Bạch Nguyệt Quang Trở Về Thế Thân Rời Đi - Chương 61

Bạch Nguyệt Quang Trở Về Thế Thân Rời Đi
Chương 61

Điều này làm cho Quý Kha ý thức được, trong phòng bệnh không chỉ có hai người bọn họ tồn tại.

Phòng bệnh khá lớn, bày ra hai cái giường bệnh, ở giữa dùng một lớp màng lớn ngăn cách, đem cả phòng bệnh tách thành hai không gian, thanh âm đó là từ giường bệnh bên kia truyền đến.

“Bệnh nhân bên cạnh đến đây từ chiều ngày hôm qua, tôi nghe nói là uống rượu nhiều quá, bị ngộ độc cồn cấp tính.” Vân Cẩm nói.

Quý Kha trở về nhìn thoáng qua, cách lớp màng, cậu chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy đối diện có bóng người không rõ mặt đang nằm trên giường.

Quý Kha thu hồi tầm mắt, điện thoại trên giường bỗng nhiên rung nhẹ, là của Vân Cẩm.

Bởi vì trò chơi không qua cửa ải, cho nên di động cũng không tắt màn hình, trực tiếp nhảy ra ngoài tin nhắn WeChat.

“Phòng số 3095, trước 8 giờ lại đây, tôi không thích đám người.”

Quý Kha mới vừa nhìn thoáng qua, Vân Cẩm liền hoảng loạn mà cầm lấy điện thoại.

“Là ai vậy?” Quý Kha hỏi.

Vân Cẩm xấu hổ mà vò đầu: “Ha ha, là một cái ta thêm đàn, quên tắt lại làm cho tin tức quấy rầy.”

Quý Kha nghi ngờ nhìn chằm chằm Vân Cẩm.

Bị Quý Kha nhìn chằm chằm như vậy, Vân Cẩm chột dạ lợi hại, “Đúng rồi, Quý Quý, gameshow lần trước tuần sau sẽ bắt đầu phát sóng! Không biết hiệu quả sẽ thế nào.”

“Cậu có phải có chuyện gạt tôi hay không.” Quý Kha nhìn vào đôi mắt của Vân Cẩm, hỏi.

“Sao có thể?” Vân Cẩm vội vàng xua tay, “Ở nhà ngài là lão đại, tiểu nhân nào dám gạt ngài chuyện gì.”

Cách vách giường phát ra tiếng động, giường như có thứ gì rơi xuống đất.

“Cách vách bị rớt đồ vật tôi qua giúp người ta nhặt.” Vân Cẩm thật giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, mười phần nhiệt huyết mà đi nhặt đồ vật giúp cách vách nhặt.

Quý Kha bụng có chút đau, cậu nhìn thoáng qua Vân Cẩm, nhớ lại tin nhắn kia.

Nếu cậu không đoán sai, hẳn là Lương Hoài nhắn tới đi.

Buổi chiều, sau khi Vân Cẩm đi về, Quý Kha dựa vào trên giường đọc sách.

Bạn cùng phòng bệnh ở bên cạnh thực an tĩnh, giường như đang ngủ.

Bác sĩ chữa trị cho Quý Kha bước vào kiểm tra phòng, hỏi cảm giác của cậu thế nào, thuận tiện để hộ lý đo nhiệt độ cơ thể cho cậu.

Quý Kha cảm giác so với buổi sáng đã khỏe hơn nhiều.

Sau Khi đo nhiệt độ cơ thể xong, bác sĩ dặn dò nói: “Bởi vì cậu bị thủng một lỗ rất nhỏ trên dạ dày, tạm thời bệnh tình dạ dày còn chưa có xuất hiện vật tiến vào khoang bụng, không cần làm phẫu thuật, nhưng nếu bệnh tình tăng thêm, vậy phải đến làm phẫu thuật.”

Mấy ngày nay nằm viện là vì để ở lại quan sát thêm.

Bác sĩ tiếp tục dặn dò: “Còn có cậu không thể ăn cái gì, nếu một hai phải ăn, chỉ có thể ăn đồ ăn lỏng hoặc nhão nhớt sền sệt, đồ ăn dễ tiêu hóa, phòng ngừa dạ dày lại tăng thêm lỗ, nhưng mà, tôi đề nghị hai ngày này tốt nhất là không cần ăn.”

“Vâng ạ.” Quý Kha gật đầu.

Bác sĩ đi đến giường bệnh bên cạnh, kéo màng ra.

Sau khi dặn dò nói mấy câu, bác sĩ và hộ lý rời đi, trong phòng bệnh lại lần nữa khôi phục sự yên tĩnh.

