Bách Luyện Thành Tiên - Chương 560
Chương 560: Huyễn Ảnh Độn cùng Thiên Lôi Sa
Linh quang chói mắt quỷ dị hiện lên, theo sau khe hở không gian kia như một mảnh gấm bị ngươi xé rách sang hai bên.
Sắc trời trong vòng vài dặm hoàn toàn đen kịt, ngược lại gần khe hở lại sáng ngời, không gian vặn vẹo như bị một sức mạnh đáng sợ thao túng.
Roạt...
Thanh âm ghê răng truyền vào tai. Trong quầng sáng lưu ly ngũ sắc, một khe hở không gian dài hơn trượng, rộng vài thước xuất hiện.
Lâm Hiên vui mừng, toàn thân chợt lóe thanh quang mở ra Cửu Thiên Linh Thuẫn bảo hộ thân thể, sau đó thần thức nhất động thu hồi Ma hỏa cùng bảo vật, tiếp theo cước bộ di động, thân hình biến mất không còn tung tích.
Ở cách mấy chục trượng, khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyên Anh lộ vẻ khẩn trương. Lão quái vật Động Huyền Kỳ này nhất thời sơ ý mà mất đi tiên cơ. Thần thông pháp thuật chân chính còn chưa xuất được ba thành.
Tiểu tử thật đáng ghét!
Trong mắt Nguyên Anh hiện vẻ oán độc, không chút do dự đem tấm ngọc Như Ý trong tay giơ lên quá đầu. Nhất thời quanh thân nó có một tầng cương khí đến nửa thước, hộ thể linh thuẫn lộ rất dày đặc, không chút do dự bay vào khe hở.
Chậm một thoáng Lâm Hiên đã ở ngoài vài dặm. Song với khoảng cách này muốn trốn thoát chỉ là nằm mơ giữa ban ngày.
Khóe miệng Nguyên Anh lộ tia cười nhạo, thân hình mơ hồ một chút, liền như thiểm điện đuổi theo Lâm Hiên.
Lúc này trên người Lâm Hiên chớp động huyết quang. Ánh sáng ngũ sắc thần bí không ngừng xoay chuyển. Theo sau linh quang đột nhiên đại thịnh, như có sinh mệnh tỏa ra bốn phía, rất nhanh liền bao phủ trong phạm vi tới cả mẫu.
"Chút tài mọn, thế này mà muốn qua mắt bổn tôn sao, quá ngây thơ rồi."
Nguyên Anh thì thào, đang muốn giơ tấm ngọc Như Ý thì lúc này dị biến lại nổi lên.
Hống!
Tiếng bạo liệt trầm trọng truyền vào tai. Không ngờ khi linh quang tản đi, lại hiện ra gần trăm tên Lâm Hiên. Động tác khác nhau nhưng diện mạo lại y hệt như đúc.
Nguyên Anh thất sắc, với kiến quang rộng rãi mà không nhận ra đây là bí thuật gì.
Sau một khắc không gian phụ cận liền vặn vẹo, gần trăm Lâm Hiên lập tức biến mất tại chỗ.
Ồ?
Nguyên Anh kinh ngạc nhưng không trơ mắt nhìn đối phương chạy thoát như thế. Nó nhắm mắt đem thần thức thả ra. Là tu tiên giả Động Huyền Kỳ sơ kỳ, thần thức có thể bao trùm từng cành cây ngọn cỏ trong phạm vi năm nghìn dặm.
Tối đa có thể đạt tới một vạn dặm, chỉ là đối phương thi triển Liễm Khí thuật thì rất khó phát hiện.
Lúc này Lâm Hiên đã hai lần thi triển Huyễn Ảnh Độn. Bí pháp này thần diệu vô cùng nhưng rất tiêu tốn pháp lực. Đây là chỗ tốt của song anh một đan.
Tiện tay lấy ra một cái bình ngọc. Lâm Hiên ngửa đầu đem một giọt Vạn Niên Linh Nhũ nuốt vào bụng, Pháp lực được bồ đầy, sau đó lại kết quyết thi triển bí thuật.
