Bạch Thiếu Gia, Cưng Chiều Vợ Như Mạng - Chương 86-2
Chương 86-2: Kịch chiến trên biển (2)
Quý Nghiên còn chưa phản ứng kịp, hắn bỗng chốc cúi đầu đè môi Quý Nghiên lại, hung hăng, trằn trọc trở mình, Quý Nghiên giống như bị người ta dùng đại chùy gõ một cái, trong đầu báo động mãnh liệt. Con ngươi mở lớn, liều mạng đấm đánh đẩy lồng ngực Ngôn Quyết, Ngôn Quyết một tay chế trụ tay vung vẩy lung tung của cô, một tay chế trụ đầu của cô, càng thêm xâm nhập hôn cô.
Ngôn Quyết đối với chuyện mình muốn làm, cho tới bây giờ cũng sẽ không kìm chế, hắn mới vừa muốn hôn cô, giờ phút này chẳng qua là làm theo. Tư vị ngọt ngào không nhịn được làm cho người ta say mê, mùi vị của cô, so với tưởng tượng của hắn có phần tốt đẹp hơn. Ngôn Quyết đổi qua nhiều phụ nữ như vậy, nói hậu cung ba nghìn mỹ nữ cũng không quá đáng, vậy mà hắn cũng chưa từng hôn qua một người phụ nữ, ở phương diện này, hắn vẫn sạch sẽ.
Đối với hắn mà nói, cùng phụ nữ hôn môi, răng môi quấn quít, là một chuyện rất ghê tởm.
Vậy mà hôm nay lại phá lệ!
Hàm răng Quý Nghiên cắn thật chặt, đầu bị hắn giữ lại, không thể động đậy. Ngôn Quyết bị hàm răng cô ngăn ở bên ngoài, không khỏi nhíu mày một cái, bất mãn ở trên môi cô cắn một cái, đau đớn đánh tới, Quý Nghiên vẫn gắt gao nhịn xuống, chính không chịu há mồm để cho hắn được như ý. Ngôn Quyết tăng thêm lực đạo, Quý Nghiên cũng không chút nào thỏa hiệp, mặc cho mùi máu tươi tràn ngập ở trên môi hai người.
Giằng co, gặm cắn, không khí kéo dài nóng lên.
"Bảo bối, có người đã nói với em hay chưa, lúc cùng với đàn ông thân mật, biểu hiện càng cay, càng làm tăng tính thú người đàn ông." Ánh mắt Ngôn Quyết, thâm trầm đỏ sậm, hiện đầy nguy hiểm, tà mị duỗi đầu lưỡi, liếm vết máu trên môi hắn rơi xuống.
Quý Nghiên giận không kìm được, trong nháy mắt hắn vừa mới buông môi ra, liền lập tức đưa tay dùng sức lau chùi môi của mình.
Giống như sợ lây dính bệnh vi khuẩn.
Ánh mắt Ngôn Quyết tối sầm lại, khóe môi bỗng chốc lại tà mị giương lên, mập mờ quyến rũ cằm của cô, ngón tay trên da thịt trắng nõn của cô mịn màng ma sát. Giọng tràn đầy khêu gợi đầu độc: "Đừng nóng vội lau, tôi nói, đêm còn dài hãy từ từ, thời gian còn rất nhiều mà, chúng ta muốn làm cái gì cũng có thể."
Vừa nói, hắn lần nữa để đầu gần sát vào, cánh môi dán lên tai Quý Nghiên, đem nhiệt khí thổi ra, cả người Quý Nghiên như có một cỗ giòng điện. Ngôn Quyết thấp giọng nói: "Tôi rất mong đợi, qua tối nay, Bạch Thắng sẽ có phản ứng gì?"
Ùng ùng.
Đầu óc Quý Nghiên trống rỗng, những lời này tựa như đất bằng nổi sóng, bùng nổ nhất thời cô quên phản ứng thế nào, ngốc ngô ở tại chỗ.
"Anh định làm gì với tôi?" Hồi lâu, Quý Nghiên nghiêm mặt tái nhợt nói.
Cô không phải người ngu, Ngôn Quyết nói có ý gì, cô nghe sao không hiểu.
