Bệ Hạ, Người Như Vậy Rất Dễ Mất Ta - Chương 67
Bệ Hạ, Người Như Vậy Rất Dễ Mất Ta
Chương 67
Lần này bầy sói tấn công bất ngờ dẫn đến tổn thất tổng cộng hơn trăm con ngựa, hai mươi người thiệt mạng hoặc bị thương, nhưng không tổn thất toàn bộ cũng coi như trong cái rủi có cái may.
Sau khi kiểm kê tổn thất và sắp xếp ổn thỏa cho đàn ngựa xong, lúc Tư Luật và Diệp Đinh quay về thì đã là giữa trưa, cả đêm không ngủ khiến hai người đều rất mệt mỏi.
Khi đến lều chiên bên cạnh Vương trướng, Diệp Đinh xoay người xuống ngựa, mũi chân vừa chạm đất đã lảo đảo không vững, một bên gối khuỵu xuống quỳ dưới đất.
Tư Luật bước tới đưa tay kéo hắn lên, vừa nhìn thấy một vết máu lớn trên đùi hắn liền tức giận, nói:
"Ngươi bị thương khi nào? Sao không nói sớm cho ta biết?"
Diệp Đinh cúi xuống nhìn, gắng gượng đứng dậy:
"Ta nào biết, lạnh đến độ mất cả cảm giác, giờ mới vừa thấy đây."
Tư Luật bế Diệp Đinh dậy vắt ngang hắn lên vai khiêng vào trong lều chiên, không đợi Diệp Đinh đùng đùng nổi giận đã ném người lên giường.
Diệp Đinh ngã lăn hai vòng, ho khù khụ đứng dậy, nhấc chân đạp hắn.
"Mẹ kiếp, ngã chết ông rồi."
Tư Luật túm chặt mắt cá chân hắn, cởi giày ra, tay cũng lột luôn thắt lưng của hắn.
Diệp Đinh tức tối nhào lên đánh hắn, hai người vật lộn một lúc lâu, đến khi thật sự cạn kiệt sức lực mới mệt mỏi nằm liệt trên giường, mặc kệ Tư Luật kéo bộ quần áo đã bị sói hoang cắn nát trên người hắn ra, lúc cởi áo trong ra mới nhìn thấy vết thương bị cắn sâu hoắm chảy máu bê bết trên bắp chân, vải quần và máu dính trên đùi đã khô kiệt dính vào nhau.
Tư Luật khựng lại, đứng dậy quay đầu ra ngoài, lúc đi tới cửa lại nhấc chân đạp đổ cái bàn, miệng chửi:
"Sao không đau chết luôn đi? Ngươi không biết bị sói cắn sẽ chết à?"
Mắng mỏ xong hắn mới cáu giận đá cửa bỏ đi.
Diệp Đinh:...
Một lát sau, Tư Luật lại mở cửa đi vào, tay cầm theo một hũ rượu lớn đã mở nút và một hòm thuốc. Hắn ngồi xuống bên mép giường, kéo chân Diệp Đinh đặt trên đầu gối, vừa cẩn thận lột bỏ lớp vải khô dính trên vết thương vừa thấp giọng nói:
"Hơi đau đấy, cố chịu đựng."
"Ừ."
Diệp Đinh thờ ơ đáp lời.
Đầu tiên Tư Luật dùng vải sạch thấm rượu mạnh lau sạch vết máu trên bắp chân Diệp Đinh, sau đó mới chậm rãi đổ rượu lên miệng vết thương.
Diệp Đinh không kêu một tiếng, im lặng tựa vào đầu giường, ánh mắt rũ xuống nên không nhìn ra hắn có khó chịu hay không.
Tư Luật liếc hắn, cáu kỉnh nói:
"Nếu đau quá thì ngươi cứ kêu mấy tiếng đi."
"Mẹ nó ai vừa rồi kêu ông đây cố gắng chịu, nói cái gì cũng bị ngươi bắt bẻ."
Nếu không phải giờ Diệp Đinh đang mệt đến độ không thể động đậy, hắn nhất định nhào tới đấm tên này một trận.
Tư Luật lạnh lùng khịt mũi một cái, bôi thuốc cho hắn.
