Bách Luyện Thành Tiên - Chương 620

Chương 620: Càn Khôn Nhất Kích

Ở một bên, Cự Kình Vương cũng dừng tay, không tiếp tục công kích mà thân hình lơ lửng giữa không trung.

Một quyền vừa mới rồi là sở tu công pháp của hắn. Càn Khôn Nhất Kích!

Ý nghĩa như danh, nhất quyền định càn khôn. Uy lực vô cùng, có thể nói là đòn sát thủ của Cự Kình Vương.

Càn Khôn Nhất Kích trong "Đại Lực Cự Kình Quyết " vốn khó luyện đến cực điểm. Ba vị Cự Kình Vương đời trước còn chưa luyện thành. Riêng hắn có thiên phú dị bẩm, tuy chưa tiến giai thành Động Huyền hậu kỳ nhưng đã luyện thành bí thuật này.

Càn Khôn Nhất Kích tuy vô cùng uy lực nhưng thời điểm thi triển phải tụ khí rất lâu, không thể thi triển công kích liên tục. Chẳng qua nếu dùng để ra sát thủ ngay chiêu đầu thì vô cùng thích hợp.

Càn Khôn Nhất Kích không có linh quang hay tạo ra thanh thế gì, khi đối phương phát hiện ra nguy hiểm thì đã chậm. Từ khi được một tiền bối Cự Kình Tộc sáng tạo ra, không biết bao nhiêu cao thủ đã chết dưới chiêu này.

Lần này rõ ràng thất bại, hơn nữa đối phương chỉ là một tiểu tử Ly Hợp, Cự Kình Vương cũng kinh ngạc không kém Lâm Hiên.

Lâm Hiên lại tay áo phất một cái, mấy chục đạo kiếm quang bay ra đón gió hóa lớn, đồng thời tay phải điểm ra một chỉ. Trong tiếng xé gió nù vù, các đạo kiếm khí lập tức bắn lại một chỗ, sau đó tụ hợp lại phát ra linh quang rực rỡ. Một đạo kiếm quang ngũ sắc chói mắt hiển hiện.

"Cái này..."

" Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, thiên địa nguyên khí ngũ hành thuộc tính, chẳng lẽ tiểu này có ngũ hành linh căn!"

Cự Kình Vương cùng Độc Long lão tổ cơ hồ đồng thời mở miệng kinh hô. Mấy trăm vạn năm nay tại Đông Hải, thiên tài như vậy xuất hiện trên truyền thuyết.

Kinh nghiệm đấu pháp của Lâm Hiên phong phú. Thấy cảnh này thì lần nữa phất tay một cái. Ngân quang lập lòe, Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn xuất hiện giữa không trung.

Ông!

Thể hình song hoàn tăng vọt, như chậm mà nhanh hung hăng đánh về đối phương.

Mà hắn cũng không dừng tay, tiếp tục tế ra một cái hồ lô màu đen. Hắc quang lập lòe, thể tích nó cũng nhanh chóng biến lớn lớn. "Bành" một tiếng, nắp bình vừa mở thì Thiên Lôi Sa màu đỏ thẫm cuồn cuộn đổ ra.

Hai tay Lâm Hiên khẽ múa, lôi sa tụ lại thành một con Sa Long dài tới chục trượng. Nó giương nanh múa vuốt, ngẩng đầu gào rú phát ra lệ khí ngập trời rồi nhào tới Cự Kình Vương.

Độc Long lão tổ thấy thì trừng mắt líu lưỡi. Chẳng qua âm thanh chói tai của Lâm Hiên đã truyền vào tai: "Độc Long, ngươi sững sờ ở chỗ này làm gì, còn không mau liên thủ cùng ta."

Lão ma rùng mình, ý nghĩ ngư ông đắc lợi còn chưa tan thì đột nhiên cảm giác mi tâm nóng rần lên. Vẻ mặt lão quái vật ào ào chuyển sang sợ hãi.

Cấm Hồn Thuật! Một hồn phách đang ở trong tay Lâm Hiên, sinh tử của lão đều phụ thuộc vào một tia thần niệm của đối phương.

"Chủ nhân bớt giận, lão nô ra tay." Độc Long lão tổ kinh hãi mở miệng thì điểm nóng nơi mi tâm lại biến mất.

