Cách Phát Tài Của Thương Phụ - Chương 38

Cách Phát Tài Của Thương Phụ
Chương 38: Lương tâm mờ ám
gacsach.com

Hạo Nhiên nghĩ, đeo vòng bạc vào trên cổ tay của Tùy Duyên, chắc chắc rất đẹp mắt, từ từ nhếch miệng mà cười, lộ ra hàm răng trắng.

Hạo Nhiên cười làm Tùy Duyên rợn cả tóc gáy, giật mình nhớ ra gì đó, vội nói, "Ta đi xem Thẩm... Công tử!"

Không đợi Hạo Nhiên trả lời, liền lướt qua bên người Hạo Nhiên, đi vào đại sảnh.

Hạo Nhiên sững sờ tại chỗ, chậm rãi lấy tay từ trong ngực ra, thở ra một hơi, đuổi theo, liền thấy Tùy Duyên đang bắt mạch cho Thẩm Ý, "Làm sao vậy?"

"Không có việc gì, là ta quá lo lắng thôi!" Tùy Duyên nói xong, cười nhẹ, mới nói với Hạo Nhiên, "Hạo Nhiên ca, ngươi tính toán dàn xếp Thẩm Công Tử như thế nào?"

Hạo Nhiên nhìn nhìn Thẩm Ý, suy nghĩ sâu xa chốc lát, mới lên tiếng, "Hiện giờ bản thân hắn bị thương nặng, không nên lặn lội đường xa trở về doanh trại, có lẽ trước tiên ở nhà ta dưỡng bệnh một thời gian, đợi hắn hơi khá hơn, mới quyết định!"

Hạo Nhiên nói xong, thấy Tùy Duyên gật đầu, "Nương ta đã dẫn người đi về thu dọn, một hồi ta đưa người qua trước, rồi trở về giúp ngươi quét dọn, tránh cho cả phòng đầy mùi máu tươi, sáng mai khó buôn bán!"

Hạo Nhiên suy nghĩ chu đáo, Tùy Duyên tự nhiên đồng ý.

Cẩn thận từng li từng tí giúp đỡ đưa Thẩm Ý đi, nghe cả phòng đầy mùi máu tươi, xoay người đi xách nước, tự mình cầm cây lau nhà lau đất.

Thật ra thì vết máu trên đất cũng không nhiều, lau sạch sẽ, xông lá ngải cứu, liền có thể xua tan mùi máu tươi.

Chẳng qua vài cái bàn, tốt nhất có thể đưa ra hậu viện, múc chút nước, rửa sạch rửa thật sạch.

Trên cánh cửa truyền đến âm thanh, "Ai vậy?"

"Tùy cô nương, là ta, Thẩm Trung!"

Thẩm Trung?

Tùy Duyên kinh ngạc, mở cửa, thấy Thẩm Trung đứng ở cửa, ba đại hán vạm vỡ đi theo phía sau.

"Tùy cô nương, Hạo Nhiên ca có khách, cho nên..."

"Không sao, các ngươi vào đi!" Tùy Duyên cắt ngang lời nói của Thẩm Trung.

Hạo Nhiên có chuyện, còn phái Thẩm Trung tới, đã suy nghĩ rất chu đáo.

Dù sao nhiều người như vậy, Tùy Duyên trừ Thẩm Trung ra, thật đúng là không nhận ra mấy ai!

"Tùy cô nương, chúng ta giúp ngươi làm cái gì?" Thẩm Trung hỏi.

Giết người, đánh giặc, chính hắn là cao thủ, nhưng rửa bàn, lau đất, hắn chưa bao giờ làm qua.

"Ta đã lau qua, ngươi giúp ta khiêng cái bàn này đến hậu viện đi, ta sẽ múc nước, rửa sạch, một hồi khiêng trở lại, các ngươi có thể đi về!"

Tùy Duyên giúp Thẩm Ý, trong lòng Thẩm Trung rất biết ơn.

Tự nhiên muốn làm tốt những chuyện Tùy Duyên căn dặn, lớn tiếng nói, "Được thôi!"

Kêu ba người khác, khiêng cái bàn trong đại sảnh đến hậu viện, múc nước múc nước, lau bàn lau bàn, rất nhanh liền lau cái bàn sạch sẽ, lại khiêng trở về đại sảnh.

Dọn dẹp ngăn nắp đồ này đồ nọ, Tùy Duyên liền để mấy người Thẩm Trung đi trở về, đóng cửa, khóa cửa, rửa mặt rửa chân, lên lầu ngủ.

