Ca Tẫn Đào Hoa - Quyển 1 - Chương 01
Ca Tẫn Đào Hoa
Quyển 1 - Chương 1: Chuyện cũ là như thế này
gacsach.com
Quyển 1: Thâm đình thiên
Một mùa hè nào đó, từ chỗ mẹ già, tôi nghe được tin tức Trương Tử Việt sắp kết hôn. Mẹ tôi lúc đó vừa đảo khoai tây trong nồi, vừa nói: “Mân Mân à, Trương Tử Việt ở tầng dưới sắp kết hôn rồi, con biết chưa?”
Khi đó tôi đang dùng sức lực toàn thân để xé một miếng thịt bò, nghe được tin tức này, nhất thời không khống chế được, cắn mạnh vào đầu lưỡi, nước mắt lập tức tí tách rơi xuống. Đau muốn chết! Mẹ già vẫn tiếp tục nói: “Nhà chúng ta và nhà họ Trương làm hàng xóm đã nhiều năm, ngày mẹ và bố con tới đây công tác, Trương Tử Việt mới có năm tuổi. Thằng bé này từ nhỏ đã thông minh, hiểu chuyện, lớn lên cũng có công việc tốt. Bạn gái thằng bé con đã gặp chưa? Nghe nói là môt người mẫu phải không?”
Tôi lau nước mắt, ngọng nghịu nói: “Không phải người mẫu, mà làm việc ở một công ty quảng cáo.”
“Nói chung, dì Vương của con có thể yên lòng rồi.” Mẹ già rất vui vẻ: “Con nói xem chúng ta phải tặng cái gì mới được? Chỉ có phong bao lì xì thì không đủ thành ý nha.”
Tôi cười nhạt, đề nghị một ý không có gì tốt đẹp: “Quà cưới à, vậy chẳng phải dễ quá sao. Nhà họ Tạ chúng ta có mấy quyển đông cung đồ truyền lại từ đời tổ tiên ấy, cứ chọn một quyển đem tặng là thích hợp nhất.”
Mẹ già giơ cái muôi định gõ lên đầu tôi: “Con nhỏ này, mới tí tuổi đầu đã học thói xấu rồi! Chuyện này một cô gái như con nói ra mồm được sao?”
Tôi méo miệng cười, vừa cười vừa cảm thấy đầu lưỡi thật là đau: “Cũng sắp kết hôn rồi, có gì mà sợ xấu hổ? Nối dõi tông đường là chuyện hết sức bình thường. Chúng ta là ai? Chúng ta là nhà họ Tạ mấy đời hành nghề Trung y đấy nha.”
“Mấy trăm năm danh tiếng nhà họ Tạ rồi sẽ lụi bại trong tay con cho xem.” Mẫu thân đại nhân tức giận trừng mắt lườm tôi.
Tôi? Tôi có gì không tốt?
Đương nhiên, tôi không chỉ không kế thừa được làn da trắng từ mẹ già và vóc dáng cao gầy của cha già, mà ngay cả năng khiếu về y học trong xương máu nhà họ Tạ tôi cũng không tiếp nhận được nhiều lắm. Ngày đó tôi chọn học Trung y cũng vì thành tích thi vào khoa Văn quá kém, lại không có chuyên khoa nào khác đặc biệt thích để chọn.
Những người ngoài không biết chuyện thấy vậy đều khen hai câu: “Hoài Mân chí hướng cao xa, muốn kế thừa gia nghiệp, làm rạng danh tổ tông phải không?”
Sau đó, cả nhà chúng tôi sẽ cười thầm. Ở thế hệ của tôi, nhà họ Tạ có sáu người sấp xỉ tuổi nhau, ba người được cử đi học chuyên sâu, hai người xuất ngoại, không học chuyên sâu cũng không xuất ngoại chỉ có một mình tôi. Mẹ già nhà tôi thường hay cảm thán, Tạ Hoài Mân, vì sao con không để cho mẹ có chút khí thế với người ngoài. Thật ra mẹ già không nên đặt yêu cầu cao như vậy với một cô gái. Nếu khí nào cũng đòi tranh vậy sớm muộn gì cũng nổ tung.
