Bạo Quân, Thiếp Vốn Khinh Cuồng! - Chương 71

Bạo Quân, Thiếp Vốn Khinh Cuồng!
Chương 71: Bí mật của Thẩm gia
gacsach.com

Tri Huyện Lục Hà thôn là một nam tử khoảng bốn mươi đến năm mươi, da trắng dáng thấp, tên là Quý Phú, vừa nghe nói người cấp trên đến đây, dường như bị doạ đến mức vừa lăn vừa bò vào quán trọ.

Không biết đại nhân tìm hạ quan có chuyện gì?

Quý Phú khúm núm quỳ dưới đất, sau gáy là một lớp mồ hôi mỏng.

Ngươi nghe cho rõ ràng, vương gia nhà ta đã nói, nếu chuyện này, ngươi dám giấu nửa chữ, thì cẩn thận đầu ngươi! Tiết Tình đá một cước vào mông hắn, Quý Phú vốn chỉ nhìn thấy bóng người cao lớn ngồi trên giường không rõ, giờ phút này mới nghe hai chữ vương gia, cả người lập tức bị doạ đến hồn bay phách tán, cúi gầm đầu xuống đất, tròng mắt không dám di chuyển.

Xin vương gia cứ hỏi, nếu hạ quan biết chuyện gì, nhất định sẽ nói hết không giấu!

Được, vậy bản vương hỏi ngươi, cách Tây Sơn khoảng 500m, có gia tộc họ Thẩm, ngươi có biết?

Trong màn lụa một luồng giọng nói uy nghiêm phát ra khí lạnh ập xuống gáy Quý Phú, cơ thể hắn run rẩy, đầu càng thêm cúi gầm xuống nói: Bẩm vương gia, lúc hạ quan vừa đến Lục Hà thôn quản lý, cũng có nghe nói đến gia tộc họ Thẩm, tuy không rõ như lòng bàn tay, nhưng rốt cuộc vẫn biết rõ một hai.

Nếu biết, vậy sao để mặc cho Thẩm gia làm xằng làm bậy ở Lục Hà thôn mà không trừng trị, bổn vương thấy, chức quan huyện của ngươi đã không làm được rồi.

Vương Gia thứ tội! Vương Gia thứ tội! Không phải do hạ quan không trừng trị, mà vốn là không trị được. Quý Phú sợ đến cả người run rẩy, vội vàng liều mạng dập đầu xuống đất khóc lóc kể lể.

Không trị được? Lòng Tiết Tình trầm xuống, thiên hạ này còn có quan không trị được dân sao?

Này, lão đầu, ngươi nhanh nói rõ xem, làm sao mà không trị được? Đá thêm một cước vào mông Quý Phú, người dưới chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.

Dạ dạ dạ, xin cho hạ quan bẩm báo. Quý Phú không dám để ý đến mông mình, chỉ đành kể từ đầu đến cuối, kể từ từ.

Thẩm gia, thật ra cũng không phải là một đại hộ, từ bốn mươi năm trước xây ở sau Lục Hà thôn, và vẫn an phận ở trong Lục Hà thôn buôn bán nhỏ đủ sống. Thoáng qua nhiều năm, đảo mắt trưởng nữ Thẩm gia Thẩm Ngâm Hà đã đến tuổi trưởng thành, vào ngày trưởng nữ lập gia đình, không biết cô nương đó bị trúng tà gì, nói mình đã có thai ba tháng, mà cha của đứa bé lại chính là một nam tử lạ mặt trọ ở Thẩm gia dưỡng thương mấy tháng qua. Nói tới đây, trước mắt Quý Phú chỉ cảm thấy một đoạn ảnh không tiếng hiện ra, không nhịn được ngẩng đầu, chợt thấy nam tử đứng trước mặt, giật mình, vội vàng lắp bắp tiếp tục nói, thật ra thì chuyện này cũng vốn không phải chuyện kỳ lạ, quan trọng là, nam tử lạ mặt này không phải là ai khác, mà nghe nói chính là Thân Vương Liêu Hàn quốc lúc trước, cũng chính là Liêu Hàn hoàng đế hiện tại.

