Bỏ Em Ư? Có Mà Đợi Đến Kiếp Sau! - Chương 40
Bỏ Em Ư? Có Mà Đợi Đến Kiếp Sau!
Chương 40: Giá trị con người
gacsach.com
Vốn tưởng rằng bố mẹ tôi sẽ phản đối việc tôi theo Hạ Trường Ninh đi thăm thủ trưởng cũ của hắn, nhưng kết quả là họ lại tỏ ra rất bình tĩnh, thậm chí còn rất vui vẻ. Mẹ lấy một cái hộp gấm ra nhét vào trong túi xách của tôi, cười tủm tỉm nói: “Bố Trường Minh mất sớm, nghe nó bảo thủ trưởng cũ của nó không khác gì bố nó, Phước Sinh, đến nàh ông ấy con phải lễ phép, phải kính trọng ông ấy“.
Tôi nhìn cái hộp, từ khi tôi bé tôi đã thấy cái hộp gấm này ở trong nhà, trong đó là một bánh trà rất quý, do sinh viên của bố tôi biếu. Bố tôi không nỡ uống, tôi nhớ lúc không có việc gì bố tôi vẫn thích mang bánh trà ra xem rồi ngửi ngửi, cuối cùng lại bỏ vào trong hộp. Lúc còn nhỏ không hiểu chuyện, tôi định bắt chước bố pha trà, cầm bánh trà mà không biết làm thế nào nên chạy xuống bếp lấy dao định chặt ra. Kết quả là bố tôi phát hiện kịp thời và mắng cho một trận. Đây là bánh trà bố tôi quý nhất, một bánh trà Phổ Nhị, ít nhất cũng đã giữ hai mươi mấy năm, giờ lại mang đi biếu người khác?
”Nhà ông ấy cũng không thiếu mấy thứ này, chỉ cần có trà mang biếu là được mà. À mà phải để Hạ Trường Ninh tự mình mua mới đúng chứ! Đằng nào anh ấy cũng phải mua quà biếu mà“.
Mẹ trợn mắt nhìn tôi: “Không hiểu chuyện! Nhà ông ấy có là của nhà ông ấy, con không thể không có quà được. Mẹ với bố con đã tính mãi rồi, biếu trà vẫn là tốt nhất. Tốt xấu gì cũng đã cất giữ vài chục năm, trà Phổ Nhị càng lâu càng quý mà!”
Tôi nhìn mẹ, nghĩ thầm, nếu là đến nhà Hạ Trường Ninh thì sợ là ngay cả hộp Thái Bình Hầu Khôi thượng hạng của bố cũng không giữ được nữa. Hộp trà đó cũng là sinh viên của bố biếu, bố không nỡ uống, cũng chưa mở hộp, chỉ lấy hộp Nhất Cực Hầu Khôi ra uống tạm cho đỡ thèm. Tôi rất muốn mua một hộp trà mấy trăm ngàn ngoài chợ mang đi cho xong chuyện.
Tôi nhìn mẹ xếp hành lý, trong lòng đột nhiên cảm thấy hơi nặng nề.
Ngũ Nguyệt Vi mua hàng hiệu không khác gì chọn hàng rong, nhà cô ta không biết giàu đến mức nào. Hạ Trường Ninh cũng vậy.
Tôi đã hỏi Hạ Trường Ninh, sao mùa đông không thấy hắn đi mô tô, hắn nhìn tôi rất kỳ quái, nói mùa lạnh với mùa nóng thì đi mô tô thế nào được. Vậy là chiếc Harley Davidson của hắn chỉ dùng để hóng mát có mấy lần trong năm, mà giá trị của nó là cả tỷ bạc.
Nếu tiếp tục quan hệ với hắn, hàng năm tới nhà hắn chơi mà không muốn mất mặt thì có lẽ kinh tế nhà tôi cũng không chịu nổi.
Hạ Trường Ninh đã tới đón tôi, mẹ lại cười tủm tỉm vỗ vỗ túi xách của tôi dặn dò: “Đi đường phải chú ý an toàn! Trường Ninh này, Phước Sinh nhà cô chưa từng thấy việc đời, cháu nhất định phải chăm sóc nó giúp cô“.
