Cả Thế Giới Không Ai Biết Anh Thích Em - Chương 93

Cả Thế Giới Không Ai Biết Anh Thích Em
Chương 93: Chương 93

Hoa là do anh chuẩn bị từ trước.

Trên đường đến nhà hàng anh đã tranh thủ lên mạng đặt một bó hoa, không vì gì cả, chỉ đơn giản là muốn nhìn thấy cô vui vẻ mà thôi.

Cầu hôn cũng là Ôn Tịch Viễn nhất thời nghĩ ra.

Giống như lúc Lâm Sơ Diệp ở trường đua ngựa nói muốn kết hôn với anh, nghĩ là làm.

Tâm tùy ý động.

Nhẫn cũng đã chuẩn bị trước, vẫn luôn mang theo bên người.

Anh chưa từng nghĩ đến lời cầu hôn vội vàng như vậy, nhất là không phải trong một ngày đặc biệt như ngày hôm nay.

Nhưng giống như đêm đó anh gặp cô ở căn gác nhỏ, đôi mắt đen láy to tròn trầm tĩnh kia, nhỏ giọng thảo luận với anh vấn đề là ai ra tay trước đó, cầu hôn lại biến thành chuyện đương nhiên.

Tiếc nuối duy nhất của anh là bây giờ họ không ở nhà.

Không thể giống như lúc ở căn gác nhỏ kia, ánh mắt cùng hơi thở giao hòa không chút kiêng nể.

Tâm trạng vui vẻ của Lâm Sơ Diệp còn tiếp diễn đến vài ngày hôm sau ở đoàn làm phim.

Người ngoài đều cảm nhận được rõ ràng tâm trạng vui vẻ của cô.

Có người đã xem qua đoạn phỏng vấn Trình Hạo, họ cho rằng cô vì bộ phim sắp được chiếu mà vui vẻ, đa số người trong đoàn làm phim đều vui thay cho Lâm Sơ Diệp.

Trong khoảng thời gian sớm chiều ở chung này, tất cả mọi người đều rất thích tính cách trầm tĩnh hiền hòa của Lâm Sơ Diệp, không kiêu ngạo không nóng nảy, nên mọi người nhìn thấy cô đều nói chúc mừng.

Đại khái Lâm Sơ Diệp cũng biết mọi người hiểu lầm cái gì, nhưng cũng không lên tiếng làm sáng tỏ, hơn nữa phim được chiếu cũng là một chuyện vui, cho nên cũng thoải mái chấp nhận lời chúc mừng của mọi người.

Có vài người còn bắt đầu trêu cô nếu có giàu hay nổi tiếng gì đó thì cũng không được quên họ.

Lâm Sơ Diệp cũng chỉ cười, không suy nghĩ quá nhiều.

Bộ phim điện ảnh này không phải là chế tác lớn, trình độ từ diễn viên đến đoàn đội chế tác cũng bình thường, phát hành cũng bình thường, ngày đầu tiên lượng vé được bán ra rất thấp, trong bảng xếp hạng các phim chiếu rạp mới được phát hành, bộ phim này cũng chỉ là lướt qua.

Lúc trước Lâm Sơ Diệp nhận bộ phim này cũng chỉ đơn giản là bởi vì cảm kích.

Cô rất cảm kích đạo diễn của bộ phim hiện tại đã không ngại dùng cô làm nữ chính trong bộ phim này của ông.

Cho nên khi ông nhờ cô hỗ trợ, cô không chút ngần ngại nào mà đồng ý, cho dù đó cũng chỉ là một vai diễn nhỏ đi chăng nữa, cô cũng sẽ không từ chối, huống chi lại còn là vai chính.

Thay vì nói cảm ơn sự trợ giúp của cô, không bằng nói cảm ơn đạo diễn đã giúp cô, đề cử cô có được cơ hội này.

Cho nên từ đáy lòng cô rất cảm kích đạo diễn, cô cũng biết ơn vì trong đoàn làm phim đã cho cô gặp được đạo diễn Trình Hạo và đoàn đội, thái độ của bọn họ đối với bộ phim thật sự khiến một người mới như cô cảm nhận được sự ấm áp, cho nên đối với bộ phim này mà nói, cho dù có phải cô diễn hay không, cô cũng hy vọng thành tích của bộ phim này sẽ không làm uổng phí sự cố gắng Trình Hạo và cả đoàn làm phim.