Cứ như vậy trước sau Lâm Hiên thi triển sáu lần. Sắc mặt hắn trắng như tờ giấy. Huyễn Ảnh Độn có thể Thuấn Tức Thiên Lý, chỉ một thoáng đã vượt tới ngàn dặm. Tốc độ vượt xa Thuấn Di nên gánh nặng đối với thân thể rất lớn.
Cũng may thân thể hắn cứng rắn vượt xa tu sĩ bình thường mới chịu đựng được. Khoảng cách sáu ngàn dặm vẫn còn trong vòng cảm ứng của thần thức đối phương. Mặc cho toàn thân khó chịu, Lâm Hiên thu liễm khí tức, từ từ bay về phía trước.
Bên kia Nguyên Anh đem toàn lực thần thức thả ra nhưng không phát hiện ra tung tích của hắn.
"Sao có thể, bí thuật trong nháy mắt đã chạy xa hơn năm nghìn dặm, đừng nói hắn là tiểu tử Ly Hợp. Cho dù là tồn tại Động Huyền Kỳ cũng chưa thấy có độn thuật quỉ dị như vậy" Nguyên Anh thì thào, sắc mặt khó có thể tin nổi cùng âm trầm vô cùng.
Đường đường là một tu tiên giả Động Huyền Kỳ, bị một tiểu bối Ly Hợp Kỳ hủy đi thân thể sau đó chạy thoát. Chuyện này một khi truyền ra trong các tồn tại cùng cấp thì đúng trò cười khó tin.
Bi phẫn vô cùng, trong lòng nổi đầy oán khí. Sắc mặt Nguyên Anh hết trắng rồi đỏ mấy lần, bàn tay nhỏ bé giơ lên, một cột sáng ngăm đen lớn hơn thân thể nhiều lần bắn ra.
Oanh!
Một tiếng vang thật lớn, phụ cận ngoài khơi nhấc lên sóng lớn ngập trời.
Còn phát tiết chưa đủ. Lão đạo tức giận giơ tay phải, từ tấm Ngọc Như Ý tán ra một tầng linh quang bao phủ chu vi vài dặm ngoài khơi.
Một luồng sức mạnh cường đại quỷ dị, đem một vùng biển cả đè ép xuống.
Nhất kích này đâu chỉ nặng ngàn cân! Đổi lại dù một tòa thạch sơn có cứng rắn cỡ nào, chịu sức ép này cũng hóa thành phấn vụn.
"Khâu huynh, sao lại phẫn nộ đến thế... Ồ?"
Lời còn chưa dứt thì đột nhiên thanh âm kia trở nên kinh ngạc khó tin:"Khâu... Khâu huynh, ngươi... Ngươi sao chỉ còn lại có Nguyên Anh, nhục thân của ngươi..."
Bạch quang chợt lóe, lão giả tóc vàng đã xuất hiện ở trước mặt, miệng còn há hốc ra.
"Ta..." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyên Anh đỏ lên tựa như cái mông của khỉ đít đỏ, hận trước mặt không có cái lỗ nào mà chui xuống. Vạn năm qua lão chưa từng mất mặt thế này.
Lão quái tóc vàng mơ hồ đoán được, thở dài: "Xem ra chúng ta lần này quá mức sơ ý, tất cả lật thuyền trong mương cạn."
"Ngu huynh quả thực có điểm khinh địch. Dư huynh đệ nói chúng ta... Chẳng lẽ ngươi cũng khó khăn khi đối phó tặc tử kia?" Nguyên Anh đang xấu hổ vẻ mà nghe cũng lộ vẻ kinh ngạc.
"Không sai."
"Chẳng lẽ ngươi sơ ý để hắn chạy thoát?"
Không đúng. Nguyên Anh lắc đầu, lão biết rõ tính cách cẩn thận của Dư lão quái. Chẳng lẽ tên tiểu kia lại có thể đánh lại Dư lão quái?
"Khâu huynh, không cần đoán mò. Thực lực tiểu tử kia quả thật vượt cảnh giới nhưng còn chưa đủ để thoát khỏi bàn tay ta. Là do ta thả hắn đi"
"A?" Nguyên Anh ngạc nhiên.
"Ngươi không nên nhìn ta như vậy, Dư mỗ làm vậy là có nguyên nhân, đừng nói ta và ngươi, cho dù thành chủ đích thân tới đây cũng không dám trêu chọc tiểu tử kia" Lão giả tóc vàng cười khổ nói.
