Bản sonata đào hôn - Chương 52
Bản sonata đào hôn
Chương 52
https://gacsach.com
EDIT BY CHERYL CHEN
Động tác nhặt điện thoại của Tiêu Cố khựng lại, rồi anh ung dung để sang một bên.
Không khí yên lặng trong xe hơi nặn nề, Tiêu Cố nghiêng đầu nhìn Mễ Tình xộc xệch trong gió, ho khan một tiếng rồi nói: “Nếu đã mang thai rồi, thì... đối mặt hiện thực đi!”
Mễ Tình: “...”
Cô giật khóe miệng, bắt cánh tay Tiêu Cố: “Tiêu Cố, có phải anh cố ý không?”
Khi cô và Tiêu Cố làm có sử dụng biện pháp an toàn, nhưng có lúc quá đột ngột, nên không kịp lo lắng mấy thứ này. Bây giờ nghĩ lại, nói không chừng Tiêu Cố đã sớm lập mưu.
Tiêu Cố bất đắc dĩ cười, cảm thấy vô tội: “Đương nhiên không phải anh cố ý, anh chưa hề nghĩ đến việc để em làm mẹ trước khi cưới. Nhưng có lúc, em cũng hiểu mà, không kìm lòng nổi.”
Mễ Tình: “...”
Cô không hiểu!
Tiêu Cố ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vuốt tóc cô: “Nếu thật sự có con rồi thì làm hôn lễ sớm đi thôi, nếu không... em không mặc được áo cưới xinh đẹp rồi.”
Trong khoảng thời gian ngắn, Mễ Tình không tiếp thu được ý kiến này, cô cau mày, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Tiêu Cố: “Mang thai rất khổ! Sinh con rất đau!”
Cô là công chúa nhỏ, công chúa nhỏ không muốn sinh con!
Tiêu Cố cười khẽ một tiếng, nhìn cô nói: “Chịu đựng một chút, mười tháng qua rất mau, chúng ta chỉ sinh một đứa thôi có được không?”
“Bây giờ nói sinh một đứa, sau này nó lớn lên đòi em trai em gái thì sao?”
“Vậy thì nuôi chó mèo.” Tiêu Cố lanh lợi nói.
Mễ Tình thấy ý này rất tốt.
Tiêu Cố tiếp tục dỗ cô: “Tuy lúc mang thai rất vất vả, nhưng chờ khi đứa trẻ ra đời rồi, em sẽ được chơi đùa với nó.”
Mễ Tình ‘ah’ t cái tiếng: “Em chơi hay ai chơi chứ.”
Tiêu Cố buồn bực cười, Mễ Tình cảm giác được ngực anh khẽ động, ngước mắt lên nhìn: “Anh thích trẻ con lắm à?”
“Không thích.” Tiêu Cố không chút suy nghĩ mà trả lời, khóe miệng Mễ Tình khẽ trễ xuống, lại nghe anh nói tiếp, “Nhưng đứa bé của chúng ta, anh có thể bất đắc dĩ thích.”
“Haha, không phải miễn cưỡng, em có thể bỏ nó đi.” Mễ Tình lườm anh.
“Em thử xem.” Tiêu Cố nghiêm túc hơn, nói xong, lại hạ giọng, “Đừng nói lời như thế, con nghe được đấy.”
“Thật á?” Mễ Tình ngạc nhiên, lại ho nhẹ, “Anh nói dối! Đứa bé bây giờ còn chưa thành hình!”
Tiêu Cố cười nói: “Nói chung nếu mẹ nói những lời như thế, đứa bé sẽ rất buồn.”
Mễ Tình khinh thường quệt môi, nhưng không nói gì nữa.
Đứa bé này dù ngoài dự liệu của cô, nhưng bây giờ lại có, như một viên thuốc an thần với cô. Cô tin rằng bố cô sẽ không bắt cô phá nó đi, có sự ràng buộc của đứa trẻ, chuyện của cô và Tiêu Cố đã được định sẵn.
Bây giờ cô có muốn gả vào Tống gia, Tống gia cũng sẽ không chứa một đứa con mang thai con người khác.
“Bác sĩ đã kê thuốc cho em chưa?” Tiêu Cố nghĩ đến việc này, hỏi
Mễ Tình nói: “À, có rồi, may mà vừa nãy không ném đi.” cô lấy từ túi xách ra đống thuốc bác sĩ Từ kê cho, một ít vitamin B11 và một ít canxi.
Tiêu Cố cầm thuốc nhìn một lúc, thả lại trong túi: “Mỗi ngày nhớ uống thuốc đúng giờ, ba tháng đầu đứa bé chưa ổn định, em phải cẩn thận đó.”
Mễ Tình nói: “À, anh học rộng hiểu sâu thật, bác sĩ Tiêu.”
Tiêu Cố nhịn không được nhéo mặt cô, khóe miệng treo một nụ cười yếu ớt.