Trên mặt chợt lóe lệ khí, bàn tay nhỏ bé của lão ma vỗ vào sau ót, há miệng phun ra một cây quạt ba tiêu. Quạt này nghênh phong biến dài, giây lát đã to tới một trượng. So với Nguyên Anh cao chỉ cỡ một tấc thì vô cùng buồn cười.

Chỉ thấy tay phải lão ma điểm ra một chỉ. Lập tức những tiếng vù vù vang lên, chiết phiến được tầng tầng linh quang bao bọc, khẽ múa thì một đạo quái phong màu trắng gào thét mà ra.

Những nơi quái phong thổi qua thì cát bay đá chạy, càng kỳ lạ phía trước phun ra nuốt vào từng vòng linh quang, huyễn hóa thành một cái đầu quái thú, mở cái miệng lớn đỏ lòm như máu phun ra một cột sáng cỡ miệng bát.

Là tu tiên giả Động Huyền Kỳ thì Nguyên Anh đã rất củng cố, đủ để phát huy ra tám thành thực lực bản thể. Hơn nữa lão quái vật này có kinh nghiệm đấu pháp phong phú, một kích này phối hợp rất ăn ý cùng Lâm Hiên.

Đối mặt với hai người giáp công, Cự Kình Vương không chút sợ hãi. Đương nhiên, cũng không dám coi thường. Lâm Hiên vừa mới tránh thoát khỏi Càn Khôn Nhất Kích khiến lão quái vật giật mình không nhỏ.

Trên đường tới đây, Cự Kình Vương cũng thấy những thi thể cổ tu sĩ. Cũng cảm giác giống như Lâm Hiên. Chỗ này không nên ở lâu, tốc chiến tốc thắng là chọn lựa tốt nhất.

Chỉ thấy Cự Kình Vương giận dữ há miệng phun ra một viên châu cỡ nắm tay. Viên châu quay tít một vòng thì một cơn lốc lăng không nổi lên, đem Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn bao vây vào giữa.

Về phần kiếm quang mênh mông do mấy chục đạo kiếm quang hợp thành, tay phải Cự Kình Vương nâng lên đỉnh đầu, không gian phía trước ba thước chấn động quỷ dị, thiên địa nguyên khí tụ hợp thành một tấm thuẫn bài.

Bụp!

Ngay sau đó, càng có thêm nhiều tấm thuẫn bài hiện ra, tầng tầng lớp lớp bao phủ bản thân không chút khe hở.

Oanh!

Đạo kiếm quang hung hăng chém xuống, linh quang cùng vầng sáng đủ mọi màu sắc chói mắt nổ bắn ra, khiến người nhìn không rõ.

Tấm thuẫn bài rất cứng rắn, rất nhanh thì Giao Long do Thiên Lôi Sa tụ thành mang theo lệ khí vạn đạo đánh tới.

Rống!

Trong tiếng gào thét điếc tai nhức óc, Giao Long vung lợi trảo, vô số trảo ảnh bắn tới, đồng thời bản thể của nó như rắn quấn lấy những tấm thuẫn bài.

Phá!

Lâm Hiên hét to một tiếng. Ngay sau đó vô số tiếng nổ bạo liệt như rang đậu vang lên, đồng thời thế công Độc Long lão tổ cũng theo sát tới.

Sa long phát nổ!

Uy lực của một hạt Thiên Lôi Sa trong mắt cấp bậc Động Huyền không đáng nhắc nhưng vạn vạn hạt tụ lại thì lực công kích không hề nhỏ. Năng lực thao túng thiên địa nguyên khí của Cự Kình Vương vốn vượt xa Lâm Hiên, chẳng qua dưới công kích cuồng mãnh như vậy thì các tấm thuẫn bài chịu không nổi, ào ào biến thành hư vô.

Lâm Hiên mới thầm vui vẻ thì linh thức chợt nổi lên báo động nguy hiểm sau lưng. Hắn thất sắc, lúc này thi triển Cửu Thiên Vi Bộ đã không kịp. Với tốc độ mà mắt thường khó thể tin xoay thân thể lại, hắn liền phát hiện Cự Kình Vương xuất hiện chỉ cách bản thân có hơn một trượng.

