Bảo Bối, Lão Ngưu Muốn Ăn Cỏ Non - Chương 83

Bảo Bối, Lão Ngưu Muốn Ăn Cỏ Non
Chương 83: Thực xin lỗi baba yêu con
gacsach.com

“Cậu... lại là làm sao vậy?” Hải Minh Vũ bất đắc dĩ nhìn nhìn Mộ Dung Lăng Phong ngồi ở góc quán bar buồn bực uống rượu, dù sao hắn lại phải tới giúp cậu ta thu dọn hỗn loạn, ai, sao mệnh hắn lại khổ như thế này nha, rõ ràng ở nhà thân mật ôm người yêu bé nhỏ, lại bị một cú điện thoại của cái tên này giục tới đây, cũng may người yêu bé nhỏ nhà hắn có tri thức hiểu lễ nghĩa khéo hiểu lòng người, bằng không lại thêm phiền toái.

“Quả thật là tôi hiểu lầm Tiểu Á với Phú Đình Đình, giữa bọn họ chuyện gì cũng đều không có” Nói xong, Mộ Dung Lăng Phong lại ừng ực uống

“Được rồi, chuyện cũng đã như vậy, cho dù cậu uống chết cũng không vãn hồi được chuyện đã làm, hiện tại mấu chốt chính là nghĩ biện pháp để được Tiểu Á tha thứ, đương nhiên nếu cậu không muốn mất Tiểu Á” Hải Minh Vũ đoạt chai rượu trong tay Mộ Dung Lăng Phong đặt lên bàn

“Đương nhiên muốn, vấn đề là Tiểu Á thằng bé khẳng định sẽ không tha thứ cho tôi nữa” Mộ Dung Lăng Phong càng nghĩ càng buồn khổ càng nghĩ càng ảo não dứt khoát cầm chai rượu lên uống tiếp

“Cậu cứ uống đi, tôi cũng không tin cậu uống say thì Tiểu Á có thể trở về” Hải Minh Vũ tức giận liếc Mộ Dung Lăng Phong một cái, tuy rằng biết Mộ Dung Lăng Phong trong lòng không dễ chịu, nhưng nhìn hai người kia biến thành như vậy trong lòng hắn cũng không chịu nổi

Đúng vậy, cho dù anh uống rượu đến chết Tiểu Á cũng sẽ không trở về: “Cậu bảo Tần Tình nhà cậu giúp tôi hẹn Tiểu Á đi

“Bảo Tần Tình? Tôi thấy cậu hay là đi tìm Phú Đình Đình thì tốt hơn” Hơn nữa chuyện này thì liên quan gì đến Tần tình nhà hắn? Vả lại cho dù Tần Tình có đi thì Tiểu Á cũng chưa chắc đã tới

“Phú Đình Đình là người ngoài cuộc nếu để con bé biết cậu cho rằng sẽ tốt sao?

Người ngoài cuộc? Hải Minh Vũ đương nhiên hiểu được ý tứ người ngoài cuộc này, Mộ Dung Lăng Phong nói như vậy nếu để Phú Đình Đình biết đúng là sẽ không tốt, nhưng... “Vậy được rồi, tôi thử xem

“Vậy cậu mau gọi điện thoại đi?” Thấy Hải Minh Vũ thờ ơ, Mộ Dung Lăng Phong thúc giục

“Cậu, sẽ không bảo tôi bây giờ gọi cho Tần Tình bảo hẹn Tiểu Á chứ?” Phải biết rằng bây giờ đã hơn mười một giờ rồi, hắn không có điên

“Đương nhiên là bây giờ” Anh bây giờ ngay lập tức liền muốn gặp Tiểu Á, muốn thấy Tiểu Á, đặc biệt rất nhớ Tiểu Á

“Tôi thấy cậu đúng là điên rồi, được rồi để tôi đưa cậu về” Hải Minh Vũ đứng lên, nghĩ thầm phải nhanh đưa tên này trở về, bằng không thì không biết hắn sẽ lại bị giày vò như thế nào.