Tài xế ngồi trước nhìn cặp uyên ương liếc mắt đưa tình, lái thẳng xe về nhà.
Tiêu Cố xuống xe trước, rồi vòng sang bên kia mở cửa xe Mễ Tình, dắt cô ra. Mễ Tình cao ngạo khoác cánh tay anh, cười: “Tiêu công công, bồi ai gia vào nhà.”
Tiêu Cố: “...”
Sao từ trước anh không phát hiện ra công chúa nhỏ đáng yêu như thế.
Bố Mễ đi đằng trước nhìn hai người, nhịn không được mà mắng: “Bọn thần kinh!”
Mẹ Mễ: “...”
Tiêu Cố nhíu mày với Mễ Tình, dáng vẻ như cười như không. Mễ Tình ‘hừ’ một tiếng: “Có thần kinh cũng tại anh í!”
Tiêu Cố cười cầm tay cô, mười ngón tay đan vào nhau, cùng nhau vào nhà.
Bố Mễ và mẹ Mễ vào bàn việc gia đình, người giúp việc Cố gia đã sớm đứng ở cửa, bây giờ đang nhiệt tình mời họ vào nhà.
Hôm nay người Cố gia tới rất đông dủ, ngoại trừ Cố lão gia tự mình chủ trỉ, mấy đứa nhỏ cũng tới, Cố Tín cũng ở đây.
Mễ Tình ngạc nhiên nhìn Cố Tín, theo Tiêu Cố vào trong.
“Chị họ.” Cố Tín như cười như không gọi cô. Mễ Tình chịu không nổi, quay mặt đi.
Cố lão gia đang tiếp bố mẹ Mễ, Mễ Tình lặng lẽ hỏi Cố Tín ngồi bên: “Sao cả cậu cũng tới thế?”
Cố Tín cũng lặng lẽ đáp lại cô: “Em tới giúp đỡ anh họ lâm trận, chị không thấy bọn họ đều ở cùng một phe à?”
Cậu nói thế, Mễ Tình đành xem xét lại người trong phòng.
Cố lão gia có ba con trai một con gái, hôm nay mấy chú bác không tới, nhưng con gái tới đông đủ. Không chỉ có Cố Trân Cố Bảo, mà Cố Miện con trưởng cũng có mặt. Mễ Tình phân tích thật nhanh dòng họ Cố, Cố Trân Cố Bảo tuy có giữ chức vụ ở Cố thị, nhưng người giữ quyền quản lí là Cố Miện.
Tiêu Cố đột nhiên về nhà, đối với họ chắc chắn có khúc mắc. Cố Miện không thể cùng phe với họ, Cố Trân Cố Bảo coi như là trung lập, tranh thủ lôi kéo còn có thể dụ được...
“Đang nghĩ gì thế?” Tiêu Cố hỏi.
Mễ Tình bật thốt: “Cửu Long đoạt châu.”
Tiêu Cố ngạc nhiên rồi cúi đầu cười khẽ, anh hiểu cô muốn nói gì.
“Không cần lo lắng, từ hôm qua đến hôm nay, tình huống nào cần nắm giữ anh đều biết.” Tiêu Cố kéo cô đi tới chỗ Cố lão gia, gọi, “Ông ngoại.”
Mễ Tình cũng theo đuôi, ngọt ngào gọi: “Cháu chào ông ạ.”
Lông mi bố Mễ rung rung: “Người còn chưa gả, gọi bậy bạ cái gì thế?”
Ông ngoại Cố nghe rất vui tai: “Đều là chuyện sớm muộn cả.” Ông đứng dậy, nhìn Mễ Tình hỏi, “Ông nghe nói cháu có thai rồi?”
“Vâng ạ.” Mễ Tình trả lời, giọng chắc nịch, bố Mễ hừ lạnh.
Cố lão gia quay lại, nhìn bố Mễ nói: “Nếu đã có con thì việc này phải làm sớm một chút, đỡ bị người đời chê cười.”
Bố Mễ định đáp, bây giờ cũng bị chê cười đủ rồi, nhưng Cố lão gia là bậc trưởng bối, ông không thể không biết sợ như vậy, đành nói: “Đứa bé này cháu không còn gì phải nói, nhưng nhà cháu và có hôn ước với Tống gia, cháu không có mặt mũi nào để đi gặp họ.”
Tiêu Cố nói: “Chuyện này cháu sẽ đi nói rõ ràng với họ.”
Bố Mễ cười lạnh: “Vậy thì tốt, nếu Tống gia không làm tới cùng chuyện này, bác sẽ suy nghĩ chuyện hai đứa kết hôn.”
“Bác Mễ cứ yên tâm, cháu sẽ xử lí tốt.”
Bố Mễ mỉm cười, dáng vẻ chờ kết quả thế nào.