Quý Nghiên muốn đè nén nỗi sợ xuống đáy lòng, vậy mà cảm xúc này từ trong xương bắn ra cơ hồ sắp cắn nuốt cô, cô cảm thấy nguy hiểm. Cũng thật hơi sợ. Trong cơ thể dường như tụ tập một cỗ nhiệt lượng đột nhiên tăng vọt, dần dần lan tràn tới toàn thân, cô chỉ cảm thấy càng ngày càng nóng, sắc mặt cũng càng ngày càng đỏ, nhiệt độ trên người từ từ lên cao.
Suy đoán trong lòng nhảy lên cao, không khỏi nắm chặc thành quyền.
Cô thề cô cũng chỉ suy đoán mà thôi, cũng không xác định, vậy mà Ngôn Quyết hời hợt một câu "Không có gì, chỉ cho em ăn chút gì đó mà thôi", để cho trong lòng Quý Nghiên một chút hy vọng cuối cùng tan biến, cô phảng phất cảm thấy trước mắt một màu đen như mực đang hướng mình cuồn cuộn mà đến, trước mắt nhất thời một mảnh tối đen.
Quý Nghiên không dám tin nói: "Anh hạ dược tôi?"
"Bảo bối, hiện tại mới phát hiện, có phải hơi trễ hay không?" Lời của Ngôn Quyết, không thể nghi ngờ là thừa nhận.
Tức giận, trước nay Quý Nghiên chưa có tức giận trào lên như thế, sắc mặt cô đại biến, biết rõ đánh không lại, nhưng vẫn giơ tay đánh về phía Ngôn Quyết. Kết quả có thể nghĩ, Ngôn Quyết bắt lấy cổ tay của cô, Quý Nghiên từ chối hai cái, tránh thoát không ra, ánh mắt lạnh lùng trừng Ngôn Quyết, gần như muốn đâm xuyên qua từ trên người hắn.
"Anh hèn hạ!"
Ngôn Quyết không giận ngược lại cười."Không sao cả, chỉ cần có thể lấy được người em là được."
Dù sao hắn vốn không phải chính nhân quân tử!
Tay Ngôn Quyết gia tăng lực độ, lôi kéo về phía trước, Quý Nghiên gần sát ngực của hắn hơn. Hơi thở của hắn giống như một cái lưới, vững vàng bao phủ lấy cô, Quý Nghiên cơ hồ muốn khóc lên, cả người tràn đầy hơi thở tuyệt vọng.
Ngôn Quyết chế trụ hông của cô, một tay nâng mặt của cô lên, muốn lần nữa hôn cô. Môi của cô có hương thơm thật ngon miệng, chỉ một lần, là có thể nghiện, muốn ngừng mà không được. Ngôn Quyết đang muốn hôn xuống, ai ngờ lúc này trên không trung truyền đến tiếng gầm rú của máy bay, càng lúc càng lớn, ngay sau đó có một ngọn ánh đèn chiếu xuống, Ngôn Quyết dừng động tác lại. Hắn theo bản năng nghiêng đầu nhìn lại, Quý Nghiên lại nhân cơ hội này, nâng đầu gối lên, dùng sức hướng lên đỉnh đầu, ngay giữa lão Nhị của người khác.
"A...!"
Ngôn Quyết không kịp phòng bị, bị cô đá cú này, sắc mặt nhất thời vặn vẹo, tay nhanh chóng che nơi nào đó của mình, lui về phía sau mấy bước, nhìn qua cực kỳ thống khổ.
Quý Nghiên dùng toàn lực, Ngôn Quyết lần này, quả nhiên thảm hại.
Đồng thời, vài chiếc máy bay chiến đấu trên bầu trời quanh quẩn du thuyền, chỉ chốc lát sau, khoang thuyền cửa mở ra, thang dây thả xuống, tiếng gầm rú phá vỡ cái màn đêm đen nhánh yên tĩnh này. Một người trong đó mở cửa khoang ra, nhanh chóng một bóng dáng cao ngất tuấn tú đi ra, chùm ánh sáng chiếu vào trên người hắn, mang một cổ khí thế cường đại, trên mặt trắng như bạch ngọc kia, hiện đầy vẻ lo lắng.