“Tôi chưa có uống say cậu đưa tôi về làm gì?” Mộ Dung Lăng Phong ngồi im không có ý tứ muốn đứng dậy

“Cậu — cậu gọi điện cho tôi làm gì?” Hải Minh Vũ trừng mắt nhìn Mộ Dung Lăng Phong tức giận nói hắn chính là phải bỏ người yêu bé nhỏ ở nhà để chạy tới, đây không phải đây không phải...

“Đương nhiên là gọi cậu tới uống rượu cùng tôi” Cầm lấy chai rượu Mộ Dung Lăng Phong uống tiếp, rõ ràng là muốn uống say, thế nhưng mà mặc dù là uống thế nào cũng không say được

“Hay là thôi đi, tôi đối với uống rượu không có hứng thú, cậu nếu không có việc gì thì tôi đi trước, người yêu bé nhỏ còn đang chờ tôi, cậu cũng đừng uống quá muộn, ngày mai tranh thủ thời gian qua chịu đòn nhận tội với Tiểu Á đi” Dặn dò hết Hải Minh Vũ liền vội vàng ra khỏi quán bar, người yêu bé nhỏ của hắn còn đang ở biệt thự chờ hắn.

Chịu đòn nhận tội? Nếu Tiểu Á có thể tha thứ cho anh đừng nói là chịu đòn nhận tội mà ngay cả vác đao đi nhận tội anh cũng nguyện ý, mấu chốt chính là anh có nhận tội thế nào chỉ sợ Tiểu Á cũng sẽ không tha thứ cho anh.

Ai, lại ngủ không được, Từ Trạch Á thức dậy từ trên giường đi xuống, mỗi lần bị ác mộng làm giật mình tỉnh giấc thì luôn trằn trọc khó ngủ, từ chuyện đêm đó phát sinh sau đó thì một đêm cậu cũng ngủ không ngon

Đi đến bên cửa sổ, Từ Trạch Á kéo rèm cửa ra, lúc này bên ngoài không khí u ám nặng nề, bầu trời không có lấy một vì sao giống như là sắp có bão.

Đột nhiên một chiếc xe BMWs màu đen đập vào tầm mắt Từ Trạch Á, cả xe cả người ngồi trong xe kia cậu không thể quen thuộc hơn được nữa bất quá chính là Mộ Dung Lăng Phong, người trong lòng của cậu nhưng cũng là người tổn thương cậu sâu sắc nhất.

Chú ta? Chú ta vì cái gì lại ở đây? Đứng nhìn từ xa như vậy nhưng Từ Trạch Á vẫn cảm thấy được tim cậu đập nhanh hơn, đau xót trong lòng cũng càng đau hơn, quả nhiên, cho dù chú ta tổn thương cậu sâu sắc như vậy cậu vẫn như trước không thể không yêu chú ta không thể không nhớ chú ta, cho dù cậu biết rõ chú ta chẳng qua chỉ coi cậu là thế thân của baba nhưng cậu vẫn không thể khống chế được mong nhớ chú ta, cậu rốt cuộc là làm sao vậy?

Nhìn thấy cái đầu nhỏ thò ra ngoài cửa sổ từ ánh sáng trong phòng, trong lòng Mộ Dung Lăng Phong có chút nhảy nhót, biết rõ đó là Tiểu Á của anh, Tiểu Á của anh đang nhìn anh, Tiểu Á của anh có phải đang nhớ anh hay không?

Tiểu Á Tiểu Á — Mộ Dung Lăng Phong mở cửa xe bước xuống dưới, ngẩng đầu lẳng lặng nhìn lên nếu có thể anh cỡ nào muốn xông lên đem Tiểu Á của anh ôm vào trong ngực, nhẹ giọng nỉ non vô số lần “Baba yêu con, baba chỉ yêu con, con chẳng phải là thế thân của bất cứ ai, baba đã sớm yêu con sâu đậm rồi.”

