Búp Bê Sữa Của Diệp Thiếu Gia - Chương 08
Búp Bê Sữa Của Diệp Thiếu Gia
Chương 8
Diệp Mạnh Giác nghĩ đến đây, nhịn không được cười lên, tiểu bảo bối nhà anh có tiến bộ, ít nhất hiện giờ đồ cô thích ăn nhất đều làm bộ tới hỏi anh, anh lại nghĩ tới hình ảnh lúc nãy Diệp Tư giương mắt lên nhìn anh, càng cười thật nhiều. Tâm tư của một đứa trẻ tất cả đều bày ở trên mặt, nghe thấy Diệp Mạnh Giác nói không ăn, biểu tình liền vui sướng như vậy, chỉ thiếu không nhảy lên mà thôi. Thật sự làm cho Diệp Mạnh Giác cười đến đau bụng.
Diệp Tư còn đứng ở trước cửa tủ lạnh, nghiêng đầu suy xét nên ăn miếng nào trước, nghe thấy tiếng cười của Diệp Mạnh Giác, không rõ nguyên nhân gì liền nhìn sang.
Diệp Mạnh Giác thấy gương mặt bảo bối mê man nhìn qua, đứng dậy liền đi tới bên cạnh tiểu Diệp Tư, vừa đóng cửa tủ lạnh lại, vừa cười hỏi: “Bé cưng, nghĩ gì thế? Chú dẫn bé cưng đi xem nhà mới có được không?”
Diệp Tư nghe nói đi xem nhà mới, mới rồi ánh mắt còn mơ hồ ngay lập tức mở thật to, tràn đầy vui sướng nhìn về phía Diệp Mạnh Giác, dùng sức gật đầu, giọng nói trẻ con mềm yếu của một bé gái khả ái, nói: “Dạ ~”
Diệp Mạnh Giác nói vài câu với Lý Phong, liền ôm Diệp Tư đi ra ngoài.
Đến lúc xe dừng ở trước biệt thự, Diệp Tư đột nhiên dán mình trên cửa sổ, vẻ mặt ngạc nhiên pha lẫn chút vui sướng nói: “Chú, chú, nơi này là nhà của bé cưng.”
Trước đó con bé ở trên xe một đường chạy đến đây, chỉ lo nói chuyện với chú, căn bản không chú ý tới phong cảnh phía ngoài, có điều cho dù cô có để ý cũng chưa chắc nghĩ ra. Chính là biệt thự này, cô vẫn nhớ như in, bên cạnh hoa viên có một tấm thẻ bài, bên trên là từng chữ viết nắn nót viết lên ‘Hoa viên nhỏ của bé cưng’, bên cạnh có nhà cho một con chó nhỏ, cũng được gắn một tấm thẻ bài, viết ‘Tiểu Họa Họa của bé cưng’, đó là tên cô đặt cho con chó nhỏ của mình. Trong nhà này toàn bộ này nọ cô thích, đều được lắp vào một tấm thẻ bài.
Diệp Tư xuống xe thật nhanh, một bên chạy vội tới cửa lớn, một bên quay đầu hô: “Chú mau tới đây ~~ bé cưng dẫn chú đi xem hoa viên nhỏ của bé cưng.”
Diệp Mạnh Giác xuống xe, thấy cô hưng phấn như vậy, tâm tình cũng bị cô làm cho vui sướng lây.
Lúc Diệp Tư chạy đến trước cửa, đột nhiên trở nên ủ rũ, cô nắm tay cầm, dùng sức cầm hình hoa lan bằng sắt, rướn đầu lên nhìn vào trong. Nghe được tiếng bước chân của Diệp Mạnh Giác truyền đến, cô quay sang, mím môi, trong giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở: “Chú ~ bé cưng vào không được ~”
Diệp Mạnh Giác nhìn dáng vẻ cô khổ sở sắp khóc, trong lòng đau xót, từ trong túi áo lấy ra một xâu chìa khóa, quơ quơ trước mặt cô, nói: “Bé cưng xem, chú có chìa khóa nơi này!”
Đó là chìa khóa Diệp Mạnh Tiêu cho Lý Phong lúc trước, bởi vì mỗi ngày đều qua đây giám sát quá trình trang trí nhà. Sau khi gặp chuyện không may, xâu chìa khóa kia vẫn luôn luôn để ở chỗ anh ta. Biệt thự này trên danh nghĩa là của Diệp Tư, từ sau khi gặp chuyện không may, vẫn luôn không có ai hỏi han đến. Chỉ có Lý Phong theo định kỳ cho người hầu đến đây quét tước, lại mời người làm vườn tới sửa sang hoa viên.
