Bách Luyện Thành Tiên - Chương 388
Chương 388: Tiểu La Yêu Pháp Tướng
Tiểu Đào gật gật đầu, khuôn mặt đẹp lộ vẻ tức giận: "Đó là do chân tiên động thủ."
"Chân tiên động thủ?" Nguyệt nhi ngẩn ngơ, trên mặt đầy vẻ mờ mịt.
"Đúng thế, tiên giới không biết xấu hổ, bởi vì sợ tiểu thư báo thù, thậm chí không tiếc bóp méo pháp tắc thiên địa, tập trung ngăn cản người đầu thai chuyển thế, tuy rằng cuối cùng kế hoạch của bọn họ thất bại nhưng thiên địa thay đổi, vẫn tạo nên ảnh hưởng rất lớn đối với hồn phách của tiểu thư"
"Ảnh hưởng này có nghiêm trọng không?" Nguyệt nhi nghe xong, chầm chậm đứng lên.
"Điều này khó mà nói được... Tiểu thư, hiện tại tư chất của người tuy rất tốt còn kém xa kiếp trước, chỉ cần về sau giải trừ được phong ấn, người tự nhiên sẽ hồi phục thành Tu La vương kinh tài diễm tuyệt, nhưng cho đến lúc đó, tu tiên đạo của người sẽ vẫn gặp khó khăn"
Tiểu Đào tiếp tục nói:
" Như người nói, ngay cả âm hồn bình thường cũng có thể ngưng kết Nguyên Anh, chẳng lẽ tiểu thư còn không bằng bọn chúng, chẳng qua do pháp tắc thiên địa thay đổi, làm cho người khó khăn gấp trăm lần so với chúng"
"Gấp trăm lần? không thể nào, Tiểu Đào có thể tính sai hay không?" Nguyệt nhi nghe xong thì khuôn mặt thanh tú trắng bệch.
"Tiểu thư, đừng phiền não" Tiểu Đào vội vàng an ủi: " Người yên tâm, nhất định sẽ có biện pháp.
"Biện pháp sao?" Nguyệt nhi thì thào.
"Đúng vậy" Tiểu Đào vỗ ngực: "Tiểu thư, nhất định chúng ta sẽ nghĩ ra" Nha đầu này tính tình thật sự nóng vội, lời còn chưa dứt đã đưa tay phủ trán, lập tức suy nghĩ.
Nguyệt nhi thấy thế thì trong lòng thực cảm kích, ngoan ngoãn một bên chờ.
Đảo mắt qua một lúc, đột nhiên Tiểu Đào kinh hô.
"Tiểu thư, nơi này, nơi này là..."
"Nơi này làm sao vậy?"
"Tiểu thư, chẳng lẽ người thật không nhớ gì sao, nơi này là Vô Định hà"
"Ta đương nhiên biết là Vô Định hà, thiếu gia đã sớm nói rồi, chẳng lẽ có liên quan đến ta?" Nguyệt nhi có chút hoài nghi.
"Liên quan!" Tiểu Đào lộ vẻ dở khóc dở cười: "Tiểu tỳ quên rằng ký ức của tiểu thư bị phong ấn, Vô Định Hà chính là hành cung của người ở Nhân giới"
***
Ở phía bên kia.
Lâm Hiên nhíu chặt hai hàng mi. Tay trái đang cầm bàn tay Cầm Tâm, dùng chân nguyên ngăn chặn độc tố lan ra toàn thân.
Trước hết phải nghĩ biện pháp bức bớt Thiên Chu Cổ Độc ra ngoài.
Lâm Hiên vươn tay vỗ nhẹ bên hông lấy ra một cái bình ngọc. Mùi hương ngào ngạt khiến người thần thanh khí sảng.
Khoé miệng Lâm Hiên lộ nụ cười, đây chính là Cửu Thiên Hồi Nguyên Đan.
