Bẫy Tình, Tình Bẫy? - Chương 54

Bẫy Tình, Tình Bẫy?
Chương 54

Thẩm Mục Phạm một mực chờ Bạch Chi Âm nói thật.

Lại nói, mới đầu đối với chuyện mang thai anh cũng không nghi ngờ gì, nhưng ngay cả thím Trương cũng lẩm bầm. “Sao thấy giống như cô chủ không mập lên chút nào vậy cà. Con dâu tôi có sau cô ấy những hai tuần nhưng bụng cũng đã nhô lên.”

Khi đó, anh còn nghĩ là do thể chất cô gầy, an ủi thím Trương. “Bây giờ con sớm, qua hai tháng nữa bụng sẽ lớn lên, trong khoảng thời gian này thím giúp cô ấy bồi bổ nhiều một chút.”

Phát hiện được cô nói dối chỉ là do trùng hợp.

Lần đó, nhịn không được bị dụ dỗ, sau khi cùng cô kịch liệt triền miên, mặc dù cô có nhấn mạnh là không có chuyện gì, anh cũng đã hỏi thì bác sĩ nói không bị chảy máu thì không sao, nhưng ngày hôm sau Thẩm Mục Phạm vẫn đích thân đi đến bệnh viện của vợ cậu bạn tốt Chu Vũ Dương.

Vừa lúc Chu Vũ Dương đến đón bà xã đi ăn cơm, thấy vẻ mặt anh khẩn trương thì không khỏi chậc chậc vài tiếng lấy làm lạ. “Chủ tịch Thẩm oai hùng ngày nào sao lại biến thành thế này, không lẽ là yêu vợ đến phát điên rồi sao.”

Thẩm Mục Phạm không thèm để ý đến lời chế nhạo của cậu ta, chỉ lo hỏi vợ câu ta. “Sau khi sinh hoạt vợ chồng thì thật sự không xảy ra chuyện gì phải không bác sĩ?”

“Ai bảo không có gì, lúc trước suýt nữa là tôi làm hại con trai mình rồi.” Chu Vũ Dương nói chen vào.

Vợ Chu Vũ Dương trừng mắt nhìn ông chồng mình ăn nói linh tinh, quay đầu an ủi sắc mặt tối sầm của Thẩm Mục Phạm. “Anh đừng lo lắng, đứa bé không yếu ớt như anh nghĩ đâu, có nhiều trường hợp dẫn đến sinh non, không đơn giản chỉ vì sinh hoạt vợ chồng. Giai đoạn đầu mang thai phôi thai đúng là không ổn, nhưng qua tám tuần sẽ không có vấn đề gì.”

Nói đến cái này, vợ Chu Vũ Dương đột nhiên hỏi. “Đúng rồi, vợ anh được mấy tuần rồi?”

“Mấy tuần?” Thẩm Mục Phạm sửng sốt. “Mấy tuần gì?”

Phản ứng ngơ ngác của anh khiến vợ Chu Vũ Dương rất kinh ngạc. “Anh không biết thai nhi được mấy tuần sao?”

Thẩm Mục Phạm vuốt mày. chậm rãi hỏi. “Ý cô Chu là có phải đã được mấy tháng rồi không? Đã sắp ba tháng rồi.”

“Sắp ba tháng?” Vợ Chu Vũ Dương nhíu mày, nghiêm giọng nói. “Thông thường mọi người sẽ dựa vào thời gian là tuần để tính toán chu kì sinh trưởng của thai nhi, mấy tháng chính là khái niệm mơ hồ, ngay cả điều này anh cũng không biết rõ thì thật sự không xứng đáng làm một người cha.”

Không đợi Thẩm Mục Phạm giải thích, vợ Chu Vũ Dương tiếp tục nói. “Nếu tính toán như vậy thì dự tính ngày sinh của vợ anh khi nào chắc anh cũng không biết phải không?”

Thấy vẻ mặt Thẩm Mục Phạm quả thật là ngỡ ngàng, Chu Vũ Dương bên cạnh không nhịn được. “Tôi bảo ông này, tôi vừa mới khen yêu vợ đến phát điên, vậy mà ông lại…”

Bị cùng lúc hai người quở trách, Thẩm Mục Phạm bỗng thấy bản thân thật không có trách nhiệm của một người cha. Không để ý đến cậu bạn đang chê cười, anh vội vàng xin được học hỏi làm thể nào để trở thành một người cha chuẩn mực.

Sau khi được vợ của Chu Vũ Dương nhẫn nại giảng giải một phen, anh mới biết thì ra chăm sóc phụ nữ có thai lại phải chú ý nhiều như vậy.

