Bồi Thường Hôn Nhân - Chương 11
Bồi Thường Hôn Nhân
Chương 11
Bất kể lý do là gì, Chu Gia Càng đều không nghĩ về mối quan hệ nam nữ. Trong mắt anh, Lộ Dao chỉ là một cô bé.
Mà anh, sẽ không vì một tiểu nha đầu mà nảy sinh cảm giác, anh cảm thấy phụ nữ mình thích phải là người thành thục.
Nhiều năm như vậy anh vẫn không gặp được tình yêu như trong miệng Kỷ Ngôn Sâm, hai năm trước anh còn chờ mong, sau liền chậm rãi phai nhạt.
Lộ Dao nhìn điện thoại bị người ta ngắt ngang, không nghĩ vì sao trước đó anh lại không nói lời nào, sau đó vội vàng một câu nói liền cúp máy, cô còn chưa nói tạm biệt mà! Hơn nữa, hôm qua không phải nói 8 giờ xuất phát sao? Sao bây giờ lại là 7 giờ.
Đồ đạc tối hôm qua cô đã thu thập hết, nhìn đồng hồ, từ giờ đến 7 giờ còn 55 phút nữa, còn có thể ngủ nửa giờ, Lộ Dao chỉnh đồng hồ báo thức, tiếp tục ngủ.
Ra cửa, bởi vì Hoa Hoa không ngừng quấn lấy cô, vì vậy đã muộn vài phút, vừa xuống lầu liền thấy Chu Gia Càng đi đến, Lộ Dao cầm trong tay một cái túi nilon giơ tay, cười nói: “Sư phụ, sớm!”
“Ừm, đi thôi!” Chu Gia Càng liếc nhìn Lộ Dao một cái, tự nhiên tiếp nhận vali trong tay cô, đến bên cạnh chiếc Land Rover.
Lộ Dao cúi đầu nhìn bàn tay trống trơn của mình, sửng sốt trong chốc lát mới phản ứng lại, vội vàng đuổi kịp bước chân người kia.
Đối với ô tô Lộ Dao chưa từng chú ý qua, nhãn hiệu cũng không biết mấy cái, cô sở dĩ biết chiếc xe đỗ ở đây là Land Rover là bởi vì xe Chử Nhứ cũng như vậy, nhưng của Chử Nhứ màu đỏ còn Chu Gia Càng là màu đen.
Bởi vì ngày thường ngồi xe Chử Nhứ không ít lần nên Lộ Dao quen cửa quen nẻo lên xe, thắt dây an toàn xong, liền cảm giác trong lòng ngực ấm áp, nghe được âm thanh trong trẻo của Chu Gia Càng: “Bữa sáng.”
Lộ Dao vốn dĩ đã chuẩn bị bữa sáng, không nghĩ tới anh vừa mới đi mua bữa sáng, kể ra tiểu khu này môi trường khá tốt, các cơ sở dịch vụ sinh hoạt rất hoàn hảo, bữa sáng chắc chắn được bán, nhưng phải mất phải sang đến tòa nhà cô sống, và phải mua bữa sáng nữa. Có vẻ như anh đến sớm.
“Cảm ơn!” Lộ Dao trong lòng ấm áp, cười cười mở túi ra, anh mua rất nhiều, có 4 bịch sữa bò, chua ngọt thanh thanh, còn có bánh mì, sủi cảo thủy tinh, bánh mì, cô không chút do dự cầm lấy bịch sữa chua.
Lộ Dao cắn ống hút, đột nhiên nhớ tới cái gì, cô nghiêng đầu nhìn nhìn Chu Gia Càng, dừng một chút nói: “Sư phụ, anh cũng chưa ăn sáng đúng không?”
Anh đến đây sớm như vậy, đại khái đúng là chưa kịp ăn bữa sáng.
Chu Gia Càng khống chế tay lái, nhàn nhạt nói: “Không có, tôi không đói bụng, cô ăn đi.”
“Như vậy sao được, nhiều đồ ăn như vậy, không ăn lãng phí, hơn nữa không ăn bữa sáng đối dạ dày không tốt, nhất định phải ăn.” Lộ Dao vừa nói, một bên vừa cắm ống hút, đưa sữa đến trước mặt anh.
Chu Gia Càng nhìn bàn tay trắng nõn trước mặt, ống hút đưa đến bên miệng anh, nhịn không được muốn cười, cô đây là chăm sóc anh sao?
Trên thực tế, Lộ Dao xác thật là muốn cầm bịch sữa giúp anh uống sữa, cô nghĩ anh đang lái xe, không tiện cầm đồ vật khác.