Tôi học y, theo đuổi đạo lý tài đức bình thường, mọi việc chỉ cần được bảy phần là đủ thỏa mãn rồi. Bây giờ người người ganh đua, bớt đi một mình tôi cũng chẳng đáng là bao, tôi đây tình nguyện làm lá xanh làm nền cho những đóa hoa của tổ quốc, vô cùng có tinh thần hy sinh.
Nhà họ Tạ chúng tôi theo Trung y từ xa xưa, truyền tới đời chúng tôi cũng có chú bác và anh họ học Tây y. Bố tôi trấn thủ phòng khám gia truyền do ông nội tôi truyền lại, từ năm tôi sinh ra đến nay đã được hai mươi mốt năm.
Hai mươi mốt năm, tôi nghĩ, tôi yêu Trương Tử Việt, chỉ sợ cũng đã hai mươi mốt năm. Nhà họ Trương là hàng xóm của nhà tôi đã rất nhiều năm, ba lần chuyển nhà đều là láng giềng với chúng tôi, đây không phải là duyên phận bình thường. Trương Tử Việt lớn hơn tôi sáu tuổi, khi tôi còn thò lò mũi xanh, anh đã là đội viên của đội thiếu niên tiền phong. Người lớn đều nói trẻ con không nhớ được gì, nhưng tôi nhớ rất rõ, ngay thời còn niên thiếu, Trương Tử Việt đã tuấn tú, cao gầy, rất được chú ý. Nếu khi đó có người lớn hỏi tôi, tôi nhất định sẽ nói, nếu là Tử Việt, tôi sẽ dùng kim ốc để giấu đi. Thế nhưng không có ai hỏi tôi, tôi cũng không có khả năng tạo ra một tòa kim ốc để giấu một người sống sờ sờ như anh. Vì vậy tôi yên lặng yêu thầm anh mấy năm nay.
Sau khi tốt nghiệp, Trương Tử Việt nghiên cứu tiến sĩ chuyên ngành vật lý hạt nhân, sau này nói chuyện đều khiến cho người ta cảm giác những sinh mạng bé nhỏ của chúng ta thật ra đều nằm trong lòng bàn tay của những phần tử trí thức bọn họ. Khi đó anh đã là nhân sĩ anh tài trên bảng vàng, vô cùng phong độ, con gái theo đuổi anh đẹp đến mức có thể đi thi tuyển diễn viên đóng Hồng Lâu Mộng, nhiều đến mức có thể tạo thành một thế giới. Trương công tử dường như chẳng vừa mắt ai, chọn lên chọn xuống cứ như Hoàng đế tuyển phi tử.
Nhìn dáng vẻ như vậy, tôi lại càng không dám tưởng tượng xa vời nữa. Trước đó đã nói, tôi là một người rất dễ thỏa mãn, cơm chỉ ăn bảy phần đã thấy no. Trương Tử Việt coi tôi là em gái nhà hàng xóm, thân phận độc nhất vô nhị này đã đánh đổi bằng hai mươi năm láng giềng, những cô gái khác không thể chen vào được. Tôi không còn ôm mơ ước nào khác nữa.
Thế nhưng một tiếng sét đánh xuống ngay lúc trời quang, Trương Tử Việt đột nhiên quyết định kết hôn với cô nàng Lý Yên hiện đang hẹn hò kia. Mối tình đầu trở thành chồng người khác, em gái hàng xóm nay đã thành người xa lạ.
Cô gái tên Lý Yên này tôi đã từng gặp, không được như thiên kim của Vương Phi và Lý Á Bằng, nhưng cũng là một nhân tài trong giới quảng cáo, trắng nõn, xinh đẹp, có thể so với người mẫu trên quảng cáo, sánh vai với Trương Tử Việt, ai ai cũng khen ngợi. Nhân tài kết hợp với nhân tài, đứa con sinh ra nhất định là yêu tinh. Trương Tử Việt chịu kết hôn, nhà họ Trương vui đến quên trời đất, ngay cả bố mẹ tôi cũng vui theo, giống như người kết hôn là con gái nhà mình không bằng. Đau lòng chỉ có một mình tôi, còn không thể thể hiện ra ngoài. Mọi người đều cho rằng thất tình là một nỗi nhục, do sự hợp lại của những chỉ số trên cơ thể không cao, thật ra không ai biết đó chỉ tại hormone tác quái.
