Bách Luyện Thành Tiên - Chương 300
Chương 300: Ngũ sắc linh vũ
Hai mắt gã tu sĩ nhắm nghiền mà trên người không có chút thương thích. Lâm Hiên gật đầu hài lòng, không khách khí đưa tay lên trán hắn thi triển Sưu Hồn Đại Pháp. Sau thời gian nửa tuần trà, Lâm Hiên ngẩng đầu. Sắc mặt trở nên âm trầm, năm ngón tay liền dùng sức, hỏa quang lóe lên đã đem tên gia hỏa này biến thành tro bụi.
"Thiếu gia, xảy ra chuyện gì?" thanh âm Nguyệt Nhi có chút tò mò.
Lâm Hiên không mở miệng đáp mà nhắm mắt lại toàn thân phát ra linh quang, đem thần thức cực kỳ cường đại bao phủ phạm vi vài trăm dặm.
Rất nhanh hắn cảm ứng được hướng tây nam khoảng hai trăm dặm có linh khí chấn động kịch liệt. Lâm Hiên nhăn mặt không chút chậm trễ, phát ra quang hoa bao lấy Nguyệt Nhi rồi biến thành một đạo thanh hồng phá không bay đi.
"Thiếu gia, rốt cuộc là chuyện gì?" Nguyệt Nhi hiếu kỳ hỏi.
"Có một đám tu sĩ Lệ Hồn Cốc tới đây muốn diệt sát Khổng Tước tiên tử lấy yêu đan của nàng, trong này còn có Hạo Thiên Quỷ Đế!"
Oan gia ngõ hẹp, cứ nghĩ đến lão trời đánh không chết này là Lâm Hiên hận đến nghiến răng. Nếu lão đã dẫn xác tới đương nhiên hắn sẽ không bỏ qua.
Về phần Hắc Hổ yêu vương Lâm Hiên cũng không vội, cảnh giới thi ma mặc dù kém một bậc song với ma tí của cổ ma thì vẫn có thể bình thủ.
***
Lại quay về trường đại chiến.
Lúc này âm phong tàn phá yêu lực cuồn cuộn, trong phạm vi hơn mười dặm tất cả các động vật cùng yêu thú cấp thấp đã bỏ chạy thục mạng khỏi nơi này.
Khi trước nghe trượng phu bị trừu hồn luyện phách, Diệu U tiên tử vô cùng đau khổ liều mạng lấy ra một cây độc phiên màu xanh biếc, có chứa một loại kỳ trùng gọi là Bích Tàm Cổ. Chỉ tiếc là hãy còn chưa trưởng thành nhưng lúc này Diệu U tiên tử đã bất chấp, chỉ thấy trong màn sương mù màu xanh biếc vô số tàm trùng có hai cánh trong suốt xuất hiện.
Thấy thế trong lòng Quỷ Đế chấn động, không nghĩ Diệu U cũng có chút khói chơi.
Bích Tàm Cổ cũng là thượng cổ kỳ trùng, tuy bài danh còn kém xa Ngọc La phong song cũng không tầm thường. Quỷ đế hít vào một hơi, cả người xoay tròn xuất ra ba cái Khô Lâu tinh xảo cỡ nắm tay long lanh trong suốt, nhìn có vài phần như là báu vật nghệ thuật vậy.
Khuôn mặt thanh tú của Diệu U tiên tử liền biến sắc. Trước kia trong tộc cũng từng có cổ tiền bối sở hữu loại bảo vật này được luyện chế từ tài liệu vô cùng quý hiếm này. Đối phương sao lại có bảo vật cỡ này?
Hai tay Hạo Thiên Quỷ Đế múa may đánh ra mấy đạo pháp quyết. Trong hốc mắt của ba cái Khô lâu lập tức phát ra tinh quang mờ ảo lạnh như băng. Đồng thời thể tích của chúng cũng bạo tăng, há mồm nhai loạn sau đó phun ra ba đạo thuần hỏa bạch sắc sang đối phương. Bạch hỏa này tinh thuần tới cực hạn, không lẫn chút ô khí nào, chỉ trong chớp mắt liền lan tới đám sương mù xanh biếc.
Bích Tàm Cổ vốn là kỳ trùng hoang dã có chứa kịch độc nhưng vừa tiếp xúc bạch hỏa liền giống như gặp khắc tinh, bị đóng băng rồi trong chớp mắt đã bị tiêu diệt.
Tinh Bạch Cốt Hỏa!
Không ngờ ma hỏa có thuộc tính băng hàn bá đạo thế này. Thân thể mềm mại của Diệu U tiên tử run lên lui về sau, trong vô thức nàng vươn tay sờ vào tiểu phúc. Trượng phu đã mất, nàng nhất định phải sống lưu lại cốt nhục, ngày sau mới có cơ hội báo thù.
Thấy đối phương có ý khiếp sợ Hạo Thiên Quỷ Đế đắc ý vô cùng, trong tiếng cười cuồng vọng lão múa may hai tay áo thao túng đầu lâu thủy tinh đánh về phía đối thủ.
Diệu U tiên tử lập tức rơi vào hiểm cảnh, nàng cắn răng thao túng bổn mạng pháp bảo chống đỡ nhưng chỉ là kéo dài hơi tàn mà thôi.
Bên kia tình thế của Không Tước tiên tử lại ngược lại. Pháp bảo của nàng lại vô cùng cổ quái, là một cây Hạm Vũ do năm chiếc linh vũ có màu sắc rực rỡ cực kỳ diễm lệ kết thành, nhìn khá quen mắt dường như lấy từ cái đuôi của nàng khi xưa.
