Bỏ Em Ư? Có Mà Đợi Đến Kiếp Sau! - Chương 37
Bỏ Em Ư? Có Mà Đợi Đến Kiếp Sau!
Chương 37: Hoạt động đón tết
gacsach.com
Tôi sắp thi rồi, ngày nào Hạ Trường Ninh đi làm về cũng tới nhà tôi điểm danh. Cái tên này ra vẻ đạo mạo nói chuyện với bố mẹ tôi, nhưng đôi mắt luôn nhìn về phòng tôi, lần nào tôi ngẩng lên cũng thấy, điều này khiến tôi nghĩ rằng hắn nói chuyện với bố mẹ tôi mà mắt thì cứ nhìn về phía phòng tôi.
Hắn thể hiện rõ ràng như vậy nên bố mẹ tôi đảnh phải đuổi hắn vào phòng tôi. Đã thế Hạ Trường Ninh còn từ chối: “Phước Sinh sắp thi rồi, không nên làm phiền cô ấy.”
Chẳng lẽ tôi còn không rõ tâm tư của bố mẹ tôi? Họ cảm thấy tôi và Hạ Trường Ninh đã yêu nhau thì có học nữa hay không cũng không có vấn đề gì, có thể gả được tôi đi mới là chuyện quan trọng.
Trời rất lạnh, thế mà mẹ tôi còn kéo áo bố tôi nói: “Hôm nay đã hẹn qua nhà dì chơi rồi, đi thôi.”
Thế là còn lại Hạ Trường Ninh ngồi mình ngoài phòng khách, chẳng nhẽ hắn không vào phòng sao?
Tôi chăm chú đọc sách, không để ý tới hắn, Hạ Trường Ninh cũng lại gần xem nhưng không nói gì cả. Chốc chốc lại có luồng hơi nóng phả vào cổ, tôi có thể yên ổn mà đọc sách được sao?
Tôi đặt sách sang một bên rồi mắng hắn: “Hoặc là anh cầm sách ngồi bên cạnh mà đọc, hoặc là anh về nhà. Đừng nhìn em như thế, anh làm em mất tập trung đấy, hiểu chứ?”
Hắn liền rút một cuốn tiểu thuyết trên giá sách xuống rồi chăm chú đọc, được một lúc lại xem xét giá sách rồi lại gần tôi hỏi: “Cô giáo Ninh, đoạn này em đọc không hiểu lắm, cô giải thích cho em đi?”
Tôi ngó qua xem, đó là một câu trong tiểu thuyết tình cảm: “Anh có là lưu manh em cũng thích anh.”
Hắn nói tưng tửng: “Phước Sinh, chắc chắn em hiểu rõ vì sao cô ấy nói như vậy, đúng không?”
Tôi đỏ bừng mặt, quay sang mắng một câu: “Lưu manh!”
Hạ Trường Ninh nhịn cười và thì thầm bên tai tôi: “Em cũng thích.”
Tôi thở dài một tiếng, sau đó quay sang nghiêm túc nói với hắn: “Hình như em chưa bao giờ chủ động hôn anh.”
“Không sao, ai chủ động thì kết quả cũng giống nhau cả.”
“Hừ, anh không thích thì thôi.”
Hạ Trường Ninh cười mờ ám: “Thích, anh đợi lâu lắm rồi.”
Tôi cũng cười gian: “Nếu thi đỗ em sẽ chủ động một lần.”
Hắn bất lực nhìn tôi: “Phước Sinh, em không hiểu à, anh hoàn toàn không muốn em thi đỗ chút nào. Còn học cái gì nữa chứ, hoặc là em thi vào trường ở đây hoặc là em đừng thi nữa.”
Ban đầu khi định thi nghiên cứu sinh tôi muốn rời xa nơi này, tới một môi trường mới để bắt đầu một cuộc sống mới. Nhưng bây giờ tôi và Hạ Trường Ninh đã yêu nhau, tôi bắt đầu do dự.
“Nhưng em xin nghỉ việc rồi, chỉ có thể thi đỗ mà thôi.”
“Chẳng lẽ anh không nuôi nổi em?”
“Không phải việc anh có nuôi nổi hay không... Ơ, mà em vẫn chưa nói sẽ lấy anh mà! Em còn chưa hiểu hết về anh!”
“Nhưng anh không nói đùa đâu, anh yêu là để cưới.” Hạ Trường Ninh nghiêm chỉnh nói.
Nhưng tôi với hắn mới yêu nhau được bao lâu? Đã được một tuần chưa? Hình như hơi nhanh quá!