Cửu Thiên Hồi Nguyên Đan còn có một tên khác là Tam Nhật Bảo Mệnh Tán. Bất kể trọng thương hoặc nhiễm độc cỡ nào, chỉ cần ăn Cửu Thiên Hồi Nguyên Đan, trong vòng ba ngày có giữ được tính mạng.
Cửu Thiên Hồi Nguyên Đan vô cùng quý hiếm, dù là đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ cũng chưa chắc có được.
Lâm Hiên có được tài liệu cùng đan phương này là từ trữ vật của một tu sĩ nào đó ngã xuống trong tay hắn. Trải qua khó khăn đã luyện chế được ra ba viên đan.
Bây giờ vừa lúc dùng đến chúng. Lâm Hiên nâng Cầm Tâm tựa vào ngực mình.
Lâm Hiên đánh ra một đạo pháp quyết, Cầm Tâm tuy vẫn hôn mê nhưng đôi môi anh đào đã hé mở, Cửu Thiên Hồi Nguyên Đan lóe lên đã bay vào miệng.
Tay áo bào phất lên, một đạo kiếm quang bay vút ra, trong khoảnh khắc tạo thành một cái giường đá. Hắn ôm Cầm Tâm qua đặt nằm ở mặt trên.
Muốn bức cổ độc ra thì phải dùng phương pháp tương tự như tại Tuyết Lâu thành. Phải cởi trang phục của nàng, sau đó dùng phương pháp xoa bóp huyệt vị, dùng Bích Huyễn U Hỏa tạm thời ngăn chặn Độc tốc.
Nuốt một ngụm nước miếng, Lâm Hiên hành động rất nhanh, cho dù là đối mặt Tuệ Thông hắn cũng không khẩn trương như thế.
Lần trước cùng Khổng Tước tiên tử thì chỉ là bất đắc dĩ. Lâm Hiên niệm A di đà phật, hít một hơi thật sâu, tay vòng ra sau lưng ôm lấy nửa thân thể Cầm Tâm, sau đó từ từ cởi bỏ chiếc áo của nàng.
Trên người thiếu nữ chỉ còn lại yếm nhỏ, mùi hương xử nữ tỏa ra cùng làn da thịt trắng như ngọc đập thẳng vào mắt hắn.
Lần trước hai người đều xấu hổ vô cùng, Lâm Hiên không dám nhìn nhiều. Lần này nàng lại đang hôn mê, thiếu chút nữa ánh mắt hắn không dứt ra được.
Không thể nghi ngờ, Cầm Tâm là quả là mỹ nữ tuyệt trần, dung mạo mang vẻ hồn nhiên nhưng dáng người không thiếu những đường cong lả lướt đến mê người.
Lâm Hiên thoáng chút thất thần rồi nhanh chóng trấn tĩnh, hiện tại đang là chữa thương cho nàng. Tim trong lồng ngực đập loạn nhưng ánh măt hắn một lần nữa trở nên thanh tỉnh.
Tay trái khẽ động, một đạo hỏa diễm xanh biếc xuất hiện. Ánh mắt xót thương nhìn thiếu nữ, hắn nhẹ nhàng đưa tay đặt lên tiểu phúc của nàng. Dùng tay trực tiếp nhận biết các huyệt vị, dùng chân nguyên hỗn hợp ma hỏa, bắt đầu xoa bóp bài tiết độc tố.
Thời gian cứ thế trôi, bất tri bất giác đã qua hai canh giờ.
Lâm Hiên nhíu mày, đã dùng ma hỏa để áp chế độc tố nhưng vẫn còn một lượng lớn Thiên Chu Chung Độc tụ ở bên trong kinh mạch của Cầm Tâm.
Tại sao lại như vậy? Lâm Hiên vừa xoa các huyệt vị vừa suy nghĩ.
Chẳng lẽ có liên quan đến thương tổn do nàng thi triển bí thuật?