Hoa tường vi nở vô cùng tươi đẹp, được trồng dọc theo hai bên cửa lớn mọc lan ra ngoài hàng rào bò đến đây.
Diệp Mạnh Giác ngoài ý muốn thấy khuôn mặt Diệp Tư thật vui vẻ, mở cửa lớn ra, thấy Diệp Tư còn ngây ngốc đứng ở cửa, liền đến bên cạnh ôm lấy cô bé hỏi: “Bé cưng, không phải muốn dẫn chú đi xem hoa viên nhỏ sao?”
Diệp Tư bị chọc ghẹo cười khanh khách, dùng sức tránh thoát khỏi cái ôm của Diệp Mạnh Giác, từng bước chân nhỏ chạy về phía hoa viên nhỏ ở bên trong.
Nhóc con hưng phấn dẫn theo Diệp Mạnh Giác chạy quanh một vòng, rồi mới chợt nghĩ, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn hỏi: “Chú, sao chú có chìa khóa nơi này? Ba nói, nơi này là nhà của ba mẹ cùng bé cưng.”
Cô ở trong sân chạy một vòng, ra chút mồ hôi, tóc mai mới mọc bị thấm ướt dán lên trên trán, trên chóp mũi khéo léo cũng có một vài giọt mồ hôi thật nhỏ, trong suốt lóe sáng.
Diệp Mạnh Giác nhìn trong lòng có chút lo lắng, sợ cô ở bên ngoài lâu nhiễm lạnh, về sau sẽ bị cảm mạo, liền ôm lấy cô, vừa đi vào trong nhà, vừa nói: “Bé cưng, sau này chú và bé cưng ở nơi này có được không?
Diệp Tư nhanh chóng gật đầu nói: “Được ạ ~”
Sau đó cô lại suy nghĩ kỹ lưỡng nửa ngày, rối rắm một hồi, nói: “Chú đối với bé cưng tốt như vậy, đồ của bé cưng đều chia cho chú một nửa.”
Diệp Mạnh Giác nghe được, trong lòng vui vẻ, mở cửa, vào phòng khách, tiểu bảo bối trong lòng lại bắt đầu kích động, luôn miệng nói: “Chú, chú, bé cưng dẫn chú đi xem phòng của bé cưng.”
Nói xong bàn tay nhỏ bé của cô chỉ vào lầu hai, trong ánh mắt lóe lên hạnh phúc, “Phòng bé cưng rất xinh đẹp.”
Diệp Mạnh Giác theo hướng dẫn của Diệp Tư, đi tới lầu hai, dừng lại trước cửa một gian phòng viết ‘phòng ngủ của Bé cưng’. Từ ngoài cửa tiến vào đã thấy sơn một màu hồng nhạt làm chủ đạo, không cần phải nói, bên trong khẳng định đều là màu giống vậy. Diệp Mạnh Giác nén cười, đẩy cửa ra. Quả nhiên không ngoài dự đoán của anh. Vừa vào phòng, màu hồng nhạt ngập tràn cả phòng, tuy nhiên cũng may màu sắc chỗ đậm chỗ nhạt, phối hợp cũng rất đẹp mắt.
Cả gian phòng đều mang phong cách HELLO KITTY. Một mặt trên tường, có hình một cái đầu mèo thật to, trông rất đáng yêu, ăn ý với chiếc giường nhỏ của bé cưng cũng đúng là hình đầu mèo HELLO KITTY. Trên chiếc bàn trang điểm nhỏ nhỏ, cái gương cũng là đầu con mèo nhỏ. Diệp Mạnh Giác nhìn hoa cả mắt, tiểu Diệp Tư lại cao hứng trên nhảy dưới nhảy. Một hồi lôi một hồi kéo Diệp Mạnh Giác đến trước bàn trang điểm, chỉ vào các loại bảo bối cho Diệp Mạnh Giác nhìn, một chốc lại đem chiếc ghế da nhỏ màu đỏ bọc da hình Hello Kitty đẩy về phía Diệp Mạnh Giác cười không ngừng.
Diệp Mạnh Giác cũng bị cảm xúc vui vẻ của Diệp Tư lây sang, cũng cười rộ lên. Trang trí các phòng trong nhà bé cưng đều là màu trắng mịn, tuy nhiên, thật rõ ràng, bé cưng thích hơn cả chính là nơi này.