Cố lão gia nói: “Ta biết Mễ thị và xí nghiệp Tống thị có quan hệ làm ăn, chuyện này quả thật hơn tổn thương hòa khí. Nhưng Tiêu Cố đã gây họa, cứ để nó giải quyết.” ông nói tới đây, chuyển đề tài, “Bây giờ Tiêu Cố đã đến Cố thị làm việc, về sau có hợp tác với Mễ thị cũng tiện hơn nhiều.”
Đây là đang ném cành ôliu cho Mễ gia, tuy bố Mễ không biết địa vị Cố thị trên thương trường, nhưng Cố lão gia đã xuống nước này, ông đương nhiên không từ chối, “Nếu có hạng mục hợp tác nào tốt, cháu rất vui lòng được hợp tác cùng Cố thị.”
Cố lão gia cười, nói với mọi người: “Bữa trưa đã chuẩn bị xong, mọi người cùng đi ăn thôi.”
Tất cả mọi người đều đi về phía nhà ăn, bữa trưa cho đại gia đình được chuẩn bị phong phú.
Trên bàn cơm, người lớn rảnh rỗi nói chuyện phiếm vài câu, cũng không buồn chán lắm. Nhưng đang ăn thì một người đàn ông trung niên vội vã xông vào, thấy Cố Tín, lập tức quát tháo: “Thằng nhóc kia, còn có mặt mũi quay về nữa à? Còn ăn cơm nữa?”
Cố Tín: “...”
Sao bố cậu lại biết chuyện thế này?
Con cháu họ Cố đều xem kịch vui, Cố lão gia ho khan, nhìn bố Cố Tín: “Ồn ào cái gì? Không thấy có khách à?”
Bố Cố Tín nhìn lướt qua bố mẹ Mễ, chào hỏi một tiếng.
“Con trai!” Lại một người phụ nữ bước vào, hấp tấp đi về phía Cố Tín, “Cuối cùng con cũng về rồi? Mẹ cứ tưởng con không thèm quan tâm đến mẹ nữa.”
“Haha, sao lại nghĩ vậy.” Cố Tín ôm mẹ, lại chỉ vào Tiêu Cố, nói, “Mẹ, nhìn xem đây là ai?”
Mẹ Cố Tín đã nghe phong thanh Tiêu Cố trở về, bây giờ nhìn thấy anh, trăm mối cảm xúc rối bời, con mắt đỏ lên: “Đây không phải cháu ngoại đáng yêu của dì sao? Đúng là càng lớn càng đẹp trai.”
Tiêu Cố cũng đứng lên, ôm mẹ Cố Tín: “Dì út.”
Mễ Tình vội nhìn dì út mấy lần, đây là người năm đó đeo tai thỏ cho Tiêu Cố! Má ơi!
“Được rồi được rồi, mọi người ngồi ăn đi, có chuyện gì lát nữa nói.”
Cố lão gia lên tiếng, bố mẹ Cố Tín nhanh chóng tìm chỗ ngồi xuống, cùng ăn cơm.
Sau khi ăn trưa xong, bố Cố Tín kéo cậu sang một bên, định dạy dỗ con trai một chút. Mễ Tình và Tiêu Cố đứng cạnh cửa sổ, nín cười: “Cố Tín với anh đúng là chân ái, vì giữ thể diện cho anh mà liều mạng quay về.”
Tiêu Cố nói: “Mọi người không thích Cố Tín theo đuổi âm nhạc.”
“À.” Mễ Tình gật đầu, ngước mắt nhìn anh, khóe miệng hơi nhếch lên. “Vậy còn anh? Amj cũng không để ý đến gia đình à?”
Tiêu Cố trầm mặc một hồi, nói: “Trước kia không phải em từng hỏi vì sao anh du học ở nước ngoài à? Khi đó mẹ anh vừa qua đời, ông ngoại muốn để anh về thành phố C, anh không muốn. Anh sợ họ tới tìm anh, anh liền ra nước ngoài luôn.”
Con ngươi Mễ Tình mờ mịt: “À.” Cô từng nghĩ anh không thích sống vì gia đình, không thích thành phố C. Lòng cô hơi khó chịu, im lặng một lúc, cô nói: “Xin lỗi anh, rõ ràng anh không thích thành phố C, nhưng vì em mà anh không thể không đến đây.”
Tiêu Cố quay người nhìn cô, con ngươi đen thẳm, thâm thúy: “Anh không thích thành phố C, nhưng anh thích thành phố có em.”
Mễ Tình ngẩn ra, trong lòng như có nai con nhảy loạn.
“Em biết vì sao anh tên là Tiêu Cố không?”
Mễ Tình trừng mắt nhìn cô: “Không phải vì bố anh họ Tiêu mẹ anh họ Cố à?”
Tiêu Cố cười nhạt: “Đó chỉ là một phần.”
“Còn lại là vì sao?”
“Mẹ anh nói, mẹ gả cho bố anh, không thể quay đầu.” Tiêu Cố nắm chặt tay Mễ Tình, nhìn cô nói, “Anh cũng vậy.”
Yêu em, không thể quay đầu.