Sáng mai, còn có chuyện của sáng mai...

Thôn Quý gia.

Quý thị vốn cho là, hai nữ nhi sẽ đón nàng trở về, nhưng, trên đường núi, lại không có.

Trong núi nhiều dã thú, lại nhiều phần mộ, một mình Quý thị đốt đuốc, đi sâu một bước, cạn một bước, xiêm áo đã sớm ướt đẫm mồ hôi.

Quý thị lo lắng, hai nữ nhi tới đón nàng, gặp phải nguy hiểm, dọc đường đi trong lòng nhíu lại, chỉ sợ trong không khí, có mùi máu.

Lo lắng đề phòng đi về nhà.

Xa xa, nàng liền nghe thấy bà mẫu (mẹ chồng) đang mắng, đầu tiên là mắng nàng là gà mẹ không biết đẻ trứng, lại mắng mấy nữ nhi là thứ thua lỗ, lại mắng trượng phu là đồ bỏ đi.

Mấy đứa bé, hình như đang khóc, chó Đại Hoàng trong nhà, không ngừng kêu gâu gâu gâu.

Lòng của Quý thị, đau không chịu nổi.

Trượng phu hiếu thảo, trước kia có gì tốt, đều sẽ nghĩ tới công bà (cha mẹ chồng), công bà thấy trượng phu có chút bản lĩnh, cho dù không cho nàng sắc mặt tốt, đối với trượng phu và mấy đứa bé, cũng rất tốt.

Nhưng bây giờ...

Trong lòng Quý thị khó chịu, đi càng ngày càng gấp, trượt chân, nặng nề té ngã, người rơi vào trong khe suối, cũng may trong khe suối không có nước, Quý thị còn chưa kịp vui mừng, nhưng trong khe suối có nước bùn, nửa người, ngay tiếp theo bao gạo, túi bột mì cùng nhau lún xuống dưới.

Thời tiết vào đầu xuân, nước lạnh, hố bùn vẫn lạnh như cũ, Quý thị muốn khóc, lại biết, vào giờ phút này, nàng không có tư cách khóc!

Nếu như bây giờ nàng không tự cứu, hôm nay sẽ phải chết rét ở chỗ này.

Dùng lực thật lớn mới từ nước bùn trong khe suối bò ra ngoài, lại dùng toàn bộ sức mạnh kéo bao gạo túi bột mì bị vùi lấp trong bùn lên, Quý thị ngồi ở trên bờ, cả người toàn bộ đều là bùn.

Che vành mắt hồng hồng đi.

Nước mắt tách tách không ngừng rơi.

Tại sao cuộc sống lại khổ như vậy, tại sao khó như vậy...

Ngay cả khóc, cũng không dám khóc thành tiếng.

Quý thị nhớ tới Tùy Duyên rất tốt, Tái đại nương rất tốt, Hạo Nhiên rất tốt, nức nở nghẹn ngào ra tiếng.

Đưa tay sờ vào ngực, không thấy bạc...

Quý thị cả kinh, bất chấp tất cả, vội nhảy vào trong hố nước bùn, tìm kiếm xung quanh, nhưng...

Không có...

Hố nước bùn cũng bị nàng đạp thành tương hồ rồi, vẫn không được tìm như cũ.

Quý thị ô ô một tiếng, đau khóc thành tiếng...

Nơi xa, chính là nhà, trong nhà, tiếng chửi rủa của bà mẫu vẫn không ngừng như cũ, Quý thị biết, mọi người đối mặt với chèn ép có thể tìm cái chết, nhưng nàng ngay cả tư cách chết cũng không có.

Đau khổ, vẫn phải trở về.

Chẳng qua là khi Quý thị về đến nhà, nhìn đồ trong nhà, bị ném trong sân, trong gió lạnh xào xạc, trượng phu nữ nhi ôm ấp thành vòng tròn, ở trong gió sớm, run lẩy bẩy.

"Chiêu Đệ..." Quý thị khẽ gọi.

Chiêu Đệ nhìn thấy Quý thị, hốc mắt đỏ lên, lại cố gắng nhịn xuống, "Nương, a nãi đuổi chúng ta đi ra, nói nhà này, để cho Đường ca nhà đại bá cưới vợ, sau này thì thuộc về đại bá rồi..."

Quý thị vừa nghe, tức không chịu được.

Nhà cửa là thế hệ trước phân chia cho lúc ra ở riêng, nhi tử như nhau, tại sao bởi vì trượng phu bị thương thắt lưng, liền nặng bên này nhẹ bên kia như vậy.

