Bị Tra Nam Bỏ, Ta Gả Cho Hoàng Thúc Của Hắn - Chương 22
Bị Tra Nam Bỏ, Ta Gả Cho Hoàng Thúc Của Hắn
Chương 22
Ra khỏi cung xây dinh thự đôi khi còn thuận tiện hơn nhiều so với trong cung.
Không có cung cấm, không cần bận tâm quá nhiều lễ tiết.
“Lâm tướng quân đêm khuya đến thăm, là có chuyện gì?” Tự Vương đưa Lâm Quý Phục đi tới bàn trong góc thư phòng ngồi xuống, vẻ mặt ôn hòa nói, đối mặt với Lâm Quý Phục hoàn toàn không ỷ vào thân phận của mình.
Lâm Quý Phục cũng không quanh co, đi thẳng vào vấn đề: “Ngươi lấy chuyện thích khách để uy hiếp Uyển Nhi?”
Nội tâm của Nguyên Chính Tự lập tức trở nên thấp thỏm, thầm nghĩ gừng càng già càng cay.
Nếu Lâm tướng quân đã đích thân tới cửa, y giấu diếm ngược lại cũng lộ ra y tự cho mình là thông minh: “Uyển muội muội đã nói với ngài về chuyện thành hôn?”
“Bằng không Tự Vương nghĩ như thế nào?” Lâm Quý Phục hoàn toàn không có sắc mặt tốt, đối diện đối phương, một mặt thẳng tắp uy nghiêm dũng mãnh.
Có thể thấy địa vị của Nguyên Chính Tự trong triều đình đáng xấu hổ như thế nào, quan viên cấp cao không coi y ra gì, y đẳng cấp thấp không ngừng lui tới.
Thế cho nên, y chỉ có thể dựa vào những thủ đoạn dơ bẩn này để củng cố đội ngũ của mình.
“Vậy Lâm tướng quân đến đây là có chuyện gì muốn thương lượng?” Viên Chính Tự cố gắng giữ cho khí thế của mình ngang hàng với đối phương, tuy là trưởng bối nhưng y lại là vương gia.
Lâm Quý Phục xa cánh nói: “Thương lượng thì không nói tới. Uyển Nhi tuyệt đối không thể nào gả cho ngươi. Ngươi muốn cái gì thì nói với bản tướng quân, ta sẽ thỏa mãn ngươi.”
Muốn nắm được lòng trung thành của một người, điểm yếu trong tay mới có thể làm một mẻ, Nguyên Chính Tự không ngốc, nếu không kết hôn với Lâm Chỉ Uyển, Lâm Quý Phục có thể phản bội bất cứ lúc nào, thậm chí lật tay bán đứng.
Y lắc đầu, rồi nói một cách chân thành: “Lâm tướng quân có chỗ không biết. Tình yêu của ta đối với Uyển Nhi muội muội từ nhỏ đã có. Nếu như không phải trong mắt Uyển Nhi muội muội chỉ có đại ca, thì ta cần gì cưỡng cầu một đoạn nhân duyên như vậy, rốt cuộc là không muốn nhìn thấy nàng và cả nhà Lâm tướng quân gặp nạn!”
Đoạn phía trước có thật sự thật lòng hay không trước tiên không nói, nhưng câu nói cuối cùng mới là lời thật lòng y muốn nói.
“Ha” Lâm tướng quân cười lạnh một tiếng, trong lòng không cho là đúng, ông ta ở trên sa trường loại người nào chưa từng thấy qua, trên đời này, ngoại trừ người kế vị tiên đế của tiên đế Khâm Định ông ta hài lòng từ đầu đến cuối ra, thì còn không có ai có thể lừa gạt ông ta.
“Nếu Tự Vương không tin tưởng lão phu, bây giờ liền lập giấy sinh tử.”
Nói xong, bầu không khí nhất thời yên tĩnh, không phải Nguyên Chính Tự bị thuyết phục, mà là Lâm Quý Phục lại có thể vì con gái mà hy sinh như vậy.
