Bảy Năm Một Đóa Lan Tiên - Chương 46: Bắt Giữ  

Sáng hôm sau, Tuệ Anh cùng Thiên Minh đến công ty làm việc. Cô không thể tập trung như mọi ngày, khiến Lạ Hạ cũng bị ảnh hưởng theo, phải kéo cô đi xuống sân của công ty đi dạo. Lan Hạ kể chuyện khiến cô vui: “Sau hôm mình đưa Đình Công về ra mắt bố mẹ, hai người đã xảy ra tranh luận gay gắt. Bố mình thì chê là anh ấy có phần tiểu tiết, mẹ mình thì lại bảo đàn ông phải thế, sau này mình càng đỡ vất vả. Nhưng trước nay mẹ mình lúc nào cũng thắng, nên kiểu này, Đình Công qua cửa là cái chắc.”

Lan Hạ ở bên nói chuyện, Tuệ Anh chỉ nghe được phần nào, đầu óc đang nghĩ về việc Hải Sơn đã thuê người hãm hại Thiên Minh, nếu không mau làm sáng tỏ, hắn còn tiếp tục nhởn nhơ, có thể sẽ gây ra thêm chuyện. Cô thắc mắc không biết Thiên Minh sẽ giải quyết chuyện này thế nào.

Hai người vừa lên tới văn phòng thì Tuệ Anh nhận được điện thoại của Thiên Minh: “Chiều nay anh không về cùng với em được. Giờ anh đến viện cảnh sát, Bắc Hà làm việc rất năng suất, đã có được thông tin mấu chốt khiến kẻ hôm qua nhận tội rồi. Vụ án có thể kết thúc rồi.”

“Để em đi cùng anh.” Tuệ Anh nói.
 
 “Không sao, việc cần biết em đã biết hết rồi. Anh sẽ có cách giải quyết mọi việc cho ổn thỏa. Em yên tâm đi.” Thiên Minh vững chãi nói: “Anh đã bảo Hoàng Bá chiều nay đưa em về. Khi nào xong việc anh sẽ gọi cho em.” 

“Không cần đâu. Để Hoàng Bá đi cùng anh đi. Em có Lan Hạ và Dung An rồi, sẽ không sao đâu. Anh đi cẩn thận.” Tuệ Anh nói.

Thiên Minh đi cùng Hoàng Bá đến đồn cảnh sát. Anh quyết tâm phải giải quyết mọi việc cho nhanh lẹ dứt khoát. Anh hiểu Tuệ Anh dù không nói ra, nhưng chắc cô đang vô cùng lo lắng; anh không thể để cô phải chịu dày vò như vậy, phải nhanh chóng lôi tên nấp lùm đằng sau ra, giải quyết tận gốc rễ.

Bắc Hà thông báo: “Trưa nay hắn đã nhận tội rồi. Bước đầu, cũng có thể yên tâm phần nào.”

“Cậu đúng là không hổ danh phó phòng cảnh sát điều tra. Cậu đã điều tra ra những gì?” Thiên Minh hài lòng tán dương.

Bắc Hà kể lại: “Bạn hắn ta đã cung cấp một số thông tin. Hắn ta tên là Tài Dần, vốn có tiền án tiền sự về tội trộm cắp, mới ra tù được mười ngày.

Thường thì một vụ tai nạn như của cậu, ắt sẽ để lại dấu vết, cố che giấu cũng không thể một tay che trời được. Chúng tôi đã tìm thấy được tóc và vài mẩu thuốc lá hút giở của hắn trong xe ô tô tại hiện trường. Kiểm tra so sánh với mẫu ADN lấy trong nước tiểu của hắn, phát hiện ra hai mẩu ADN trùng khớp. Trên bằng lái xe giả mà hắn dùng để thuê chiếc xe phạm tội, cũng tìm thấy vân tay của hắn; chứng tỏ hắn đã có mặt ở trong chiếc xe ô tô tối hôm đó, không thể chối cãi. 

Nhưng Tài Dần vốn đã từng có kinh nghiệm bị bắt giữ trước đó, nên hắn ta đã có sẵn bài trốn tội, thậm chí còn biết được nếu chỉ gây thương tích cho cậu, thì cùng lắm là phạt tiền và tù một đến ba năm, nên hắn đã vô cùng ung dung.