Tôi chưa từng thấy việc đời? Đúng là tức anh ách.
Hạ Trường Ninh đáp: “Cô chú cứ yên tâm, cháu dẫn cô ấy đi thăm nơi cháu đi lính ngày xưa. Hai tám tết chúng cháu nhất định sẽ về.”
“Phước Sinh, con phải nghe lời Trường Ninh đấy, đừng có giở thói trẻ con.”
“Con biết rồi.”
Mẹ tôi thò đầu ra ngoài cửa sổ rồi gọi với theo: “Lúc về đi thẳng về nhà bà ngoại đấy!”
“Con biết rồi.”
Trả lời xong tôi mới sực nhớ ra một chuyện. Bố mẹ tôi chắc đã coi Hạ Trường Ninh như con rể rồi. Họ là những người rất truyền thống, một khi Hạ Trường Ninh đã bước vào cửa nhà tôi, được họ âm thầm đồng ý thì thân phận của Hạ Trường Ninh sẽ như là người nhà tôi, điều đó không có gì đáng ngạc nhiên cả.
Mới được bao lâu cơ chứ! Tôi tự an ủi mình, không phải do tôi dẫn Hạ Trường Ninh về nhà mà do hắn mặt dày tới nhà tôi, không tính.
“Nghĩ gì thế?”
Câu nói của Hạ Trường Ninh đã kéo tôi về hiện tại, tôi cười: “Không có gì.”
Hắn an ủi tôi: “Ông già hiểu lý lẽ hơn Vi nhiều. Cô ấy bị chiều nên sinh hư. Em đừng căng thẳng quá!”
Tôi không căng thẳng, mình có gì mà phải sợ chứ, trong tưởng tượng của tôi, cùng lắm ông ấy cũng chỉ tỏ ra lạnh nhạt, hoặc cho tôi một tờ chi phiếu để yêu cầu tôi không bám lấy Hạ Trường Ninh nữa. Đột nhiên tôi nhớ tới những đoạn kinh điển trong rất nhiều bộ phim truyền hình. “Cô muốn bao nhiêu tiền? Con số này có đủ không? Cô hãy cầm tiền và rời xa cậu ấy.”
Sau đó nữ chính nếu không cầm tờ tiền lên xé tan tành thì sẽ đặt nó trong lòng bàn tay và thổi phù một cái, sau đó kiêu ngạo nói: “Có thể ông nhiều tiền, có thể tôi nghèo, nhưng tiền không phải vạn năng, ông không mua nổi tình yêu đâu.”
“Lại không tập trung rồi, em nghĩ cái gì thế?” Hạ Trường Ninh tò mò hỏi.
Tôi nghiêm túc nói: “Nếu như bố Ngũ Nguyệt Vi đưa cho em một khoản tiền lớn và bảo em tránh xa anh...”
Hắn ngắt lời và cười: “Em sẽ từ chối, sau đó nói gí trị của Hạ Trường Ninh còn lớn hơn con số đó nhiều.”
“A! Sao em không nghĩ tới điều này chứ!”
“Em nghĩ tới cái gì?”
Tôi chớp chớp mắt và nói: “Em nghĩ nếu đưa cho em một khoản tiền lớn em sẽ đồng ý ngay lập tức.”
Hạ Trường Ninh không tin, hắn cười và kéo vai tôi lại gần: “Anh không tin. Chắc chắn mặt em sẽ đỏ bừng, sau đó dùng sự thanh cao của một phần tử trí thức nói với ông ấy, Hạ Trường Ninh không phải là đồ vật, không thể chuyển nhượng.”
“Đúng, em sẽ nói với ông ấy, Hạ Trường Ninh không phải đồ vật, mà là người, vì vậy phải cho em nhiều tiền hơn nữa.”
Tôi cười tới run cả người.
Bạn hắn ngồi trước lái xe nghe thấy cũng không nhịn được cười phá lên.
Hạ Trường Ninh quát: “Tập trung lái xe đi.” Sau đó kéo mạnh tôi vào lòng, hận một nỗi không bóp chết tôi được.
Lên máy bay, tôi cầm báo đọc. Hạ Trường Ninh giả vờ ngủ, đầu dựa vào đầu tôi rồi nhẹ nhàng hỏi: “Phước Sinh này, nếu như ông già đưa cho em một tờ chi phiếu, em có nhận không? Không phải đóng thuế!”