Trên lầu dưới lầu, cho dù cách rất xa, nhưng hai trái tim tựa hồ ở rất gần nhau, bốn mắt giao triền cứ lẳng lặng như vậy nhìn nhau phảng phất thời gian dài đằng đẵng sông cạn đá mòn.

“Baba...” Không khí u ám oi bức quả nhiên là bão đã tới, mưa tầm tã mưa to ào ào từ trên bầu trời rơi xuống, ào ào dừng lại trên mặt đất

Trời cũng đã mưa chú ta như thế nào còn chưa đi nếu như dầm mưa bị cảm thì làm sao bây giờ? Nhìn Mộ Dung Lăng Phong đứng bất động trong mưa Từ Trạch Á sốt ruột, trong lòng cũng không khỏi lo lắng.

Tiểu Á, Tiểu Á của anh, giờ phút này anh thầm nghĩ cứ lẳng lặng nhìn như vậy, cho dù là bão táp cũng không thể ngăn được lòng anh muốn gặp Tiểu Á, mưa lớn cứ việc xối lên người Mộ Dung Lăng Phong, nước mưa từ trên tóc theo gương mặt chảy xuống dưới nhưng anh như trước không hề có ý tứ rời đi.

Đồ ngốc, chú ta rốt cuộc muốn làm gì đây? Từ Trạch Á gấp đến độ trong lòng như có mèo cào, Mộ Dung Lăng Phong như trước đứng đó ngẩng đầu nhìn cậu bên cửa sổ.

Tiểu Á — Tiểu Á... mưa làm mờ tầm mắt Mộ Dung Lăng Phong, tóc bị mưa làm cho ướt nhẹp che đi ánh mắt, chính là anh như trước quật cường đứng đó, anh muốn nhìn Tiểu Á của anh, anh chỉ muốn nhìn Tiểu Á của anh, cho dù bị mưa dầm chết bị sét đánh chết anh cũng muốn nhìn Tiểu Á của anh.

Ngu ngốc, Từ Trạch Á nhịn không được khẽ mắng một tiếng, nhìn thân ảnh dần dần mờ hồ kia, cậu một lòng run rẩy, chú ta sao phải khổ như vậy chứ? Rõ ràng là muốn đẩy cậu vào chỗ chết, mà hiện tại lại... cậu không rõ chú ta rốt cuộc muốn làm gì, là muốn chuộc tội sao? Cậu đã sớm nói qua giữa bọn họ đã thanh toán xong rồi, cũng không ai nợ ai

“Phanh...” Bỗng nhiên một tia chớp cắt ngang qua không trung làm bầu trời u tối trở nên sáng bừng lên, Từ Trạch Á trong lòng cả kinh, nhìn thấy Mộ Dung Lăng Phong vẫn như trước đứng đó mới vỗ vỗ trái tim thiếu chút nữa nhảy ra ngoài, ngay lúc vừa rồi cậu thiếu chút nữa nghĩ đến... nghĩ đến...

Nhịn một chút Từ Trạch Á kéo rèm cửa sổ lại, tắt hết đèn trong phòng, nhưng người như trước vẫn đứng ở sau bức rèm, cậu hy vọng như vậy Mộ Dung Lăng Phong có thể rời đi, cậu chính là không muốn bởi vì cậu mà chú ta mất mạng, như vậy cậu sẽ không trở thành kẻ sát nhân, đúng, chính là như vậy, cậu chính là nghĩ như vậy.

Ngừng lại chấn động trong lòng, đã qua rất lâu rất lâu tựa như đã qua một thế kỷ cậu mới nhẹ nhàng kéo rèm cửa sổ ra nhìn về phía dưới lầu thân ảnh trong mưa không thấy nữa, nhưng là chiếc xe kia vẫn đỗ ở đó, còn có người ngồi trong xe vẫn như trước nhìn về phía này, cậu cảm giác tầm mắt mơ hồ, không phải vì mưa, là nước mắt, giờ phút này cậu cỡ nào muốn lao xuống nhào vào trong lòng người kia, nói với chú ta: “Tôi yêu chú, mặc kệ chú coi tôi là thế thân của ai cũng được tôi đều yêu chú, tôi yêu chú...” Chính là cậu không thể, cậu sợ chính mình sẽ hối hận, cậu sợ cậu sẽ lại tham lam, cậu sợ cậu sẽ xa cầu, xa cầu chú ta yêu cậu, cậu biết rõ là không có khả năng, cậu lại càng không muốn cho chính mình hy vọng xa vời, cho chính mình hy vọng rồi lại để chính mình hoàn toàn hết hy vọng, sẽ để cho tình yêu cùng đoạn tình cảm này hoàn toàn chết đi, cho dù là thống khổ thì cậu cũng chỉ có thể làm như vậy bởi vì cậu không còn lựa chọn nào khác.