“Theo như lời anh thì có lẽ vợ anh mang thai đã hơn 10 tuần, ngày mai anh đưa cô ấy đến kiểm tra, để xem thử tình trạng phôi thai.” Vợ Chu Vũ Dương viết xong giấy hẹn rồi đưa cho anh. “Đến lúc đó tôi sẽ đưa cho cô ấy vài viên vitamin B11 cùng với các loại vitamin khác, tuy hơi trễ, những vẫn tốt hơn là không có.”

Thẩm Mục Phạm nhận lấy, nói lời cảm ơn không ngớt, trong lòng cảm thấy thật may vì đã khăng khăng đến bệnh viện, nếu không lỡ như có chuyện gì ảnh hưởng đến sự phát triển của con, chắc anh sẽ hận bản thân mình đến chết.

“Anh đừng nghĩ như vậy là nói quá lên. Tuy phụ nữ ngày xưa không làm kiểm tra khi mang thai nhưng bây giờ y học phát triển, chúng ta phải chú ý nuôi dưỡng, dạy dỗ đứa bé cho tốt. Nhưng…” Vợ Chu Vũ Dương ngừng một chút. “Vợ anh cũng thật hồ đồ, thông thường khi đi kiểm tra phát hiện có thai, bác sĩ cũng đã nói với cô ấy những điều này rồi chứ.”

Thẩm Mục Phạm ngẩn ra, một vài mẩu chuyện vụn vặt lướt qua trong đầu, vì quá nhanh nên anh không nắm bắt được.

Từ bệnh viện trở về, trong lòng Thẩm Mục Phạm tự kiểm điểm lại bản thân trước giờ không làm tốt, và cũng tự hứa về sau sẽ làm một người cha tốt. Nhưng khi anh muốn dẫn Bạch Chi Âm đi bệnh viện, thì cô ngồi trên đùi anh lại luống cuống. “Không cần phải đi bệnh viện, không phải bác sĩ nói là siêu âm nhiều quá không tốt cho thai nhi rồi sao.”

Anh nghĩ rằng cô sợ vào bệnh viện, nhẫn nại dỗ dành. “Đây là một xét nghiệm thông thường, mọi phụ nữ có thai đều phải làm đấy.”

“Em và con không có vấn đề gì nên không cần phải kiểm tra.” Bạch Chi Âm khăng khăng.

“Ngoan nào, kiểm tra rồi không phải sẽ càng yên tâm hơn sao?” Thẩm Mục Phạm nắm tay cô, giọng nói dịu dàng như nước. “Hơn nữa con chúng ta lớn như vậy, chúng ta cũng phải xem hình dáng con ra sao chứ.”

Buổi chiều, Chu Vũ Dương nói với anh. “Trước kia, lần đầu tiên tôi dẫn vợ đi kiểm tra, nhìn thấy dấu chấm nhỏ như hạt đậu trên màn hình, xúc động đến suýt rơi nước mắt. Bây giờ tôi còn đang giữ tấm hình siêu âm ấy đây này.”

Thẩm Mục Phạm tiếc nuối vì bỏ lỡ hình dáng con nhỏ như hạt đậu, không muốn lại bỏ mấy những giai đoạn khác. Anh đã quyết định, về sau mỗi lần đi kiểm tra đều phải cùng đi với Chi Âm. Như vậy chờ con lớn lên, anh có thể đem ra khoe đầy đủ những bức ảnh chụp con được giữ cho nó xem. “Con xem, con được 10 tuần là thế này, 22 tuần trông thật giống mẹ…”

Thẩm Mục Phạm đang chìm đắm trong nỗi khát khao mong ước, không chú ý tới Bạch Chi Âm đang bức rức không yên, cho đến khi nghe cô nói. “Ngày mai em có hẹn với Nghiên Hi, cô ấy có việc tìm em nói chuyện.”

“Chuyện gì? Không thể để hôm khác được sao?”

“Không thể, em đã đồng ý với cô ấy, là việc gấp.”

“Cần đến những một ngày?” Thẩm Mục Phạm hỏi.

“Có thể vậy.” Bạch Chi Âm nhỏ giọng nói. “Nếu không thì để bữa khác kiểm tra lại cũng được.”

Thẩm Mục Phạm đang cao hứng, mày nhíu chặt lại, ngẩn ngơ nhìn cô chằm chằm. Có lẽ là anh quá mẫn cảm, anh cảm thấy cô rất kháng cự việc đi kiểm tra, lại nghĩ đến ngay cả chuyện mang thai cô cũng không để tâm mấy. Buổi chiều anh hỏi chu kì của cô, dự tính ngày sinh v.v… vẻ mặt cô đều mờ mịt, số tuần mang thai cô nói, quả thật là rất mơ hồ. Làm sao giống với người sắp trở thành mẹ?

Cứ như… Những đoạn kí ức vụn vặt buổi chiều bỗng thoáng hiện ra, một mảnh ghép cuối cùng lắp vào, tạo nên một dự đoán khiến người ta phải kinh sợ.

