Bách Luyện Thành Tiên - Chương 575
Chương 575: Cuồng Sa thái tử
Lâm Hiên đã là tu sĩ Ly Hợp trung kỳ, sở học uyên bác nhưng để thấu triệt Thông Bảo Bí Quyết này cũng mất gần nửa tuần trăng.
"Phù!" Hắn ngẩng đầu thở một hơi, vẻ mặt mừng như điên.
Vạn Hồn Tháp thật quá huyền diệu. Ngoài dùng để nuôi dưỡng các loại linh thú linh trùng, còn có hiệu quả tương tự với đối với âm hồn quỷ vật.
Bảy tầng đều có sở dụng khác nhau.
Mà càng làm hắn kinh ngạc là Thông Bảo Bí Quyết này chưa trọn vẹn.
Trong tay chỉ có ba tầng đầu. Trách không được Thiên Nghĩ Thượng Nhân nói Vạn Hồn Tháp là Thông Thiên Linh Bảo bài danh hàng đầu, quả nhiên không phải hư ngôn.
Đã tìm hiểu ba tầng Thông Bảo Bí Quyết. Chỉ qua mấy ngày Lâm Hiên đã tu tập thành.
Bảo vật đã có thể vận chuyển như ý. Hắn đánh ra một đạo pháp quyết, khẽ quát một tiếng:
"Hiện!"
Ầm ầm!
Tiếng nổ vang trời như sấm rền truyền ra. Vạn Hồn Tháp chợt lóe linh quang rồi thể tích nhanh chóng tăng vọt, tầng thứ nhất vừa mở thì một đoàn bạch quang ánh vào mắt.
Bạch quang biến thành một lốc xoáy, ba con Huyết Hỏa Kiến từ bên trong vẫy cánh bay ra.
Đây là ba con kiến chúa to chừng nửa tấc, so với đồng loại thì lớn hơn nhiều. Chúng không công kích Lâm Hiên mà như lộ vẻ bối rối, hai cánh mở ra muốn cướp đường chạy trốn. Kiến chúa chỉ có lực sinh sản mạnh mẽ, không có lực công kích cường đại.
Lâm Hiên phất tay áo một cái, một vầng thanh quang bay vút ra. Tụ thành một khối quang cầu đã đem ba con kiến chúa nhốt vào.
Mà tay kia của hắn thì vỗ tại bên hông, tế ra không ít tài liệu. Rất nhanh một trận pháp tinh xảo dùng cho linh thú nhận chủ đã thành hình.
Lâm Hiên há miệng phun ra một tia sáng quấn quanh cổ tay một vòng, nhất thời máu tươi đỏ sẫm tí tách rơi xuống, nổ thành một đoàn huyết vụ. Tiếp theo hắn lại phun ra một ngụm chân nguyên hỗn hợp cùng huyết vụ, dung nhập vào bên trong pháp trận.
Sau đó hắn đánh ra một đạo pháp quyết, quang cầu kia cũng nhập vào bên trong trận pháp.
"Khởi!"
Linh quang tỏa ra, trận pháp bắt đầu vận chuyển. Quá trình nhận chủ rất đơn giản, chỉ tốn chưa đến nửa tuần trà.
Lâm Hiên ngừng pháp trận, vầng sáng bao phủ bên ngoài cũng tan đi. Ba con man hoang kỳ trùng đã nhận chủ hiện ra.
Lâm Hiên nhẹ nhàng thở ra. Sau đó lại duỗi tay vỗ vào bên hông. Một đóa trùng vân tử hồng sắc hiện trong tầm mắt. Tiếng vù vù không dứt bên tai, cơ hồ lấp đầy cả phòng luyện công.
Ngọc La Phong!
Thần niệm Lâm Hiên vừa động, trùng vân bay về phía lốc xoáy do bạch quang hình thành. Ba con kiến chúa Huyết Hỏa cũng bay theo vào Vạn Hồn Tháp. Hai loại linh trùng này đã nhận cùng một chủ, không sợ chúng tự tàn sát lẫn nhau.
Làm tốt hết thảy, Lâm Hiên trở lại tĩnh thất thanh thúy tắm gội, nằm ở trên giường thì trong tay hắn cầm một cái ngọc giản kim sắc.
Ngự Linh Tâm Đắc!
Lâm Hiên đem thần thức chìm vào trong. Một lát sau thì ngẩng đầu, khóe miệng lộ vẻ tươi cười.
"Tử Dương Thảo, chỉ cần cho ăn thứ này thì đám Huyết Hỏa Kiến chúa liền nhanh chóng đẻ trứng."
Tử Dương Thảo là dược liệu không quá quý hiếm có bán trong phường thị.