Hạ Trường Ninh nhìn tôi chằm chằm rồi bật cười: “Thôi, em cứ thi cho tốt, cũng chỉ còn vài hôm nữa, anh sẽ không tới làm phiền em nữa, em thi xong anh sẽ tới.”
Mấy hôm sau hắn quả thực không tới tìm tôi nữa, nhưng tối nào cũng nhắn tin cho tôi. Tôi bắt đầu có cảm giác bất an, nếu thi đỗ sẽ phải xa nhau ba năm, thi không đỗ thì tìm công việc khác và sống tiếp thế này.
Tôi nghiến răng, đã tới nước này rồi, thôi kệ vậy. Thi đỗ thì học, thi trượt thì tôi cũng chẳng có gánh nặng gì.
Lúc thi tôi không hề căng thẳng, làm bài rất thuận lợi.
Hạ Trường Ninh đợi tôi ở ngoài trường thi, thấy tôi cười hớn hở bước ra liền sầm mặt lại nói: “Xem ra em làm bài không tồi nhỉ, rời khỏi nơi này đi học thì tốt thật.”
“Ừ, em không hề căng thẳng, làm bài rất ổn. Đi nơi khác học cũng tốt mà, đỡ phải nhìn người nào đó ngứa mắt.”
Hắn nhìn ra xa rồi tự nói: “Cũng không sao, nghiên cứu sinh cũng có thể kết hôn, kết hôn rồi học cũng thế cả.”
“Anh nói gì cơ?”
Hạ Trường Ninh cười rồi nói lại một lần nữa. Vừa nói còn nhìn tôi và nhấn mạnh: “Phước Sinh, ý anh là thế.”
Tôi dở khóc dở cười. Bây giờ tôi cảm thấy tính cách của hắn như thế này cũng rất hay, mặc dù hơi lấn át tôi nhưng cũng rất chân thành. Bố mẹ tôi cũng chưa bao giờ dạy tôi coi tình yêu như trò đùa.
Thấy tôi mỉm cười không nói Hạ Trường Ninh bảo: “Đợi đến năm mới, sang năm nếu như em thi đỗ thì tháng bảy tháng tám lấy anh, tháng chín đi học, thế nào?”
“Người ta nói thời gian nồng nàn của tình yêu là mười tám tháng, đợi qua mười tám tháng nếu anh vẫn không thay lòng đổi dạ thì tính tiếp.” Tôi trợn mắt đáp.
“Anh biết em từ năm ngoái, chí ít cũng mười hai tháng rồi còn gì? Đến tháng tám năm sau là thừa mười tám tháng rồi.”
“Hạ Trường Ninh, anh cho em cơ hội để tìm hiểu anh! Em còn không hiểu gì về anh cả. Mới được bao nhiêu lâu chứ? Em mặc kệ.”
Hắn cười rồi lập tức chuyển chủ đề: “Vậy anh sẽ cho em cơ hội để hiểu anh. Sắp đến tết rồi, bạn anh lại gọi tụ tập, em đi cùng nhé.”
Ngay lập tức tôi nhớ lại lần đầu tiên gặp bọn họ đã gọi tôi là đại tẩu, bỗng chốc mặt tôi lại đỏ bừng. Nếu như lần này họ gặp tôi nữa chắc sẽ gọi tôi là chị dâu luôn mất? Tôi không chịu được.
“Phước Sinh này, em có biết lần đầu tiên gặp em anh nhịn cười tới mức đau cả bụng không?”
Tôi tức quá, đáp: “Còn nói? Anh còn dám nói à? Em không đi! Em không muốn chơi cùng với đám bạn bè đàm đúm của anh!”
Tôi không chịu đi Hạ Trường Ninh cũng có vô số biện pháp bắt tôi đi. Ví dụ như đi dạo phố mệt rồi, hắn nói đi uống trà nghỉ ngơi một chút. Kết quả lại giống như lần đầu tiên, từ hai người biến thành rất nhiều người.
Chỉ có điều lần này hắn không ngồi cách xa tôi mà ngồi sát cạnh tôi, thỉnh thoảng lại nắm tay tôi, trong khi vẫn nói chuyện vui vẻ mà không thay đổi sắc mặt.
Chắc là do hắn đã nói trước với bạn bè rồi nên lần này mọi người không xưng hô như lần trước nữa mà đều gọi tên tôi, tỏ ra vô cùng thân mật.
Lần đầu tiên tôi biết thế giới của Hạ Trường Ninh thần kì thế nào, logic của Hạ Trường Ninh mạnh mẽ ra sao.