Diệp Đinh nhìn động tác của hắn càng lúc càng nhẹ nhàng, khẽ nói:
"Ta nào còn cái đau nào chưa từng nếm trải, tí chút này không đáng kể."
Bàn tay bôi thuốc của Tư Luật dừng lại, hoảng hốt nhớ tới bộ dáng của Diệp Đinh khi bị đưa tới bên cạnh hắn ba năm trước. Hắn không thể tưởng tượng nổi một người vốn đang khỏe mạnh an lành lại có thể bị tra tấn ra như vậy.
Bây giờ nghĩ lại, Tư Luật càng không muốn nhớ đến Diệp Đinh của ngày đó. Trong nửa năm kéo hắn từ cửa địa ngục trở về, nhìn hắn mỗi ngày quanh quẩn bên bờ sống chết, có đôi lúc Tư Luật đã nghĩ cứ thế này thì để hắn sống làm gì, đây chẳng qua là cố giãy dụa được bao nhiêu hay bấy nhiêu mà thôi. Nhưng mỗi khi kề lưỡi đao lên ngực Diệp Đinh, cảm nhận được trái tim bên dưới vẫn còn nhịp đập yếu ớt, hắn lại không thể ra tay được.
Một vị ngự y là bạn cũ của nhà họ Diệp cùng một đám thuộc hạ cũ trong Phi Hồng quân của Diệp Đinh, những người này chấp nhận nguy hiểm cực lớn để thay mận đổi đào.
Với tình hình lúc ấy, chỉ có Tư Luật mới có thể đưa Diệp Đinh ra khỏi Thượng kinh. Đoàn sứ giả đến cống nạp này, ai mà ngờ được chỉ cần mấy đàn ngựa và vải vóc đã có thể lén đổi một vị Đoan Liệt Quân hậu mang về.
Hắn vẫn nhớ rõ ngày đó, ngày mà Diệp Đinh cuối cùng cũng tỉnh lại sau hơn nửa năm mê man.
Trên thảo nguyên ngập trong ánh hoàng hôn buổi chiều tà tựa tranh vẽ, Diệp Đinh kéo thân thể yếu nhược loạng choạng đi về phía trước, có thuộc hạ muốn bước lên đỡ lại bị Tư Luật đưa tay cản lại.
"Để hắn đi."
Tư Luật lạnh lùng nhìn theo bóng lưng gầy gò kia đang lảo đảo bước đi từng bước.
Diệp Đinh chỉ đi được tầm trăm bước đã ngã nhào xuống đất, đi không được đổi sang bò. Đầu ngón tay bị cát đá mài rách đổ máu đầm đìa, hắn dùng hết toàn bộ sức lực, khó khăn lắm mới leo lên được một con dốc nhỏ.
Trước mắt là thảo nguyên mênh mông vô tận cùng ánh nắng chiều đỏ sẫm như máu, vài cánh chim côi chao liệng nơi chân trời xa tít vô chừng. Hắn sẽ không bao giờ nhìn thấy lầu quỳnh chốn Thượng kinh, sẽ không bao giờ nhìn thấy cung đình nguy nga tráng lệ, sẽ không nhìn thấy những đứa con hắn hao hết tính mạng để sinh hạ, cũng sẽ không bao giờ nhìn thấy người nam nhân hắn đã gửi gắm nửa đời được nữa.
Hắn cúi đầu, bật khóc lần đầu tiên sau rất nhiều năm, nước mắt rơi trên nền đất cỏ, cũng rơi trên cánh tay loang lổ vết máu.
Tư Luật để cho hắn khóc đủ mới bước lên tát hắn một cái thật mạnh, chỉ về phương xa nói với hắn:
"Ngươi ngẫm lại tên nam nhân đó xem, ngươi vì y mà gánh chịu bao lời chỉ trích chất vấn của người trong thiên hạ. Giờ đây y đã bỏ qua ngươi rồi, ngươi cũng bỏ qua y đi. Y không cần ngươi, ngươi nghe rõ đây: y không cần ngươi nữa."
Diệp Đinh sững sờ nhìn Tư Luật, tựa như búp bê vô hồn chỉ còn lại lớp da ngoài rách nát.
Tư Luật ôm hắn về, lau sạch bùn đất trên người hắn, cởi bỏ quần áo đã nhăn nhúm, nhẹ nhàng hôn lên mặt mày hắn rồi bảo hắn hãy ở lại đây.