Lâm Hiên đang tự đánh giá thì cấm chế bên ngoài liền truyền đến dao động khác thường. Hắn ngẩn ngơ rồi nhớ ra, đã phân phó đồ nhi một tuần trăng sau đến hội kiến. Thời gian trôi qua thực sự rất nhanh.
Lâm Hiên liền ra ngoài động phủ.
Chỉ thấy có hai thiếu nữ khoanh tay mà đứng. Thượng Quan Nhạn đầy vẻ cung kính còn nha đầu Thượng Quan Linh thì bồn chồn lo lắng. Nghe tỷ tỷ nói Lâm tiền bối có thể được thu làm đồ đệ, nàng hưng phấn đến cả một tuần trăng nay không ngủ được. Ngay cả tu hành đả tọa thường xuyên phạm sai lầm, có một lần còn thiếu chút nữa là tẩu hỏa.
Thấy Lâm Hiên đi ra, hai thiếu nữ vội vàng bái xuống.
"Nhạn nhi tham bái sư tôn."
"Linh nhi bái kiến tiền bối."
Lâm Hiên không nói gì mà dẫn hai hàng tới cái đình bên rừng trúc. Hắn ngồi xuống còn hai thiếu nữ đương nhiên cung kính đứng ở một bên.
"Nhạn nhi, nguy hiểm sau này, con có nói cho Linh nhi chưa?"
"Rồi ạ" Thượng Quan Nhạn nhu thuận mở miệng: "Đệ tử đã nói rõ cho tiểu muội, không chút nào giấu diếm."
"Ừm." Lâm Hiên lại quay sang: "Linh nhi. Nhập môn của ta sau này có thể gặp nguy hiểm đáng sợ, địch nhân mạnh vượt xa sự tưởng tượng của ngươi, có thể rơi vào Cửu U, thậm chí hồn phi phách tán. Những lời này tuyệt không phải hư ngôn.. Có nguyện ý bái nhập làm môn hạ của ta?"
Chỉ thấy Thượng Quan Linh đầy vẻ ngưng trọng, chậm rãi đi tới trước Lâm Hiên, hai đầu gối mềm mại quỳ xuống:
"Có thể bái tiền bối làm thầy là phúc khí mấy kiếp mà Linh nhi tu được. Linh nhi cũng nguyện tâm xin theo lời thề của tỷ tỷ. Sau này sư môn có triệu hoán, dù nhảy vào núi đao biển lửa, chết trăm lần cũng không mảy may oán hận."
Thanh âm trong trẻo nhưng trên khuôn mặt non nớt của thiếu nữ đầy vẻ kiên định. Lâm Hiên khẽ gật đầu: "Tốt, ngươi đưa tay ra để ta xem tư chất thế nào."
"Vâng!"
Thiếu nữ đỏ mặt lên rồi đưa cánh tay thon nhỏ cho hắn. Một lát sau Lâm Hiên thu tay về: "Không tồi, tư chất của con cũng tương đương Nhạn nhi, là Dị linh căn Băng thuộc tính."
"Tiền bối... Người có bằng lòng hay thu nhận ta hay không"
Lâm Hiên nghe thì chỉ cười ha hả mà không nói. Tiểu nha đầu rõ thật khờ dại, đã nói rõ ràng như vậy mà nàng còn không nghe ra.
"Nha đầu ngốc, còn không mau gọi sư tôn." Nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của muội muội, Thượng Quan Nhạn nhịn không được nhắc nhở.
Thượng Quan Linh chợt giật mình vì quá vui mừng, quỳ xuống hành đại lễ bái sư với Lâm Hiên.
"Được rồi, mau đứng lên. Vi sư không có quy củ nhiều như vậy, cung kính chỉ cần để trong lòng, bình thường không cần đa lễ."
"Vâng!" hai thiếu nữ ngoan ngoãn gật đầu.
"Ừm, sau này vi sư sẽ dạy các con pháp thuật, nhưng hiện tại có một việc muốn hỏi" Lâm Hiên mỉm cười nói.
"Sư tôn xin cứ nói, chỉ cần đồ nhi biết thì tuyệt không dám dấu."
"Không cần khẩn trương, chỉ là việc rất nhỏ, gần đây có phường thị nào lớn không?" Lâm Hiên mỉm cười nói.
"Sư tôn muốn mua vật phẩm, việc này xin giao cho đồ nhi"
"Cũng không cần, Vi sư tính đi ra ngoài một chuyến, các con chỉ cần nói cho ta biết vị trí là được."