Nhưng hắn đâu biết, vỏ quýt dày thì có móng tay nhọn. Sau khi nói chuyện với cậu hôm qua, đội điều tra đã trích xuất thêm các camera liên quan, tìm được rất nhiều bằng chứng. Tối hôm đó cậu nói là lái xe chở Tuệ Anh về từ trại Mai Vàng, sau đó về nhà phải không? Chúng tôi đã trích xuất camera cung đường đi lại của cậu, xác nhận hóa ra cả ngày hôm đó hắn ta đã liên tục đeo bám cậu. Đợi đến khi cậu dừng xe ở ngã tư, đường vắng, hắn mới cố ý đâm vào xe cậu. Trên máy quay đường phố đã ghi lại được cảnh hắn ta đâm vào xe của cậu đến hai lần. Hắn làm thế là để đảm bảo cậu thực sự bị thương. Nhưng may mắn là cậu vốn cao số, không những không chết mà còn chỉ bị thương nhẹ.

Nhờ vào tất cả những thông tin này, có thể kết luận hắn ta là cố ý giết người, chứ không còn là vô tình gây thương tích rồi bỏ trốn nữa. Điều này giúp chúng tôi ghép được anh ta vào tội hình sự, là tội ám sát, hình phạt không còn đơn giản như trước. Lúc này hắn mới thành khẩn nhận tội, nhưng vẫn một mực từ chối nói ra người liên quan phía sau.”

“Hắn không chịu khai ra Hải Sơn ra ư? Là định ôm tội một mình sao? Hay là giữa hai người họ còn có gì khác nữa?” Thiên Minh nói.

“Thật ra, vụ này cón một số uẩn khúc, tôi cũng còn thắc mắc chưa hiểu. Sáng nay tôi đã liên lạc với đội cảnh vệ của khu chợ theo lời kể của Tuệ Anh và đã lấy được thông tin về hắn ta. Lần trước hắn bị bắt giữ ở khu chợ vì tội trộm cắp, hắn đã được thả, có người đã bỏ tiền ra bảo lãnh cho hắn.” Hải Sơn nhăn mày nói.

Thiên Minh nói: “Có người bảo lãnh hắn ư? Là bạn mà hắn đến ở nhờ ở thành phố A? Cũng tử tế quá đi chứ.”

“Không, không phải người này. Có vẻ như đã có người không ngại tốn bộn tiền giúp đỡ hắn.” Bắc Hà nói.

Thiên Minh ngỡ ngàng: “Hải Sơn không liên quan gì đấy chứ?”

Bắc Hà nhếch mép cười: “Tôi cũng đang nghi là như vậy. Nếu hai người họ biết nhau từ trước như thế, chứng tỏ họ còn có mối quan hệ gì đó khăng khít hơn. Còn có điều kì lạ hơn là, khi chúng tôi tra ra thì hắn đã từng có một thời gian ở tại thành phố B, là nơi mà hồi học cấp ba cậu chuyển tới phải không? Tất cả các dữ liệu này cho thấy chuyện này còn có bí ẩn phía sau, chứ không chỉ đơn thuần là Hải Sơn thuê anh ta để hại cậu nữa rồi.”

Thiên Minh vô cùng ngỡ ngàng, cầm tài liệu Bắc Hà đưa cho, anh nói: “Đúng là tôi đã ở đó, nhưng chỉ trong một thời gian ngắn trước khi cùng mẹ tôi ra nước ngoài. Cậu nói đúng, thật khó để xem như đây chỉ là sự trùng hợp.”

Nhìn chăm chăm vào ảnh của Tài Dần, như chợt nhớ ra điều gì đó, Thiên Minh nói: “Cậu kiểm tra thêm xem hắn ta còn có tiền án gì nữa không?”

“Không, ngoài bị bắt từ vụ cướp giật bốn năm trước, hắn không có tiền sự gì nữa. Cũng là thành phần bất hảo, trong vụ án trước đã đánh đập khiến nạn nhân phải ở bệnh viện cả tháng trời. Đúng là ngựa quen đường cũ, đâu lại quay vào đó.”

Thiên Minh đứng dậy, dứt khoát nói: “Hắn sẽ phải khai Hải Sơn ra thôi. Cho tôi chút thời gian, tôi sẽ có cách. Giờ tôi đi trước. Cảm ơn cậu nhiều lắm. Cậu đúng là phó phòng đại tài.”