Trong bảy, tám người hôm nay tới thì có năm người là nữ, đa số tầm hai mươi tuổi, cũng có người gần ba mươi, chị Trần cũng có mặt.
Nhìn thấy tôi là chị ta cười tít, tỏ ra cực kì thân thiện.
Uống trà vốn chỉ để nói chuyện, Hạ Trường Ninh lại cười hi hi và nói với bọn họ: “Sắp đến Tết rồi, chúng ta cũng nên có hoạt động gì đó để đón tết mới phải chứ nhỉ?”
Mọi người đều cười và phụ họa: “Anh Hạ nhiều trò lắm mà, năm nay chúng ta chơi trò gì được nhỉ?”
Hạ Trường Ninh chậm rãi đáp: “Bây giờ thi hoa hậu đang thịnh hành, năm nay chúng ta cũng tổ chức một giải, bầu chọn bà chị tốt nhất và em út tốt nhất.”
Tôi tò mò nhìn hắn, không hiểu ý hắn là gì.
Mọi người cười vang: “Hạ Trường Ninh, ý này của anh tồi quá đấy.”
“Sao lại tồi chứ? Không phải chị đang ngọt ngào với một nhóc sinh viên ít hơn chị mười tuổi sao? Còn chị nữa, nhỏ hơn chị bảy tuổi đúng không? Bây giờ tình chị em đang là mốt, mình bầu chọn bà chịt tốt nhất có gì không đúng? Dẫn em của các chị tới đây để ra mắt, thi đấu một trận, yêu các chị không đủ nhiều thì đá luôn.”
Tôi trợn mắt há mồm, lau mồ hôi lạnh, đây là bà chị tốt nhất sao? Vậy còn em út tốt nhất chẳng lẽ là...
“Còn mấy người đang làm bồ nhí, chúng ta thi xem ai sống thoải mái hơn. Bình chọn xem ai ăn ngon hơn, ai mặc đẹp hơn, tiêu tiền hoang phí hơn cả vợ lớn nữa!” Nghe hắn nói vậy tôi vội kéo tay hắn. Sao hắn lại nói những lời đó được? Làm gì có ai làm bồ nhí lại còn không biết xấu hổ mà tuyên truyền với bạn bè chứ?
Hắn không để ý tới tôi mà ánh mắt lại liếc nhìn cô gái ngồi trong góc. Tôi cực kì ngạc nhiên. Cô gái này cũng tầm tuổi tôi, xinh xắn nhưng không quá bắt mắt. Cô ta cũng là bồ nhí?
Nghe lời hắn, cô gái đó chu môi lên nói: “Hắn làm gì có tiền chứ, có mấy đồng lương đều đưa hết cho vợ rồi.”
Hạ Trường Ninh đặt cốc lên bàn rồi nói: “Biết làm bồ nhí là thế nào không? Học Tiểu Diệp đi. Không có tiền à? Không có tiền thì làm bồ nhí cho hắn làm gì?”
Cô gái đó cãi: “Em và hắn tình cảm rất tốt.”
“Vớ vẩn! Tình cảm tốt thì hắn đã ly dị vợ để lấy em, anh sẽ mừng em phong bì một trăm triệu.”
Trời ạ, hắn thẳng thắn khiến người ta phát sợ. Tôi cẩn thận nhìn sắc mặt cô gái ấy, sợ cô ta không vui.
Quả nhiên mắt Tiểu Mỹ đỏ hoe, cô ta vội đứng dậy đáp: “Anh Hạ, anh không hiểu. Em chỉ cần tình cảm của hắn.”
Chị Trần vội kéo cô ta ngồi xuống và nói: “Tiểu Mỹ đừng giận, anh Hạ nói cũng đúng. Làm bồ nhí cho hắn thì phải nói tới tiền, nói tình cảm chỉ là lừa gạt nhau mà thôi, sao hắn còn không ly dị chứ? Ly dị vợ rồi lấy em, các chị sẽ mừng cho em. Hắn vừa nói yêu em lại vừa không muốn cho em tiền, lại còn muốn em thuê nhà. Chuyện này còn ra thể thống gì chứ.”
Hạ Trường Ninh hừ một tiếng: “Anh coi em như em gái. Con người anh có thế nào thì nói thế. Anh nói sai gì sao? Em nhìn Diệp kia kìa, cũng là bồ nhí nhưng đâu có thảm như em? Phụ nữ phải biết cách bảo vệ bản thân. Anh không ngửi được loại đàn ông ấy, sao nào? Em chuyển nguyên văn lời anh nói tới hắn, không phục thì tới tìm anh.”