Giấy sinh tử, không thành công thì thành quỷ.
Nguyên Chính Tự một người từ lúc sinh ra chưa từng nhận được tình thương của cha và mẹ, nào có thể chịu đựng được người khác ở trước mặt y diễn cảnh cha con tình thâm.
Tự Vương vừa ngưỡng mộ vừa đố kỵ.
Y bỗng nhiên cười lắc đầu, vẻ mặt rất vừa lòng, cũng có thể phản ánh rằng Lâm Quý Phục có thể nhượng bộ lớn như thế nào vì con gái, y có thể kiếm được bấy nhiêu lợi ích.
Nguyên Chính Tự kiên quyết với ý định của mình nói: “Lâm tướng quân, Chính Tự chỉ muốn kết hôn với con gái của ngài.”
Đúng là một tiểu tử gian xảo, Lâm Quý Phục âm thầm đè nén cơn tức giận đang dâng trào, ông ta đến tìm Tự vương, ngoài Lâm Chỉ Uyển ra, còn có một chuyện khác.
Ông ta thay đổi chủ đề nói: “Nhạn Quy ngươi định thế nào?”
Trong lòng Nguyên Chính Tự liên tục cười lạnh, xem ra mấu chốt của vấn đề nằm ở chỗ này, nếu có thể thuận lợi kết hôn với Lâm Chỉ Uyển, hy sinh Nhạn Quy cũng không phải là không thể: “Ta sẽ bắt tay vào thảo, đêm tân hôn Nhạn Quy trốn đi, không tuân thủ nữ tắc, giáng làm trắc phi mà vị trí chính phi này sẽ thuộc về Uyển Nhi muội muội.”
Quả nhiên, Nguyên Chính Tự này giải quyết Tiểu A Liên như vậy, Lâm Quý Phục rất không vui.
Nhạn Quy đêm tân hôn đi đâu, ngày thứ hai Lâm Quý Phục đã đến Nhạn phủ tìm hiểu sự việc. Lúc đó vợ chồng Nhạn Hồng đầu cũng đầy dấu hỏi chấm, chỉ nói buổi tối sẽ trả lời ông ta.
Lúc đó Lâm Chỉ Uyển đến thư phòng, lại nhận được thư của Nhạn phu nhân, người quả thật đang ở ngự thân vương phủ, nhưng tình hình cũng không phải là khó nghe như bên ngoài đồn đại. Nhạn phu nhân vì tránh khiến Lâm tướng quân bận tâm, cũng không kể chi tiết sự việc, chỉ nói Nhạn Quy tỉnh ngộ, không muốn gả cho Tự Vương kia, nên đã chạy trốn rồi.
Nếu Tự Vương xếp cho Nhạn Quy tội danh không tuân thủ nữ tắc, phế vị trí vương phi này, thì sau này thật sự khó mà tìm được vị hôn phu.
Mà thôi, nghĩ đến tính tình nóng nảy của con gái mình, lường trước cũng không ức hiếp được, huống hồ còn có người cha này ở đây.
Lâm Quý Phục nói: “Không cần động Tự Vương Phi, Uyển Nhi lấy thân phận trắc phi vào phủ, nhưng thành thân vẫn phải kiệu lớn tám người khiêng từ cửa chính vào phủ.”
Không ngờ Lâm Quý Phục lại đồng ý nhanh như vậy, Nguyên Chính Tự ngạc nhiên, vẻ mừng rỡ lộ rõ trên mặt, vội vàng mở miệng hứa: “Lâm tướng quân yên tâm, nhất định dùng quy cách của chính phi rước Uyển Nhi muội muội vào phủ, ngang vai ngang về với Nhạn Nhi, không chịu chút tủi thân nào.”
