Cầm Thú Nuôi Nhốt Cô Gái Nhỏ - Chương 07

Cầm Thú Nuôi Nhốt Cô Gái Nhỏ
Lạc Nguyệt Thất Thất
www.gacsach.com

Chương 7

Uý Lam đang ngủ rất say sưa, gần như chẳng có trở mình. Nhưng bên kia, Tằng Trạm nhắm mắt hoài vẫn không cách nào đi vào giấc ngủ. Rõ ràng cô bé không xài cái gì, vì sao lại thơm như vậy? Mùi hương thơm ngát quấn quanh chóp mũi anh, từng chút khơi dậy dục vọng trong anh, Tằng Trạm chậm rãi ngồi dậy, khoác thêm áo ngoài, bước đến trước cửa phòng Uý Lam.

Cánh cửa này, một chút tác dụng cũng không có. Tằng Trạm đem cánh cửa di động về bên phải, sau đó lại đẩy mạnh, một tiếng ' cạch ' vang lên cửa dễ dàng mở ra, cô bé vẫn ngủ rất say, cả người trốn trong chăn.

Tằng Trạm không biết vì sao mình muốn vào đây, càng không biết mục đích vào đây để làm gì. Chỉ biết nhẹ nhàng tiến vào, lén la lén lút...

Trong bóng tối, cái gì cũng không thấy rõ, anh bước lại gần, chỉ nhìn thấy cái trán của cô. Tằng Trạm ngồi xuống giường, tay hơi vươn ra, Uý Lam bỗng nhiên xoay người quay mặt về phía anh. Tằng Trạm rất muốn bật đèn ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, anh cứ vậy giơ tay, vuốt ve vầng trán trơn bóng, mịm màng, cảm xúc cực kỳ tốt.

Cô bé có chút nhíu mày, lầu bầu một tiếng, lại xoay người. Tằng Trạm nín thở, lại tiếp tục rón rén, duỗi tay mò vào trong chăn của Uý Lam, bên trong thật ấm áp, anh lưu luyến không muốn rời, nghiêng người thêm chút nữa, bàn tay mò lên mông cô. Tim anh nhảy bang bang, trong lòng hoảng loạn, đáng chết, rốt cuộc anh định làm cái gì? Không chút nghĩ ngợi anh cấp tốc rút tay ra, đứng lên bước ra khỏi phòng Uý Lam.

Cảm xúc căng mềm trên tay vẫn còn, anh ngồi xuống giường, móc cự vật ra dùng tay tự giải quyết. Lúc trước chỉ biết nếu không giải quyết vấn đề sinh lý thì thật khó chịu, bây giờ mới biết có phụ nữ bên người lại không được chạm vào càng khó chịu hơn rất nhiều,..

Ngày hôm sau Uý Lam dậy sớm, đem tóc cột lại, cầm lấy bánh bao bắt đầu ăn, liền nhìn thấy Tằng Trạm đi ra, trải qua chuyện tối qua, Uý Lam nhận định Tằng Trạm là người tốt, vội vàng cầm lấy bánh bao chạy tới đưa cho anh nói

"Chú, ăn đi."

Tằng Trạm mím môi, bánh bao này rất khó nuốt, chỉ là trong ba lô của anh cũng chẳng có thứ gì ngon, nếu không anh nhất định sẽ đưa cho cô ăn. Tằng Trạm cầm lấy bánh bao, ngồi xuống một bên. Uý Lam bưng ly sữa đưa tới trước mặt anh, bĩu môi nói

"Trưởng thôn đem tới, để cho chú uống."

Tằng Trạm nhớ, hình như trưởng thôn có nói cô bé Uý Lam này không thích trò chuyện, vậy mà lúc này... nói cũng không ít. Uý Lam ngơ ngác nhìn ly sữa, trong ký ức của cô, cô đã từng uống qua một lần, thật muốn uống thử một ngụm, chỉ một ngụm thôi cũng được.

Tằng Trạm nhìn vẻ mặt thèm thuồng của cô nói "Em uống đi."

Nói xong anh lại cúi đầu im lặng nhìn bánh bao trong tay mình. Uý Lam trong lòng vui vẻ, ngẩng đầu nhìn anh, lại nhớ tới lời nói của trưởng thôn ' chú ấy đang bị thương, cần phải bổ sung dinh dưỡng, con không được uống lén '

Uý Lam lắc đầu nói "Trưởng thôn nói, nhất định phải đưa cho chú uống."

"Kêu em uống thì em cứ uống "Tằng Trạm nghiêm khắc nói, đầu cũng không ngẩng lên.

Bị anh nạt nộ, Uý Lam có chút khó chịu, cắn môi đứng lên, hai tay run run, chú vì sao đối với cô dữ dằn như vậy. Qua một lúc sau, Tằng Trạm mới ngước đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt đầy nước mặt của Uý Lam, cô khóc, nhìn nước mắt của cô trong lòng anh bỗng mềm nhũn, đưa tay nhéo nhéo má cô, nhẵn nhụi, trơn bóng, mềm mại, dù là tơ lụa tốt nhất cũng không bằng, bởi làn da cô còn rất ấm áp.

"Tôi không thích uống sữa "Tằng Trạm nhẹ giọng trả lời.

Uý Lam bị anh nhéo thật không thoải mái, lùi một bước, kết quả đụng phải cái ghế, ngã về phía sau.

"Á "Uý Lam kêu một tiếng, ly sữa hắt lên người cô, một mảnh ướt nhẹp. Tằng Trạm nắm lấy cổ tay gầy yếu của cô kéo lại, để cô ngồi lên đùi mình, cúi đầu nhìn ly sữa chỉ còn một nửa, lại nhìn phần ngực ướt đẫm của cô, mang theo vị sữa... bây giờ anh phát hiện thật ra sữa cũng là thứ tốt...

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3