"Phường thi lớn cách nơi này khá xa. Huống chi vật phẩm nơi đó hơn phân nửa không lọt vào mắt sư tôn. Mai là hai mươi mốt, vừa đúng thời gian mỗi năm hội chợ một lần. Sư tôn, người dẫn chúng con đến đó nhé."Thượng Quan Linh chợt nũng nịu lên tiếng.
"Hội chợ?" Lâm Hiên có vẻ kinh ngạc, còn chưa từng nghe nói qua. Thấy thế thì hai tỷ muội líu ríu giải thích.
"Khởi bẩm sư tôn. Đại Hoang hải vực tài nguyên cằn cỗi nhưng số lượng tu sĩ lại rất nhiều, vì vậy mỗi năm thường mở ra một lần hội chợ."
"Thế thì có khác gì trao đổi hội của tu sĩ cấp thấp?" Lâm Hiên trầm ngâm nói.
"Vâng, có vài phần tương tự. Bất quá quy mô của trao đổi hội có hạn, sao có thể so sánh với hội chợ tại Giang Ngư Đảo. Có thể nói là tất cả các thế lực lớn Đại Hoang hải vực đều tề tụ nơi đó. Hải vực dù hoang sơ nhưng cũng có một số vật phẩm rất có giá trị. Hội chợ hàng năm là việc trọng đại, ngay cả Hải Tộc cũng tới nơi đó."
"Hải Tộc, con là nói Cuồng Sa Vương?" Trong mắt Lâm Hiên lộ tia ngạc nhiên.
"Vâng"
"Hai con cũng muốn đi?"
"Vâng, đồ nhi cũng muốn đi ra ngoài mở rộng nhãn quang."
Thượng Quan Nhạn nghe thì ôm quyền thi lễ, trên mặt đầy vẻ cung kính. Biểu hiện của Lâm Hiên dù hiền hòa nhưng nàng không hề dám được sủng mà kiêu. So với đồng lứa thì nữ tử này càng thêm ổn trọng. Nếu được ma luyện thật tốt thì tương lai sẽ tiến rất xa.
Bất quá Thượng Quan Linh lại khác. Nha đầu này tính cách hoạt bát, hơn nữa còn trẻ người non dạ. Không băn khoăn cùng sợ hãi nhiều như vậy. Đã được Lâm Hiên nhận làm đệ tử, trong lòng nàng thân cận với hắn. Không ngờ tiểu nha đầu này nhanh chóng bước tới bên cạnh Lâm Hiên, đưa hai tay ôm lấy cánh tay hắn:"Mong sư tôn dẫn con cùng tỷ tỷ tới đó, để chúng con được mở mang kiến thức."
"Linh nhi, không được vô lễ. Sư tôn.."
Thượng Quan Nhạn thất sắc. Muội muội thật không hiểu nặng nhẹ. Không ngờ mới bái sư mà đã mạo phạm như vậy, vạn nhất sư tôn tức giận...
"Được rồi Nhạn nhi. Linh nhi có điểm còn non trẻ, lão phu sao có thể trách tội nó, huống chi hai con tuy là đệ tử ký danh của Lâm mỗ nhưng có thể xem số ít thân nhân của ta" Lâm Hiên nói tới đây thì thở dài.
Thấy sư tôn lộ vẻ lạc tịch, hai thiếu nữ im lặng nhìn nhau.
Một lúc lâu Thượng Quan Linh mới hé mở môi anh đào, ôn nhu nói: "Sư tôn đừng thương tâm, con cùng tỷ tỷ nhất định sẽ hiếu kính thật tốt với người"
Lời lẽ non nớt của nha đầu lại khiến Lâm Hiên cảm thấy có điểm ấm áp, hít vào một hơi bình ổn tâm tình. Tin rằng một ngày hắn sẽ gặp lại các nàng.
"Được rồi, muốn đi thì ta sẽ mang các con theo vậy."
"Đa tạ sư tôn."
Hai thiếu nữ vui mừng bái xuống, Thượng Quan Nhạn băng tuyết thông minh, mơ hồ đã nhận ra tính cách của sư tôn. Người đối với địch nhân thì ác độc vô tình, bất quá với người thân lại thập phần yêu chiều chiếu cố.
Ngày mai đã diễn ra hội chợ, không nên chậm trễ. Ba người rời động phủ rồi Lâm Hiên tế ra một chiếc linh thuyền.
***
Giang Ngư Đảo.
Nơi này nằm ở cực tây của Đại Hoang hải vực, xa hơn vạn dặm nữa chính lãnh địa của Hải Tộc Cuồng Sa Vương. Bình thường tu sĩ rất ít lui tới nơi đây.
Bất quá hôm nay hội chợ được tổ chức.
Khi vầng thái dương vừa mới mọc nơi đằng đông. Cách Giang Ngư Đảo mấy ngàn dặm, phía chân trời đột nhiên xuất hiện một đạo kinh hồng.