Nói một cách ngắn gọn, tôi đã thất tình. Thế mà bây giờ lại là nghỉ hè, ngoại trừ không biết trốn vào đâu, mỗi ngày tôi còn phải miễn cưỡng vui cười. Buổi tối tắt đèn rồi mới để nước mắt chảy trong bóng đêm. Cảm giác ngọt ngào và đau khổ của mối tình đầu chỉ có tự mình biết. Vô số lần tôi hy vọng có một ngày, Trương Tử Việt đột nhiên gõ cửa nhà tôi, nói với tôi: “Mân Mân, anh nghĩ kỹ rồi, thật ra người anh thích là em.”
Thế nhưng chuyện đó chưa từng xảy ra. Trương Tử Việt nhìn tôi ra đời, nhìn tôi mặc tã, nhìn tôi mặc yếm đào, thậm chí người ta còn biết nguyệt sự của tôi vào ngày bao nhiêu. Ở trước mặt anh, tôi không có sự khác biệt về giới tính, Tạ Hoài Mân chính là Tạ Hoài Mân, không phải một cô gái tuổi còn xuân xanh cũng có tình cảm nhộn nhạo.
Bất kể thế nào, anh sắp kết hôn. Tiến lên một bước về phía hói đầu, bụng bia và bệnh trĩ. Còn tôi vẫn còn trẻ, không phải sao?
Thế nhưng, tôi vẫn đau lòng.
Mùa hè năm đó nóng bức một cách khác thường, thành phố nhỏ cạnh biển luôn luôn mát mẻ biến thành hỏa lò bên cạnh Trường Giang. Phòng khám làm ăn rất tốt, người bị cảm nắng xếp hàng dài dằng dặc. Cha già thích làm việc thiện, noi gương những bậc hiền giả thời cổ đại, phân phát trà thuốc miễn phí trước cửa phòng khám.
Nhà tôi không có con trai, tôi chính là cu li, ngày ngày vừa phải đứng trước cửa nấu nước pha trà, vừa phải phân phát trà giảm nhiệt thần tốc cho du khách, người qua đường và mấy tên ăn mày. Công việc này tuy rất cao cả nhưng hình tượng của tôi lại vô cùng nhỏ bé. Có một thằng bé trai nói với mẹ: “Vì sao tên ăn mày cũng tặng đồ cho chúng ta?” Tôi đang mồ hôi đầm đìa, đầu tóc bù xù, mắt tóe lửa điện, dọa thằng bé chạy mất dép. Quay lại soi gương, chính tôi lại càng hoảng sợ. Không biết nữ quỷ nhếch nhác, vẻ mặt u ám trong gương này là ai đây? Tôi vốc nước hất lung tung lên mặt, buộc lại mái tóc dài, hít sâu: “Lấy lại tinh thần đi, Tạ Hoài Mân. Mày không khó nhìn, cũng coi như có khả năng, mày còn có thể là mục tiêu phấn đấu của rất nhiều đàn ông muốn lấy được người vợ như mày. Khiến Trương Tử Việt trở thành quá khứ đi.” Tôi đẩy cửa toilet ra, gương mặt tươi cười của Trương Tử Việt đập vào mắt tôi. Lông tơ toàn thân tôi dựng đứng cả lên. Mấy câu nói vừa rồi anh đã nghe được chưa? Khả năng này có cao không? Dở hơi, đứng đâu không đứng, đứng ở cửa toilet làm gì?
Tôi bắt đầu nói năng lộn xộn: “Em vừa rồi... quá nóng, nóng đến choáng đầu...” Trương Tử Việt càng cười tươi: “Mân Mân, sao em lại căng thẳng như vậy? Anh chỉ tan tầm đi ngang qua, lấy ít thuốc cảm, thuận tiện đón em về thôi.”
Anh dịu dàng, tao nhã, vẫn như từ trước tới giờ. Tôi cẩn thận dò xét, không nhìn ra manh mối gì mới có chút yên tâm.