Chỉ là Diệp Tư không cao hứng được bao lâu, giống như đột nhiên nhớ tới cái gì, khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu lại. Diệp Mạnh Giác nhìn gương mặt cô đột nhiên nhíu lại, liền vội vàng hỏi: “Bé cưng, sao vậy?”
Diệp Tư nhìn trong phòng, một lúc sau mới nhíu cái mũi nói: “Chú, giường này quá nhỏ, chú không ngủ được.”
Diệp Mạnh Giác nghe được, cười ha ha. Nhìn tiểu bảo bối thật là đáng yêu, cũng không nói cho cô biết bản thân mình không ở trong phòng này, chỉ hỏi cô: “Vậy làm sao bây giờ?”
Tiểu nha đầu nghĩ nửa ngày, mới hạ quyết tâm, một dáng vẻ đầy quyết tâm nói: “Vậy không cần cái giường này.”
Diệp Mạnh Giác vốn là chọc cô chơi, lại thấy cô trả lời nghiêm túc như vậy, trong lòng cũng không khỏi giật mình.
Giường nhỏ của Diệp Tư rốt cuộc vẫn ở lại trong phòng ngủ của cô. Diệp Mạnh Giác dẫn theo cô đến phòng ngủ chính. Nơi đó lúc trước là do chính Liễu Niệm Tư bố trí, mặc dù mang theo hơi thở nữ tính, tuy nhiên thoạt nhìn cũng rất ấm áp, mấu chốt là Diệp Tư rất thích. Diệp Mạnh Giác không muốn phí công sức, ngay trong đêm liền dẫn theo Diệp Tư rời khỏi Diệp gia.
Rời khỏi Diệp gia, Diệp Tư cao hứng như con chim nhỏ, một khắc cũng không ngừng, một hồi líu ríu nói chuyện, một hồi sôi nổi chạy tới chạy lui.
Diệp Mạnh Giác ngồi trên ghế sofa, một bên nhìn Diệp Tư chạy tới chạy lui, một bên nhàn nhã uống trà. Hôm nay là cuối tuần, anh nghỉ ngơi một ngày, buổi chiều chuẩn bị dẫn Diệp Tư đi chơi một vòng. Từ sau khi Diệp Tư dọn đến nơi này hơn nửa tháng, anh cũng không kịp đưa cô đi đâu chơi.
Lúc mười giờ, Lý Phong tìm người giúp việc tới, một người phụ nữ đại khái trên dưới bốn mươi tuổi, sạch sẽ, mặt mũi hiền lành. Anh đã gặp một lần, cũng biết gia cảnh của bà, thế mới yên tâm cho bà đến giúp đỡ việc trong nhà.
Sau khi người giúp việc đến đây, Diệp Mạnh Giác đơn giản đem tình huống trong nhà nói qua một chút, lại liệt kê một ít việc cần lưu ý, sau đó mới dẫn Diệp Tư ra cửa.
Lúc này đã cuối tháng năm, Diệp Mạnh Giác tính khi trường khai giảng lớp học, hẳn là sẽ đưa bé cưng nhà anh đi học tiểu học. Bé cưng từ nhỏ vẫn do chị dâu chăm sóc, ngẫu nhiên cũng dạy cô biết mấy chữ, học một chút toán học đơn giản. Kỳ thực tiểu nha đầu rất thông minh, có lần Diệp Mạnh Giác trong lúc vô ý đọc một bài thơ, không nghĩ tới, cô rất nhanh liền nhớ kỹ, tuy vẫn chưa hiểu ý nghĩa bài thơ, nhưng qua vài ngày vẫn đọc lại được.
Trong khoảng thời gian này, Diệp Mạnh Giác vì Diệp Tư mà thoái thác rất nhiều cuộc xã giao, nhưng là người làm ăn, không thể không nói đến chuyện xã giao, mọi sự muốn đạt tới mục đích chính là cần thông qua xã giao. Trong lòng Diệp Mạnh Giác suy nghĩ, dù thế nào cũng phải đưa người thân cận qua đây, mới có thể khiến cho Diệp Tư hoàn toàn an tâm ở nhà. Nhưng mà trước lúc đó, anh vẫn muốn thời thời khắc khắc ở cạnh bên cô.
Diệp Tư dưới sự che chở trăm bề của Diệp Mạnh Giác, càng ngày càng hoạt bát, khuôn mặt nhỏ nhắn gầy teo cũng bắt đầu tròn lên, cũng ngày càng hồng nhuận, cái trán nhỏ đã có chút cao lên. Diệp Mạnh Giác mỗi ngày ôm cô đều nhắc đi nhắc lại một câu: “Ôi, bé cưng của chúng ta lại lớn thêm rồi, bé cưng thật lợi hại!”