“Hừ!” Lâm Quý Phục hừ lạnh, nửa tin nửa ngờ lời y nói, trong lòng vẫn còn chuyện đè nặng, không thể không hỏi: “Làm sao ngươi tra ra được chuyện thích khách?”
Sửng sốt một chút, Nguyên Chính Tự cười ha ha nói: “Người trong núi tự có diệu kế, Lâm tướng quân cần gì hỏi nhiều?”
Lâm Quý Phục không tin chuyện này lại Nguyên Chính Tự tra ra được, ông ta đã giấu cái đuôi đi trước rồi, phủ tướng quân lại canh phòng cẩn mật, Nguyên Chính Tự chỉ có chút bản lĩnh này, trừ khi trời đất bị đảo lộn.
Nhưng từ phản ứng đầu tiên của đối phương, Lâm Quý Phục càng khẳng định suy đoán trong lòng.
Chính suy đoán này đã khiến ông ta đồng ý để Lâm Chỉ Uyển gả cho Tự Vương làm phi.
Vốn dĩ là cục diện ba nhà Lâm Liễu Thượng Quan một phe, một phe trung lập, hai phe ủng hộ đại hoàng tử, đêm này đến viếng thăm, có thể nói là trực tiếp thay đổi cán cân triều đình. Cuộc chiến giằng co thế lực mới bắt đầu.
Vận mệnh tương lai của Đại Kỳ ngày càng biến hóa khôn lường, mây khói đã bị khóa chặt.
Trong một ngày một đêm này, Nhạn Quy mê man mấy ngày cuối cùng cũng tỉnh dậy.
Ánh nến trong phòng mờ ảo, ấm áp.
Nhạn Quy ngồi dậy khỏi giường, hai mắt ngơ ngác nhìn xung quanh, cuối cùng rơi trên người Ninh Mạch ở cuối giường.
Đôi lông mày thanh tú nhăn lại, giống như một núi xa, nàn thu thủy, nàng đây là đang ở đâu, nam nhân ngồi đối diện là ai?
Hình như hắn ngủ rồi.
Nhạn Quy nhẹ nhàng đứng dậy, quỳ trên giường đưa tay về phía Ninh Mạch, định chọc vào má hắn.
Bóng đen bao trùm, một bàn tay trắng nõn thon dài đột nhiên tiến đến, nắm ngón tay mềm mại của nàng trong lòng bàn tay, ngăn cản hành vi của nàng.
Nhiệt độ của lòng bàn tay ngay lập tức bao phủ ngón tay, lan ra toàn thân.
Nhạn Quy vô thức nhìn lên.
Chỉ thấy người tới cao lớn, sau lưng có ánh nến, lộ ra ngũ quan vô cùng tuyệt mỹ, cao thẳng tắp.
Rất rõ ràng, đối phương là một nam nhân.
Mặt ngay lập tức đỏ bừng, vội vàng muốn rút ngón tay đang cầm nắm ra.
Kéo vài cái, nhưng không động chút nào.
Nhạn Quy có chút nóng vội, mắt hạnh lóe lên, hỏi: “Huynh là ai, ta đang ở đâu?”
Nam nhân lúc này mới từ trong bóng tối hiện thân, ngồi đối diện với Nhạn Quy.
“Ngự thân vương phủ.”
Ngự thân vương phủ!
Mắt hạnh nhất thời trợn tròn, che miệng nói: “Chính là ngự thân vương kia sao?”
Nguyên Trăn gật đầu, cố gắng đè khí tràng của mình vào chỗ nhẹ nhàng nhất, mềm mại nhất, như thể một thợ săn muốn đi bắt con thỏ nhỏ.
Nhạn Quy cau mày, một đôi mắt như nước mùa thu tỉ mỉ quan sát đối phương qua ánh nến, mới từ vẻ bề ngoài khí chất cao quý bức nhận ra, hắn chính là Ngự thân vương!
Không, không đúng, nàng bây giờ nên gọi là hoàng thúc.
Nàng vội vàng đứng dậy hành lễ với đối phương.