỳ thú Cửu Vĩ Thiên Hồ thiên sinh am hiểu huyễn thuật, Tuyết Hồ vương lại là đại yêu tộc hậu Hóa Hình hậu kỳ.

Kỳ Lân cổ động mà bọn Lâm Hiên đang tìm kiếm, vị trí xa xôi thập phần bí mật không nằm trong lãnh địa của Tuyết Hồ nhất tộc.

Lâm Hiên nhìn qua hoang nguyên trước mặt, trên mặt cũng lộ ra vài phần nghi hoặc. Theo như truyền thuyết nơi đây bài chế ngũ hành chi bảo, nhưng tại sao hắn lại không có cảm giác gì bị ngăn trở. Chẳng lẽ là truyền thuyết đã sai?

Lâm Hiên nhíu mày vươn tay ra vỗ lên túi trữ vật tế ra một thanh kiếm. Nhưng hắn còn chưa kịp vui mừng cảm ứng được sự liên hệ với bảo vật đã bị một cỗ lực vô hình cắt đứt. Phi kiếm giống như một thanh sắt thường rơi xuống

Lâm Hiên thở dài nhặt bảo vật lên cất vào trong túi trữ vật.

Bốn người điều tức một chút sau đó tiếp tục bay về phía trước. Nhưng lúc này bọn họ vô cùng cẩn thận, thi triển phương pháp ẩn thân, thời khắc này phải dây dưa cùng yêu tộc thì phiền toái sẽ không nhỏ.

Nhưng một lát sau ở sau lưng có yêu khí chuyển động, một đóa mây trắng hiện ra từ phía chân trời nhanh như điện chớp bay về phía này.

Còn cách vài chục dặm Côn Nam lão tổ biến sắc lập tức dừng lại. Lâm Hiên cũng ngạc nhiên nhìn ra phía sau.

"Không ổn, là hai tên yêu tộc Hóa Hình kỳ" Bạch Lộc Đồng Tử nắm chặt tay, sắc mặt càng lúc càng khó coi.

"Làm sao lại như vậy, vừa mới vượt qua Băng Phách phong thì lập tức gặp phải quái vật, chẳng lẽ chúng ta sớm đã bị theo dõi" Hắc Mãng phu nhân lấy tay che miệng kinh hô lên.

"Hừ! Bây giờ nói những lời này còn có tác dụng gì. Hai yêu tộc Hóa Hình kỳ này đã biết chúng ta không thể sử dụng pháp bảo, nhưng bọn này muốn đánh bại chúng ta cũng đâu dễ như chúng nghĩ". Côn Nam lão tổ hằm hừ nói.

"Cái này không hợp lý, ta chỉ sợ nếu dây dưa lát nữa lại kéo thêm một đám yêu thú khác vây công thì không ổn. Vậy chúng ta hẹn địa điểm gặp nhau sau đó chia nhau đào tẩu". Tròng mắt Bạch Lộc Đồng Tử xoay chuyển đưa ra đề nghị.

"Như vậy cũng là một cách hay" Côn Nam lão tổ gật đầu.

"Hừ! Hai vị đạo hữu nghĩ thật đơn giản, các ngươi đều là tu sĩ trung kỳ thông thạo độn thuật việc đào tẩu tất nhiên sẽ dễ dàng. Nhưng thiếp cùng tiểu tử họ Lâm này thì phải làm sao? Thiếu hai ta thì dù các ngươi có đến được Kỳ Lân cổ động cũng đừng mong có thể phá phong ấn". Hắc Mãng phu nhân nhíu mày phản đối.

"Vậy phu nhân có ý kiến gì?" Bạch Lộc Đồng Tử tuy bất mãn nhưng cũng cảm thấy lời nói của đối phương có phần có lý.

"Hai vị đạo hữu tạm thời ở đây ngăn địch để hai ta đi trước một bước, chỉ cần tàn hai nén nhang là đủ".

"Điều này..." Hai lão quái liếc nhìn nhau, trên mặt đều lộ vẻ khó xử nhưng hai lão hồ ly đành ậm ừ gật đầu.

Hắc Mãng phu nhân thấy hai người đồng ý vẻ mặt mừng rỡ, mau chóng lấy ra một khối ngọc giản khắc địa đồ vào bên trong đó rồi nói: "Làm phiền hai vị đạo hữu rồi, chính ngọ ngày mai chúng ta đoàn tụ ở nơi này"

Ném ngọc giản cho hai người, toàn thân Hắc Mãng phu nhân tỏa ra linh lực ngút trời, hóa thành một đạo yêu phong bao lấy Lâm Hiên nhanh chóng bay đi.

"Hừ! Muốn chạy!" Từ trong đóa yêu vân Tượng Yêu rít lên một tiếng không có cố kỵ mà toàn lực thi triển độn quang.

Mặc dù không tình nguyện nhưng hai lão quái nhân tộc cũng đành nghênh đón ngăn cản đối phương.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3