Cho nên cô phối hợp rất tích cực tham gia các buổi tuyên truyền phim, còn mở tài khoản cá nhân trên mạng xã hội, mặc dù bản thân cô không có chút khả năng kêu gọi gì.

Bộ phim này thành công hay thất bại sẽ ảnh hưởng trực tiếp tới nguồn đầu tư vào bộ phim tiếp theo của Trình Hạo, cho nên Trình Hạo rất coi trọng bộ phim này, ngay cả buổi phỏng vấn lần trước cũng phải tốn rất nhiều cách và mối quan hệ mới có thể phỏng vấn, nhưng lượng người chú ý vẫn không nhiều lắm, không ai biết Trình Hạo, cũng không ai biết Lâm Sơ Diệp, nên sẽ không ai có hứng thú với một bộ phim toàn những người xa lạ.

Lâm Sơ Diệp có thể cảm nhận được rõ ràng sự lo lắng của Trình Hạo, không thể không đi thương lượng với Ôn Tịch Viễn, để anh đánh giá bộ phim mới của Trình Hạo xem có nên đầu tư vào không, còn đưa kịch bản cho Ôn Tịch Viễn xem.

Ôn Tịch Viễn chỉ mất một đêm để quyết định đầu tư vào nó, hơn nữa còn là nhà đầu tư chính.

Thậm chí anh còn không chờ hiệu quả bộ phim hiện tại của Trình Hạo đã quyết định đầu tư, cũng không cần phải trải qua đánh giá chuyên môn của bộ phận đầu tư công ty.

Ôn Tịch Viễn quyết định nói cho cô sẽ là nhà đầu tư chính là lúc hai người đang ở trong nhà, hai người vừa nấu cơm xong, vừa mới ngồi xuống bàn ăn.

Lâm Sơ Diệp hơi ngạc nhiên, sau đó lại có chút lo lắng: “Như thế có mạo hiểm quá hay không?”

“Những hạng mục mà Hoa Ngôn đầu tư chủ yếu là nhìn trúng tiềm lực của chính hạng mục đó.” Ôn Tịch Viễn nói: “Đương nhiên, hạng mục mà đoàn đội đó đưa qua cũng sẽ phải dựa vào thành tích của bộ phim trước đó, khả năng dẫn dắt bộ phim của ông ấy sẽ ảnh hưởng đến hiệu ứng của bộ phim.”

Lâm Sơ Diệp: “Vậy mà anh còn quyết định qua loa như vậy sao.”

Ôn Tịch Viễn nhìn cô: “Có em đảm bảo ở đó, anh rất yên tâm.”

Lâm Sơ Diệp: “……..”

“Anh đây là đang xem em là yêu phi hại nước hại dân đấy à.” Cô lẩm bẩm: “Anh không có nguyên tắc như vậy, sẽ bị công ty sa thải đó.”

Đôi mắt tròn xoe của cô nhìn về phía anh, vừa nói vừa cắn đũa, còn bày ra vẻ mặt cực kỳ đau khổ.

Ôn Tịch Viễn bị dáng vẻ của cô chọc cười: “Vậy càng chứng tỏ đẳng cấp của em quá cao, vì em, anh nguyện ý làm hôn quân.”

Lâm Sơ Diệp cũng bị anh chọc cười, nhưng cười xong lại lắc đầu.

“Em chỉ nói thái độ của ông ấy đối với bộ phim là rất nghiêm túc, nhưng năng lực dẫn dắt bộ phim thì thật ra em cũng không chắc chắn cho lắm.” Cô nói, nhìn về phía anh: “Dù sao thì tác phẩm của ông ấy vẫn còn ít, kinh nghiệm của em cũng chưa nhiều, khả năng phán đoán thị trường cũng còn kém, hay là anh đánh giá một cách khách quan một chút đi.”

“Anh xem bộ phim của ông ấy rồi mới quyết định, xem xem ông ấy và em có đáng để anh mạo hiểm như thế không.” Ôn Tịch Viễn không nói giỡn nữa: “Từ góc độ cá nhân của anh thì kịch bản không có vấn đề gì, nhưng để an toàn, anh sẽ để đảm bảo, anh sẽ gửi nặc danh hạng mục này cho bộ phận đánh giá của công ty xem xét.

Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, hạng mục này nhất định sẽ được thông qua, và sẽ trở thành một hạng mục sáng giá.”

Lâm Sơ Diệp có hơi vui mừng: “Thật sao?”