Kỳ thật không còn phương pháp nào hữu hiệu ngoài thế này. Độc đã khuếch tán toàn thân, cần phải xoa bóp tất cả các huyệt vị toàn thân.
Như vậy tiết trinh của nàng sẽ bị hắn phá hoại...
Mà Cầm Tâm đang hôn mê, không thể biết tâm ý của nàng.
Lâm Hiên do dự cúi đầu. Hai người chưa có ước định gì nhưng chẳng lẽ lại giương mắt nhìn nàng ngã xuống như vậy?
Qua một hồi Lâm Hiên phất tay áo một cái, đem trang phục trên người Cầm Tâm cởi bỏ hết.
Trong lòng niệm A di đà phật, qua nửa tuần trà hắn mới dám mở mắt ra. Bích Huyễn U Hỏa lại một lần nữa hiện lên, bắt đầu bài trừ cổ độc.
***
Hiên Viên thành.
"Lão tổ tông, ngươi là nói Hiên Viên thành kỳ thật là một tế đàn thật lớn?"
La Tử Thông giật mình mở miệng, đám đệ tử La gia chung quanh cũng không dấu được vẻ bất ngờ.
Lúc này cách Hiên Viên chỉ còn trăm dặm. Trước mặt là một ngọn núi cao nghìn trượng, dường như bị một thanh cự kiếm chém thành hai nửa.
"Đúng vậy, Hiên Viên thành chính là của các đại yêu quỷ từ Âm ty giới lưu lại, ban đầu cũng không gọi là Hiên Viên, mà là Hoàng Tuyền"
La gia lão tổ lộ tia tàn nhẫn.
"Hoàng Tuyền!" Các La gia đệ tử nghe thì cảm thấy trong người lạnh băng.
"Hiên Viên Thành là nơi hai tộc Thiên Vân giao dịch nên thất đại tông môn mới đặt ra một cái tên hay như thế, cái tên Hoàng Tuyền này, hiện giờ ngoài lão phu chỉ có các ngươi biết được"
"Lão tổ tông, vì sao lại gọi là Hoàng Tuyền, theo lời người thì thành này là một tế đàn lớn, rốt cục để làm gì?" Thanh âm êm tai của La Tử Sơ lại cất lên.
"Hoàng Tuyền ngụ ý con đường thông đến âm ty, thành này mấy trăm vạn năm trước đây trong Linh giới cùng Âm ty giới, đại yêu quỷ kiến lập thành. Về sau Âm ty giới thua chạy, thành này cũng bỏ hoang. Nhưng La gia có liên quan với Thiên Sát Minh Vương, cứ sau ba trăm năm lại dùng thành này làm nơi huyết tế một lần"
"Ba trăm năm một lần?"
Thì ra Thiên Vân giao dịch hội khi xưa do La gia khởi xướng, mục đích chính là thu thập tế phẩm.
Trong điển tịch của gia tộc có ghi lại, Thiên Vân giao dịch hội ban đầu thường xảy ra việc ngoài ý muốn, làm cho hơn một nửa số tu sĩ tử trận.
Sau đó các tu sĩ liên hợp chống lại nhưng La gia đang trên đỉnh vinh quang, vì thế sử dụng thủ đoạn, mỗi lần tổ chức Thiên Vân giao dịch hội dự họp. Đối phương nếu không phải ngoan ngoãn đến tham dự thì tự gánh lấy hậu quả, La gia sẽ phái ra đệ tử tinh nhuệ diệt sát cả môn phái.
Đi cũng chết mà không đi cũng chết, thiệp mời của Thiên Vân giao dịch hội ở thượng cổ là bùa đòi mạng.
Sau này thất đại tông môn phản loạn rồi La gia bị người người xa lánh, có quan hệ rất lớn đến chuyện này.
"Lại nói thiên lão đối với La gia thật sự là không tệ, may mắn là thất đại tông môn ngu xuẩn vẫn tổ chức giao dịch trong thành Hoàng Tuyền, nếu không chúng ta sao có thể thể khởi động tế đàn, lại càng không thể đả thông thông đạo đi Vô Định hà"
La gia lão tổ sờ sờ cằm.