Toàn thân có thể dùng nhưng Khổng Tước không có khả năng tự đoạn tứ chi để luyện chế pháp bảo. Mà Lông đuôi cũng có pháp lực rất lớn, hơn nữa còn do huyết mạch tương liên khiến cho việc sử dụng càng thêm như ý.
Chỉ thấy nàng nhẹ nhàng vung, Hạm Vũ lên tỏa ra ánh sáng ngũ sắc. Hàng nghìn oan hồn hung ác dường như vô cùng sợ hãi, chỉ cần bị ánh sáng chiếu tới liền giống như băng tuyết tan dưới ánh dương vậy.
Thần thông thật là cổ quái!
Nữ tử cung trang tức giận, trước kia ả đã từng gặp qua lão quái Nguyên Anh trung kỳ nhưng không ngờ đối thủ lợi hại thế này. Hiện oán hồn đã tổn thất hơn mấy ngàn khiến ả đau lòng không thôi.
Cung trang nữ tử quát lên một tiếng tế ra Ngân Câu, mang theo mùi máu tanh nồng nặc hóa thành một đạo sáng nhọn đâm tới đối phương. Thân hình Khổng Tước tiên tử bước nhẹ nhàng thoáng một cái sang bên, phất linh vũ tiếp tục tỏa ra ánh sáng ngũ sắc.
Sau khi bay ra khỏi linh vũ, ánh sáng ngũ sắc liền biến thành một Cự thủ cỡ bảy tám trượng. Năm ngón tay mở ra không chút sợ hãi bắt lấy Ngân Câu huyết sắc kia.
Mà bên kia đại hán đầu trọc cũng đâu được nhàn rỗi, Lang Nha Bổng hóa thành một Quái thủ đã bị con huyết vũ Khổng Tước dài hơn tấc kia đón đánh. Một cầm một thủ này có thể tích khác xa nhau song thần thông hai bên tương đương, trường minh tê hống đánh tới bất diệc nhạc hồ.
Đại hán đầu trọc thấy thế liền tế ra một thanh Kim Đại Hoàn Đao chém sang Khổng Tước tiên tử. Pháp bảo này sau khi rời tay liền hóa thành một đạo kim sắc mờ ảo, thanh thế có một không hai.
Lúc này Không Tước dĩ bất biến ứng vạn biến, dùng linh vũ xuất ra ánh sáng ngũ sắc, hóa thành hàng nghìn tiểu kiếm, bố thành một kiếm trận trước người khiến Đại Hoàn Đao bị vây lại trong đó.
Đại hán đầu trọc biến sắc, đối phương tu luyện công pháp gì mà pháp bảo cổ quái kia biến hóa vô cùng vô tận như vậy.
Tình huống có vẻ không ổn. Cho dù đợi một lát sau Hạo Thiên có thể đánh bại nữ tử kia nhưng muốn sanh cầm nàng thì vô cùng khó khăn.
Nghĩ đến hậu quả khi thất bại trở về bổn môn, thân là tu giả Nguyên Anh trung kỳ mà trên mặt đại hán đầu trọc cũng lộ ra vẻ sợ hãi.
Ngay lúc này một tiếng la thảm truyền ra, hắn vội quay đầu thì chỉ thấy vai trái của nữ tu cung trang đầy máu tươi, cánh tay đã không cánh mà bay khiến sắc mặt hắn càng trở nên âm trầm.
"Dám tổn thương thân thể ta?"
Lúc này cung trang nữ tu tóc tai bù xù, khuôn mặt tú lệ dính vài giọt máu huyết nhìn vô cùng dữ tợn, đôi mắt trừng to nhìn đối phương tràn ngập vẻ oán độc.
"Hừ" Vẻ mặt Khổng Tước tiên tử khinh thường tay ngọc bắt quyết đem một chiếc linh vũ giơ lên, đôi môi anh đào hé mở phun ra một đạo yêu khí tinh thuần. Lập tức từ trên linh vũ phát ra một tầng sáng mờ rồi rất nhanh trở nên chói mắt, một thanh kiếm tiên màu trắng lóng lánh hàn quang hiện ra.
"Đi!"
Khổng Tước điểm vào pháp bảo một cái, tiên kiếm lưu chuyển hóa thành một đạo bạch quang bắn về phía địch nhân đối diện. Xem ra không gặp mấy chục năm nàng đã có kỳ ngộ khác, nếu không thần thông cũng không bạo tăng như vậy.
Thấy kiếm tiên bắn về phía mình, hai tay cung trang nữ tử như gảy đàn múa trên không khí, xuất ra một phi kiếm màu đen quấn quanh bởi vô số lệ khí, lại tỏa ra một mùi hôi tanh kinh tởm đến mức không thể tưởng một nữ nhân lại có loại bảo vật này.
Kiếm này vốn được ngâm hơn vạn năm trong huyết đàm nơi Lệ Hồn Cốc có thần thông làm bảo vật người khác ô uế. Hai kiếm vừa chạm nhau, lập tức bạch kiếm có chút mất linh nghiệm.
Thấy thế Khổng Tước nhướng mày, há miệng phun ra một viên bảo châu cỡ ngón tay cái được một tầng sương mù bao quanh, hiển nhiên là bổn mạng chân nguyên của nàng.
Đây là yêu đan? Không đúng, đối phương đã Hóa Hình trung kỳ thì yêu đan sao lại nhỏ như của yêu thú nhị cấp thế này.
Cung trang nữ tu cùng đại hán đầu trọc liếc nhau trong mắt lộ sự nghi hoặc. Linh quang trong đầu nữ tử chợt lóe.
Chẳng lẽ đối phương có hai viên yêu đan! Chuyện như vậy mặc dù hi hữu nhưng không phải không có khả năng. Tỷ như tông chủ bổn môn tu luyện thần thông nghịch thiên có hai Nguyên Anh!