“Không nhận.”
“Anh biết là em không nhận mà, em nói để chọc tức anh, đúng không?” Hạ Trường Ninh nhắm mắt lẩm bẩm, nghe giọng nói cũng thấy hắn rất vui.
Bây giờ tôi thực sự không sợ hắn nữa, tôi chăm chú đọc báo và đáp: “Nếu như đưa em tiền mặt thì em lấy, tiền mặt mới là tiền! Chi phiếu em không lấy.”
Hắn nghiến răng, một câu bật ra qua kẽ răng: “Được lắm! Em nhận đi, anh giúp em xách về nhà.”
“Ờ! Tiền bán thân của anh, anh xách về là hợp nhất. Hơn nữa, em sợ rằng mình đã nhận tiền thì Ngũ Nguyệt Vi sẽ trói anh lại luôn.” Tôi cúi đầu, nhịn cười đau hết cả bụng.
Liếc nhìn sang, đã thấy Hạ Trường Ninh ngồi ngay ngắn, cầm tờ báo đọc chăm chú, giống như chưa từng nói chuyện gì vậy. Tôi lại cảm thấy bất an trong lòng. Không biết cái tên này lại có ý đồ quái quỷ gì đây nữa?
“Phước Sinh, anh đã nói với ông già rằng em là vợ chưa cưới của anh, đính hôn rồi. Vì thế, họ sẽ sắp xếp cho chúng ta ở chung một phòng.” Hạ Trường Ninh chăm chú lật báo và nhẹ nhàng nói.
Không phải chứ? Ở chung một phòng với Hạ Trường Ninh trong nhà người lạ? Tôi kéo tay hắn nói: “Như thế không lịch sự, ở nhà người khác không thế được. Hơn nữa, nhất định phải ở nhà họ sao?”
“Em nói xem? Vì thế anh mới nói em đừng đi, còn em thì cứ nhất định đòi đi cùng anh. Em nói xem làm thế nào bây giờ?”
Hắn nói chuyện mà không thèm quay đầu sang, tôi sững lại mấy giây rồi bắt đầu lay lay hắn: “Anh trêu em đúng không? Em không sợ.”
Anh phì cười: “Được rồi, là anh trêu em. Nếu em rút lại những lời vừa rồi thì anh sẽ không sắp xếp như thế nữa.”
“Em đáp máy bay về.”
“Lên máy bay và lên thuyền cướp không có gì khác nhau, em đừng nghĩ đến chuyện về nữa.”
Tôi không tin, hắn dám à?
Xuống máy bay, ngồi xe tới nhà Ngũ Nguyệt Vi, Hạ Trường Ninh ghé vào tai tôi thì thầm: “Cơ hội cuối cùng.”
Tôi hừ một tiếng không thèm để ý.
Nghe nói quân nhân thế hệ trước vô cùng truyền thống và bảo thủ, tôi không tin Hạ Trường Ninh có thể giở trò gì ở đây.
Đây là một khu biệt thự liền kề, có thể thấy đã xây từ lâu rồi. Đi theo Hạ Trường Ninh vào bên trong, tôi để ý một chút, mọi thứ được bài trí rất bình thường. Ông già rất giản dị.
Trong trí tưởng tượng của tôi thủ trưởng của Hạ Trường Ninh là một ông già râu tóc bạc phơ, không cần giận mà vẫn uy.
Lúc ông ấy bước ra ngoài tôi mới sững lại, cái gì mà ông già chứ? Chỉ trạc tuổi bố tôi, chưa bị phát tướng, nhìn còn rất trẻ, chỉ ngoài năm mươi tuổi là cùng. Không biết có phải do ăn uống điều độ không, Hạ Trường Ninh từng nói ông ấy đã sáu mươi hai tuổi rồi.
“Ông có khỏe không ạ? Đây là Phước Sinh.”
Ông già nhìn tôi một lượt rồi cười ha ha: “Được lắm, cô bé này cũng khá xinh xắn đấy.”