Trên mặt Cự Kình Vương vẫn bình tĩnh nhưng khóe miệng lại lộ sát khí. Tay phải nâng lên, đánh qua một quyền về mặt đối phương. Khác với ban nãy, thanh thế một quyền này gây ra tiếng động ầm ầm cùng kình phong rát mặt.

Đùng đùng những tiếng nổ vang, lực xoáy của quyền này khiến không gian vặn vẹo, để lại những vệt tàn ảnh mờ ảo. Kẻ ngốc cũng có thể uy lực của nó mạnh tới đâu.

Không kịp trốn hoặc tế ra pháp bảo. Trên mặt Lâm Hiên lóe tia tàn khốc, cũng hung hăng đánh ra một quyền về phía trước.

Ở xa xa, Độc Long lão tổ đổ mồ hôi lạnh. Kẻ muốn đối quyền cùng Cự Kình Vương quả thực là tìm chết. Có ai mà không biết sức mạnh cùng độ cứng thân thể của Cự Kình Vương còn hơn cả Yêu Tộc cùng cấp, dù là tu yêu giả cũng tuyệt không dám làm như thế.

Độc Long lão tổ không khỏi kinh hồn táng đảm. Cấm Hồn Thuật chưa được giải trừ, nếu Lâm Hiên ngã xuống thì kết quả của lão bi thảm đến cực điểm. Nhưng lúc này ứng cứu đã không kịp.

Bành!

Nắm quyền hai người không trực tiếp đối đầu nhưng uy áp đã tạo thành gió lốc kinh hoàng. Sau một khắc, toàn bộ không gian hung hăng chấn động. Máu tươi bắn ra, Lâm Hiên như diều đứt dây bắn ngược ra, ầm ầm đụng vào về mặt băng nguyên.

Băng nguyên bị tạo một cái hố lớn chừng bảy tám trượng sâu không thấy đáy.

Cự Kình Vương ngạo nghễ mà đứng nhưng trên mặt lộ vẻ kinh ngạc. Bề ngoài thì hắn chiếm thượng phong nhưng không ngờ đối phương chỉ bằng nắm quyền mà đã hóa giải công kích của bản thân.

Chợt một đạo kinh hồng từ trong hố băng phóng thẳng lên trời!

Tròng mắt Cự Kình Vương co lại, không phải Lâm Hiên mà là một Thi Ma mặt xanh nanh vàng, hình dáng khô héo. Thi khí toàn thân vô cùng đậm đặc, là quái vật Động Huyền sơ kỳ.

Thi Ma vừa hiện thân thì hai cánh tay khô héo khẽ múa. Lập tức tiếng xé gió nổi lên, vô số trảo ảnh màu đỏ tím nhọn hoắt hiển hiện, chi chít chằng chịt trong hư không.

Chẳng qua Cự Kình Vương phản ứng không chậm chút nào, tay phải nâng lên đẩy ra một chưởng.

Oanh!

Linh quang chói mắt hỗn hợp cùng thiên địa nguyên khí bốn phía, một chưởng ảnh cực lớn hiển hiện, ầm ầm chạm vào lớp trảo ảnh nọ. Thanh thế so với vụ đối quyền vừa rồi còn hơn rất nhiều.

Đối mặt với tu sĩ Động Huyền trung kỳ nhưng Thi Ma không biết sợ là gì, toàn thân nổi lệ quang vọt tới Cự Kình Vương.

Luyện thi cũng trở trường về cận chiến. Tay phải quái vật co lại, tay trái thì lóe lên lục quang, móng vuốt duỗi dài tới cả thước như lưỡi dao. Năm ngón tay co lại, hung hăng trảo về cần cổ đối phương.

"Tìm chết!" Cự Kình Vương giận dữ, thân hình lóe lên thì bắn ra mấy ảo ảnh, từng cái sống động đến cực điểm. Nhẹ nhàng tránh thoát khỏi công kích của đối phương.

"Ảnh phân thân thuật!"

Độc Long lão tổ hít vào một hơi, bí thuật này của Cự Kình Vương nổi danh đã lâu. Hiện tại tận mắt chứng kiến mới thấy thần diệu hơn tưởng tượng rất nhiều.