Tiếng hải điểu kêu huyên náo, thì độn quang tới gần thì cả đám bay tứ tán. Bất quá lúc này có thể nhìn rõ. Trong thanh quang là một chiếc phi thuyền tinh xảo có chứa ba tu tiên giả.
Ở đuôi thuyền là một thanh niên dung mạo bình phàm tầm hơn hai mươi. Hai thiếu nữ ngồi trước niên kỷ còn trẻ hơn nữa. Khí chất tuy có điểm khác nhưng mi thanh mục tú xinh đẹp giống nhau, hẳn là là một đôi tỷ muội.
Không cần phải nói, là thầy trò Lâm Hiên.
Lại qua chốc lát, nơi chân trời giao với mặt biển xuất hiện một điểm đen.
Lâm Hiên phóng xuất thần thức. Đó là một hòn đảo rất lớn. Ánh mắt hắn đảo qua hai đồ nhi. Nhạn nhi thì hoàn hảo, còn Linh nhi thì đầy vẻ hưng phấn.
Mắt thấy cự ly không xa, hai tay Lâm Hiên nắm chặt, khí tức toàn thân nhanh chóng yếu bớt. thu liễm xuống cảnh giới Nguyên Anh kỳ.
Hai thiếu nữ dù không rõ ràng nhưng vẫn có cảm giác thấp hơn ban nãy.
"Sư tôn, sao người làm vậy?"
"Đại Hoang hải vực này không có nhiều tu sĩ Ly Hợp Kỳ. Ta làm vậy là không muốn kẻ khác chú ý. Nhớ kỹ, muốn sinh tu sĩ Tu Tiên Giới thì luôn luôn phải cẩn trọng cùng khiêm tốn."
"Vâng, Sư tôn, chúng đồ nhi hiểu, nhất định cẩn tâm ghi nhớ."
Trên mặt hai thiếu nữ lộ vẻ chú ý. Thượng Quan Nhạn thì không nói, ngay cả Thượng Quan Linh cũng thu hồi vẻ nghịch ngợm. Lâm Hiên khẽ gật đầu
Lúc này, trên bầu trời chớp lóe linh quang đủ mọi màu sắc. Hai nha đầu nói không sai, đúng là hội tụ khách tới từ bốn phương. Lâm Hiên chọn một ngọn đồi nhỏ đáp xuống, văng vẳng đã nghe thấy tiếng cò kè mặc cả cách đó xa xa.
Hắn phát thần thức ra, trên mặt không khỏi lộ vẻ ngạc nhiên. Đếm sơ đã có bảy tám vạn tu tiên giả, quy mô xác thật vượt xa phường thị. Mà ngoài tu tiên giả Nhân tộc cũng có không ít tu sĩ Hải tộc.
Nam tử Hải tộc có làn da màu đồng cổ, nữ tử thì càng trắng nõn hơn nhiều. Đôi mắt màu xanh lam thăm thẳm rung động lòng người. Ngoài ra nơi cổ tay cùng mắt cá chân bọn họ có những chiếc vảy cỡ ngón chân như vảy cá. Bất quá màu sắc rất nhạt, cũng không ảnh hưởng gì tới mỹ quan. Lâm Hiên lần đầu thấy nhiều Hải tộc như vậy nhưng vẫn thản nhiên như thường.
Thực lực tu sĩ trong hội chợ không đồng đều. Từ Linh Động đến Ly Hợp đều có cả, bất quá không phát hiện lão quái vật Động Huyền Kỳ. Chứng minh trình độ tu luyện của hải vực này khá thấp.
Cả hội chợ thiết lập tại một bãi đất rất rộng lớn ngoài trời. Quầy hàng cũng rất đơn giản, là thi triển thổ hệ pháp thuật dựng lên một số bàn đá ghế đá. Có nơi thì chỉ trải một cái chiếu bày lên đủ loại vật phẩm.
Lâm Hiên khẽ nhíu mày, hắn tới là muốn mua Tử Dương thảo. Xem ra tìm nó trong này không dễ.
Vẻ mặt Thượng Quan tỷ muội cũng mờ mịt, hai nha đầu này lần đầu tới hội chợ. Khác với trong phường thị. Nơi đây người bán cũng đồng thời là người mua, quầy hàng lớn nhỏ đông đúc san sát lên tới cả hơn vạn.
"Tại hạ Ngọ Nhị, xin tham kiến tiền bối."
Đột nhiên một thanh âm truyền vào tai, Lâm Hiên quay đầu lại. Là một tu tiên giả Trúc Cơ sơ kỳ cao gầy, bộ dáng có vẻ khôn khéo.