"Lão tổ nói không sai, kế tiếp chúng ta nên làm như thế nào?" La Tử Thông cung kính mở miệng.
"Yên tâm, lão phu đều bố trí đầy đủ, tế đàn Hoàng Tuyền tuy đã bỏ hoang trăm vạn năm nhưng vẫn rất uy lực, trong thành có kim mộc thủy hỏa thổ tổng cộng năm nhãn trận, chỉ cần bỏ tinh thạch đầy đủ, pháp trận có thể khởi động bất cứ lúc nào" La gia lão tổ nói.
"Thì ra lão tổ tông phái Tam ca cùng các đệ tử lẻn vào Hiên Viên trong thành, chính là bỏ tinh thạch vào các nhãn trận"Giọng nói êm tai của La Tử Sơ truyền tới.
"Ha ha, cửu nha đầu đoán không sai, chẳng qua mở ra pháp trận cần mấy trăm vạn tinh thạch, hiện giờ tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng. Chỉ chờ tin của lão Tam..."
Chưa dứt lời thì đôi mắt La gia lão tổ đột nhiên nhẹ lại, một đạo hỏa long xuất hiện.
Đó là Truyền Âm Phù. Lão tổ đem thần thức chìm vào.
"Ha ha, quả nhiên lão Tam không phụ lão phu cất nhắc, nhanh như vậy đã hoàn thành"
Những người khác cũng lộ vẻ vui mừng.
"Lão tổ tông, phải thế nào mới mở ra trận pháp?"
"Hắc hắc, nơi chúng ta đang đúng chính then chốt của là tế đàn"
La gia lão tổ nói xong thì tay trái khẽ lật. Trong hắc quang đen thùi, một cây phiên kỳ xuất hiện. Lão quái vừa thi pháp thì Ma phiên bay lên không đón gió, che cả nửa bầu trời đồng thời tiếng quỷ khóc thê lương.
La gia lão tổ lại vài đánh ra vài đạo pháp quyết, thiên địa nguyên khí trong phạm vi hơn mười dặm hơn đều bị dẫn động. Lão lo lắng đả thảo kinh xà nên cố ý hạn chế lại.
Sau khi hấp thu lượng lớn thiên địa nguyên khí, mặt ngoài ma phiên tỏa ra một vùng màu đen.
"Hiện"
La gia lão tổ điểm nhẹ, ở trung tâm phiên kì hiện một khe hở cỡ vài thước rất rất nhanh bành trướng tạo hành một huyệt động.
Tiếng quỷ khóc vang vọng trong không gian, tiếp đến một quỷ trảo khổng lồ từ huyệt động chậm rãi thò ra ngoài.
Thấy thế La Tử Thông cũng nhịn không được hít một hơi lạnh.
Không thể tưởng tượng được! Quỷ trảo này cao tới nghìn trượng, toàn thân một màu xanh tím thật là đáng sợ.
Các Nguyên Anh tu sĩ khác sắc mặt trắng bệch, thầm nghĩ rằng nếu quỷ trảo này đánh tới thì khó có thể chống đỡ được.
La gia lão tổ nâng tay phải lên, chậm rãi điểm nhẹ về phía trước.
Cự trảo bắn ra với tốc độ rất nhanh, nhanh chóng túm lấy tiểu sơn trước mắt.
Dưới mặt núi xuất hiện một cầu thang.
"Lão tổ tông, đây là.. ".
"Không cần nhiều lời, theo ta đi xuống"
Trên mặt La gia lão tổ lộ vẻ vui mừng, thân hình nhanh chóng vào bên trong. Những người khác liếc nhau, vội nối đuôi nhau đi vào.