Nguyên Anh nghe xong đầy vẻ không tin, theo sau lại trở nên khó hiểu.
"Dư hiền đệ, thân phận thành chủ tôn quý vô cùng, so với Hải Vương Yêu Hoàng còn cao hơn nửa bậc, rốt cuộc tiểu tử kia có lai lịch thế nào?"
"Hắn là tu tiên giả tới từ giới diện khác!"
"Sao có thể, không phải Truyền Tống Trận nơi Thánh Thành đã bị hủy trong trường đại chiến ba mươi vạn năm trước rồi sao. Yêu Tộc cùng Hải Tộc cũng như thế. Đông Hải Tu Tiên Giới chúng ta đã mất đi thông lộ cùng các tiểu giới diện Linh Giới khác. Hơn nữa cách giới chi lực vô cùng cường đại, nếu không mượn Truyền Tống Trận, muốn Phá Toái Hư Không thì phải là tu tiên giả Độ Kiếp Sơ Kỳ, đối phương..."
"Khâu huynh nói sai rồi. Truyền Tống Trận của tam tộc đều đã bị huỷ, nhưng theo ta được biết thì thượng cổ cách giới Truyền Tống Trận không phải chỉ có ba. Chính xác có năm cái mới đúng." Lão giả tóc vàng chậm rãi nói.
"Ta biết điều này, còn một cái ở sâu trong Di Tích Chi Hải, nhưng dù Động Huyền Hậu Kỳ tu tiên giả đi vào đó cũng là hữu tử vô sinh, còn cái cuối cùng thì vô cùng ẩn bí. Thượng cổ điển tịch có liên quan sớm bị phá hủy, hiện không ai còn biết nó tọa lạc nơi nào"
"Nói không sai, nhưng chúng ta không biết không có nghĩa là tu tiên giả giới diện khác không biết, không thể mượn đầu kia của Truyền Tống Trận bí ẩn này tới Đông Hải."
Nguyên Anh càng nghe càng tỏ ta ngưng trọng, hồi lâu mới hoảng sợ nói: "Tiểu tử kia mới chỉ là Ly Hợp nhưng sau lưng có chỗ dựa mà ngay cả thành chủ cũng kiêng nể, chẳng lẽ người đó là tu tiên giả Phân Thần Kỳ trong truyền thuyết."
Đông Hải ghi chép từ xưa tới nay, còn chưa ai đột phá cảnh giới Phân Thần. Ngọa Mi thiền sư từng tung hoành một thời, được xưng Đông Hải đệ nhất cao thủ cũng chỉ tới cảnh giới Động Huyền Hậu Kỳ đại thành mà thôi.
".. Tiểu tử kia chính là đệ tử đích hệ của Tiêm Mạc gia."
"Tiêm Mạc gia?" Lão đạo nghe thì mơ hồ không rõ.
"Nói tên gia tộc này có phần xa lạ, nhưng còn Thiên Ma đại nhân. Khâu huynh hẳn là nghe nói qua rồi chứ" Lão giả tóc vàng chậm rãi nói.
"Cái gì, Thiên Ma?" Nguyên Anh chợt như bị lửa nóng đốt vào mông: "Dư huynh, ngươi không nhận lầm chứ?"
"Tại hạ chưa từng gặp qua Cổ Ma nhưng tự tin có thể nhận được Chân Ma Chi Khí, hơn nữa khi tiểu tử nọ ma hóa thì rất giống trong điển tịch miêu tả, lão phu tin tuyệt đối không sai"
Nguyên Anh lại trầm mặc, một lúc lâu mới thở dài: "Nếu thật sự là như thế, chúng ta quả thật không nên trêu chọc vào tiểu tử này. Đừng nói Thiên Ma, tùy tiện một trưởng lão của gia tộc này cũng có thể tung hoành cả Đông Hải Tu Tiên Giới chúng ta"
"Không sai, Thiên Ma đại nhân vốn là một trong chín vị Chân Ma thủy Tổ của Ma giới, pháp lực thông thiên triệt địa. Lần trước Linh Giới cùng Ma giới đại chiến, hắn đã giao thủ với Tán tiên, tuy bị đánh bại nhưng trước khi chạy thoát thì tu tiên giả cấp cao ngã xuống trong tay hắn hằng hà sa số.."
