Bồi Thường Hôn Nhân - Chương 26

Bồi Thường Hôn Nhân
Chương 26

Cập nhật ~\(≧▽≦)/~ clap clap clap thả một tiểu phiên ngoại ( là để câu dẫn đại gia đó o(n_n)o ha ha ~)

Nhà ăn công ty, Lộ Dao gắp một khối sườn heo chua ngọt bỏ vào miệng, quá nhiều đường, cô nhịn không được nhíu nhíu mày, đem mấy khối xương sườn còn dư bỏ vào bát bên cạnh.

“Em không ăn sao? Chị đây ăn giúp em?” Trình Hinh dứt lời, liền đem đũa càng quét trong chén Lộ Dao, đem sườn heo chua ngọt toàn bộ cuốn hết vào chén mình.

“Quá ngọt.”

“Chua chua ngọt ngọt ăn thật ngon!!” Trình Hinh sung sướng ăn xương sườn.

Kể từ tháng này, Lộ Dao vừa đến giờ ăn trưa liền chạy đến bộ phận vật liệu tìm Trình Hinh cùng đi nhà ăn công ty, cũng không dám mang bữa trưa tình yêu cái gì.

Lộ Dao nguyên bản cho rằng Chu Gia Càng là kiểu đàn ông nghiêm túc, sẽ không chơi lưu manh, cũng sẽ không bĩ bĩ khí, ngày đó đột nhiên bị bĩ khí quanh thân dọa cho sợ rồi.

Mấy ngày này Lộ Dao trong đầu luôn là hình ảnh anh mở cúc áo sơ mi, lười biếng dựa ngồi ở trên sô pha, chân dài tùy ý duỗi. Đôi tay không nhanh không chậm cởi ra nút thắt, ánh mắt lại nhìn chằm chằm cô, anh khi tháo một nút, tà khí tên người nhiều thêm một phân, cùng với khí chất trang nghiêm bình thường hoàn toàn khác nhau, quả thực tựa như thảy đổi thành một người khác.

Còn có cái ngữ khí kia.... Làm Lộ Dao cảm thấy không phải chơi lưu manh thì chính là đùa giỡn cô.

Lộ Dao còn cho rằng Chu Gia Càng cổ hủ đứng đắn dễ đẩy ngã, I biết cô còn chưa hành động, đã bị bĩ khí bùng nổ của anh chấn trụ.

Trình Hình nhìn Lộ Dao lại sắp bắt đầu đi vào cõi thần tiên, đá đá chân cô, hỏi: “Em và Chu tổng của chúng ta vẫn là không tiến triển?”

Mấy ngày trước, Trình Hinh đem tiểu tâm tư của Lộ Dao bức cung, cô lớn hơn Lộ Dao hai tuổi, lại ngây người ở Duệ Đạt hai năm, đối với người và việc ở công ty biết càng nhiều. Khi cô biết Lộ Dao muốn theo đuổi Chu Gia Càng, rất giật mình, bởi vì cô nghe nói Chu Gia Càng là gay! Cái lời đồn này trong công ty tồn tại đxa lâu, bằng không lấy ngoại hình và thân phận Chu Gia Càng, toàn bộ chính là một con rể rùa vàng cao phú soái đó! Cũng bởi vì lời đồn này, nữ nhân viên trong công ty chỉ dám nhìn, không dám sờ.

Đối với hành vi can đảm của Lộ Dao, Trình Hinh liền cho cô 100 điểm.

“Hiện tại em chỉ cần nhìn mắt anh ấy, sẽ rất khẩn trương…..” Lộ Dao thực không có tiền đồ nói.

“Sợ cái gì, không có ánh mắt nơi nào phát ra hoa lửa tình yêu, có cảm giác điện giật hay không a?”

“Có...… Em gần như sắp xong rồi....”

“"...''

Lộ Dao gần đây rất buồn bực, lúc trước rất vất vả mới tạo cho Chu Gia Càng một chút cảm giác tồn tại, quan hệ hai người vất vả lắm mới có chút tiến triển, hiện tại quay về ban đầu, trừ bỏ công việc, hai người cơ bản là không giao lưu.

Lộ Dao không dám lại đi trêu chọc Chu Gia Càng, sợ anh đột nhiên lại hóa thân lưu manh.

“Chị cảm thấy... Có phải Chu tổng nhà em thích kiểu bắp cải nhỏ thanh thuần? Em nhìn em, cả ngày mặc không phải áo thun, áo sơ mi, quần jean, thì là quần áo thể thao, có thể đổi style hay không a?” Trình Hinh lại duỗi chân đá Lộ Dao uể oải như cá mắc cạn.