Tôi thở dài, hóa ra đơn giản như vậy sao! Tôi vội mở túi lấy hộp trà Phổ Nhĩ của bố tôi ra và đưa bằng hai tay:
“Đây là một chút lòng thành của cháu, mong bác sẽ thích.”
Ông ta không nhận, sắc mặt đột nhiên thay đổi: “Không xinh bằng Vi, nhìn là biết con nhà nghèo. Anh thích gì ở nó chứ? Lại còn không biết xấu hổ mà dẫn tới đây? Tôi đã nói thế nào? Anh làmVi đau lòng như thế, sau này đừng bước chân qua cửa nhà tôi nữa.”
Tôi sợ ngây cả người, đã từng gặp người mất lịch sự nhưng chưa thấy ai mất lịch sự như thế này! Tay tôi buông thõng, hộp trà rơi thẳng xuống đất.
Tưởng thế là xong, ông ta còn lườm tôi với ánh mắt khinh bỉ, nói: “Mang bánh trà cám tới mà đã muốn lấy lòng tôi à?”
Tôi thực sự chỉ muốn cầm hộp trà đập cho ông ta một phát.
“Vi là con gái ông, thế con không phải con trai ông sao?” Hạ Trường Ninh không hề tức giận mà còn hỏi lạnh nhạt.
Ông già hừ một tiếng: “Là con trai tôi thì phải tốt với nó. Vi thích anh bao năm nay rồi sao anh nhẫn tâm làm nó đau lòng chứ? Nếu như tôi gật đầu đồng ý thì biết ăn nói với nó thế nào?”
Tôi trừng mắt nhìn ông ta mấy giây rồi kéo tay Hạ Trường Ninh: “Hoặc là chúng ta đi, hoặc là anh bán thân cho Ngũ Nguyệt Vi.” Cái gì mà giúp Hạ Trường Ninh qua cửa, cái gì mà không sợ, cái gì mà phải nhịn, phải lễ phép, những ý nghĩ đó tôi đã vứt hết rồi. Người trong gia đình này đúng là không có giáo dục!
Hạ Trường Ninh đứng yên, còn kéo tôi nhìn thẳng vào ông già.
Tôi lườm hắn rồi đứng bên cạnh, đợi tới khi ông ấy trợn đến chảy nước mắt ra thì tôi đi. Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, có con gái như Ngũ Nguyệt Vi thế kia thì sẽ có người bố như thế này! Tôi thực sự tức chết mất!
Ông ta nói tôi còn chưa đủ sao mà còn coi thường bánh trà nhà tôi. Bố tôi còn không nỡ uống nữa!
“Nói đi, cô cần bao nhiêu tiền?”
Tôi bị sặc nước miếng tới mức ho khan, ho xong nhìn Hạ Trường Ninh và nói: “Anh trả lời ông ấy.”
Hạ Trường Ninh tươi cười hớn hở: “Phước Sinh muốn tiền mặt, cô ấy nói tiền mặt mới là tiền. Có điều, phải con số này.” Hạ Trường Ninh giơ hai ngón tay ra.
Ông già nhìn hắn một hồi lâu, ho nhẹ một cái, một cậu lính công vụ bước vào: “Đi, lấy món đồ ở đầu giường ta ra đây.”
Một lát sau cậu lính đặt gói đồ lên tràng kỉ. Ông già nói với tôi: “Hai trăm triệu tiền mặt, tôi đã chuẩn bị sẵn rồi, cô cầm đi.”
Hai trăm triệu không làm tôi tức được, cùng lắm chỉ khiến Hạ Trường Ninh tức chết thôi, tôi đoán hắn nói con số là hai mươi tỷ! Tôi cười hì hì cầm tiền và nói: “Cảm ơn quà gặp mặt của bác. Anh Ninh, chúng ta đi thôi, không làm phiền thủ trưởng nghỉ ngơi nữa.” Tôi cố ý gọi thân thiết như thế đấy, muốn chọc tức tôi à, còn chưa biết ai chọc tức ai đâu.
Hạ Trường Ninh bị hai trăm triệu tiền bán thân chặn họng khiến gương mặt lúc đỏ lúc tái, hắn giật lấy cái gói trong tay rồi đặt về chỗ cũ, thở dài một câu: “Còn chuẩn bị cho con thật nữa chứ.”