Sau đó lại có mấy người đi ra, nhẹ nhõm nhảy tới chỗ Quý Nghiên ở trên boong thuyền, ánh mắt sâu thẳm nhàn nhạt đảo qua, lại tựa như hội tụ vô số cuồng phong, âm trầm lợi hại.
Trong nháy mắt Quý nghiên nhìn người tới, tâm tình không có cách nào khống chế, trong đầu vẫn căng thẳng như dây đàn phút chốc gãy lìa, nước mắt tựa như con sông mở ra, cuồn cuộn không dứt. Tràn đầy ủy khuất, tràn đầy sợ hãi, bất quá giờ phút này tất cả đều hóa thành hai chữ quen thuộc kia."Tiểu Bạch..."
Đây là tiếng gọi chất chứa bao nhiêu lần ở trong lòng, cô còn tưởng rằng anh thật không tìm được cô...
Quý Nghiên chạy nhanh về phía anh, phảng phất đó chính là sinh mạng, nước mắt cô rơi, liều mạng chạy, đầu chui vào trong ngực của anh. Mùi trà xanh nhàn nhạt thơm ngát, rốt cục hơi thở cô quen thuộc, rốt cục làm người ta không muốn xa rời cái ôm trong ngực kia nữa!
Nước mắt cuồn cuộn mà rơi, nhuộm ướt áo trước ngực của anh, Bạch Thắng nâng mặt của cô lên, lòng ngón tay co lại, êm ái vuốt đi nước mắt trên mặt cô, ánh mắt thoáng qua một tia đau lòng. Vậy mà khi ánh mắt của anh xẹt qua môi rớm máu của cô, ánh mắt liền lần nữa chìm xuống. Tiếp theo chớp mắt một cái, cầm tay Quý Nghiên, ở trên mu bàn tay cô rơi xuống nụ hôn, lưu lại hai chữ "Chờ anh", liền lướt qua cô thẳng tắp đi về phía Ngôn Quyết.
Quý Nghiên sửng sốt, xoay người nhìn về bóng lưng anh rời đi, nghĩ muốn đuổi theo, lại bị Sương ngăn cản. Sương kéo cô, an ủi: "Đừng lo lắng, thủ lĩnh có thể xử lý tốt."
Quý Nghiên đứng tại chỗ, ánh mắt thủy chung đuổi theo Bạch Thắng, ánh mắt chan chứa hơi nước tràn đầy lo lắng.
Ngôn Quyết vẫn bị Quý Nghiên một kích kia mà chưa trở lại bình thường, bỗng cảm giác có một bóng người đang đến gần mình, hắn đang chuẩn bị ngước mắt, bỗng chốc lỗ tai vừa động, nhạy bén nghe được có một đồ vật xé gió đến, tốc độ cực nhanh. Ngôn Quyết đối với âm thanh quen thuộc này, là đạn. Mặt hắn liền biến sắc, nhanh chóng lăn sang bên cạnh, vậy mà vẫn chậm muộn bước, đạn mặc dù không có bắn vào thân thể của hắn, nhưng lại quét qua cánh tay của hắn.
Máu đỏ tươi như một sông nhỏ chảy ra, theo vết thương lưu lại, cảm giác đau dần dần tràn ngập.
Ánh mắt Ngôn Quyết nguy hiểm nheo lại, bên người đã truyền đến tiếng đánh nhau, hắn che vết thương, ngẩng đầu, liền thấy Bạch Thắng trầm mặt lạnh lùng đứng ở trước mặt mình. Ở chung quanh bọn họ, người hai phe đã sớm đánh lẫn vào nhau.
"Có thể tới nhanh như vậy." Khóe miệng Ngôn Quyết treo một nụ cười châm chọc vui vẻ, thẳng tắp nhìn Bạch Thắng.
Sắc mặt Bạch Thắng lạnh như băng, con ngươi không nhúc nhích, một mảnh lạnh lẽo, đồng thời nhuộm tàn bạo kinh người, phảng phất trong núi sâu có con báo săn mồi hung mãnh, một giây kế tiếp sẽ xông lên đem Ngôn Quyết nghiền thành tro.