Thiên Minh không về nhà, mà bảo Hoàng Bá lái xe đưa anh thẳng tới thành phố B. Trên xe, anh nhắn tin cho Tuệ Anh, muốn cô yên lòng: “Anh đã về rồi. Anh hơi mệt, nên ngủ sớm, không gọi cho em nữa. Mai anh sẽ qua gặp em kể lại mọi chuyện.”

***

Buổi trưa hôm sau, Hoàng Bá lái xe đưa Thiên Minh cùng luật sư riêng của mình đến đồn cảnh sát, gặp Bắc Hà, nói: “Tôi đã có thêm chứng cứ có thể khiến hắn khai ra kẻ đứng đằng sau. Cậu sắp xếp cho tôi và luật sư của tôi gặp hắn bây giờ được không?”

“Cậu là nạn nhân, đương nhiên theo luật có thể gặp nghi phạm. Tôi sắp xếp được, cậu đợi trong phòng thẩm vấn đi. Chúng tôi sẽ ở ngoài nghe ngóng, nắm bắt tình hình.” Bắc Hà nói rồi rời đi.

Thiên Minh cùng luật sư Trí ngồi đợi một lúc thì hai viên cảnh sát đưa Tài Dần vào phòng. Hắn ta ngồi xuống, nhìn Thiên Minh ghét bỏ, thái độ thù hằn không che giấu.

Thiên Minh mở lời: “Vậy là anh cố ý hại tôi, nhưng không thành. Hải Sơn đã cho anh bao nhiêu để anh làm việc này?”

Hắn bình thản nói: “Tôi không biết anh đang nói về cái gì.”

“Được thôi, anh cố tình không khai ra Hải Sơn, không phải vì tình nghĩa, mà giữa hai người vốn còn chuyện khác nữa.”, anh nói rồi đặt điện thoại của mình trên mặt bàn, bật một đoạn ghi âm lên cho Tài Dần nghe. 

“Được rồi. Là khi hai chúng tôi ở trong tù, Tài Dần từng khoác lác kể về các chiến công đã từng làm. Đúng là anh ta có nói đến việc từng được một người phụ nữ đến thành phố B thuê hai anh em anh ta “dậy dỗ" một người nào đó, nhưng chuyện không thành. Cảnh sát cũng có điều tra, nhưng may mà sau đó anh ta và em trai anh ta cũng thoát được liên can, không hề hấn gì. Mà sao anh lại biết chuyện này?”, người đàn ông trong đoạn ghi âm nói, khuôn giọng the thé. Đoạn ghi âm đến đây là dừng.

Tài Dần tím tái mặt mày, nói: “Mày làm gì thế? Mày làm thế là có ý gì?”

“Tiền bạc là con dao hai lưỡi, mua chuộc được người ta làm chuyện xấu, cũng mua được cả sự thật nữa. Nhưng lời này từ bạn tù năm xưa của anh, anh nhận ra chứ?” Thiên Minh nhẹ bâng nói.

Tài Dần câm nín, khuôn mặt vừa ngạc nhiên vừa bất lực. Thiên Minh chậm rãi nói: “Từ đầu anh đã nhận ra tôi rồi phải không? Năm xưa anh được thuê để hạm hãi tôi, là do Hoài An làm phải không? Bảy năm trước, ở thành phố B, anh và em trai của anh đã rình rập, muốn hại tôi, cũng đã vô cớ làm tổn thương đến một cô gái. May là đã không có gì đáng tiếc xảy ra. Sau đó Hoài An dùng tiền và quan hệ để mua chuộc điều tra viên, khiến chuyện này rơi vào quên lãng, anh và em trai anh vì thế mà thoát nạn. Vậy nên để che dấu chuyện trước đó, để bảo vệ em trai mình, anh quyết định sẽ không khai ra Hải Sơn là người đứng sau vụ này, phải không?”

“Tao không biết mày đang nói về cái gì.” Tài Dần trả lời.

“Nếu anh còn ngoan cố, tôi sẽ buộc phải lôi em trai anh vào cuộc. Xem nào, anh ta tên là Tài Sửu, hiện đã có công ăn việc làm ổn định, có vợ, có con, có nhà. Nếu muốn lôi lại chuyện cũ, tôi ắt sẽ làm được, sẽ không để ai thoát cả.” Thiên Minh lạnh lùng nói, ánh mắt sắc lạnh như dao găm, khiến Tài Dần lần đầu tiên kể từ khi vào trại giam phải run lên vì sợ.