Tôi nghĩ chắc là quà hơi ít rồi! Hạ Trường Ninh chỉ đáng giá hai trăm triệu thôi sao? Hai ngón tay của hắn không phải hai mươi tỷ thì cũng là hai tỷ chứ!
“Cô ấy nhận rồi, anh còn lo lắng cái gì nữa? Cầm đi.”
Hạ Trường Ninh nhìn gói tiền rồi đưa tay kéo tôi xuống: “Phước Sinh, quỳ xuống.”
Cái gì? Tôi tròn mắt, há hốc miệng, cô gắng chống lại: “Em không làm những việc khom lưng khuỵu gối như thế! Em cũng không muốn thấy anh làm thế!” Lúc nói những lời này mắt tôi đã đỏ hoe.
“Phước Sinh, em không thể vì anh mà quỳ xuống cầu xin ông già được sao?” Hạ Trường Ninh lặng lẽ nhìn tôi nói.
Cái lão già đáng ghét còn đứng bên đổ thêm dầu vào lửa: “Nó có tốt với anh như Vi không? Vì con Vi không tiếc cả tính mạng. Anh Ninh, anh đúng là mù mắt rồi.”
Tôi thực sự hận bọn họ! Tôi tức giận nghĩ, tôi thực sự không cùng tầng lớp với họ! Những suy nghĩ trước đây lại nhảy ra: Không phải môn đăng hộ đối thì không được! Lôi cả kiểu cách bố mẹ thời xưa ra rồi.
Hạ Trường Ninh vẫn kéo tay tôi, tôi không giật ra được nên há miệng cắn tay hắn. Hắn buông tay một cái tôi liền gào lên: “Anh đừng lại đây! Anh không giải quyết được ông ấy thì đừng đến tìm em.”
Tôi quay người bước đi, ông già liền gàm lên một tiếng: “Đứng lại!”
Tôi đứng sững lại, còn quay lại nhặt hộp trà lên: “Bố cháu cất giữ hộp trà này mấy chục năm rồi, cháu còn không nỡ tặng bác nữa. Hạ Trường Ninh, bố mẹ em đã dạy em một câu, làm người không có cốt khí cũng không quan trọng, nhưng nhất định phải có ngạo khí. Nếu như anh quỳ xuống cầu xin ông ấy thì đừng có gặp em nữa! Cảm ơn báo hiếu cũng không được mù quáng.”
Tôi cầm túi bước ra ngoài, Hạ Trường Ninh lại kéo tay tôi lại, thở dài bất lực nói: “Ông này, ông nhất định phải giày vò con thế sao? Con phải tốn bao nhiêu công sức mới lừa cô ấy tới được, ông đừng đùa nữa! Phước Sinh nói rồi, không giải quyết được ông thì con không được tới tìm cô ấy nữa, đến lúc đó lẽ nào ông phải đích thân ra tay hay sao?”
Tôi bị những lời của hắn làm cho sững sờ. Chết tiệt, lại diễn kịch! Vi đúng thật là được bố cô ta chân truyền!
Ông già cười đáp: “Sau có nhắc tới chuyện này thì tôi cũng mắng anh một trận rồi, Vi nó cũng không trách tôi được.”
Tôi thực sự dở khóc dở cười, cảm nhận được tấm lòng bố mẹ trong thiên hạ. Ông ấy coi Hạ Trường Ninh như con, lớn lên muốn nhận làm con rể, có nổi giận cũng không trách được. Nỗi tức giận trong lòng đã vơi đi một nửa, tôi quay lại nghiêm túc nói với ông già: “Xin lỗi, cháu không biết hai người đang diễn.”
Hạ Trường Ninh nắm tay che miệng khẽ ho khan vài tiếng rồi nháy mắt với tôi: “Diễn cái gì mà diễn...”
Tôi tủi thân: “Lần trước Ngũ Nguyệt Vi và anh cũng diễn một hồi.”
“Ha ha, bác không làm cháu sợ chứ! Phước Sinh, bác thích cái tên này, rất may mắn. Tính cách rất tốt, ngoan ngoãn, hiền lành. Không giận bác nữa chứ?”