Tôi hỏi: “Nhà anh có ai bị cảm à?” Tôi thành thạo lấy một thang thuốc gói lại.
Trương Tử Việt nhìn động tác của tôi, hỏi tôi: “Mân Mân sau này tốt nghiệp sẽ trở về kế thừa phòng khám này sao?”
“Có lẽ vậy.” Tôi nói. Thật ra, thời còn là thiếu nữ mơ mộng, tôi từng mơ tôi sẽ kế thừa phòng khám này, còn Trương Tử Việt trở thành chồng tôi. Ban ngày tôi khám bệnh cho bệnh nhân, buổi tối cùng anh ngắm sao tại sân phơi thuốc. Chúng tôi không đặc biệt giàu có, nhưng cuộc sống như vậy vô cùng ấm áp.
Thế nhưng hiện tại Trương Tử Việt sẽ làm chồng người khác, ảo tưởng của tôi đổ nát, tương lai cũng thoáng chốc trở nên không rõ ràng.
Có lẽ tôi sẽ thi nghiên cứu sinh. Khi không có lối thoát, con gái chỉ có đi học, nghiệp học lúc nào cũng có đường để đi.
Phòng khám rất gần nhà, hai chúng tôi chậm rãi đi bộ. Đèn đường bật sáng, chiếu ra hai cái bóng rất dài của hai chúng tôi. Thế giới rộng lớn như vậy, chúng tôi giống như hai đứa trẻ. Thời khắc đó, tôi thật sự hy vọng thời gian và không gian có thể kéo dài đến vô tận, cho tới tận cùng thế giới.
Trương Tử Việt mở miệng nói: “Gần đây hình như em có tâm sự, giống như có chuyện cần suy nghĩ phải không?”
Tôi hận nhất đàn ông hỏi như vậy. Rất nhiều lúc bọn họ chỉ cần động não một chút xíu là có thể biết đối phương đang tan nát cõi lòng vì họ, nhưng đầu óc của bọn họ lại không bao giờ nghĩ đến chuyện đấy. Tôi hỏi anh: “Hai người đã định được ngày chưa?’
Một lát sau anh mới phản ứng lại, cười cười: “Tiệc cưới tổ chức ngày mùng chín tháng chín.”
“Con số thật may mắn nha. Nhà mới trang trí xong cả rồi chứ?”
Trương Tử Việt gật đầu: “Xong cả rồi. Em sẽ đến chứ?”
Cơ trên mặt tôi đều cứng lại, một lúc lâu sau mới nói được một câu: “Sắp khai giảng rồi, sợ rằng không đến được...”
Trương Tử Việt lộ vẻ thất vọng. Vẻ mặt này của anh thật sự rất đẹp, tôi nhất thời cảm thấy sự vắng mặt của tôi trong hôn lễ của anh là sự đáng tiếc rất lớn đối với anh, suýt chút nữa đã quyết định cho dù có đại hồng thủy cũng phải lao đến. Nhưng chút lý trí còn lại đã bịt kín miệng tôi.
Dù có tới được, tôi cũng sẽ không ngu ngốc chạy đến nhìn người trong lòng lấy vợ, bọn họ ở kia mật mật ngọt ngọt, tôi ở đây một mình uống rượu đắng, như vậy đúng là quá rỗi hơi rồi.
Chúng tôi bước vào thang máy. Trương Tử Việt ở tầng dưới nhà tôi, nhưng anh chỉ bấm số tầng nhà tôi, có lẽ muốn đưa tôi về nhà trước. Anh là người rất cẩn thận, săn sóc, tôi càng cảm thấy anh tốt, lại càng ước ao sự may mắn của Lý Yên. Trong thang máy chỉ có hai người chúng tôi, sự im lặng xấu hổ tràn ngập. Tôi chỉ hơi nghiêng đầu là lập tức nhìn thấy cổ áo bị mồ hôi thấm ướt của anh, trước ngực cũng có một khoảng ẩm ướt hình chữ V. Cái cằm vuông vức của anh có chút trắng xanh, dưới tay áo xắn lên là cánh tay rắn chắc, và cả bờ vai rộng lớn kia. Tất cả những thứ này đều sẽ thuộc về một người phụ nữ khác. Bọn họ sẽ sống trong một vườn hoa thật đẹp, ngăn cách tôi ở bên ngoài.
