Bảo Bảo Vô Lương: Bà Mẹ Mập Là Của Ta - Chương 125

Bảo Bảo Vô Lương: Bà Mẹ Mập Là Của Ta
Chương 125: Không xinh đẹp, không có dáng người
gacsach.com

“Hàm Vương, hoàng thượng đang nDi‿ễnđ‿ànL‿êQu‿ýĐ‿ônghe quốc sư đàm đạo, ngài không thể đi vào được...”

Khuôn mặt Dạ Vô Hàm lộ vẻ căng thẳng, mỗi bước đi đều là cố hết sức. Phi Ưng và Huyền Phong đi trước, dẹp thị vệ và thái giám, mở đường cho chủ tử.

“Hàm Vương, Hàm Vương, ngài không thể...”

Đẩy cửa chính của Thiện Kinh các, Hoàng đế Dạ Hồng Thiên đang ngồi khoanh chân trên bồ đoàn, cái trán chắc nịch, cánh mũi phong đại, có mười phần tướng của Đế Vương, sắc mặt hơi tối lại. Ngồi đối diện với Hoàng đế lDi‿ễnđ‿ànL‿êQu‿ýĐ‿ônà một nam nhân búi tóc, mặc đạo bào (áo của người hành đạo) màu xanh, gương mặt ông ta hơi lõm, môi mỏng, mắt trong veo, đúng là có vài phần tiên phong đạo cốt.

Đôi mắt khép chặt của Dạ Hồng Thiên từ từ mở ra, liếc mắt nhìn Dạ Vô Hàm tự tiện xông vào, không tức giận, chỉ vung tay. “Các ngươi đều ra ngoài cả đi.”

“Tuân chỉ.”

Tất cả mọi người bao gồm cả vị quốc sư kia cũng đi ra.

Dạ Vô Hàm chống cây gậy đi tới, cố gắng quỳ một chân xuống. “Nhi thần tham kiến phụ hoàng.”

“Hãy bình thân.”

Sau khi Dạ Vô Hàm đứng dậy, không nói kháDi‿ễnđ‿ànL‿êQu‿ýĐ‿ônch sáo mà nói thẳng vào trọng điểm. “Phụ hoàng, nhi thần không hiểu, tại sao đột nhiên phụ hoàng lại hạ chỉ phong thái tử phi? Lại còn là Phong Tam Nương?”

Dạ Hồng Thiên nhàn nhạt nói. “Con đang chất vấn trẫm sao?”

“Nhi thần không dám. Nhi thần cả gan phỏng đoán thánh ý, dường như phụ hoàng biết Phong Tam Nương là ai?”

Dạ Hồng Thiên gật đầu một cái. “Nàng ta chính là Niếp Tố Tố.”

Dạ Vô Hàm đè nén tức giận trong lòng, cắn răng hỏi từng chữ. “Nhi thần cả gan hỏi phụ hoàng, tại sao phụ hoàng đã gả nàng cho nhi thần, bây giờ lại gả nàng cho thái tử?”

Dạ Hồng Thiên ôn hòa nói. “Sáu năm trước con đã hưu nàng rồi, nàng đã không còn là Vương phi của con nữa.”

Lời của ông chọc đúng vào chỗ yếu của Dạ Vô Hàm, nhưng mà điều đó không ngăn cản được quyết tâm hỏi được chân tướng củaDiễღnđànLêQღuýĐôn hắn.

“Vậy tại sao phụ hoàng lại đem khí phi của nhi thần gả cho thái tử, là vì lời tiên đoán của lão hòa thượng nhiều năm trước sao?” Hắn còn nhớ rõ lúc đó phụ hoàng vì một câu Phong Tam Nương có “Đế Hậu chi tướng” (có tướng làm hoàng hậu) nên ban làm Vương phi của hắn. Bây giờ là thế nào? Có phải là lặp lại việc đó? Nhưng vấn đề là tại sao lại là thái tử, hoàng đệ ngu ngốc đang sống ở Thanh Nhạc cung?

Dạ Hồng Thiên không trả lời thẳng, chỉ nhàn nhạt nói. “Trẫm đã cho con cơ hội, có lẽ... Đây cũng là vận mệnh.”

“Phụ hoàng!” Dạ Vô Hàm không nén được tức giận nữa. “Mặc kệ là ý chỉ gì của phụ hoàng, nhi thần tuyệt đối không đưa Phong Tam Nương cho bất kì kẻ nào!”

“Ngươi định làm trái với thánh chỉ của tDiễღnđànLêQღuýĐônrẫm?” Giọng nói của Dạ Hồng Thiên vẫn bình thản như cũ, không nổi giận cũng không giận. Giống như là một cư sĩ thanh tâm quả dục.

“Trừ phi phụ hoàng nói cho nhi thần nguyên nhân chính! Nếu không, nhi thần sẽ không để yên!”

Trầm mặc.

“Trẫm đã già rồi.” Dạ Hồng Thiên chỉ nói một câu như vậy, ý tứ rõ ràng là bây giờ ông chuẩn bị muốn truyền ngôi rồi. Nếu như nhất định nghiệm chứng lời tiên tri của lão hòa thượng, vậy thì người nào cưới Niếp Tố TDiễღnđànLêQღuýĐônố, người đó chính là Hoàng đế!

Dạ Vô Hàm hít sâu một hơi, cố gắng khôi phục bình tĩnh. Hai mắt dần lạnh, tỏa ra hàn quang làm người ta sợ hãi. “Phụ hoàng, có phải người đang ép nhi thần không?”