Gương mặt tiều tụy của Diệp Đinh không có chút cảm xúc, kể từ sau đó hắn không bao giờ đến nơi kia nữa.
Hắn đã không còn nhà để về.
Từng ngày trên thảo nguyên dần trôi, nháy mắt đã qua ba năm.
Lúc Tư Luật bôi thuốc cho Diệp Đinh xong thì Diệp Đinh đã hơi buồn ngủ, thức cả một đêm đến giờ làm hắn cực kỳ buồn ngủ. Hắn đỡ Diệp Đinh nằm xuống, đắp kín chăn, sau đó cởi áo khoác ngoài nằm xuống cạnh hắn, kéo người vào trong lòng mình.
Một cú đấm mạnh đột nhiên nện vào ngực, Tư Luật lật người kịp thời bám vào thành giường, suýt nữa rơi xuống dưới.
Diệp Đinh lạnh lùng trừng hắn:
"Cút."
Tư Luật nghiến răng nhích về giữa giường, cả giận:
"Mẹ nó Diệp Đinh ngươi thừa hơi à? Ngày nào trước khi ngủ cũng đánh một trận, ngươi có mệt không?"
Diệp Đinh vẫn lạnh mặt, nói:
"Mau cút đi."
Tư Luật nổi giận đập giường:
"Cút cứt ấy, đây là địa bàn của ông, giường ngươi ngủ là giường của ông, đây cũng là phòng của ông."
Diệp Đinh cười lạnh, giơ chân sút qua.
"Thế thì nằm im."
Tư Luật nghiêng người né được một cái đá của Diệp Đinh thì lại thấy một cái tát lao đến trước mặt, hắn không nhịn được nữa vung tay chống trả, hai người lại bắt đầu đánh nhau trên giường.
Diệp Đinh và Tư Luật mỗi lần đánh nhau đều nhắm sao cho khiến đối phương tàn phế mới thôi, Tư Luật trước giờ chưa từng nhường nhịn Diệp Đinh, tốt nhất có thể đánh cho què hẳn, què rồi mới chịu ngoan ngoãn.
Nháy mắt tay chân đấm đá liên tục, tóc tai cùng tay áo rối tung xoắn cả vào nhau.
Đùi Diệp Đinh còn đang bị thương, sơ sẩy một cái đã rơi xuống thế yếu, không biết bị đánh trúng chỗ nào mà thét to một tiếng, ôm chân ngã ngửa ra sau.
Tư Luật thấy vậy nhanh chóng thu đòn, gấp gáp hỏi:
"Đụng vào vết thương à?"
Lời chưa kịp dứt đã thấy Diệp Đinh vung chân gạt một cái, khuỷu tay huých mạnh, "rầm" một tiếng, Tư Luật ngã chổng vó khỏi giường.
Diệp Đinh nhướn mày, giễu cợt:
"Ngươi thua."
Mặt mũi Tư Luật xanh lè:
"Ngươi ăn gian."
Diệp Đinh lười biếng chui vào trong chăn, tay che miệng ngáp một cái, hai mắt nheo lại, nói:
"Binh bất yếm trá* nhé, Vương thượng."
Tư Luật cáu kỉnh.
Cửa bị đá "rầm" một cái, Tư Luật mặt mũi sa sầm, ôm cái gối nổi giận đùng đùng đi ra ngoài.
Thị vệ đứng gác xung quanh lặng im không nói gì, đợi Tư Luật đi rồi mọi người mới châu đầu lại nhỏ giọng bàn tán.
"Mẹ kiếp, là thằng nào nói hôm nay Diệp công tử bị thương, Vương thượng nhất định không bị đá xuống giường thì mau ra coi, tao đảm bảo không đánh chết hắn."
"Dám chơi dám chịu, dám chơi dám chịu, mau mau nhè tiền ra đây."
"Biết thế đã không đặt kèo Vương thượng có thể ở lại, tiền thưởng của tao tháng này tiêu rồi."
[*Binh bất yếm trá: Dùng binh thì không ngại dùng thủ đoạn lừa dối đối phương để dành chiến thắng.]
Raph: Không-ggg. Em vẫn cố chấp muốn đặt kèo Vương thượng có thể ở lại đó! Uhuhuuuu