Tôi chán nản thở dài một hơi.
Dưới chân đột nhiên hẫng một cái, đèn vụt tắt, thang máy kêu cạch một tiếng rồi dừng lại. Tôi và Trương Tử Việt nhìn nhau. Thang máy trục trặc?
Trương Tử Việt từng trải, lập tức ấn tất cả các số của các tầng. Sau đó ấn chuông cứu hộ.
“Chúng tôi ở thang máy số hai tòa nhà B4, thang máy lên đến nửa đường rồi dừng lại, các anh mau đến kiểm tra.”
Tôi đoán chừng thang máy lúc này hẳn đang ở khoảng tầng mười ba, mười bốn gì đó. Đi lên thì tất nhiên là tốt, nếu rơi xuống, cái mạng nhỏ của tôi và Trương Tử Việt chỉ sợ khó giữ được.
Thần linh à, hình như tôi chưa từng thề sẽ chết cùng tháng cùng năm với Trương Tử Việt thì phải? Trương Tử Việt trấn an tôi: “Mân Mân đừng sợ, rất nhanh sẽ có người tới cứu chúng ta.”
Tôi cảm thấy không sợ lắm, dù sao đã có người trong lòng làm bạn. Anh thì khác, anh sắp làm chú rể, cuộc sống đẹp đẽ rực rỡ vừa mới trải ra trước mắt, chỉ đến đây đã kết thúc có phần đáng tiếc. Vì vậy, tôi nói đùa một chút để điều tiết bầu không khí căng thẳng lúc này: “Anh Tử Việt, lúc này người anh nhớ nhất là ai?”
Trương Tử Việt không ngờ tôi sẽ hỏi vấn đề này, anh ngẩn người: “Nhớ nhất? Là người tới cứu chúng ta.”
Cái gì? “Người anh nên nhớ nhất là chị Lý Yên mới đúng.”
Trương Tử Việt lại càng buồn cười: “Anh nhớ cô ấy thì có ích lợi gì với hoàn cảnh bị nhốt trong thang máy của chúng ta?”
Tôi nói: “Anh đúng là không lãng mãn, chị ấy thích anh ở điểm nào không biết?”
Anh nói: “Anh sao biết được. Chuyện này chỉ có con gái mới thích hỏi thôi.”
Tôi khua lên dũng khí, hỏi: “Khi đó điều gì khiến anh quyết định kết hôn?”
Trương Tử Việt suy nghĩ một chút, nói: “Không còn ít tuổi nữa, muốn xây dựng một gia đình.”
“Không còn gì nữa à?”
“Vậy em còn muốn thế nào?”
“Anh phải nói anh điên cuồng yêu chị Lý Yên, sẽ không lấy ai ngoài chị ấy, cả đời này muốn ở bên chị ấy, chân trời góc bể, vĩnh viễn không chia cách.”
“Em đã giúp anh giải quyết mấy lời mở đầu tiệc cưới rồi đấy.” Trương Tử Việt cười nhìn tôi. Tình yêu trong suy nghĩ của anh xem ra là thứ tình yêu trai gái phi thực tế. Hơn nữa, cho dù tôi già đến mức mặt nhăn nheo như hoa cúc, anh vẫn sẽ coi tôi là cái đuôi nhỏ thò lò mũi xanh năm đó.
Trương Tử Việt đột nhiên hỏi tôi: “Mân Mân thì sao? Em đã lên năm thứ ba rồi, cũng nên tìm bạn trai đi chứ.”
Tôi đỏ mặt, rất mất tự nhiên: “Bây giờ còn chưa muốn.”
“Sao? Chẳng lẽ có người thương rồi hả?”
Tôi lắc đầu, nghĩ cũng không đúng, lại gật đầu, nghĩ lại vẫn thấy không đúng, lại lắc đầu.
Trương Tử Việt cười: “Sao lại phức tạp như vậy? Có là có, không có là không có.”