Thiên Minh nhếch mép nói: “Khai ra đi, tôi có thể đảm bảo cho anh ba việc. Thứ nhất là sẽ không động tới chuyện cũ, em trai anh sẽ không hề hấn gì. Thứ hai là nếu anh thành khẩn khai tội, luật sư Trí của tôi sẽ đích thân giúp anh được giảm án. Sau khi hết hạn tù, tôi cũng sẽ nhắm mắt cho anh sống yên ổn, chỉ cần anh biến đi khuất mắt tôi, không bao giờ xuất hiện nữa.”

Tài Dần nghe vậy, cả người rung lắc dữ dội, biết được lần này mình không còn lựa chọn nào khác. Hắn nắm chặt hai bàn tay, bắt đầu khai nhận.

***

Thiên Minh đến gặp Tuệ Anh, giản lược kể lại cho cô nghe mọi việc: “Tài Dần đã khai nhận tất cả. Sau khi Tài Dần ra tù, hắn gặp em ở chợ, bị bắt giữ, liền liên lạc với Hải Sơn nhờ hắn bảo lãnh. Bọn họ có giao hảo từ trước, nên Hải Sơn không ngại bỏ tiền giúp hắn. 

Biết được ý định của Nhậm Đại Hưng muốn giao công ty cho anh, Hải Sơn hẹn gặp Tài Dần, sai khiến hắn theo dõi, muốn hắn ra tay với anh. Tài Dần đã dùng chứng minh thư giả, thuê xe để tiến hành ý đồ. Hôm tiệc trung thu, hắn biết anh tự mình lái xe, đợi đến khi anh chở em về, còn một mình mới ra tay. 

Chiều nay Bắc Hà đã mang lệnh bắt giữ đến Nhậm gia, Hải Sơn chắc giờ này đang ở trong trại giam. Mọi việc đã kết thúc rồi. Em đã có thể yên tâm.”

Tuệ Anh giờ mới có thể an lòng. Người gây tội cuối cùng đã bị bắt, sẽ không có ai đứng trong bóng tối gây hại cho họ được nữa. Anh đã được an toàn.

Cô vẫn có chút không yên, hỏi: “Hải Sơn bị bắt, là xứng đáng. Nhưng còn bố anh, con trai ông ta bị như vậy, lại là việc anh em trong nhà mưu hại lẫn nhau, liệu bố sẽ thế nào?”

“Ông ấy sẽ ổn thôi. Nhậm Đại Hưng tuy đã lớn tuổi lại suy nhược, nhưng đầu óc mấy chục năm lăn lộn thương trường, sẽ không dễ để bị quật ngã đâu. Ngay cả nếu không có ai đứng lên chèo lái Nhậm Gia, ông ấy cũng sẽ tìm ra cách.” Thiên Minh bình tâm nói: “Anh đã bảo Hoàng bá tạm thời xin nghỉ cho em ở công ty rồi. Xảy ra chuyện thế này, em đừng đi làm nữa, cứ nghỉ một thời gian, về nhà nghỉ ngơi. Mai chúng ta về thăm bố mẹ em, ở lại đó mấy ngày.”

Tuệ Anh nghĩ về việc công ty sẽ xáo trộn biết bao nhiêu khi tin tức này đồn ra ngoài. Con trưởng của chủ tịch Nhậm đi tù vì mưu hại con thứ, tất cả chỉ vì tranh đoạt tài sản. Việc này liên quan trực tiếp đến Thiên Minh, cô cũng không muốn có mặt ở chỗ làm, lại khiến người khác bàn tán thêm, ảnh hưởng đến anh.

Tuệ Anh nhìn Thiên minh, phân vân: “Cảm ơn anh đã sắp xếp cho em. Em cũng muốn tạm nghỉ một thời gian. Việc về thăm bố mẹ, không cần vội vàng như vậy, anh có muốn đợi mấy hôm nữa cho mọi việc ổn thỏa rồi mới đi?” 

Thiên Minh bất chợt ôm Tuệ Anh vào lòng, nói: “Anh nóng vội quá rồi, không thể đợi được nữa. Từ giờ chỉ muốn được sớm tối bên em.”