"Có chuyện gì?" Lâm Hiên khẽ nhíu mày.
"Tiền bối bớt giận, vãn bối không dám có ác ý, ta tới nơi này là muốn hóa giải khó khăn của người"
"Khó khăn của ta?"
"Không sai, xin thứ cho vãn bối nói thẳng. Chỉ sợ là tiền bối lần đầu tới Giang Ngư Đảo này"
"Thế thì sao?" Lâm Hiên lạnh lùng nói.
"Ha ha, tiền bối lần đầu tham gia hội chợ, đối mặt mấy vạn quầy hàng kiểu này sợ cũng có điểm khó khăn. Muốn mua mua vật phẩm gì cũng khó, không biết vãn bối nói có nói sai?" Ngưu Nhị cười bồi mở miệng.
"A, chẳng lẽ ngươi có cách giải quyết?"
"Vâng, không dấu tiền bối. Vãn bối ở đây là để giải quyết mau chóng nhu cầu thu mua vật phẩm của các cao nhân. Người muốn mua vật gì có thể nói cho ta, chỉ cần trong các quầy hàng có, vãn bối sẽ nhanh chóng tìm ra cho người. Ngược lại, nếu người muốn bán vật phẩm gì, ta cũng có thể liên lạc người mua cho người, mà người chỉ cần cấp một chút phí khổ cực cho ta là được. Vãn bối cũng không có lòng tham, cái này là tùy tâm của tiền bối"
"A chỉ là một tiểu tử Trúc Cơ Kỳ cũng có bản lãnh này sao?" Lâm Hiên lạnh lùng nói.
"Tiền bối, chuyện này không quan hệ tới cảnh giới cùng thực lực. Không dấu người, vãn bối chính địa đầu xà ở vùng hải vực này, hai mươi mốt tháng chạp hàng năm đều tới đây làm sinh ý. Người cứ yên tâm, tại hạ làm sao dám đắc tội với người, đây không phải là lão ông còn chê mạng dài sao?"
"Ừm. Nói cũng có lý, đúng là ta muốn mua một vài thứ. Không biết đạo hữu có thể tìm ra Tử Dương Thảo, số lượng càng nhiều càng tốt. Yên tâm, Lâm mỗ không phải kẻ hà tiện. Chỉ cần làm việc nhanh nhạy, ta sẽ để ngươi hài lòng."
"Tử Dương Thảo, vãn bối cần một chút thời gian, mời tiền bối tới Thủy Tinh Các chờ ta. Các món điểm tâm nơi đó thật không tồi. Còn đây là địa đồ."
Ngưu Nhị vừa nói vừa ném qua một ngọc giản. Lâm Hiên thuận tay tiếp lấy, dùng thần thức quét qua, liền mang theo hai đồ nhi đi tới.
Đây là một toà tửu lâu do tu sĩ dùng pháp thuật tạm thời dựng thành, bất quá có vài phần lộng lẫy.
Lâm Hiên cùng hai thiếu nữ đi vào, bên trong ngoài các món ăn của Nhân tộc còn có thêm cả của Hải tộc.
Lâm Hiên gọi một bàn điểm tâm, lại kêu hai thiếu nữ ngồi xuống dùng bữa.
Ngưu Nhị hành sự rất khá, mới đợi chưa đến một canh giờ hắn liền tới tửu lâu: "Tiền bối, vãn bối đã liên lạc được với người bán. Hiện tại cần người tới đó, song phương có thể lập tức giao dịch."
Lâm Hiên nghe thì vui mừng, trả tinh thạch cho tiểu nhị rồi theo hắn tới quầy hàng nọ.
Sau thời gian một bữa cơm giao dịch liền kết thúc. Lâm Hiên thu được một lượng lớn Tử Dương Thảo phẩm chất khá tốt về trong tay. Cũng tùy tiện ném cho Ngưu Nhị một túi tinh thạch khá nặng khiến cho tiểu tử kia hồ đồ, thiên ân vạn tạ cung tiễn vị tài thần bồ tát này rời đi.
Thượng Quan tỷ muội thấy vậy thầm líu lưỡi. Bách Thảo Môn hiện đã xuống dốc, hai nàng dù là chưởng môn chi nữ cũng không được chiếu cố đặc biệt gì, dù có một khối tinh thạch cũng hận không thể hóa thành hai.
Thấy hắn xài tinh thạch như nước, hai tỷ muội thật là đau lòng. Chẳng lẽ tu tiên giả cấp cao đều có gia thân khổng lồ thế sao?
Trước kia hai tỷ muội chưa bao giờ nghĩ tới. Bất quá lúc này đã thầm hạ quyết tâm tu luyện, hy vọng cũng có một ngày phong quang giống như sư tôn.