Đám tu sĩ La gia đi vào, cự trảo buông lỏng năm ngón tay, tiểu sơn nhất thời được thả lại chỗ cũ, ngoài bụi đất mù mịt thì không thấy có gì bất thượng
Tiếp đến cự trảo thu vào trong hắc động, ma phiên nhanh chóng thu nhỏ thành một đạo sáng màu đen, loé lên rồi biến mất tức thì.
Lại nói xâm nhập chỉ trăm trượng, cuối cầu thang là một gian thạch thất kỳ lạ rộng ngoài nghìn trượng.
Bốn phía vách núi lồi lõm có dạ minh châu, phát ra ánh sáng khiến động phủ giống như ban ngày. Giữa thạch thất có một đài cao hình thang, bày một mô hình thành thị thu nhỏ.
Đây chính là chỗ tổ chức Thiên Vân giao dịch hội mang tên Hiên Viên, hoặc có tên gọi khác là Hoàng Tuyền.
"Lão tổ, theo người nói thì đây là tế đàn khống chế mọi thứ?" La Tử Thông lộ vẻ sợ hãi, mở miệng.
"Đúng vậy"
Hiên Viên thành tuy rằng thu nhỏ nhưng vẫn giống như thật. Đại bộ phận kiến trúc kỳ lạ, dường như có lệ quỷ.
"Hắc hắc, hiện tại lão phu đã khởi động đại trận nơi tế đàn. Hơn một nửa đám tu sĩ sẽ trở thành vật huyết tế, sau đó chúng ta sẽ mở ra thông đạo tới hành cung của Tu La vương" La gia lão tổ tàn nhẫn liếm môi, hưng phấn mở miệng.
Ngay lúc này một thanh âm do dự truyền ra:
"Lão tổ, có một câu hỏi nữ tử không biết có nên nói hay không?"
La gia lão tổ cau mày: "Cửu nha đầu, muốn hỏi cái gì?"
La Tử Sơ cắn răng một cái, lén nhìn sắc mặt lão tổ: "Lão tổ, theo như lời của người thì Tu La thần huyết vẫn ở Vô Định hà. Nó có hiệu quả nghịch thiên như thế, tại sao tiền bối chúng ta không sớm lấy đi? Như vậy có thể có bất ổn gì chăng?"
Các tu sĩ khác nghe thì sắc mặt cũng biến đổi.
"Chuyện này ta cũng không rõ" La gia lão tổ thản nhiên nói: " Lo lắng của Cửu nha đầu không sai, lão phu đã sớm nghĩ đến nhưng La gia không còn lựa chọn nào khác, chẳng lẽ các ngươi cam tâm để đệ tử chúng ta như chuột chạy qua đường, có nguy hiểm cũng phải thử một lần"
"Đúng!"
"Lão tổ nói rất có lý, tìm phú quý trong hiểm nguy, đem so sánh với sự huy hoàng của gia tộc thì có đáng gì?"
"Không sai, lão tổ tông thần thông thông thiên triệt địa, có người cùng đi thì chúng ta sợ gì?"
La gia lão tổ nghe thì trên mặt lộ ra vừa lòng, phất tay áo lên một cái:
"Cửu nha đầu, ngươi còn có nghi vấn gì nữa không?"
"Không..."
"Khi xưa tiền bối chúng ta không lấy thần huyết, không phải bất trắc mà thực sự không cần. Khi đó Nhân Yêu hai tộc có ai dám tranh đấu cùng chúng ta? Tóm lại khi chúng ta tiến vào Vô Định Hà, mọi người nên cẩn thận là được, chỉ cần đồng tâm hiệp lực, ta tin nhất định sẽ lấy được thần huyết"
Thấy La gia lão tổ phân tích hợp tình hợp lý, các tu sĩ gật đầu, sĩ khí bạo tăng. La gia lão tổ thấy thế thì thân hình chợt lóe, đã xuất hiện trên đài.
***
Nói đến bên kia.