Nương theo tia chớp, Mộ Dung Lăng Phong như trước xuyên qua cửa kính xe nhìn về phía cửa sổ lầu hai, tuy rằng đèn đã tắt nhưng anh biết Tiểu Á vẫn ở sau bức rèm đang nhìn anh, anh biết Tiểu Á của anh nhất định là lo lắng cho anh, cho nên mới cố ý tắt đèn kéo rèm giả ngủ, có thể thấy được Tiểu Á của anh vẫn để ý anh.

Tiểu Á... Tiểu Á...”Hắt xì...” Bởi vì uống rượu hơn nữa còn dầm mưa, Mộ Dung Lăng Phong cảm giác đầu choáng váng đau muốn bất tỉnh, anh biết nếu anh không rời đi Tiểu Á nhất định sẽ lo lắng cho anh, Tiểu Á đêm nay nhất định sẽ ngủ không ngon, cho nên được nhìn thấy Tiểu Á là anh cũng cảm thấy mỹ mãn rồi, anh sẽ không để Tiểu Á lo lắng cho anh.

Nhìn thật sâu một lần cuối cùng, Mộ Dung Lăng Phong khởi động xe rời đi.

Nhìn chiếc dần dần biến mất, Từ Trạch Á thở dài nhẹ nhõm một hơi đồng thời lại có điểm mất mác, xe đi rồi người kia cũng cách cậu càng xa, giống như cả đời này sẽ không còn được gặp nhau, cậu trong lòng bi thương lại phảng phất do dự hồi hộp, nước mắt vẫn vô thanh vô tức chảy xuống giờ phút này tim cậu cũng theo người kia rời đi mà rời đi.

“Hắt xì — hắt xì...” Dọc đường đi Mộ Dung Lăng Phong hắt xì không ngừng, mắt càng mờ đầu càng choáng váng, mưa càng lúc càng lớn, anh đành phải cố chịu đựng chậm rãi lái xe về phía trước

Trên đầu đau nhức lại nóng rát anh biết là anh phát sốt, mắt thấy còn có một đoạn đường nữa sẽ về đến nhà, anh tiếp tục cố gắng chịu đựng, dưới chân cũng tăng lớn chân ga, xe cũng chạy nhanh hơn rất nhiều.

Đi vào một giao lộ, mắt thấy đèn xanh còn có mười giây anh liền muốn đi lên, nhấn mạnh ga, cũng không nghĩ ba chiếc xe nằm ngang ở giữa đang chờ đèn đỏ, mắt thấy sẽ đánh lên, Mộ Dung Lăng Phong mãnh liệt phanh xe lại, chính là đã muốn vô dụng, hai chiếc xe cách nhau không đến một mét, cho dù phanh lại chỉ sợ cũng không ngăn được có thể đụng vào nhau.

Chỉ nghe “Phanh...” một tiếng vang thật lớn, chiếc xe BMWs cứ thế mà đâm vào giữa ba chiếc xe kia, Mộ Dung Lăng Phong ghé lên tay lái, cả người vô lực hai tay nâng không nổi, mùi tanh nồng nặc tràn ra, ngay sau đó nhắm hai mắt lại, nhưng trong miệng vẫn thài thào gọi: “Tiểu Á... Tiểu Á... thực xin lỗi... baba — baba yêu — con —

BB, LNMACN – 84

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3