Vừa định đi tranh cãi, Quý Khôi kéo Quý thị, khổ sở van nài lắc đầu một cái.

Quý thị bịch một tiếng quỳ gối trước mặt Quý Khôi, "Tướng công, ngươi nói cho ta biết, ta có nên oán hay không?"

"Ái Phân..."

Trước kia, Quý Khôi đều kêu Quý thị là nương tử, vẫn là lần đầu tiên, kêu tên của Quý thị.

"Ta không muốn oán, cũng không muốn trách, nhưng tướng công, hôm nay chúng ta..."

Ngay cả nhà cũng không còn.

Mấy đứa bé, ôm nhau, trong con ngươi ngây thơ cứng rắn, vào giây phút này, tràn đầy oán, tràn đầy hận.

Sau khi oán hận, càng trở nên cứng rắn.

Quý thị nhìn nhìn trượng phu, lại nhìn nhìn mấy đứa bé, "Thôi, thôi, về sau, nương dẫn các ngươi đi ăn xin trên đường, chỉ mong ngày nào đó..."

Mấy nữ nhi gả vào nhà phú quý, bay lên ngọn cây biến thành phượng hoàng.

"Coi như ngươi còn thức thời, mau mang những thứ thua lỗ này cút ra khỏi thôn Quý gia, cho dù các ngươi đi ăn xin cũng được, bán mấy thứ thua lỗ này cũng được, từ nay về sau đừng trở lại, lão bà ta, không có đứa nhi tử ngươi, không có con dâu ngươi, cũng không có mấy thứ thua lỗ này..."

Quý Khôi tức giận liên tục ho khan, mặt đỏ lên, không nói ra được câu nào.

Mấy đứa bé lạnh nhạt nhìn tổ mẫu của các nàng.

Quý thị cắn răng một cái, cũng không quản cả người đều là bùn, cả người ẩm ướt, cõng Quý Khôi lên.

"Chiêu Đệ, thu dọn đồ đạc, chúng ta đi!"

Chiêu Đệ vội kêu bọn muội muội dọn dẹp, thật ra thì, chỉ là vài xiêm áo rách nát, nhưng dù sao có cũng tốt hơn không có.

Quý thị cố sức cõng Quý Khôi, đi vài bước, lại thấy đại tẩu (chị dâu) của Quý Khôi đứng ở trong phòng, len lén cười.

Quý thị dừng bước, quay đầu nói với Quý lão thái, "Bà mẫu, hôm nay ngươi khi dễ chúng ta yếu đuối không chỗ nương tựa, không cần gấp gáp, nữ nhi của ta, tất cả đều thông minh có khả năng, tương lai nhất định có thể lên như diều gặp gió, ngược lại ngươi, về sau nhất định hối hận, hôm nay đối đãi với chúng ta như vậy, nhưng mà, chúng ta sẽ không tha thứ cho ngươi, sẽ không..."

Quý thị nói xong, bụng dưới đau nhức, máu dọc theo bắp đùi chảy xuống.

Mấy đứa bé sợ hãi, "Nương..."

Quý thị lắc đầu."Nương không có việc gì, Chiêu Đệ, Phán Đệ, Đái Đệ, Lai Đệ, Niệm Đệ, các con nhớ kỹ, là bà ta, là bà ta hại chết đệ đệ của các con, về sau, không được tha thứ cho họ, không được..."

Nói xong, cõng Quý Khôi, từng bước từng bước đi ra thế giới bên ngoài.

Một đại nam nhân như Quý Khôi, bởi vì ốm đau, dinh dưỡng không đầy đủ, gầy chỉ còn lại da bọc xương, giờ phút này nằm ở trên lưng Quý thị, khóc giống mít ướt.

Năm đứa bé, dắt nhau, trên lưng vác đồ đạc trong nhà của các nàng, liều mạng cắn chặt răng, chẳng qua không chịu khóc một tiếng, chó Đại Hoàng không xa không rời đi theo phía sau các nàng.

Máu lan ra đầy đất.

Quý lão thái hồi hồn sau một hồi sững sờ, ra sức mắng Quý thị quỷ đoản mệnh.

Có thôn dân không nhìn nổi, có ý tốt giữ Quý thị lại vào nhà ăn một chút gì, lại rửa sạch thân thể, Quý thị dùng lời nói dịu dàng cự tuyệt.

Thôn Quý gia này, về sau nàng cũng sẽ không trở lại nữa...

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3