Hắn chậm rãi đặt tay lên trên bụng Cầm Tâm, đem pháp lực vào trong đan điền sau đó chuyển qua các kinh mạch. Chừng một tuần trà hắn mới lộ vẻ hài lòng.
Lại vô thức cúi đầu xuống. Thân thể trắng nõn mê người kia đập vào mắt. Cánh tay khẽ phất, một đoàn thanh quang cuốn lấy y phục của Cầm Tâm.
Lâm Hiên đang muốn giúp nàng mặc y phục vào thì mí mắt Cầm Tâm lại khẽ giật.
Nàng chầm chậm mở mắt.
Ta đang ở âm tào địa phủ sao?
Suy nghĩ đầu tiên của nàng là mình đã chết. Chỉ là trước mặt nàng lại hiện ra khuôn mặt thân thuộc của thiếu niên kia!
Cầm Tâm ngây ngốc. Chẳng lẽ thiên lão thương xót nên đưa hắn đến gặp nàng?
Qua giây phút kinh ngạc, nàng cảm thấy không đúng. Hắn đâu có dễ dàng ngã xuống, nếu âm dương cách biệt thì sao có thể gặp nhau?
Chẳng lẽ nàng vẫn còn sống? Còn Lâm Hiên đã nhảy vào cơn lốc không gian cùng nàng?
Còn nhớ hắn vẫn trụ vững dưới hấp lực, nếu xuất hiện ở đây thì chỉ có một lý do là... vì nàng.
Nhất thời hai mắt Cầm Tâm rươm rướm, không rõ vì vui sướng hay cảm động. Cảm giác hạnh phúc khiến nàng quên đi nỗi đau trên cơ thể.
Không ngờ rằng lại có thể gặp được hắn, còn được hắn ôm vào trong lòng. Nàng nhắm hai mắt hưởng thụ thời khắc khó quên này thì chợt phát hiện một điều không đúng.
Y phục không chỉnh tề mà đồ bên trong lại không mặc! Nhất thời không khuôn mặt mĩ ngọc mà hai bên tai, cần cổ trắng nõn đều phủ một lớp mây hồng mê người.
Lâm Hiên thấy phản ứng của Cầm Tâm thì xấu hổ mở miệng:
"Cầm Tâm, việc này... ta..."
Cầm Tâm hoảng hốt nhưng khi thấy phản ứng ngây ngốc của hắn thì sự ngượng ngùng cũng giảm bớt không ít.
"Lâm huynh không cần giải thích, muội hiểu là do phải chữa thương cho ta"
"Phù!" Lâm Hiên thở phào một hơi, may mà nàng biết tình biết lý, hắn không khỏi mừng rỡ:
"Cầm Tâm, Thiên Chu cổ độc đã hoàn toàn khuếch toán, vì để ngăn chặn nó nên ta không thể không dùng Bích Huyễn U Hỏa xoa bóp toàn thân..."
Lâm Hiên vội vàng nói. Chỉ là khi nói xong thì hận không thể tự vả vào mồm mình một cái.
Đáng chết! Cầm Tâm nghe xong thì vẻ mặt cứng đờ rồi lại đỏ ửng.
Hai người rốt cuộc không nói lên lời nào, bầu không khí xấu hổ bao trùm.
Sự im lặng bao trùm thạch thất. Chừng sau một khắc, Cầm Tâm là người lên tiếng phá tan bầu không khí ngột ngạt này.
"Lâm huynh, khi trước muội thi triển Tiểu La Yêu Pháp Tướng, nghĩ rằng chắc chắn phải chết. dù không trúng Thiên Chu cổ độc thì thân thể cùng Nguyên Anh cũng bị hủy hoại. Huynh dùng phương pháp gì ổn định thương thế của ta vậy?"