Không, không đâu, sẽ không phải như vậy. Trên tờ giấy xét nghiệm đó rõ ràng là tên của cô, nhưng biểu hiện của cô lại…

Buổi tối, anh nói chuyện điện thoại với vợ Chu Vũ Dương, sau khi trò chuyện đến hơn nửa tiếng đồng hồ, Thẩm Mục Phạm ảm đạm ngồi trên giường, tay phủ lên phần bụng mềm mại bằng phẳng của cô, bên tai vang vọng lời nói. “Sau 8 tuần, bụng sẽ nhô lên, sờ vào sẽ cảm giác cứng…”

Ngón tay đặt bên sườn gắt gao siết chặt, anh chết lặng dán mắt vào khuôn mặt đang say ngủ của cô, nghiến răng thì thầm. “Vì sao, vì sao lại gạt anh.”

Để biết được nguyên nhân, Thẩm Mục Phạm cho người đi điều tra Bạch Chi Âm, cũng nghe được cuộc nói chuyện của cô với Nghiên Hi về việc vì sao lại giấu giếm sự thật, biết được cô lo ngại không dám thẳng thắn với anh. Nói thật, ngay cả anh cũng không nghĩ rằng bản thân lại dễ dàng tha thứ cho sự dối gạt của cô, lại còn đứng ở góc độ của cô thông cảm cho sự khó xử của cô.

Anh nói với Nghiêm Chinh. “Nếu cô ấy không định nói cho tôi biết, tôi đây sẽ làm bộ như không biết vậy.”

Nghiêm Chinh nhắc nhở anh. “Ông không sợ Bạch Chi Âm lợi dụng ông báo thù sao?”

“Không sợ.” Anh tràn đầy tự tin. “Cô ấy yêu tôi, là thật lòng.”

Với anh mà nói, chỉ cần cô thích anh thật lòng vậy là được rồi. Nhưng trong tận sâu trong đáy lòng, anh vẫn hi vọng cô có thể tin tưởng anh, có thể nói ra sự thật bản thân xảy ra chuyện, có thể học được cách thổ lộ tình cảm.

Đáng tiếc, anh thay cô dọn sạch mọi đắn đo e ngại, kiên nhẫn chờ đợi, chờ mãi nhưng vẫn là sự không tin tưởng nơi cô.

“Trong lòng em che giấu nhiều bí mật như vậy, còn có thể chứa anh nữa sao?” Anh thấp giọng hỏi.

Bạch Chi Âm lắc đầu, quýnh đến mắt đỏ lên. “Em xin lỗi, em không cố ý muốn lừa gạt anh, em chỉ…”

“Đủ rồi, em không cần nói gì nữa.” Anh vô tình cắt ngang lời giải thích của cô, bên trong con ngươi sâu thẳm lạnh lẽo nhìn không thấy bất kì sự ấm áp nào của tình cảm. “Anh sẽ không tin lời nói của em nữa.”

Bạch Chi Âm biết giờ phút này có nói nhiều cũng không thể cứu vãn sự tin tưởng đã mất đi, mọi lời muốn nói cuối cùng chỉ có thể thốt lên một câu. “Em xin lỗi.”

Thẩm Mục Phạm không lên tiếng trả lời, chậm rãi đứng lên, đưa lưng về phía cô Bóng dáng anh trở nên cao lớn, nhưng cũng càng lạnh lùng, khó có thể đến gần, lời nói ra lại càng lạnh lẽo hơn. “Em hẳn còn nhớ là anh đã từng nói tuyệt đối sẽ không cưới người phụ nữ không yêu mình.”

Bạch Chi Âm nhìn bóng dáng lạnh lùng xa cách của anh, giờ phút này không nhìn rõ được vẻ mặt anh, nhưng có thể tưởng tượng ra sự thất vọng và quyết đoán nơi đáy mắt anh. “Không phải, em có yêu anh.” Cô biết giờ phút này mọi lời giải thích đều không thuyết phục, nhưng cô vẫn phải nói rõ tình cảm của cô.

“Yêu anh?” Thẩm Mục Phạm im lặng một lát rồi mới nói, dường như là cúi đầu cười tự giễu. “Xin lỗi, tình yêu như vậy anh nhận không nổi.”

Hơi nước nóng bỏng đảo quanh vòng mắt, cuối cùng không chịu nỗi chậm rãi buông rơi trên hai gò má. Bạch Chi Âm nức nở nói. “Thẩm Mục Phạm, em biết bây giờ dù em có nói gì thì anh cũng không tin, nhưng em thật sự yêu anh, anh cho em một cơ hội nữa, em có thể…”

“Không.” Thẩm Mục Phạm chậm rãi quay đầu, trong ánh mắt sắc lạnh không có chút độ ấm nóng. “Chúng ta đã kết thúc.”