Liêu Hàn? U Ly không nhịn được than nhẹ, trong mắt đột nhiên thoáng hiện lên luồng sáng, hắn cúi đầu nhìn Quý Phú, nếu nữ nhi của mình gả cho hoàng thân quốc thích, vậy vì sao Thẩm gia còn đồng ý như thế?

Chuyện này... Chuyện này cũng là chuyện hạ quan vô cùng khó hiểu, sau khi nữ nhi Thẩm gia đi theo Liêu Hàn hoàng đế, Thẩm gia đã tuyên bố, chỉ cần thấy người nào có liên quan đến nữ nhi và Liêu Hàn hoàng đế, gặp một người, giết một người. Mà lần này nữ nhi Thẩm gia đi một lần hơn hai mươi năm không quay về, mà Thẩm gia cũng vì chuyện này, cố ý huấn luyện một nhóm thị vệ võ nghệ cao cường, cho nên chúng tôi vốn không dám ép buộc hắn. Thứ nhất là sợ đắc tội đến hoàng thất Liêu Hàn, thứ hai, hạ quan chỉ là một huyện lệnh nho nhỏ, làm sao có binh vệ diệt trừ?

Quý Phú run rẩy nói, đầu càng thêm cúi thấp, mới vừa rồi qua ánh nhìn đó, hắn cảm thấy vị vương gia trước mắt vô cùng đáng sợ, nghĩ đến giọng nói của hắn, trong lòng có mấy phần e ngại, nếu hắn không đoán sai, chỉ sợ người đứng trước mặt hắn chính là Nhiếp chính vương đương triều dưới một người trên vạn người, nghe đồn là ác ma khát máu giết huynh trưởng, rối loạn hậu cung, dùng máu tắm Thanh Hoa điện. Trong lòng Quý Phú rét lạnh, cơ thể càng thêm run rẩy.

Thấy phản ứng của hắn ở trong mắt, U Ly chỉ cười lạnh một tiếng, ngồi trên giường, Tiết Tình hiểu ý, vừa đá một cước vào mông Quý Phú: Ngươi có thể đi về rồi, chỉ là ngươi phải nhớ thật kỹ cho ta, chuyện hôm nay, nếu ngươi dám tiết lộ nửa chữ, thì cẩn thận đầu chó của ngươi!

Dạ dạ, hạ quan nhất định sẽ giữ kín như bưng. Quý Phú lăn một vòng ra khỏi gian phòng.

Vương gia, trước đó ta ra ngoài tìm Quý Phú, thì phát hiện Thuỷ Hiên dẫn theo đoàn người rời quán trọ, không biết rốt cuộc hắn đi đến chỗ nào? Có dụng ý gì? Nếu như hắn phát hiện ra thân phận của vương gia thì...?

Nếu hắn thật sự có thể nhận biết được thân phận của bổn vương, có thể xem là một chuyện tốt. U Ly nhếch môi đầy bí ẩn, trong tròng mắt tối đen, là dã tâm tranh giành thiên hạ, Liêu Hàn ở sát biên giới Kỳ quốc nhiều năm, vốn nước giếng không phạm nước sông, mấy trăm năm qua đều bình an vô sự, vậy mà mấy năm nay, nhiều lần phát hiện có kẻ lạ xâm phạm vào biên giới, không biết rốt cuộc coi thường bổn vương, hay xem thường thực lực Kỳ quốc của chúng ta, nếu như lần này Thuỷ Mộ Hiên phát động chiến tranh, thì đó chính là lúc Kỳ quốc và so tài với Liêu Hàn.

Trong lòng Tiết Tình đầy khiếp sợ, nàng đi theo U Ly đã nhiều năm vốn biết hắn có dã tâm, lại không biết, thì ra dã tâm của hắn không chỉ trong Kỳ quốc, thoáng do dự, nàng vẫn hỏi ra thắc mắc nhiều năm ở trong lòng: Vương Gia, thuộc hạ vẫn không hiểu, năm đó sao ngươi để Thập điện hạ lên làm hoàng đế, ngươi biết rõ để Thập điện hạ thừa kế sự nghiệp thống nhất đất nước là một mối họa, vậy sao không tự mình lên ngôi?