Mục đích chuyến này đã thành, Lâm Hiên tính mua thêm vài kiện Linh Khí thật tốt. Trong túi trữ vật của hắn tất nhiên không thiếu pháp bảo. Bất quá hai đồ nhi tu vị quá thấp còn chưa sử dụng được.
Quầy hàng trên đường rất nhiều. Linh Khí cũng thiên hình vạn trạng nhưng ánh mắt Lâm Hiên rất cao. Qua một hồi còn chưa phát hiện vật phẩm làm hắn hứng thú.
Đột nhiên một toà lầu các lộng lẫy xuất hiện trước mắt.
Phần lớn quầy hàng nơi này đơn sơ, toà lầu các này đương nhiên làm cho người ta chú ý.
"Bách Binh Lâu!"
Lâm Hiên không chút do dự, mang theo hai đồ nhi đi vào.
"Tiền bối, không biết có thể giúp gì?" Một gã tiểu nhị vận thanh y đội mũ quả dưa tiến đến.
"Ta muốn mấy kiện Linh Khí tốt một chút"
"Linh khí?"
Tiểu nhị ngẩn ngơ, từ linh áp thì vị tiền bối này đã ngoài Ngưng Đan Kỳ, muốn Linh Khí thì thật kỳ quái. Bất quá khi hắn phát hiện hai thiếu nữ xinh đẹp ôn thuận phía sau thì không khỏi rõ ràng.
"Vâng, thỉnh tiền bối lên trên lầu đợi một chút, vãn bối sẽ mang tới."
"Nhớ kỹ, phải thật tốt." Lâm Hiên dặn dò một câu, liền mang hai nàng lên lầu hai.
Rất nhanh tiểu nhị liền đem Linh khí đến. Trên bàn bày ra một đao một kiếm, còn có một tấm thuẫn bài phẩm chất khá tốt.
"Tiền bối không thấy hứng thú?"
"Không sai, Lâm mỗ muốn thứ tốt hơn nhiều. Xem ra ta phải tới nơi khác" Lâm Hiên thất vọng lắc đầu.
Thượng Quan Nhạn không mở miệng, Thượng Quan Linh lại hít một hơi. Hai tỷ muội băng tuyết thông minh, đương nhiên đoán được sư tôn đang mua đồ cho hai nàng, những Linh Khí này rõ ràng rất tốt mà sư tôn còn chê quá tầm thường. Đương nhiên bọn họ không dám mở miệng lung tung.
Mắt thấy Lâm Hiên sắp đứng lên thì một thanh âm truyền vào tai: "Tiền bối thật muốn mua Linh Khí?"
Lâm Hiên ngẩng đầu. Chỉ thấy là một tu tiên giả mặc áo xám chừng ngũ tuần, cảnh giới Ngưng Đan trung kỳ đi tới.
"Không sai, chẳng lẽ đến đây du sơn ngoạn thủy?" Lâm Hiên lạnh lùng nói.
"Bổn điếm có một kiện Linh khí rất tốt, bất quá giá tiền rất đáng sợ, thậm chí vượt cả cổ bảo. Tiền bối có hứng thú chăng"
Những khách nhân khác bên cạnh trên lầu hai nghe lời này thì kinh ngạc. Linh Khí là Linh Khí, tốt đến mấy cũng không thể so với Pháp bảo. Có lầm hay không?
Bất quá trong mắt Lâm Hiên hiện dị sắc: "Dám ra giá tiền cao như thế, nói vậy Linh Khí của quý điếm rất đặc biệt"
"Tiền bối, kiện Linh Khí này không phải chúng ta luyện chế, mà đoạt được từ trong di tích cổ tu"
"A, đạo hữu mau mang đến đây. Chỉ cần đồ tốt, giá tiền không thành vấn đề, Lâm mỗ sẽ khiến ngươi vừa lòng."
Lâm Hiên vừa nói vừa ngồi xuống, rất nhanh đối phương liền bưng đến một cái hộp gấm.
Người đẹp do lụa, Phật dựa vào cà sa. Đóng gói tốt có thể đề cao giá trị vật phẩm, đạo lý này đến phàm nhân còn rõ ràng, tu tiên giả sao lại không hiểu.
Bất quá Lâm Hiên không thèm để ý đến trò cố lộng huyền hư này. Tay áo phất một cái, quang hà cuốn qua trực tiếp đem nắp hộp mở ra.
"Này..."
Nhìn đồ bên trong, hắn không khỏi ngạc nhiên. Không ngờ là một đôi cánh lóe sáng ngân quang, tản ra kim khí lãnh liệt sáng bóng, nhìn không ra là dùng tài liệu gì đúc thành.