Tiểu Mỹ giằng co rồi ngồi xuống, lí nhí đáp: “Hắn và vợ đã kết hôn mười mấy năm rồi, con cái cũng có rồi, hắn cũng đâu dễ dàng gì.”
Hạ Trường Ninh tức điên lên. Đây là lần đầu tiên tôi thấy hắn tức. Hắn đập bàn và chỉ Tiểu Mỹ: “Sau này đừng khóc tìm anh uống rượu giải sầu nữa, anh sẽ không nói gì nữa. Em chấp nhận ăn cám làm bồ nhí thì không ai thèm thương em đâu!”
Tiểu Mỹ nước mắt lưng tròng, lần này thực sự đứng dậy đi về.
Chị Trần thở dài: “Tiểu Mỹ cũng thật là, sau lưng thì khóc thầm mà trước mặt vẫn đối xử tốt với hắn.”
Cơn giận của Hạ Trường Ninh vẫn chưa nguôi: “Phó giám đốc bệnh viện mà ngay cả tiền thuê nhà cũng không có, lại còn đòi bao bồ nhí? Nghe một câu “Anh yêu em” của đàn ông là không còn đầu óc gì sao? Đi càng tốt, đỡ cho bố nhìn thấy là muốn chửi, nói cũng không nghe.”
Tôi ngồi bên hắn không nói một lời nào. Tôi thực sự muốn hỏi hắn, hắn cũng sòng phẳng chuyện tiền bạc và tình cảm như thế sao?
Mọi người mồm năm miệng mười nói chuyện của Tiểu Mỹ một lúc rồi lại tươi cười.
Cô gái tên là Tiểu Diệp cũng làm bồ nhí được Hạ Trường Ninh tuyên dương ban nãy châm một điếu thuốc rồi thản nhiên nói: “Trước khi cặp với Lưu Sinh cũng có một người đàn ông tìm em, không ly hôn, em nói được. Không có nhiều tiền, em nói cũng không thành vấn đề. Nhưng bảo em móc tiền túi ra thuê phòng mua đồ dùng? Biến nhanh cho khuất mắt! Trên thế giới này, đàn ông chả có mấy người tốt.”
Hạ Trường Ninh bật cười: “Mắng cả anh à?”
Tiểu Diệp nửa cười nửa không và đưa mắt nhìn hắn, sau đó nhìn sang tôi, búng búng tàn thuốc đáp: “Anh khác, anh không dẫn Phước Sinh tới thì bọn em đều nghĩ anh gay đấy.”
Mọi người ồ lên cười, cười ngặt nghẽo.
Tôi nhớ lại đợt Hạ Trường Ninh tới trường tôi lắp đặt camera giám sát, tôi lừa các giáo viên trong trường hắn là gay, nghĩ lại tôi cũng không nhịn được cười.
Chị Trần đưa cho tôi một điếu thuốc và nói: “Phước Sinh dần dần sẽ quen thôi. Đám người bọn chị đều không có văn hóa, chỉ biết thẳng thắn và nghĩa khí thôi.”
Tôi lắc đầu nói không hút.
Chị ta ra vẻ tiếc nuối và nói tiếp: “Không biết hút à, lâu ngày sẽ biết thôi.”
Lời chị ta nói làm tôi sợ run. Tôi nhìn Hạ Trường Ninh, cho rằng hắn sẽ ngăn cản.
Hạ Trường Ninh vỗ vỗ tay tôi bảo: “Không phải chỉ có lưu manh mới hút thuốc, chẳng qua nghĩ đến vấn đề sức khỏe nên không biết thì đừng có học.”
Tư tưởng của hắn hóa ra là thế này sao?
Không chỉ là tư tưởng của hắn, mà bạn bè hắn, hành vi của hắn trước mặt bạn bè, tất cả thể hiện trước mắt tôi một Hạ Trường Ninh hoàn toàn mới. Cuộc sống của hắn và tôi hoàn toàn khác nhau. Tôi cứ cảm thấy có gì đó bất ổn, nhưng hình như lời hắn nói cũng không sai. Tôi cảm thấy mơ hồ, thôi, tóm lại đây là một cách sống hoàn toàn mới, tôi sẽ phải thích ứng với nó. Nhớ tới câu nói của chị Trần, dần dần rồi sẽ quen, tôi lại cảm thấy sợ hãi. Sau này tôi sẽ uống rượu, hút thuốc, nói tục chửi bậy như đám bọn họ sao? Mà dường như Hạ Trường Ninh không hề để ý đến những chuyện này.
Thế giới của lưu manh hoàn toàn khác của người thường.