"Tao đã cảnh cáo mày, không cho phép động đến cô ấy." Âm thanh của anh so vẻ mặt của anh làm cho người ta cảm giác còn lạnh hơn gấp mấy lần, quả đấm cũng không có khách khí, tiếng nói vừa dứt, liền nhanh chóng mãnh liệt công kích Ngôn Quyết.
Ánh mắt Ngôn Quyết chợt lóe, buông tay che vết thương ra, đứng dậy, Bạch Thắng sắp chạm được thân thể của hắn đồng thời nhanh chóng xuất kích, đở được quả đấm của anh.
Nhưng Ngôn Quyết rốt cuộc đang bị thương, hành động rất bất tiện, bình thường hắn không tổn hao gì cùng Bạch Thắng khó phân thắng bại, hôm nay một cánh tay bị thương, Ngôn Quyết rất nhanh liền rơi vào thế hạ phong. Mỗi một chiêu của Bạch Thắng đều mang theo tàn nhẫn trí mạng, không chút lưu tình đánh tới trên người hắn, Ngôn Quyết vừa lúc bắt đầu khó khăn lắm mới có thể ngăn cản, nhưng thời gian càng lâu, thể lực của hắn càng giảm dần, muốn đỡ công kích của Bạch Thắng càng ngày càng khó khăn.
Giống như hiện tại, Ngôn Quyết thật vất vả tránh được một cước toàn lực của Bạch Thắng đá tới, ai ngờ đảo mắt anh lại đột nhiên dùng khuỷu tay công kích bụng của hắn, Ngôn Quyết tránh né không kịp, lúc này bị đánh phải lui về phía sau vài bước. Bạch Thắng thừa thắng xông lên, hung hăng đánh hắn vài quyền, mỗi một quyền cũng mang theo vô cùng tức giận, hết sức bén nhọn.
Ngôn Quyết không còn chút sức nào để đánh trả, khi hắn lại một lần cường ngạnh đứng lên, Bạch Thắng đột nhiên bay lên một cước thẳng tắp đá trên mặt của hắn, Ngôn Quyết phảng phất nghe được âm thanh hàm răng rụng ra, hắn bị đánh té xuống đất, cổ họng có một vị ngọt, phun một búng máu thật to. Hắn giơ tay lên, lau vết máu khóe miệng, âm thanh khêu gợi không khỏi cũng nhuộm tia âm trầm."Bảo bối, đánh người không đánh mặt, tao lớn lên cũng không dễ dàng, đánh hư mày bồi thường nổi sao?"
Bạch Thắng hừ lạnh."Đánh hư rất đúng, ba mẹ mày cũng nhận không ra, hiểu ra thì mất mặt."
Ánh mắt Ngôn Quyết run lên, khó khăn bò dậy, lại nhổ bên cạnh một búng máu, lần này, hắn chủ động công kích Bạch Thắng, hai người lần nữa đánh nhau.
Quyền cước ở trong không khí quấn quít, mang đến sức mạnh bén nhọn, thân thủ hai người đàn ông tuyệt cao, ở nơi trên boong thuyền này, từng chiêu từng thức, cũng muốn mang đối phương vào chỗ chết, không khí hết sức căng thẳng, ngay cả người bên cạnh nhìn, cũng không nhịn được nhiệt huyết sôi trào.
Không lâu lắm, Ngôn Quyết lần nữa bại trận, vô luận hắn mạnh bao nhiêu, dựa vào ý chí chống đỡ, thế nào cũng không cách nào thắng được một chút nào người đàn ông không kém hơn hắn này. Ngôn Quyết lần nữa bị Bạch Thắng một cước đá bay, thân thể đụng vào thân thuyền, ngay sau đó nặng nề ngã trên đất.
"Tao nói rồi, chỉ cần mày động vào cô ấy một cái, tao sẽ giết mày." Âm thanh của anh kèm theo động tác giơ súng, xuyên thấu qua tiếng gió truyền tới trong tai Ngôn Quyết, trong không khí phảng phất mang theo một tia rét lạnh, ngón tay Bạch Thắng dừng ở trên cò súng.