Trực giác cho hắn biết đây là đồ bất phàm.
Lâm Hiên cầm lấy nhẹ nhàng búng một ngón tay, thanh âm kỳ ảo truyền vào tai. Theo sau pháp lực truyền vào, không ngờ quanh đôi cánh hiện ra một vòng tròn điện hồ xanh thẳm.
Bảo vật Lôi thuộc tính, hơn nữa không chỉ có hiệu quả phụ trợ. Lâm Hiên nhấc tay đem kiện Linh khí hình đôi cánh tế lên.
Trong tiếng gầm rú, đôi cánh nhanh chóng trở nên to lớn, theo sau chợt lóe xuất hiện sau lưng Thượng Quan Nhạn, cơ hồ bao bọc cả thân hình nàng.
"Nhạn nhi, thử xem uy lực thế nào."
"Vâng, sư tôn"
Được sư tôn phân phó, Thượng Quan Nhạn hít vào một hơi, đem pháp lực truyền vào. Theo sau hai cánh một cái, vô số đạo sáng hình lông chim bắn ra.
Uy lực của chiêu này trong mắt đám tu sĩ cấp thấp cực kỳ đáng sợ. Chỉ sợ dù là tu tiên giả Trúc Cơ trung kỳ, nếu không tránh kịp thì sẽ lập tức ngã xuống.
Lâm Hiên phất tay áo một cái, một đạo thanh hà cuốn qua hóa giải công kích này. Dù sao đang trong cửa tiệm. Không nên đập nát đồ của người khác.
Lâm Hiên bất động thanh sắc nhưng trong lòng kinh ngạc. Kiện Linh Khí này có thật đáng sợ uy lực, Nhạn nhi chỉ là đệ tử Linh Động Kỳ nhưng mượn nó có thể khiêu chiến vượt cấp, thậm chí miểu sát tu tiên giả cấp cao hơn.
Thời điểm hắn còn ở Linh động kỳ, bất luận thế nào cũng không làm được điều này.
Những người khác cũng rất kinh ngạc, trong mắt lộ vẻ hứng thú.
"Thứ này bán thế nào?" Một lão giả trong trang phục đạo sĩ lên tiếng, cũng là tu tiên giả Nguyên Anh Kỳ.
"Hai vạn trung phẩm tinh thạch" Chưởng quầy mỉm cười nói.
"Cái gì?"
Đám người chung quanh cơ hồ nghĩ mình nghe lầm. Hai trăm vạn hạ phẩm tinh thạch, đủ để mua mấy kiện pháp bảo khá tốt. Linh Khí này dù uy lực bất phàm nhưng sao có thể hơn nổi Pháp bảo, mua nó chẳng phải là chịu thiệt sao?
Hơn nữa đại hoang hải vực tài nguyên bần hàn, tu sĩ nơi đây so với đồng đạo nơi khác quả thật không dư dả gì.
Thượng Quan tỷ muội thì mở to đôi măt đẹp. Với tình huống Bách Thảo Môn, đừng nói dùng hai trăm vạn mua một kiện Linh Khí, dù là hai vạn mua cũng rất xa xỉ.
"Sư tôn..."
Thượng Quan Linh thì không nói, ngay cả Thượng Quan Nhạn luôn ổn trọng mà hô hấp cũng trở nên dồn dập, bồn chồn lên tiếng.
"Hai con không cần lo lắng" Lâm Hiên ngay sau đó lại quay sang: "Hai vạn trung phẩm tinh thạch? Không thành vấn đề, ta mua nó"
Chưởng quầy nghe xong không khỏi mừng rỡ. Thứ này không hẳn là khoai lang nóng phỏng tay nhưng muốn bán thật không dễ. Cao không phải mà thấp thì không. Giá hai trăm vạn đủ để dọa đại đa số tu tiên giả chạy mất. Linh Khí có nghịch thiên thế nào cũng chỉ Linh Khí, bất quá bán một kiện bảo vật nghịch thiên với giá thấp thì không đáng.
Hàng ế trong điếm đã đã lâu, hôm nay rốt cục tìm được khách nhân coi tinh thạch như lá cây... Không, là người có tuệ nhãn biết nhìn ngọc.
Lâm Hiên phất tay áo một cái, quang hà cuốn qua. Trên mặt đất chợt t hiện một đống lớn tinh thạch. Đương nhiên tất cả đều là trung phẩm. Nếu dùng hạ phẩm để trả, chỉ sợ đến hai gian lầu này chứa cũng không đủ.
"Ngươi đếm xem thế nào?" Lâm Hiên thản nhiên lên tiếng.