Ôn Tịch Viễn cười: “Em có thể từ từ đợi.”

Vài ngày sau, Lâm Sơ Diệp đóng máy bộ phim, quả nhiên nhận được tin tức bộ phim mới của Trình Hạo đã được giải trí Hoa Ngôn thông qua.

Là Trình Hạo đích thân gọi điện đến thông báo tin tức tốt này với cô.

Hiệu suất làm việc của Hoa Ngôn cực kỳ cao, vừa có kết quả đã lập tức hẹn ông ta tới công ty ký hợp đồng.

Giọng điệu của Trình Hạo trong điện thoại như trúng số vậy, bộ phim của ông ấy sẽ chiếu lúc 0 giờ, cũng sợ bộ phim đang chiếu này biểu hiện không được tốt, sau khi chiếu thì sợ Hoa Ngôn sẽ đổi ý nên lập tức chạy đến Hoa Ngôn ký hợp đồng.

Ký xong hợp đồng, ông lập tức gọi điện thông báo tin tức tốt này cho Lâm Sơ Diệp biết, cô là nữ chính mà ông đã xác định, song hỷ lâm môn nên lập tức gọi điện chia sẻ với cô.

Nhưng đối với Lâm Sơ Diệp mà nói, đây chính là chuyện tốt nhân ba.

Vừa đóng máy bộ phim, bộ phim mới được chiếu, dự án tiếp theo nhận được đầu tư.

Mà dường như tất cả những chuyện tốt này, tất cả đều bắt đầu từ Ôn Tịch Viễn.

Sau khi anh giành lại cơ hội diễn xuất mà Chu Cẩn Thần đã cướp mất, trả lại cho cô, từ đó về sau tất cả vận may của cô giống như hiệu ứng domino vậy.

Anh xuất hiện, khiến cuộc sống ảm đạm không chút ánh sáng nào của cô đột nhiên phát sáng như ngọc.

Buổi tối có tiệc đóng máy, mọi người cười đùa muốn nữ chính Lâm Sơ Diệp phát biểu cảm nghĩ sau khi bộ phim đóng máy, Lâm Sơ Diệp mỉm cười nhìn mọi người, lúc nhìn tới thấy Ôn Tịch Viễn, không hiểu sao nước mắt của cô lại đột nhiên chảy ra.

Cô nhớ vài năm trước đây, từ lòng nhiệt huyết tràn đầy đến khi dần cạn kiệt vì hết lần này đến lần khác đều bị hủy hợp đồng, từ cực kỳ tự tin đến nghi ngờ chính mình, một mình đứng ở con đường xa lạ, nhìn dòng xe tấp nập chạy qua, mờ mịt không biết phải làm thế nào.

Hoặc là một mình ngồi trong phòng hóa trang của đoàn làm phim, thấy mọi người bận rộn đi tới đi lui, rõ ràng trên người còn mặc trang phục diễn của đoàn làm phim, một giây trước vẫn còn đang chuẩn bị nhập vai, giây tiếp theo lại đột nhiên có thông báo nói cô không được, không diễn ra được đặc trưng của vai này, đổi người.

Cô không biết tại sao chỉ sau một đêm, cô lại trở nên kém cỏi như vậy.

Sự nghi ngờ bản thân của cô ngày càng tích tụ, sau đó lại bị Chu Cẩn Thần thao túng sau lưng, rồi lại tìm một đường đi khác.

Ở con đường mới đó, cô làm rất tốt, nhưng vẫn có chút tiếc nuối với con đường cũ.

Sự xuất hiện của Ôn Tịch Viễn khiến mọi sự tiếc nuối của cô hoàn toàn chấm dứt.

Cho dù có nổi tiếng hay không, cho dù là đạo diễn Tạ hay Trình Hạo, lời khẳng định của bọn họ khiến Lâm Sơ Diệp 21 tuổi từng nhận vô số lời đả kích lần nữa tìm lại được chính mình.

Lâm Sơ Diệp đột nhiên khóc khiến mọi người không biết làm sao, mọi người bắt đầu ồn ào, lo lắng nhìn cô.

Lâm Sơ Diệp hơi ngượng ngùng: “Thật xin lỗi…….

Chỉ là tôi…….”

Sự xúc động khiến cô không có cách nào bình tĩnh lại được.

Ôn Tịch Viễn đi về phía cô, không quan tâm vẫn còn nhiều người ở đây, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, yên lặng trấn an cô.