Sử dụng nữ nhân mà hắn yêu mến để làm mồi nhử, buộc hắn phải lên vị hoàng đế!

Dạ Hồng Thiên không lên tiếng, nhắm hai mắt lại.

Một lúc sau, Dạ Vô Hàm gật đầu: “Nhi thần đã hiểu.”

Nhìn phụ hoàng một lòng chỉ lo tu luyện thành tiên, không màng thế sự, thật ra thì biết hết tất cả mọi chuyện đang xảy ra, cũng không phải là ông không cảm giác được cái gì. Ông biết rõ tất cả mọi chuyện mà Diêu hoàng hậu và Cảnh vương thúc đang làm. Nhưng mà tiếc là khi ông bắt đầu cảnh giác thì đã không còn kịp rồi.

Sau khi rời khỏi hoàng cung, Dạ Vô Hàm chạy thẳng về Vương phủ nhưng vừa vào phủ thì được thông báo Phong Tam Nương đã được người trong cung đón vào rồi. Ngay tức khắc sự tức giận của hắn lan ra, người tDiễn๖ۣۜĐànLê๖ۣۜQuýĐônrong phủ chưa bao giờ thấy hắn tức giận đến như vậy.

Phi Ưng tiến lên: “Vương gia ngài muốn đến Thanh Nhạc cung của thái tử sao?”

Sắc mặt Dạ Vô Hàm tối lại, ngón tay nắm cây gậy trắng bệch. Mặc dù hắn chỉ hận không thể vọt vào trong cung để đón Phong Tam Nương nhưng hắn vẫn tỉnh táo lắc đầu một cái.

“Nếu như Bổn vương xung đột với thái tử điện hạ thì người được lợi sẽ là Cảnh Vương thúc.”

Huyền Phong vội vàng la lên,Diễn๖ۣۜĐànLê๖ۣۜQuýĐôn “Vậy thì phải làm sao bây giờ, chả lẽ để mặc Phong Tam Nương làm thái tử phi?”

Phi Ưng nhíu mày: “những điều này nói không chừng đều là ý của hoàng thượng, thái tử là người ngốc, ngài ấy không hiểu được gì cả, Tam Nương sẽ rất an toàn.”

Dạ Vô Hàm mím chặt môi, trầm ngâm trong chốc lát: “Ngày mai là ngày sinh của Diêu Hoàng hậu, các ngươi hãy chuẩn bị một lễ vật thật lớn. Bổn vương muốn vào cung chúc thọ!” Trong mắt nguy hiểm lóe lên, khóe môi nở một nụ cười hung ác.

...

Thanh Nhạc cung lớn như vậy nhưng ngoại trừ thị vệ cấm quân ở ngoài thì số cung nữ và thái giám ở đây thật là ít ỏi. Phong Linh đi trong đại sảnh, xoa xoa hai bàn tay. Nếu nàng nhìn thấy thái tử ngốc đó thì phải dạy dỗ cho hắn ta kêu cha gọi mẹ, bắt hắn ta phải ngoan ngoãn đưa nàng trở về.

Khi nàng xoay người lại một lần nữaDiễnđàn✪Lê✪QuýĐôn thì đột nhiên hết cả hồn. “Mẹ ơi!”

Không biết từ lúc nào sau lưng nàng có một người đang đứng.

Hắn mặc một trường bào hoa lệ, Diễnđàn✪Lê✪QuýĐônvóc người khá cao, cao hơn Phong Linh một cái đầu. Hắn đứng đó cười như không cười liếc nàng.

Phong Linh chợt che miệng, không để cho mình gào lên.

Phật tổ ơi, Thượng đế ơi, vị thần tiên nào đánh ngất nàng đi, lần đầu tiên nàng thấy một nam nhân đẹp như vậy.”

Để ta hắn thì dùng một chữ. Đẹp!

Hai chữ. Thật đẹp!

Ba chữ là, mỹ namDiễnđàn✪Lê✪QuýĐôntặc? (là cái gì vợi? @_@)

Nàng nhìn hai mắt nhìn như đang cười nhưng thật ra trong đôi mắt lại rất lạnh lùng, làm nàng có cảm giác, giống như... giống như đã từng quen biết.

“Nàng chính là thái tử phi?” Giọng nói của hắn rất từ tính, êm tai, trầm thấp, chui vào trong tai làm lòng nàng tê tê, giống như có một dòng điện đang chạy trong cả người.

Một tiểu thái giám lại gần. “Bẩm thái tử, đây chính là Phong Tam Nương, là thái tử phi của ngài!”

Thái tử?!

Cái miệng của Phong Tam Nương hơi co lại, mắt không nháy được. Đúng là không đùa với người hoàng gia được, sao lại có thể sinh ra được cực phẩm như thế này, không biết phải tích lũy mấy đời nữa.

Bỗng nhiên hắn lại gần, phóng đại dung nhan tuyệt mỹ làm Phong Tam Nương không né tránh kịp.

“Nàng không xinh đẹp.” Hắn ta không lưu tình nói, ánh mắt di chuyển xuống ngực của nàng, tiếp theo là eo, sau đó dòm ra phía sau nhìn cái mông nàng một chút. Bộ dạng có vẻ như không hài lòng, lại nói một câu. “Nàng cũng không có dáng người.”

Mẹ kiếp, không thể làm cho người ta yêu thích được mà!

Tiểu thái giám bên cạnh nhịn cười nói: “Việc đó, đây là thái tử phi mà Hoàng thượng đã sắc phong.” Ý muốn nói, dù có như thế thDĐLQĐì thái tử ngài cũng phải nhận.

Phong Linh nổi giận...

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3