Chưởng quầy vui vẻ, vội dùng thần thức bao trùm, rất nhanh ngẩng đầu: "Đã đủ, đôi cánh Lôi Hạc này thuộc về tiền bối"
Hắn vừa dứt lời thì một thanh âm lạ lẫm lại truyền vào tai: "Khoan đã, bản thái tử muốn vật này"
Thanh âm không lớn nhưng lộ rõ vẻ kiêu ngạo. Lâm Hiên nhướng mày. Trong đại sảnh chợt xuất hiện vài luồng khí tức cường đại.
Mới tới là một đám tu sĩ Hải tộc. Cầm đầu là một gã cẩm y công tử, nhìn qua chừng hai mươi tám chín, diện mạo thập phần hung ác. Khiến người chú ý là tròng mắt của hắn đỏ như máu, nhìn qua có vẻ yêu dị vô cùng, còn mơ hồ có mị lực điên cuồng.
Đây là một tu tiên giả Nguyên Anh hậu kỳ.
Cuồng Sa Vương tộc!
Lâm Hiên đã xem trên cổ tịch. Trong Hải tộc, chỉ những tu sĩ có quan hệ huyết thống với Cuồng Sa Vương mới có được đôi mắt màu đỏ.
"Hắn vừa xưng hô cái gì, thái tử? Chẳng lẽ là nhi tử của Cuồng Sa Vương?"
Ý niệm lưu chuyển, Lâm Hiên cũng không khỏi cảnh giác.
Mà hiểu biết về Hải tộc của chưởng quầy còn vượt xa Lâm Hiên. Đã nhận ra đám này thuộc Cuồng Sa Vương Tộc, trên trang phục còn có ấn ký.
Sa Vương là tu tiên giả Động Huyền trung kỳ đỉnh phong, thân phận lại tôn quý vô cùng. Bất luận thực lực hay thế lực đều vượt xa những lão quái tán tu như Độc Long Lão Tổ.
Lúc này chưởng quầy thật dở khóc dở cười. Hàng ế trong điếm đột nhiên biến thành miếng bánh thơm, vừa mới bán ra đã bị một đại khách nhân khác nhìn trúng. Trên mặt hắn lộ nụ bồi cười, thật cẩn thận mở miệng: "Vị tiền bối này, thật sự là thực xin lỗi. Nếu người đến sớm một bước thì tốt rồi, Cánh Lôi Hạc đã giao tiền giao đồ, hiện thuộc về vị tiền bối này"
Đắc tội không nổi với Cuồng Sa Vương tộc. Hắn đành đẩy nan đề sang Lâm Hiên.
Kia cẩm bào công tử nghe xong thì quay sang, với tu vị của hắn đương nhiên nhìn không thấu liễm khí thuật của Lâm Hiên. Trong mắt hắn, đây chẳng qua là một tu sĩ Nguyên anh trung kỳ không đáng nhắc.
"Vị đạo hữu này, nếu giao vật yêu thích cho ta, không quản ngươi dùng bao nhiêu tinh thạch mua hạ vật ấy, bản thái tử nguyện ra giá gấp hai, không biết ý của đạo hữu ý thế nào?"
Cẩm bào công tử lên tiếng, ngữ khí có vẻ ôn hòa nhưng không biết vì sao có cảm giác ép người.
Đáng tiếc trước mặt Lâm Hiên, lại thành dùng mị nhãn mê hoặc người mù:" Lâm mỗ đã mua thứ này. Không quản đạo hữu ra giá bao nhiêu tại hạ cũng không bán trao tay"
"Cái gì?"
Cẩm bào công tử nghe xong thì nhướng mày, trên mặt lộ vẻ tức giận. Hắn là nhi tử của Cuồng Sa Vương, bình thường là nhân vật luôn được săn đón ở các nơi. Khác nào vầng trăng có vô số tinh tú vây quanh. Ngay cả lão quái Ly Hợp thấy hắn cũng có điểm cung kính. Tu sĩ nhân tộc này lại không biết sống chết như vậy.
Bất quá giận thì giận, hắn cũng chưa vội động thủ, lại lạnh lùng lên tiếng: "Với bổn thái tử linh thạch không là gì. Bổn thái tử trả giá cấp ba, đạo hữu còn không muốn bán sao?"
Oa...
Tu tiên giả chung quanh hít một ngụm hơi lạnh. Gấp ba là sáu trăm vạn tinh thạch, đừng nói cổ bảo đỉnh cấp mà có thể mua được một kiên phỏng chế linh bảo.
Dùng giá tiền này mua Linh Khí, đừng nói ở Đông Hải hoang sơ này mà phóng tầm cả Linh Giới chỉ sợ chưa bao giờ phát sinh qua.