Mà Diệp Tư mỗi lần nghe được khen ngợi như vậy, cũng phải ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, để cho chú ở trên mặt cô hôn một chút, lấy thêm cổ vũ.
Thời tiết càng ngày càng nóng, Diệp Tư cũng càng ngày càng tròn trịa, Diệp Mạnh Giác lại càng ngày càng bận rộn. Lúc trước mọi chuyện anh đều lấy Diệp Tư làm trung tâm, có thể đẩy cho ai liền đẩy, có thể trốn liền trốn, bây giờ thấy Diệp Tư mỗi ngày một an tâm, cũng đã đến lúc đi tiếp khách cứu vãn tình hình xã giao.
Tiểu Diệp Tư chu môi, lại một lần nữa nhìn về phía Lý Phong ngồi đối diện, hỏi: “Chú Lý Phong, hôm nay chú lại không về ăn cơm à?”
Lý Phong đưa cho cô một chén cơm, nói: “Đúng, chú của bé cưng gần đây rất bận rộn, không có thời gian ở cạnh bé cưng, nên nhờ chú ở lại đây với bé cưng, bé cưng ăn xong rồi muốn đi đâu chơi, cứ nói với chú.”
Diệp Tư chu môi, uống một ngụm, nói: “Bé cưng muốn đi chơi với chú thôi.”
Đang nói, điện thoại Lý Phong vang lên.
Diệp Mạnh Giác lúc này đang ăn cơm cùng vài vị lãnh đạo, rượu quá ba lượt, có chút men say, trong lòng anh còn thắc thỏm bé cưng của anh, liền lấy cớ đi toilet, ra ngoài gọi điện thoại cho Lý Phong.
Trong điện thoại, tiếng Diệp Mạnh Giác có chút lười nhác, Diệp Tư liền nhanh chóng hô lên: “Chú ~ chú ~”
Anh nghe được giọng mềm mại ngọt ngào của bé cưng, trong đầu ấm áp, ngẫm nghĩ vậy cũng đáng giá, nhưng vẫn ảo não không có cách nào về nhà cùng bé cưng.
Anh nhẹ giọng hỏi: “Bé cưng, có ngoan ngoãn ăn cơm không?”
Diệp Tư lập tức dùng sức gật đầu, nói: “Có, chú Lý Phong cũng khen bé cưng.”
Diệp Mạnh Giác nói: “Thật ngoan, bé cưng phải ăn nhiều một chút, có nhớ chưa?”
“Dạ bé cưng đã nhớ kỹ,” Diệp Tư nói, lại kéo dài giọng: “Chú ~ ngày mai chú có thể ăn cơm với con không?”
Diệp Mạnh Giác nghĩ nghĩ, bản thân mình gần đây quả thật đã mấy ngày không cùng ăn cơm với bảo bối nhà anh, liền nói: “Được, ngày mai chú và bé cưng sẽ cùng ăn cơm với nhau, giờ chú còn có chuyện, bé cưng ngoan ha.”
Diệp Tư ngoan ngoãn cúp điện thoại.
Khi Diệp Mạnh Giác về đến nhà, Lý Phong vẫn chưa đi, nói là vừa mới dỗ Diệp Tư đi ngủ. Tiểu nha đầu luôn luôn la hét phải đợi anh trở về, kết quả là cô chạy đi lấy gối ôm, ngồi trên ghế sofa, đầu cứ gục như gà mổ thóc. Lý Phong thế này mới nhẹ chân nhẹ tay ôm cô vào phòng ngủ.
Diệp Mạnh Giác rửa mặt xong trở về phòng ngủ, nhìn đến bóng dáng nho nhỏ trên giường, trong lòng mềm mại, cô nhỏ như vậy, dường như anh chỉ cần một tay thôi đã nắm được mà vẫn có cảm giác như không thấy gì. Nhớ lại mấy ngày nay bận rộn chuyện công ty, không ở cùng bé cưng nhà anh, Diệp Mạnh Giác nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường, vươn tay, từng chút từng chút vuốt lên mái tóc mềm mại của cô, trong lòng âm thầm kêu, bé cưng, bé cưng. Dường như hai chữ này có ma lực, mỗi lần kêu một tiếng, lòng anh lại mềm theo một phần.