Quý Kha tò mò mà nhìn về phía người bên cạnh, đại khái là con sâu rượu đi, uống rượu đến nỗi ngộ độc cồn?

Ngộ độc cồn ——

Từng một lần tiếp xúc qua từ ngữ này, vẫn là ở chỗ Vân Cẩm.

Nếu nói Quý Kha tửu lượng là 1, như vậy Vân Cẩm tửu lượng nhiều lắm là 3, rõ ràng uống không được rượu, còn ương ngạnh uống, kết quả đã xảy ra chuyện.

Người bên cạnh khàn một tiếng ở cổ họng, nhìn dáng vẻ, chắc chắn là không dễ chịu đâu.

Buổi chiều, nhà trẻ tan học, Quý Nhuyễn Nhuyễn cõng cặp sách nhỏ đi vào phòng bệnh.

“Ba ba!” Giọng nói trong trẻo của trẻ con ở trong phòng bệnh vang lên.

“Hư, nói nhỏ thôi, để chú bên cạnh nghỉ ngơi.” Quý Kha nhỏ giọng mà nói.

Khuôn mặt nhỏ trắng nõn của Quý Nhuyễn Nhuyễn phồng má lên gật đầu, đôi mắt to ngập nước quả thực mau đem người khác thuần phục dưới chân.

Trong nhà dì giúp việc mang đến quần áo tắm rửa cùng đồ dùng hằng ngày đặt ở trong ngăn tủ, “Quý tiên sinh, ngăn tủ nào là của ngài?”

Hai cái ngăn tủ đều là trống không.

“Tùy tiện đi.”

Quý Kha nhìn thoáng qua bên cạnh giường đệm, anh ta hẳn là sẽ không để ý đi.

Quý Kha giúp Quý Nhuyễn Nhuyễn làm bài tập.

Quý Nhuyễn Nhuyễn đầu óc thông minh, một lát liền đã làm xong bài tập, căn bản không cần Quý Kha chỉ dạy nhiều.

Thừa dịp lúc Quý Kha kiểm tra bài tập, Quý Nhuyễn Nhuyễn chạy tới cách vách giường bệnh.

Dì giúp việc vội vàng ngăn cản, “Nhuyễn Nhuyễn, mau quay lại.”

Quý Nhuyễn Nhuyễn nhìn thoáng qua, lại như là bị dọa tới rồi, khi trở về khuôn mặt nhỏ tái nhợt, run run mà ôm Quý Kha, “Ba ba, thật dọa người!”

“Làm sao vậy?” Quý Kha rất ít khi thấy Quý Nhuyễn Nhuyễn bị dọa thành như vậy.

Quý Nhuyễn Nhuyễn nhỏ giọng mà nói: “Ba ba, mộc, xác ướp ——”

“Hả?”

Quý Kha ngẩng đầu nhìn lại, cách màng như cũ chỉ có thể nhìn đến cái bóng dáng.

“Là trên đầu lẫn trên người đều bị quấn băng sao?” Quý Kha hỏi.

Quý Nhuyễn Nhuyễn nghiêng đầu suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu.

Trên mặt Quý Kha hiện hai đường hắc tuyến: “Lần sau không được cùng cha nuôi xem phim kinh dị!”

Vân Cẩm nhát gan, nhưng lại tự ái xem phim kinh dị, Quý Nhuyễn Nhuyễn cũng tò mò, vì thế hai người chui rúc trong ổ chăn, sợ run bần bật.

Nhưng mà, Quý Kha rõ ràng nhớ rõ Vân Cẩm nói, người bên cạnh là ngộ độc cồn.

Ngộ độc cồn yêu cầu quấn băng trên người sao?

Nhanh đến 7 giờ, dì giúp việc mang theo Quý Nhuyễn Nhuyễn trở về, Quý Kha chống tay, thật cẩn thận bước xuống giường.

Trên người hơi dính, cậu muốn tắm rửa một chút.

Phòng bệnh của bệnh viện có chứa gian phòng tắm ở bên kia, Quý Kha lấy đồ dùng tắm rửa, lúc đi qua giường bệnh cách vách, nhìn thoáng qua.

Không trách Quý Nhuyễn Nhuyễn sẽ sợ hãi.

Cái ánh đèn màu xanh lục này cùng cả người quấn băng quả thật làm tăng hiệu quả về thị giác, có điểm như là bầu không khí ở bệnh viện trong phim kinh dị.

Quý Kha nhớ tới, hôm nay anh ta ở bệnh viện một ngày, không ai đến thăm bên cạnh người bệnh, thế cho nên bên ngoài trời tối, cũng không ai giúp anh ta bật đèn.