Bổn vương đã hết lòng thực hiện lời cam kết. U Ly chuyển mắt nhìn nàng một cái, tựa như trách cứ nàng sao hỏi đến vấn đề như vậy.

Tiết Tình chấn động, vội vàng quỳ xuống nói: Thuộc hạ đã mạo muội.

Không sao, bổn vương có lá thư, cần ngươi sai người cấp tốc đưa đến trong tay tướng quân Khung An Kỳ, lúc đó, bổn vương tin tưởng là sáng mai bổn vương sẽ thấy người.

Tiết Tình lướt mắt qua một phong thư U Ly đưa, hẳn là vương Gia muốn An Kỳ phái binh đến trước bao vây Thẩm gia, nghĩ đến đây, nàng biết vương phi còn ở trong Thẩm phủ, chuyện này không thể trì hoãn được, liền gấp rút rũ mắt khom người nói: Thuộc hạ tuân lệnh.

Sau khi Tiết Tình rời đi, U Ly dạo bước trong phòng một hồi lâu, thì bỗng lên tiếng gọi: U Vân!

Vương Gia có gì phân phó? Trong phòng bất giác xuất hiện thêm một bóng người, chính là U Vân mặc hắc y.

Tối nay bổn vương muốn đi đến Thẩm phủ một chuyến, tạm thời ngươi đợi bổn vương ở trong phòng, cho dù bên ngoài có động tĩnh gì, thì ngươi cứ giả vờ ngủ say, yên lặng chờ Bổn vương quay lại là được. U Ly bước đi thong thả đến cửa sổ, nhìn người đi đường không ngừng qua lại dưới quán trọ, tròng mắt sâu thẳm nhỏ giọng nói.

Dạ, vương gia cứ yên tâm!

U Vân khom người lĩnh mệnh, cơ thể chợt lóe lên biến mất, lúc này tầm mắt U Ly mới nhàn nhạt thu lại từ dưới cửa.

Suy nghĩ chốc lát, hắn xoay người đóng cửa sổ, lặng lẽ chờ màn đêm buông xuống.

Đêm tối rất nhanh đã buông xuống, Lục Hà thôn vốn là một địa phương nhỏ, vừa sắp sẩm tối, người bên đường nhanh chóng thưa thớt đến đáng thương, đôi khi có mấy tiếng chó sủa vang lên, hết sức rõ ràng.

Ngay cửa sổ, U Ly liếc mắt nhìn ra ngoài, cảm thấy đã đến lúc, hắn thay đồ gọi U Vân, sau khi thấy U Vân đứng trước cửa sổ, liền xoay người nghênh ngang bước khỏi quán trọ.

Sớm đã có ngựa đứng chờ nơi góc đường, hắn xoay người lên ngựa, chạy thẳng đến Thẩm phủ. Cùng lúc đó, tai mắt mai phục ngoài quán trọ còn chưa biết, thì chính chủ sớm đã Kim Thiền Thoát Xác(lặng lẽ chuồn mất).

***

Lúc hai người Bùi Sắt Bùi Nhiên tỉnh lại còn chưa biết mình bị người bắt đi, chỉ cảm thấy nơi thái dương vô cùng đau đớn, rất vất vả tỉnh táo mấy phần, thì lúc này mới phát hiện bản thân không còn ở gian phòng trong quán trọ. Đứng dậy đẩy cửa, trên cửa vang lên tiếng leng keng, bấy giờ mới biết được, hai người đã bị nhốt.

Cửa sổ cửa lớn bị khóa, trong căn phòng tối đen như mực, Bùi Sắt Bùi Nhiên hết trừng mắt to đến trừng mắt nhỏ, trong lúc nhất thời không biết phải làm gì.

Không biết ai muốn bắt chúng ta? Bùi Sắt nghĩ mãi không ra, theo lý thuyết hai người họ mới đến, không hề đắc tội với người khác, vậy làm sao bị người bắt đi. Nghĩ đi nghĩ lại, nàng bỗng biến sắc nhìn Bùi Nhiên, tỷ, không phải là Thẩm gia bắt chúng ta chứ?