Cuối cùng Lâm Sơ Diệp cũng bình tĩnh lại được, cô ngẩng đầu, cười cười cảm ơn anh, sau đó cầm tay anh, nhìn về phía mọi người: “Ngại quá, tôi….

chỉ là đột nhiên tôi nghĩ tới chút chuyện xưa.”

Cô hơi dừng lại, hơi nheo mắt, nhìn về phía mọi người: “Chỉ là tôi cảm thấy tôi cực kỳ may mắn, may mắn có thể gặp được đạo diễn Tạ, gặp được Từ Tử Dương lão sư, còn có….”

Lâm Sơ Diệp nhìn sang Ôn Tịch Viễn, cô không nói tiếp, chỉ mỉm cười với anh, sau đó ôm anh một cái thật chặt.

“Cảm ơn anh.” Cô nói trong lòng anh, giọng nói rất nhẹ, nhưng cũng rất nặng nề, không quá kích động, nhưng lại tràn đầy cảm xúc.

Ôn Tịch Viễn không lên tiếng, chỉ ôm chặt lấy cô.

Từ Tử Dương dẫn đầu vỗ tay, thậm chí còn huýt sáo.

Mọi người cũng đồng loạt vỗ tay.

Lời cảm ơn của Lâm Sơ Diệp cũng rất bình thường, cô cảm ơn đạo diễn, biên kịch, và tất cả nhân viên công tác, nhưng ai quen biết Lâm Sơ Diệp thì sẽ biết lời cảm ơn này quan trọng như thế nào.

Cô là người bị Chu Cẩn Thần chèn ép, cả Tinh Nhất không ai là không biết, cho nên sự hỗ trợ của đạo diễn và Từ Tử Dương khiến cô cực kỳ trân trọng.

Nhưng bọn họ lại khó hiểu trước sự cảm ơn của cô dành cho Ôn Tịch Viễn.

Phần lớn mọi người ở đây đều không biết rõ lắm về Ôn Tịch Viễn, chỉ biết trong ba đến năm ngày anh sẽ đến đoàn làm phim thăm Lâm Sơ Diệp một lần, chăm sóc như người yêu, nhưng khi đối mặt trước sự tò mò của mọi người về quan hệ của hai người, anh chỉ thản nhiên đáp lại hai chữ “trợ lý”, nhưng lại không kiêng dè làm những hành động vô cùng thân thiết với Lâm Sơ Diệp trước mặt mọi người.

Ngay cả hiện tại, hai người ôm nhau thân mật trước mặt đám đông, cùng với ánh mắt ỷ lại và cưng chiều kia, tất cả đều nói cho mọi người biết quan hệ của hai người vô cùng thân thiết.

Không cố ý nhấn mạnh, cũng không cố tình kiêng dè, cả Lâm Sơ Diệp và Ôn Tịch Viễn đều ngầm thể hiện những hành động thoải mái nhất cho nhau trước mặt mọi người.

Mọi người cũng đã quen với việc hai người ở chung như thế nên cũng đối xử với Ôn Tịch Viễn như người một nhà, tất cả đều vỗ tay cười.

Sau khi kết thúc công việc, ai cũng cảm thấy được thoải mái và thư giãn nên bữa tiệc kéo dài tới tận khuya, sắp tới 0 giờ, mọi người hô hào muốn tới rạp phim bao hết các rạp chiếu bộ phim của Lâm Sơ Diệp.

Ai cũng hào hứng khiến Lâm Sơ Diệp rất vui vẻ, đi tới rạp chiếu phim với mọi người, lúc tới rồi mới biết Ôn Tịch Viễn đã bao hết toàn bộ rồi.

Trong rạp chiếu phim, Lâm Sơ Diệp và Ôn Tịch Viễn bất ngờ gặp được Ôn Thư Ninh, Đào Cẩm Dung và Ôn Mộ Viễn, ngay cả Ôn Kỳ Minh và Hà Minh U cũng ở đó.

Ôn Kỳ Minh thấy hai người thì không được tự nhiên, ho nhẹ một cái rồi nhìn sang chỗ khác.

Tinh thần Hà Minh U lập tức phấn chấn, gọi một tiếng “Cô giáo mới” sao đó lập tức chạy đến kéo Lâm Sơ Diệp qua đó, Ôn Tịch Viễn cũng đi qua bên đó với Lâm Sơ Diệp, anh nhìn về phía mọi người: “Sao mọi người lại ở đây?”