"Không sai, có điều anh hùng nan mỹ nhân quan. Nghe nói Thiên Ma một lần xảo hợp quen biết một mỹ nữ Linh Giới chúng ta, rơi vào trong lưới tình vô phương kềm chế. Chỉ vì một nữ tu Ngưng Đan Kỳ mà phản bội Ma tộc đầu nhập Linh Giới chúng ta. Nếu không có hắn nội ứng ngoại hiệp, đại chiến lần trước Linh giới chúng ta có thắng hay không còn rất khó nói"
"Đạo hữu kiến thức quảng đại, nhưng ngươi cũng không nên khinh thường đạo lữ của Thiên Ma đại nhân. Nàng sở hữu nhan sắc chim sa cá lặn. Hơn nữa nhiều năm qua đi như vậy, được trượng phu hỗ trợ, khẳng định tu vị của nàng đã sớm vượt qua ta và ngươi. Đừng nói Phân Thần Kỳ mà cũng có thể đã tiến giai Độ Kiếp" Lão giả tóc vàng chậm rãi nói, trong mắt toát ra tia hâm mộ. Tiên đạo tối tăm, nếu có một tồn tại tu vị vượt xa mình làm chỗ dựa, sẽ rất thuận lợi trong tu luyện.
"Nhiều năm qua đi, nghe nói Thiên Ma đại nhân đã cùng nàng kia thành lập tu tiên gia tộc, gia tộc này thực lực rất mạnh nhưng lại rất ít người, các tu sĩ đích hệ đều rất được coi trọng. Tại sao tiểu tử kia lại đến Đông Hải chúng ta?"
"Ngươi hỏi lão phu thì ta đi hỏi ai đây, nhưng theo cổ tịch, các tu sĩ trong gia tộc này đều được Thiên Ma đại nhân hạ ấn ký đặc thù, một khi ngã xuống thì sự tình sẽ truyền về gia tộc..." Lão giả tóc vãng chậm rãi nói.
"Thật sự?" Nguyên Anh có điểm kinh ngạc.
"Không sai, cho nên không thể đắc tội với tiểu tử kêu là Tiêm Mạc Y Lam kia, do đó ta đành thả hắn đi" Lão giả tóc vàng bất đắc dĩ nói.
"Vậy chúng ta đã không hoàn thành nhiệm vụ, trở về hồi bẩm thế nào đây?"
"Còn có thể thế nào, đương nhiên là nói tình hình thực tế, lần này có người trong Ma tộc gia tộc xuất hiện. Cứ để thành chủ định đoạt, tuyệt không trách tội hai ta"
"Cũng đành như thế" Nguyên Anh gật gật đầu.
***
Cùng lúc đó Lâm Hiên sớm ở ngoài mấy vạn dặm. Vẻ mặt hắn trắng bệch, liên tục thi triển Huyễn Ảnh Độn không chỉ tổn thương nguyên khí mà ngay cả kinh mạch cũng có vấn đề.
Hắn không dám nghỉ ngơi do thân đang còn trong hiểm cảnh. Cũng may đã thoát khỏi cảm ứng của thần thức đối phương. Lâm Hiên hít vào một hơi, cả người nổi thanh quang bay vút mà đi.
Một ngày một đêm sau hắn xuất hiện ở một hoang đảo xa lạ.
Hắn nhắm mắt đem thần thức thả ra, xác định quanh đây không có hải tộc cùng tu tiên giả, yêu tộc cấp cao cũng không chút tung tích.
Lâm Hiên yên tâm dừng độn quang từ từ đáp xuống. Không cần tốn nhiều sức liền mở ra một động phủ đơn sơ.
Theo sau lại bày ra trận bàn trận kì rồi mới đi vào.
***
Bất tri bất giác ba tuần trăng đi qua.
Lâm Hiên đang như lão tăng nhập định rốt cục mở mắt, y phục rung lên hoạt động thân thể một chút, so với lúc vừa tới đến đây thì khí sắc của hắn rõ ràng tốt hơn nhiều.
Thân thể đã hoàn toàn khôi phục, pháp lực sớm bổ đầy, thần hoàn khí nhàn không mảy may suy yếu.
