Boss Trở Thành Chồng - Chương 487

Nếu như ban đầu nói ly hôn Tiêu Quốc Cường chỉ vì dọa dọa Tiêu mẫu, vậy thì bây giờ, ông thậy sự nghiêm túc.

Bởi vì ông cuối cùng cũng nhìn ra được, Tiêu mẫu chỉ khi ở cùng ông, sẽ tiến tục tự do phóng khoáng.

Bà ấy đã không còn là trẻ con nữa.

Người hơn 50 tuổi nhưng một chút tiến bộ cũng không có, nếu như bọn họ ly hôn có thể khiến bà ấy trưởng thành lên, ông thà rằng lựa chọn ly hôn.

Khoảng thời gian này, ông cũng biết được Tiêu mẫu sống dằn vặt, ông nhìn trong mắt, nhưng không nói cái gì bởi vì kể cả sau khi ông nhắc đến ly hôn rồi,thái độ của bà ấy đối với bố ông vẫn không có sửa đổi, đây chính là điểm ông không thể nhẫn nhịn chịu đựng được.

Tiêu Quốc Cường hạ quyết tâm ly hôn với bà ấy.

Nếu như về sau Tiêu mẫu thay đổi rồi, quay về lại với dáng vẻ trước đây, cũng có thể ông vẫn sẽ chọn phục hôn nhân, nhưng nếu như bà ấy tiếp tục không thay đổi, vầy thì cuộc ly hôn này đều tốt cho cả hai người.

Ông tự nhận thấy cũng không có ngược đãi Tiêu mẫu.

Những năm này, hai vợ chồng ông dựa vào hội họa mưu sinh, tranh của Tiêu mẫu từ đầu đến cuối toàn thiếu linh khí, vì vậy trong giới danh tiếng bình thường, mà ông tư tưởng đa phần đều đặt trong tranh, thành tích cũng tốt hơn rất nhiều so với Tiêu mẫu, ít ra thì những năm gần đây tất cả chi tiêu trong nhà đều ông gánh vác.ông cũng đã để tất cả tài sản dưới tên ông chuyển sang cho Tiêu mẫu, hai người ky hôn rồi, tương đương ông trằng người ra đi.

Cũng xem như đã xứng đáng cho một đoạn hôn nhân 30 năm rồi.

Nhưng mà, Tiêu mẫu không nghĩ như vậy.

Bà ta nhìn nghi ngờ Tiêu Quốc Cường, “ông nhất quyết ky hôn, có phải ở bên ngoài có người phụ nữ khác rồi không? Có phải cảm thấy người tôi hoa tàn không xứng với ông nữa, vì vậy ở bên ngoài nuôi gái trẻ rồi đúng không?”

Tiêu Quốc Cường trợn tròn mắt, không dám tin nhìn Tiêu mẫu, ông nhìn khuôn mặt ông đã nhìn hơn 30 năm, đến lúc này thì cảm thấy giống như người xa lạ chưa từng gặp qua vậy. Ông giũ mạnh tay áo bỏ đi, dỏ mặt tức giận nói, “bà đúng thật là không có lý lẽ.”

Ông bao nhiêu năm đối với bà ấy như thế nào.

Bản thân bà ấy trong lòng không có tính toán sao?

Dám hoài nghi ông ở bên ngoài có phụ nữ Tiêu Quốc Cường trong lòng đều nguội lạnh rồi.

Tiêu mẫu tóm chặt lấy cánh tay của ông, “Tiêu Quốc Cường, ông có phải bị tôi nói đúng không, vì vậy hổ thẹn rồi, ông nhất định là ở bên ngoài có phụ nữ, nếu không thì tôi không nghĩ được lý do ông nhất định muốn ly hôn với tôi, ông nói những điều không tốt của tôi, tôi đều đã nhận sai rồi, ông thì không cho tôi cơ hội sửa đổi, ông cơ bản là con tim sắt đá không muốn sống với tôi nữa, vì vậy... ôn khẳng định là ở bên ngoài có phụ nữ rồi, Tiêu Quốc Cường, ông thật sự xứng đáng với tôi à, tôi vì ông bỏ bao nhiêu công sức, tôi vì ông sinh ra Diệp Lạc chịu bao nhiêu tội, năm đó mẹ ông còn sống, tôi chịu bao nhiêu ánh mắt coi thường của lão thái thái, chịu bao nhiêu thiệt thòi ông đều quên rồi sao.”

Tiêu Quốc Cường trầm lặng.

Ông chính là không có quên, vì vậy mới cảm thấy ay náy với bà ấy.

Nhưng Tiêu mãu thì hết lần này đến lần khác lấy lý do này để đối phó ông, Tiêu Quốc Cường lần này không nhẫn nhịn nữa, ông lại lần nữa gạt tay của Tiêu mẫu, giọng nói kiên định, “ngày mai, cục dân sự, Trương Thục Phân, bà nên tin tôi, cho dù bà không xuất hiện tại Cục dân sự, tôi vẫn có cách ly hôn được.”

Tiêu Quốc Cường nói xong lên lầu.

Tiêu mẫu một mình âm thầm cúi mặt trong phòng khách.

Tình yêu của cô chết rồi.

Bố mẹ của cô cũng muốn ly hôn rồi...

Tiêu Diệp Lạc không có vào phòng, cô quay người, rời khỏi nhà cũ, bỗng nhiên cảm thấy, trời cao đất dày, nhưng lại không có nơi có thể dung thân.

...

Thời gian trôi qua nhanh chóng.

Ngoảnh mặt, ba mùa xuân hạ thu đông trôi qua, đã là ba năm trôi qua.