"Chị dâu, chị làm sao vậy?" Ai ngờ lúc này Sương kêu lên một tiếng tràn đầy lo lắng nhưng trong nháy mắt kéo thần trí Bạch Thắng trở về, thân thể anh cứng đờ, nhất thời nghiêng đầu nhìn về phía Quý Nghiên. Chỉ thấy Sương ôm lấy Quý Nghiên, thần sắc lộ ra vẻ lo lắng, đột nhiên nói với Bạch Thắng: "Thủ lĩnh, chị dâu giống như có cái gì không đúng."
Mắt Quý nghiên nhắm nhẹ lại ngã ở trong ngực Sương, sắc mặt ửng hồng, ánh mắt cũng bắt đầu mê loạn lên, cả người hư mềm vô lực. Bạch Thắng mặc dù không thấy rõ nét mặt của cô, nhưng nhìn cô rất khó chịu.
"Mày đã làm gì cô ấy?" Bạch Thắng quay đầu hỏi Ngôn Quyết.
Ngôn Quyết che ngực, buồn bực ho khan hai tiếng, đối với cáu kỉnh của anh coi như không nghe thấy. Khóe miệng lộ ra một nụ cười suy yếu lại giảo hoạt."Muốn biết sao? Tao ngược lại không nói cho mày."
Bạch Thắng thật muốn một súng bắn hắn.
"Thủ lĩnh, nhanh lên một chút, chị dâu giống như sắp không chịu nổi." Âm thanh Sương lần nữa truyền đến.
Bạch Thắng không kịp nghĩ cái khác, nhanh chóng trở lại bên người Quý Nghiên, đem ôm cô ngồi vào trong lồng ngực mình, thân thể Quý Nghiên nóng bỏng, khó chịu nhích tới nhích lui, Bạch Thắng hôn một cái lên trán của cô, nhẹ giọng nói: "Đừng sợ, là anh."
Quý Nghiên nghe được âm thanh này, quả nhiên ngừng động tác, vẫn tìm cái tư thế thoải mái, hai tay ôm cổ Bạch Thắng.
Bạch Thắng lạnh lùng nhìn lướt qua boong thuyền hỗn loạn không chịu nổi, người nằm ngổn ngang bị không ít thương, tuyệt đại đa số đều người của Ngôn Quyết. Bọn họ khẳng định không ngờ Bạch Thắng tìm tới nhanh như vậy, căn bản không có phòng bị, Bạch Thắng ôm Quý Nghiên, dẫn đầu đi về phía thang dây. Trầm giọng nói Sương một tiếng: "Trở về."
Sương lĩnh mệnh, báo cho mọi người biết một cái, tất cả mọi người nhanh chóng trở lại trên máy bay.
Một khắc sắp sửa bước lên thang dây, Bạch Thắng đột nhiên dừng cước bộ một chút, Sương vừa lúc đi tới bên cạnh anh, cũng không quay đầu lại nói: "Nổ."
Sau đó liền lên máy bay.
Sương đi theo Bạch Thắng nhiều năm như vậy, đối với tâm tư của anh hiểu rõ vô cùng. Cánh quạt khởi động, máy bay chiến đấu thành hàng bay khỏi Đông Hải, chỉ có một trận, nhưng dừng lại chốc lát.
Ngôn Quyết nhíu lại mi, đột nhiên có loại dự cảm xấu.
Một
Hai
Ba
...
Đạo đạn thoát khỏi cabin, rơi xuống, thẳng tắp về phía đầu du thuyền. Ngôn Quyết nhạy bén bắt được có thứ gì nhanh chóng rơi xuống, trong lòng quát to một tiếng không tốt, không quản đau đớn trên người, hắn cắn chặc hàm răng, tung người nhảy xuống biển.
Tiếp theo một cái chớp mắt, chỉ chợt nghe một tiếng nổ vang thật lớn, ngay sau đó rầm rập tiếng nổ mạnh không ngừng, ánh lửa cuồn cuộn bắt đầu khởi động, nhuộm đỏ cái hải vực này, cũng nhiễm đỏ đêm đen nhánh vô ích này...