Bùi Nhiên vừa nghe sắc mặt lập tức trắng bệch, chuyện trước đó thiếu chút nữa đã như đinh đóng trên ván, nàng còn nhớ rõ ràng.

Vậy... Vậy làm sao bây giờ? Nếu quả thật là bọn họ, vậy chỗ nào chúng ta còn mạng sống? Ngay cả nói chuyện giọng của Bùi Nhiên cũng run run.

Trong lòng Bùi Sắt không nói gì, bước nhanh quanh phòng. Ngay lúc họ đẩy cửa, cũng không thấy động tĩnh bên ngoài, có phải nói lên hàm ý này hay không, ngoài đó vốn là không có người? Trong lòng không nhịn được vui mừng, nếu như không có người, vậy cơ hội để hai người các nàng chạy trốn ra bên ngoài rất lớn.

Nhưng, cho dù không có ai, thì trong căn phòng gió thổi không lọt này, phải trốn thế nào?

Trong lúc đang suy nghĩ, cả gian phòng chợt sáng lên, Bùi Sắt xoay người nhìn sang hẳn là Bùi Nhiên đang đốt que diêm, dưới ánh sáng le lói, cả căn phòng trái lại rất rõ ràng, nhìn cách bố trí dường như là khuê phòng của một cô nương gia, trên bàn trang điểm đầy châu ngọc, trâm cài được sắp xếp gọn gàng, ngay cả hộp phấn cũng không hư hỏng, xem ra không thể nghi ngờ đây là một khuê phòng của cô nương gia.

Bùi Sắt tiện tay cầm lên một bình dầu nhỏ dùng để chải đầu, hẳn là dầu vừng thượng hạng, mơ hồ còn ngửi thấy mùi thơm dịu.

Tim chợt thoáng lên, nương theo ánh sáng từ que diêm, Bùi Sắt chợt đổ dầu chải đầu xuống trên hai ngón tay.

Bùi Sắt, ngươi đang làm gì đó? Bùi Nhiên không hiểu nàng đang làm gì.

Tỷ tỷ, quẹt diêm dùm ta, ta thấy trong căn phòng này, chỗ cửa sổ mỏng nhất, ta sẽ đốt lửa vào cửa sổ, chờ lửa đốt hết, chúng ta sẽ lập tức nhảy từ nơi này ra. Đang lúc nói chuyện, Bùi Sắt đã đốt cửa sổ. Tuy bệ cửa sổ có đóng cọc gỗ chặn lại, nhưng một khi có giấy dán, dính dầu, chỉ một mồi lửa, thế lửa sẽ cháy phừng lên không thể dập, chỉ trong nửa khắc, cửa sổ đã trở thành một cái lỗ lớn.

Vào ngày đông rét lạnh, Bùi Sắt cũng bất chấp, sau khi làm ẩm áo ngoài của mình và Bùi Nhiên, cả người nhảy qua khỏi gian phòng.

Bên ngoài quả nhiên không có người. Bởi vì ánh đỏ của lửa, nên mặt đất nhìn thấy rất rõ ràng. Đang lúc hai người không biết nên đi đâu, thì trước mắt đột nhiên xuất hiện hai bóng người.

Vương phi đừng sợ, chúng ta là thuộc hạ do vương gia sắp xếp bảo vệ vương phi, mời vương phi và cô nương đi theo thuộc hạ. Mặc dù U Thạch và U Vũ được U Ly ra lệnh không thể hành động thiếu suy nghĩ, nhưng dưới mắt, vương phi đã hành động thế này, nếu bọn họ không động, chỉ sợ là dù thế nào cũng không được.

Vốn là Bùi Sắt còn lo lắng hai người không trốn được, nhưng dưới một tay giúp đỡ của hai ẩn vệ, con đường trước mắt vô cùng thuận lợi, mặc dù sau đó rất nhanh có truy binh (đuổi theo), nhưng có U Thạch U Vũ ngăn cản, hai người các nàng thuận lợi chạy ra khỏi Thẩm phủ.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3