“Chính là đôi khi muốn đi công trường cùng tổ trang trí nội thất a! Hơn nữa buổi sáng ngồi xe buýt, mặc váy thật sự không tiện.” Lúc trước Chử Nhứ đã nói với cô, nhưng Lộ Dao không để ý, cảm thấy đồ gì thoải mái thì mặc, váy cô cũng có, chỉ là cảm thấy không tiện.

“Ngốc quá, ai kêu em nhất định phải mặc váy! Em xem chân em đi.” Trình Hinh lại đá cẳng chân Lộ Dao. “Vừa thẳng vừa thon, mặc quần đùi, biết không? Vừa đẹp vừa dễ hoạt động, biết chưa? Mùa hè nóng như vậy, người trên đường có mấy người mặc quần dài giống em?”

Lộ Dao bị Trình Hinh nói, một câu phản bác cũng nói không được, váy liền quần cô cũng có, nhưng luôn bị thất sủng nơi đáy tủ, hơn nữa trong kế hoạch cưa trai, không có cái mỹ nhân kế này a!

“Ngày mai cuối tuần, chúng ta đi dạo phố đi, không đem em trang điểm xinh đẹp một chút, thật đúng là có lỗi với khuôn mặt nhỏ xinh đpẹ này!”

“Được...”

————

Chu Gia Càng dẫn dắt đồ đệ Lộ Dao này được ba tháng, cô nghiêm túc chăm chỉ giống như học sinh cấp 3, huống chi ngày thường cô ăn mặc đơn giản, tùy ý. Trước nay đều là áo thun quần jean, áo sơmi quần jean, nếu không thì là quần áo thể thao, tóc buộc đuôi ngựa đơn giản, thanh thuần sạch sẽ lại mang sức sống thanh xuân dào dạt, cho người ta một loại cảm giác thật sự thoải mái.

Hôm nay Lộ Dao mặc váy voan trắng không tay, vòng eo tinh tế, bắp chân thon dài, làn da trắng nõn, trên đầu không phải là tóc đuôi ngựa mà suối tóc mây được buông tự nhiên, đuôi tóc được uốn tự nhiên.

Thanh thuần mang thêm vài phần hương vị phụ nữ, Lộ Dao lớn lên vốn ngọt ngào, thoáng một cái lột xác như vậy, cả người đều mắt sáng vài phần.

Khi Chu Gia Càng nhìn thấy Lộ Dao, trố mắt vài giây, đáy mắt hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền trấn định lại.

Lộ Dao trộm liếc mắt nhìn Chu Gia Càng, phát hiện anh căn bản không nhìn cô, không khỏi uể oái, ăn mặc đẹp, trang điểm xinh, anh cũng chưa từng chú ý tới cô....

————

Ngày đó, sau khi Lộ Dao ôm đầu bỏ chạy, Trịnh Dật bà tám hỏi Chu Gia Càng: “Giám đốc, anh đây là đem tiểu sư muội đùa giỡn?”

‘’’’’’’’’’’’’’’’’’’’’’’’’’’’’’’’’’’’’’’’’’’’’’’’’’’’’’’’’’’’’’’’’’’’’’’’’’’’’’’’’’’’’’’’’’’’’’’’’’’’’’’’’’’’’’’’’’’’’

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu phiên ngoại thứ nhất:

Lộ Dao nằm ở giữa sofa xem phim, nam chính luôn gọi nữ chính là bảo bối bảo bối, cô nhịn không được bĩu môi oán giận: “Anh xem, anh không có gọi em là bảo bối, luôn là Lộ Dao Lộ Dao, không thân mật chút nào!”

Đêm khuya, người nào đó phập phồng ra sức trên người Lộ Dao, mỗi lần tiến vào lại kêu: “Bảo bối!”

Lộ Dao nũng nịu xin tha: “Từ bỏ, em, em nghe đủ.... Đừng kêu... Cũng không cần...”

Người nào đó nghiêm trang nói: “Như vậy sao được? Anh còn không có kêu đủ đâu! ( vào một lần kêu một tiếng )

Cuối cùng... Lộ Dao mệt đến thiếp đi...

Người nào đó thâm tình ở trên trán cô đặt một nụ hôn: “Đồ ngốc, em không biết em ở trong lòng anh có bao nhiêu quý giá.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3