Vẻ mặt, ánh mắt của Thẩm Mục Phạm rất tuyệt tình, dường như quyết định mãi mãi không muốn lại nhìn thấy cô. Vẻ mặt như vậy khiến trong lòng Bạch Chi Âm càng thêm đau nhói, như bị người ta đâm một nhát.

Cô nghe thấy lời nói lạnh lùng của Thẩm Mục Phạm. “Căn nhà này anh để lại cho em. Anh sẽ cho người giải quyết thủ tục chuyển nhượng sang tên, rồi đưa cho em kí, về sau anh không muốn gặp lại em nữa.”

“Anh nghĩ rằng em tham tiền của anh sao?” Cô chưa từng nghĩ Thẩm Mục Phạm sẽ xem cô là người như vậy.

“Có phải hay không thì có khác gì nhau?” Thẩm Mục Phạm lơ đễnh nhún vai đáp.

Bạch Chi Âm cắn chặt môi, cười nhạt tự giễu. Thì ra là vậy, có cái gì khác nhau? Bản thân cô đúng là không rõ ràng, dùng mưu kế tiếp cận anh, lừa anh mình đã mang thai không phải là vì khiến anh phải giúp cô thoát khỏi nhà họ Bạch sao?

Gieo nhân nào gặt quả nấy, có lẽ là như vậy.

Nắm chặt tấm chăn, sắc mặt Bạch Chi Âm trắng bệch, sau đó cô cứ như vậy không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Thẩm Mục Phạm, nhìn anh cầm áo khoác đi ra khỏi phòng, nhìn anh dần dần biến mất khỏi tầm mắt của mình.

Nghe tiếng xe nổ máy dưới lầu, cô cong gối, dúi đầu xuống, nước mắt như mưa, ào ạt tuôn rơi, cứ như muốn đem toàn bộ nước trong cơ thể ép ra. Trong căn phòng trống trải yên tĩnh chỉ còn lại tiếng khóc thút thít nghẹn ngào của Bạch Chi Âm.

Đêm nay, cô cứ như vậy ôm đầu gối khóc suốt đêm, đến khi trời hửng sáng mới mơ màng thiếp đi.

Tối hôm qua hai người từ đầu đến cuối không hề có khóc nháo hay là cãi cọ, người làm trong nhà không biết đã xảy ra chuyện gì, buổi sáng thím Trương thấy xe Thẩm Mục Phạm không có trong gara tưởng anh đi từ sớm, Bạch Chi Âm không rời giường ăn sáng bà cũng không để ý, cứ nghĩ là cô mệt nên không muốn dậy.

Cho đến buổi trưa, bà lo lắng cô ngủ lâu quá không tốt cho cơ thể nên đi lên lầu. Vừa mới lên đến nơi, phát hiện cửa phòng ngủ mở toang, đèn bàn cũng còn mở, mà Bạch Chi Âm lại nghiêng người dựa vào đầu giường, hai mắt nhắm nghiền.

“Cô chủ.” Thím Trương gọi. “Sao cô lại ngủ như vậy?”

Giọng của bà cũng rất lớn, nhưng người trên giường dường như không nghe thấy, vẫn duy trì tư thế ban đầu. Thím Trương bỗng cảm thấy có điều không thích hợp, vội vàng tiến lại, tay vừa mới chạm vào cánh tay Bạch Chi Âm, nhịn không được thốt lên. “Trời ơi, sao lại nóng thế này? Không phải là phát sốt chứ?”

“Cô chủ, cô chủ.” Bà vỗ vỗ khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy của Bạch Chi Âm, “Cô tỉnh lại đi, cô có nghe tôi nói gì không?”

Bạch Chi Âm lúc này mơ thấy chính mình bị một màn sương trắng bao phủ, bốn phía không có ánh sáng, không có bất kì ai, cô bị vây ở bên trong, bất lực nhìn quanh, mơ hồ nghe được một giọng nói đàn ông. Cô muốn đuổi theo, nhưng làm thế nào cũng bị bao quanh không đi được, mà giọng nói đó lại càng ngày càng xa…

Cô ôm cánh tay lạnh như băng, ngơ ngác ngồi xổm xuống, nỉ non thốt lời níu kéo. “Đừng đi, đừng đi.”

Thím Trương nghe cô lẩm bẩm, thấy cô không còn ý thức tỉnh táo, liền biết là bị sốt đến mê mang nên sợ tới mức vội vàng lao xuống lầu gọi người chuẩn bị xe đưa Bạch Chi Âm đi bệnh viện, lại run run gọi điện thoại cho Thẩm Mục Phạm. “Cậu chủ, có chuyện không hay rồi, cô chủ phát sốt, bây giỡ đã hôn mê bất tỉnh…”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3