Tôi nói: “Người em thích không thích em.”
Đại khái là giọng nói của tôi quá nhỏ, Trương Tử Việt không nghe rõ: “Em nói gì?”
Tôi nghẹn lại một hơi, cuối cùng bất chấp hô lên: “Em thích một người, từ nhỏ đã thích người ấy. Nhưng người ấy không thích em, người ấy chỉ coi em là em gái, bây giờ người ấy sắp kết hôn với người khác rồi.”
Hô xong, dường như đã dùng hết tất cả sức lực, tôi ngồi bệt xuống đất, cúi đầu, không biết nên dùng vẻ mặt gì để đối diện với anh. Trong thang máy thật oi bức, trong lòng tôi lại cảm thấy vô cùng thoải mái, giống như đã đặt xuống được một tảng đá nặng nghìn cân, hít thở, tim đập, tất cả đều dễ dàng hơn nhiều.
Trương Tử Việt thật lâu không nói gì, trong thang máy tràn ngập sự im lặng làm người ta khó thở. Đương nhiên, anh hẳn là biết người tôi nói chính là anh. Anh chỉ đang suy nghĩ làm thế nào để từ chối mà không tổn thương đến tình cảm của tôi.
Tình cảm của tôi? Ngay cả chính tôi cũng cảm thấy sự yêu mến của tôi là không tôn trọng sự thanh lịch tao nhã của anh.
“A lô! A lô!” Trong bộ đàm đột nhiên vang lên tiếng một người đàn ông, khiến hai chúng tôi giật nảy mình.
“Có mấy người ở đó? Đều ổn cả chứ?”
Trương Tử Việt hắng giọng nói: “Ở đây có hai người, hiện nay đều ổn.”
Tôi ở bên cạnh ồn ào: “Mau đưa chúng tôi ra khỏi đây, ở đây nóng muốn chết!”
“Chờ một lát! Máy móc bị hỏng, đang sửa gấp.”
Đáng ghét, hỏng thật đúng lúc.
Theo lẽ thường mà nói, con gái thổ lộ xong nên xấu hổ che mặt, chạy đi bằng tốc độ ánh sáng, để đối phương ở lại suy nghĩ kỹ càng ý tứ đó. Nhưng hôm nay tôi lại thổ lộ trong thang máy hỏng, bị kẹt ở đây không thể đi lên cũng không thể đi xuống, không có lỗ nào mà chui. Khi đã xấu hổ đến cực điểm ngược lại không còn xấu hổ nữa, đơn giản là cứ mặc kệ.
“Anh Tử Việt, từ khi học cấp hai em đã thích anh. Em biết mình không đẹp, cũng không thông mình, không xứng với anh, vì vậy chưa bao giờ nói ra. Anh đừng cười em, dù sao anh cũng sắp kết hôn rồi, em nói ra cũng không ích gì, nói ra chỉ để trong lòng em dễ chịu hơn một chút. Anh không cần phải trả lời em, em chỉ muốn nói cho anh biết thôi. Anh Tử Việt, em gọi anh một tiếng anh trai thì anh sẽ vĩnh viễn là anh trai của em. Em hy vọng anh có được hạnh phúc mà anh mong muốn.”
Tôi nói hết, đón nhận ánh mắt của anh, cười với anh. Đương nhiên đó cũng không phải nụ cười rạng rỡ như nắng xuân gì. Trong đôi mắt Trương Tử Việt ánh lên một tia sáng nào đó mà tôi không biết, không biết có phải câu nói kia của tôi khiến anh cảm động hay không. Anh im lặng một lát, rồi chậm rãi giãn đôi lông mày ra, nói: “Mân Mân, thật ra...”
Thang máy đột nhiên sụt một cái thật mạnh. Tôi ngã lăn trên sàn thang máy, trong lòng kêu to không ổn.
“A lô, A lô...” Bộ đàm vang lên hai tiếng. Thang máy ngừng lại trong giây lát rồi rơi thẳng xuống.
Trong quá trình rơi xuống nhanh như bay, tôi chỉ cảm thấy Trương Tử Việt nắm chặt tay tôi.