Trời ạ, biểu hiện ban nãy của tôi là ngoan ngoãn hiền lành sao? Tôi thực sự muốn biết Ngũ Nguyệt Vi ở nhà như thế nào.
Ông ấy lại hiền từ nói: “Phước Sinh, đến đây, pha cho bác ấm trà, để bác thưởng thức xem trà Phổ Nhĩ bố cháu cất giữ mấy chục năm có hương vị như thế nào.”
Tôi mở hộp trà, ông cầm bánh trà lên rồi ngửi ngửi, sắc mặt tỏ ra rất vui vẻ: “Ninh nói cho cháu biết à? Bác thích uống trà, đặc biệt là thích những loại trà vị đậm.”
Tôi cười ha ha: “Không phải, bố cháu thích uống trà. Đến chúc Tết cháu cũng không biết nên tặng gì nên chọn tặng trà. Bác thích là được rồi.”
Hạ Trường Ninh mỉm cười và hỏi tôi: “Có nhận tiền nữa không?”
Giờ tôi mới nhớ lại chuyện Hạ Trường Ninh bắt tôi quỳ xuống. Khoản tiền này còn có ý đồ khác sao? Đột nhiên tôi đoán không chừng khoản tiền này chính là khoản tiền ông già mừng đám cưới cho Hạ Trường Ninh. Nhưng tôi đã đồng ý lấy hắn đâu chứ! Tôi cúi đầu dùng kím bẻ bánh trà, nói kiên định: “Không nhận, thanh niên có chân có tay, không cần tiêu tiền của người lớn.”
“Con bé này, con trai bác cưới vợ, bác tặng chút quà mừng. Mau nhận lấy!”
Tôi hiểu ra, Hạ Trường Ninh giơ hai ngón tay ra như thế có nghĩa là hắn đòi chừng ấy tiền mừng.
Hạ Trường Ninh lấy cái kìm trên tay tôi rồi nghiêm túc quỳ xuống. Hắn quay sang nhìn rồi kéo tôi xuống. Tôi do dự một lúc rồi cũng quỳ theo hắn dập đầu ba cái. Trong lòng còn nghĩ thầm, như thế này là xong rồi sao? Hắn còn chưa cầu hôn tôi mà! Không tính, đây chỉ là kế ứng phó tạm thời, không tính!
Hạ Trường Ninh nói: “Trước đây ông từng nói, có vợ thì chỉ cần khấu đầu ba cái là xong. Có mời dự lễ cưới ông cũng không tới.”
Ông già cười ha ha và nhận lễ, đưa tay kéo tôi ngồi xuống ghế: “Bác thấy rồi, chỉ cần nghe cháu gầm thằng Ninh là biết cháu có thể quản được nó. Cái thằng này nếu phụ nữ không quản chặt là không được.”
“Vợ bác cũng quản bác ạ?”
“Ai nói thế, cái nhà này do bác định đoạt.”
Tôi che miệng cười, xem ra đàn ông đều giống nhau, ngoài miệng sống chết không thừa nhận mình bị vợ quản. Tôi liếc nhìn Hạ Trường Ninh, anh đang cười nhìn tôi, điệu bộ mười phần chắc tới chín phần.
Lúc ra về Hạ Trường Ninh thì thầm bên tai tôi: “Ra giêng anh cưới em nhé?”
Trong lòng tôi có cảm giác do dự, bởi vì quá nhanh, hơn nữa thời gian tôi và Hạ Trường Ninh biết nhau còn quá ngắn ngủi. Tôi còn chưa nghĩ tới chuyện kết hôn, chấp nhận hắn và lấy hắn là hai chuyện có một quá trình trung gian lâu dài.
Tôi trừng mắt: “Không được.”
Hắn thong thả đáp: “Biết vì sao anh biết rõ ông già sẽ đóng kịch nhưng không nói trước cho em không? Lúc tới anh đã cho em cơ hội cuối cùng để em rút lại lời nói sẽ nhận tiền bán anh, nhưng em lại không chịu.” Cái tên này vừa nói còn vừa nghiêng nghiêng nhìn tôi, hết sức ngạo mạn, tôi chỉ muốn đập cho hắn một trận.
Tôi nhất quyết không nhận lời hắn, chỉ hừ một tiếng rồi không nói gì cả.