Lần này vất vả, cuối cùng liều mạng với lão quái vật Động Huyền Kỳ nhưng thu hoạch cực kỳ phong phú.
Bảo vật hắn chia cùng bốn người thì không nói. Chủ yếu là đệ nhị Nguyên Anh nắm lấy cơ hội đi trước một bước, đem toàn bộ bảo vật trong tổng đà bí mật Đan Nguyệt tông thu vào tay Lâm Hiên.
Thương thế đã lành, tự nhiên hắn muốn kiểm kê một chút. Vươn tay vỗ vào bên hông. Hắc quang chợt lóe, một cái hồ lô không biết dùng tài liệu gì đúc thành hiện ra.
Hồ lô tỏa ra linh áp không nhỏ, hẳn là một kiện cổ bảo. Hắn đem pháp lực rót vào.
Ông!
Thanh âm trầm thấp truyền vào tai, bảo này chợt lóe linh quang. Vô số hạt cát đỏ như lửa từ bên trong tuôn ra.
Hồng quang lòe lòe!
Thần sắc Lâm Hiên vừa động, mấy hạt cát rơi xuống lòng bàn tay, từng hạt ẩn chứa linh lực không nhỏ.
"Thiên Lôi Sa!"
Lâm Hiên vừa thi triển Linh Nhãn Thuật thì thấp giọng kinh hô, trong mắt hiện vẻ kinh hỉ. Hắn đã xem qua trên cổ tịch, đây là một loại tài liệu cực kỳ hiếm thấy.
Nó có vài phần tương tự như Thiên Lôi Châu nhưng có điểm khác biệt. Lúc đối địch, Thiên Lôi Sa nổ mạnh tạo ra công kích nhưng không thể sử dụng lại. Riêng Thiên Lôi Sa luyện vẫn có thể luyện chế lại một phen, một lần nữa có thể sử dụng. Một hạt Thiên Lôi Sa uy lực không quá lớn nhưng số lượng nhiều thì cực kỳ cường đại.
Trên người Lâm Hiên chợt lóe linh quang rời động phủ, hóa thành một đạo kinh hồng bay vào chỗ sâu trong đại hải.
Thân hình hắn lơ lửng giữa không trung. Phóng mắt nhìn lại là một vùng lam sắc, mặt biển bình tĩnh không một gợn sóng.
Lâm Hiên tế hồ lô đen thùi kia ra, đánh ra một đạo pháp quyết.
"Đi"
Theo một tiếng khẽ quát, hồ lô đón gió hóa lớn, thoáng chốc đã to đến vài tấc lơ lửng trên đỉnh đầu hắn. Thiên Lôi Sa bên trong cuồn cuộn mà ra, trong đó mấy hạt rơi thẳng xuống mặt biển.
Oanh! Một tiếng nổ cùng sóng to ngập trời.
"Không tồi"
Trong mắt Lâm Hiên hiện vẻ vui mừng, uy lực so với dự tính còn mạnh hơn một chút.
Hắn vươn tay chỉ về xa về phía trước. Đám Thiên Lôi Sa tụ lại, một con Sa Giao lớn tới mấy trượng xuất hiện giương nanh múa vuốt, toàn thân tán ra uy áp cực lớn.
Lâm Hiên lại điểm ra một chỉ. Thân hình Sa Giao mơ hồ một trận, lại biến thành một lão hổ có hai cánh.
Nửa canh giờ sau hắn về tới động phủ, trên mặt tràn đầy vẻ vui mừng. Hồ Lô Thiên Lôi Sa này tuy không bằng Thông Thiên Linh Bảo nhưng là bảo vật đỉnh cấp.
Đương nhiên đây mới chỉ là kiện bảo vật thứ nhất trong số thu hoạch mà thôi.
Đan Nguyệt tông chủ yếu nổi danh về đan dược. Hai trăm năm qua hắn khổ tu bế quan. Đã học gần xong các bí thuật, đệ nhị Nguyên Anh cùng Yêu Đan tiến giai Ly Hợp nhưng chủ Nguyên Anh tăng tiến không bao nhiêu pháp lực.
Về phần nguyên do, tự nhiên là thiếu linh đan diệu dược dành cho cảnh giới Ly Hợp.