Đại sảnh sân bay thành phố A, trên mặt An Tiểu Hy đeo chiếc kính râm lớn, trên miệng đeo chiếc khẩu trang cũng rất lớn, cả khuôn mặt dường như không để lộ ra bên ngoài, cô cố gắng đứng ở chỗ ít người, nhìn chằm chằm vào đám khách đi đi lại lại.

Ba năm trôi qua, Tiểu Hygiá trị bản thân đã tăng lên gấp bội, bây giờ đi đến đâu đều có thể thu hút một đám đông lớn người hâm mộ đến.

Dưới tình huống đó, cô vốn dĩ không nên xuất hiện ở chỗ công cộng.

Nhưng, hôm nay không giống thế.

Miệng của Tiêu Hy dưới khẩu trang dường như muốn rách đến mang tai rồi, bỗng nhiên, ánh mắt cô hoài nghi, sững sờ nhìn bóng người xuất hiện trong đại sảnh sân bay.

Không chỉ là Tiểu Hy, ánh mắt của rất nhiều người đều rơi lên bóng hình mảnh mai đó.

Người phụ nữ xuất hiện ở đại sảnh sân bay, ngũ quan hoàn mỹ, trang điểm tinh tế, mái tóc xoan bồng bềnh bị cuốn lên khéo léo,cô ấy mặc một chiếc áo sơ mi trắng, bên dưới mặc chiếc váy zíp dáng bút chì, chiếc áo sơ mi sơ vin trong chiếc váy, tôn lên đường cong của thân hình hoàn mỹ, bên dưới chiếc váy là đôi chân dài trắng nõn, dưới chân đi đôi giày cao gót 3 phân, trong tay cô vắt chiếc áo khoác ngoài, đang cúi đầu xem tài liệu.

Khí thế người phụ nữ vô cùng.

Chính là Tô Tố vừa mới về nước.

Tô Tố vừa đi về phía trước, vừa nhìn tài liệu trên tay, cô nói với thư ký đi theo đằng sau, “Asa, con số ở đây không đủ rõ ràng, cho người chuẩn bị lại một phần, nhớ, nếu như tài liệu đưa lên vẫn là như thế này, thì cồn ty này không cần phải đến tham gia đấu thấu nữa.”

Asa gật đầu, “vâng, Tô Tổng còn có bàn giao gì nữa không?”

“Không có” mấy người đi đến đại sảnh sân bay, Tô Tố từ trong tay nhân viên lấy lại hành lý, cô dừng bước, quay đầu nhìn mọi người, “được rồi, biết mọi người cũng đều nhớ nhà rồi, hôm nay ngày mai nghỉ hai ngày, ngày kia tiếp tục đến phòng hội nghị đi làm.”

“Cảm ơn lão đại.”

Mọi người rời đi, ánh mắt của Tô Tố bắt đầu tìm kiếm bóng dáng người ở trong sân bay, mắt cô di chuyển một vòng hông nhìn thấy bóng hình của Tiểu Hy, vừa định lấy điện thoại từ trong túi ra gọi, bên vai bỗng nhiên bị vỗ một cái.

Tô Tố ngoảnh đầu lại, một cái nhìn thấy Tiểu Hy ăn mặc hết sức lạ lùng.

“Tiểu Hy?”

“Là tớ là tớ” An Tiểu Hy ôm chầm lấy Tô Tố, “cậu người phụ nữ đáng chết này, cậu đã biết quay lại rồi, quốc gia chủ nghĩa tư bản tốt vậy sao, khiến cậu lưu luyến quên quay về rồi phải không.”

“Khơ... Tiểu Hy, cậu mà tiếp tục như thế này thì bọn mình sẽ bị nhận ra đó.”

Tiểu Hy quay đầu lại, nhing thấy người đi qua sân bay đều đang nhìn lại, mặt cô đỏ lên, vội vàng kéo lấy tay Tô Tố xông ra ngoài.

Sau nửa tiếng đồng hồ.

Hai người ngồi trong phong bao quán ăn.

Tiểu Hy khoa trương nắm lấy tay của Tô Tố, kích động nói, “Tố Tố à, tớ vừa ở trong sân bay suýt không nhận ra câu, cậu thay đổi nhiều quá à, khí phách hiện trường đó, tất cả chính là chị đại à.”

Lông mày Tô Tố giật giật, “có khoa trương như vậy không?”

“Chính là như vậy chính là như vậy, ôi mẹ ơi... tớ nhìn thôi cũng cảm thấy trong tim không chịu nổi” ba năm không gặp, giữa hai người hoàn toàn không có xa lạ, Tiêu Hy xích lại gần ngồi phía trước Tô Tố, giang tay ôm lấy cánh tay của cô, “Tố Tố à, Cảnh Thụy và Tiểu Thất làm sao không quay lại vậy, đúng rồi đúng rồi, cậu lần này quay trở lại sẽ không đi nữa phải không? Tớ có rất nhiều lời muốn nói với cậu.”

Tô Tố ngại ngùng nhìn Tiểu Hy.

Tiểu Hy bỗng chốc có sự cảm không tốt, “cậu sẽ không nói với tớ, chỉ ở lại trong nước mấy ngày chứ?”

“Mấy ngày thì không đến mức đó, cậu cũng biết, tớ bây giwof làm việc tại Nala, đây là một công ty quần áo cao cấp vô cùng có tiếng trên toàn thế giới, hiện tại trong nước không có thương hiệu này, tớ lần này về nước chính là tìm tổng đại lý trong nước, giới thiệu thương hiệu Nala này vào, bây giờ có rất nhiều công ty muốn tiếp cận, cũng có rất nhiều công ty đấu thầu, tớ muốn chính là chọn ra một công ty, tiến hành hợp tác.”

Tiểu Hy không quan tâm điều này, “tớ chỉ hỏi cậu có thể ở lại bao lâu.”

“Khoảng tầm 1 tháng gì đó”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3