Thi Ma công kích thất bại, chân thân của Cự Kình Vương đã không một tiếng động hiện sau lưng nó. Trên mặt lóe lên tia dữ tợn, tiếng xương cốt bạo liệt truyền vào tai. Hắn giương giọng bật hơi, đánh ra một quyền với thanh thế cường bạo vô cùng.

Lúc này Lâm Hiên cũng đã phá băng, theo một hướng khác mà ra. Tay trái cầm Thông Linh Phật Bảo giơ cao khỏi đầu rồi múa máy.

Phảng phất có tiếng Phật xướng truyền vào tai, ngàn vạn trượng ảnh với tốc độ mắt thường khó nhìn hiển hiện rồi ngưng tụ lại. Thời gian phảng phất như ngừng trôi. Một trượng ảnh cự đại lớn tới hơn trăm trượng như một cây trụ chống trời hiện ra, hung hăng đập xuống đầu Cự Kình Vương.

"Rét!" Chỉ là tiếng ma sát cùng không khí đã làm cho màng tai người nghe đau nhức.

Trên mặt Cự Kình Vương cũng thoáng hiện tia hoảng sợ, hét lớn một tiếng, thân thể bỗng nhiên bạo tăng tới hơn mười lần. Sau đó nắm quyền đang đánh về phía Thi Ma chuyển hướng giơ cao khỏi đầu, hung hăng đánh ngược lên trên. Nhìn qua uy mãnh đến cực điểm.

Chẳng qua Thi Ma cũng kịp xoay thân. Tay phải đang co sau lưng vù vù đẩy ra. Hắc quang lập lòe, năm ngón tay tụ hợp, bàn tay biến thành hình dạng mũi nhọn. Móng vuốt như móc câu thọc tới tâm tạng của Cự Kình Vương.

Mắt thấy Lâm Hiên cùng Thi Ma tạo thành thế giáp công, Độc Long lão tổ đại hỉ, cũng vội đưa một ngón tay điểm về quạt ba tiêu trước người. Cương phong lại ù ù nổi lên.

Đối mặt với các đòn công kích hiểm ác, linh quang chợt lóe. Thân ảnh Cự Kình Vương trở nên mơ hồ, một kiện áo giáp hiện ra bao bọc thân thể.

Bành!

Nắm quyền cùng trượng ảnh chạm nhau bất phân thắng phụ. Ngay sau đó, công kích của Thi Ma cũng bị áo giáp của đối phương ngăn trở.

Trong đám bụi, Lâm Hiên thấy rất rõ ràng áo giáp nọ được tạo hình thô cuồng, ngực bụng có khảm nạm những tấm thuẫn bài.

Một phen giao thủ không hiệu quả, Lâm Hiên cùng Cự Kình Vương đều tách ra rồi rơi vào trầm mặc. Địch nhân thật khó chơi hơn tưởng tượng nhiều, bọn họ cũng không vội vàng tiến công.

Sẽ là một hồi khổ chiến!

Trải qua một phen thử sức, Lâm Hiên không nắm chắc có thể thắng được lão quái vật Động Huyền trung kỳ này hay không, có điều một mỏ cực phẩm tinh thạch đang lồ lộ trước mắt. Bất luận ra sao hắn cũng dễ dàng buông tha.

Cự Kình Vương không ngờ một tiểu tử Ly Hợp có thể gây khó khăn cho hắn. ngược lại không coi Độc Long lão tổ vào mắt. Độc Long cũng hiểu tình huống này, lại có cảm giác ít nhiều may mắn.

"Vù."

Thân hình Thi Ma lóe lên bay đến bên cạnh Lâm Hiên. Cự Kình Vương cũng không ngăn cản mà nhắm hờ đôi mắt, quyết định hậu phát chế nhân.

Gió thổi báo hiệu giông tố sắp đến!

Chỉ thấy Lâm Hiên phất tay áo một cái, tế ra Vạn Hồn Tháp. Lại đánh lên đó một đạo pháp quyết. Tầng thứ nhất của bảo tháp vừa mở thì một đoàn chói mắt bạch quang hiện ra.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3