Bị thương thành như vậy nằm viện, lại không có một người đến thăm, đại khái đây là bi ai lớn nhất đời người đi.

“Anh ổn chứ, có cần tôi giúp anh bật đèn không?”

Quý Kha đợi hai giây.

“Cám ơn.” Trên giường, một âm thanh khàn đυ.c chậm rãi nói.

“Không cần cảm ơn.”

Quý Kha đi đến trên vách tường, sờ đến chốt mở, bật đèn lên.

Độ sáng tăng lên, Quý Kha cũng thấy rõ ràng bộ dáng của người bệnh bên cạnh, cả phần đầu lẫn tay chân anh ta đều quấn băng, toàn thân, cũng chỉ dư lại một đôi mắt cùng một cái miệng lộ ra bên ngoài.

Này nhìn qua không giống như là ngộ độc cồn, nhưng mà, Quý Kha không rõ ràng lắm, cho nên không kết luận chắc chắn.

Tiếng nước xì xào từ trong phòng tắm vang ra.

Quý Kha bụng ẩn ẩn làm đau, cậu không dám có động tác quá lớn, chỉ là đơn giản rửa sơ qua một chút.

Tắm rửa xong đi ra, không nghĩ tới bạn cùng phòng bệnh cách vách kia thế nhưng chủ động gọi lại Quý Kha.

“Có thể giúp tôi rót một ly nước không?” Giọng nói của anh ta khàn khàn lợi hại, như là đã khát khô hồi lâu.

Quý Kha sửng sốt một chút, ý thức được là bên cạnh bạn chung phòng bệnh đang cần nhờ cậu giúp, vì thế cậu đi đến máy lọc nước bên cạnh, rót một ly nước.

Chính là, nằm ở trên giường uống nước như thế nào?

Quý Kha hỏi: “Anh có thể ngồi dậy không?”

Bạn cùng phòng bệnh gật đầu.

Quý Kha thật cẩn thận mà đỡ anh ta dậy, đem ly nước tới bên miệng anh ta.

Sau Khi uống xong nước, bạn cùng phòng bệnh nhìn chằm chằm ly nước trong tay, chậm rãi nói: “Cảm ơn.”

“Không cần khách khí.”

Quý Kha cười cười.

Nếu không có bạn bè hay người nhà tới thăm, bị thương thành như vậy cũng nên tìm hộ công, mà thấy không có hộ công, Quý Kha có một suy đoán duy nhất, đó chính là đại khái là không có tiền đi.

Bèo nước gặp nhau chính là duyên phận, Quý Kha nói: “Tôi ở ngay cách vách, có chuyện gì cần tôi hỗ trợ, nói một tiếng là được.”

“Được.” Bạn cùng phòng bệnh gật đầu, tựa hồ lại lâm vào trầm mặc, không nói chuyện nữa.

Quý Kha kéo màng lên, trở lại trên giường, cầm lấy bức thư trước đó chưa xem xong lại tiếp tục xem.

Đêm dài từ từ, thời gian một chút quá khứ.

Quý Kha có chút mệt nhọc, “Anh ngủ chưa? Để tôi giúp anh tắt đèn.”

“Được…… Cảm ơn.”

Sau khi tắt đèn, trong phòng bệnh là một mảnh yên tĩnh.

Quý Kha nhắm mắt lại.

Trong đầu không tự chủ được mà lại nhớ đến Phó Thời Văn, hồi tưởng bộ dáng anh ta hốc mắt hồng hồng khổ sở mà nhìn cậu.

Trong bóng đêm, Quý Kha nhẹ nhàng mà thở dài một tiếng.

Một bên trên giường bệnh truyền đến tiếng động xoay người, anh ta có vẻ cũng không có ngủ.

“Có thể lại giúp tôi một chút không?” Bạn cùng phòng bệnh đột nhiên nói.

Quý Kha hỏi: “Cái gì?”

Trong không khí yên lặng hai giây, bạn cùng phòng bệnh chậm rãi nói: “Tôi muốn đi WC.”

Quý Kha:……

Quý Kha bỗng nhiên nghĩ đến, bạn cùng phòng bệnh ở trên giường nằm một ngày, một lần cũng không có đi WC…… Này không được đem bàng quang cấp nghẹn hư nha.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3

Nhấp vào liên kết https://temu.to/k/ujciw7voi7k để nhận gói giảm giá 1.500.000đ!! 
Một bất ngờ khác cho bạn! Nhấp https://temu.to/k/uh1qtggbvfr để kiếm tiền cùng tôi!