"Cửu Thiên Hồi Nguyên Đan" Thấy Âu Dương không truy cứu Lâm Hiên thở nhẹ một hơi. Tiếp đó vẻ mặt chợt lo lắng:
"Tuy vậy chỉ bảo đảm được ba ngày bình an mà thôi. Hiện đã trôi qua một ngày. Thời gian không còn nhiều, chúng ta nên mau chóng tìm phương pháp ổn định thương thế. Cầm Tâm, mới rồi nàng nói vận dụng Tiểu La Yêu Pháp Tướng, đó là thần thông gì?"
Âu Dương gật đầu:
"Tiểu La Yêu Pháp Tướng được ghi ở cuối của bí tịch Âm Ba Công nhưng kỳ thực lại là một loại thần thông độc lập bắt chước bí thuật của một vô lượng tiền bối trên Linh giới"
"Ồ?" Lâm Hiên cau mày.
Nghe từ "Vô Lượng tiền bối" thì trong lòng cũng không khỏi rúng động.
Vô Lượng, không phải tu sĩ Linh giới vào cũng được xưng như vậy. Dường như là tu tiên giả đã ngoài Phân Thần kỳ.
Chẳng lẽ tại thời thượng cổ lại có cả tu sĩ cấp bậc như vậy xuống Nhân giới sao?
"Cầm Tâm, Tiểu La Yêu Pháp Tướng kia rốt cuộc là thế nào?"
"Tiểu La Yêu Pháp Tướng là công pháp Đạo gia, Phật tông Cổ Ma Yêu tộc đều có những thần thông tương tự, tỷ như Kim Thân Pháp Tướng của Phật Tông, Cổ Ma có Vô Thượng Thiên Ma Tướng, Yêu tộc có Huyền Thanh Cực Yêu Tướng"
Lâm Hiên nghe vậy gật đầu, thần thông pháp tướng có giới thiệu cổ tích. Đơn giản chính là hư ảnh phân thân.
Lấy pháp lực ngưng kết ra hư ảnh, tại thời điểm đối địch thần thông này tương tự như đệ nhị nguyên thần.
Chỉ là nếu đệ nhị nguyên thần bị hủy thì cần mất công sức một lần nữa ngưng luyện, còn có thể ảnh hưởng một chút đến thần thức. Pháp tướng thì không như vậy, cho dù bị hủy thì cũng chỉ mất đi một ít pháp lực, càng có hiệu quả lớn trong đấu pháp. Không ngờ trong Âm Ba Công lại có ghi lại.
U Châu quả thực là đầm rồng hang hổ. Lam sắc Tinh Hải, Cửu Thiên Huyền Công, Thiên Nguyên Trận Thư bác đại tinh thâm, nay lại thêm Tiểu La Yêu Pháp Tướng của Cầm Tâm.
Chỗ đó hiện bị coi là nơi man hoang nhưng không biết chừng ở thời thượng cổ rất phồn hoa.
"Cầm Tâm, trước kia sao ta chưa từng thấy nàng nhắc đến"
"Không phải muội cố ý giấu, tu sĩ Nguyên Anh kỳ có thể tu luyện nhưng nhưng không dùng được. Không có hiệu quả khắc địch" Cầm Tâm cười khổ.
Lâm Hiên ngẩn ngơ, nét mặt có chút cổ quái.
"Ừm, tu luyện bí thuật này có hiệu quả rèn luyện thân thể và Nguyên Anh. Chỉ là khi sử dụng hóa ra chín đầu mười tám tay là gánh nặng quá lớn với tu sĩ Nguyên Anh kỳ, nên..."
Thanh âm của Cầm Tâm ngày càng thấp, sắc mặt cũng theo đó mà ảm đạm. Lâm Hiên gật đầu, rốt cục đã hiểu được vì sao nàng lại bị thương nặng như vậy.
Lợi luôn đi kèm với hại, pháp tướng hữu ích hơn đệ nhị nguyên thần khi nhưng cũng có một chỗ thiếu hụt trí mạng, chính là gánh nặng đối với bản thể. Pháp Tướng càng mạnh thì gánh nặng đè lên bản thể lại càng lớn.