Lộ Dao vẫn duy trì tư thế cầm bịch sữa, ngừng một hồi lâu, Chu Gia càng mới tiếp nhận sữa bò trong tay cô.
Sau lại đưa cho anh bánh bao, Chu Gia Càng quên lấy đũa, cho nên Lộ Dao trực tiếp dùng tay đưa tới, bàn tay trắng nõn cầm bánh bao đưa đến bên miệng Chu Gia Càng, anh rốt cuộc cũng bình tĩnh, anh cũng không thể dùng tay tiếp đi!
“Cái này là mua cho cô ăn.” Anh nhàn nhạt cự tuyệt.
“Cái này có thịt, tương đối có dinh dưỡng, anh cũng ăn đi!” Tay Lộ Dao không di chuyển, khăng khăng muốn anh ăn.
Hiện tại thời gian còn sớm, còn chưa tới giờ cao điểm đi làm, trên đường xe cũng không nhiều, nhưng Chu Gia Càng cảm giác kỳ kỳ, do dự một chút, cuối cùng cúi đầu há miệng muốn ăn cái bánh bao cho xong. Không biết là Lộ Dao duy trì một tư thế lâu nên cảm thấy mỏi, tay không chịu khống chế run lên, hay là Chu Gia Càng cúi đầu quá thấp. Tóm lại, khi Chu Gia Càng cắn bánh bao vào trong miệng thì cũng lướt qua đầu ngón tay Lộ Dao.
Cảm giác ướt lạnh từ đầu ngón tay truyền đến khiến toàn thân Lộ Dao chấn động, giống như đầu lưỡi anh quét qua đầu ngón tay, cô vội vàng rút tay về, nắm tay lại, đem ngón tay giấu đi, mặt nhanh chóng đỏ lên, lan đến tận vành tai.
Mà Chu Gia Càng cũng ý thức được sự tình vừa rồi, tức khắc cũng cảm thấy xấu hổ, trong lúc nhất thời trong xe không khí khẩn trương, ai cũng không biết nên nói gì cho tốt, xấu hổ mà trầm mặc.
Cuối cùng vẫn là Chu Gia Càng hoàn hồn trước, khụ khụ hai tiếng, nói: “Thực xin lỗi, cái này là ngoài ý muốn.”
“Không có việc gì không có việc gì...” Cái này cũng có nguyên nhân do cô, nếu không phải cô khăng khăng muốn anh ăn, anh cũng sẽ không...
Lộ Dao trên mặt vẫn là một mảnh nhuận hồng, gương mặt nóng lên, nghĩ đến ngón tay vừa rồi ở trong miệng anh, có một loại cảm giác khác thường không nói nên lời truyền khắc toàn thân, làm cô xấu hổ không thôi.
Chưa từng có cảm giác thân mật, lần đầu tiên có tiếp xúc với đàn ông như vậy, Lộ Dao tim đập nhanh như muốn rớt ra ngoài, kinh hoàng, thật lâu cũng chưa bình tĩnh trở lại.
Có lẽ là cảm giác không khí quá xấu hổ, Chu Gia Càng mở nhạc, nhẹ nhàng âm nhạc tràn ngập trong xe, xua tan một ít xấu hổ.
Hiện tại ai cũng không có tâm tư dùng bữa sáng.
Lộ Dao nhìn bữa sáng còn thừa trong ngực, gần như nguội lạnh, không ăn lại quá lãng phí, nghĩ nghĩ, vẫn là cầm lấy một cái bánh mì đưa cho Chu Gia Càng. Lại không dám cho anh ăn bánh bao nhỏ, cả bánh mì cũng chỉ đưa đến tay anh mà không phải dâng tận miệng.
Chu Gia Càng nhìn bánh mì bên tay mình, vừa vặn đèn đỏ, anh nghiêng đầu nhìn nhìn Lộ Dao, phát hiện mặt cô còn hồng hồng, một bộ dáng vẻ thẹn thùng, không biết vì sao, anh nổi lên tâm tư muốn true chọc cô, hài hước nói: “Không phải nói bánh bao nhỏ có thịt tương đối dinh dưỡng sao? Như thế nào lại cho tôi ăn bánh mì, đối xử với sư phụ như vậy à?”
Lộ Dao 囧, nhưng mà tâm tình khẩn trương và không khí xấu hổ kia bởi vì lời nói đùa của anh mà hòa hoãn không ít, cô oán trách nói: “Vậy, vậy anh tự mình ăn, em không giúp nữa!” Nói xong liền đem bánh bao trong túi đưa cho anh.