Cẩm Y Vệ - Chương 1085

Chương 1085: Chử Thái Lai

- Đi thôi, tuyết đã rơi, bên kia có một ngôi nhà đất nhỏ, chúng ta hãy sang đó tránh gió.

Tần Lâm đỡ Vĩnh Ninh dậy, thân thể vị tiểu di muội này vốn yếu ớt, trời lạnh như thế này lại bị sợ hãi chạy mấy chục dặm đường, chịu gió thổi như vậy rất dễ dàng cảm lạnh.

Sắc mặt Vĩnh Ninh ửng đỏ, vì lúc Tần Lâm đỡ nàng không thể tránh khỏi va chạm thân thể mềm mại. Thân thể thiếu nữ vô cùng nhạy cảm, xấu hổ không thể tả, nhưng vì nằm trên lưng ngựa lắc lư đã lâu, thân thể đã mềm nhũn tê chồn nên cũng không có cách nào khác.

Ngoài bìa rừng có ngôi nhà đất thoạt nhìn bỏ hoang đã lâu, Tần Lâm đỡ Vĩnh Ninh đi tới từng bước một. Cảm giác thân thể mềm mại của thiếu nữ tựa sát vào người, đôi ngực căng tròn cọ sát vào cánh tay, nhất thời có hơi tâm viên ý mã, kìm lòng không đặng liếm liếm đôi môi bị gió thổi trở nên khô khốc.

Tim Vĩnh Ninh nhảy mạnh như nai nhảy, hô hấp Tần Lâm cũng càng ngày càng dồn dập, thân thể hai người tựa sát vào nhau, có thể cảm thấy tim của đối phương đập càng ngày càng nhanh hơn.

Đến khi tiến vào trong ngôi nhà kia, Vĩnh Ninh chợt khẽ rên lên một tiếng, toàn thân mềm nhũn dựa vào tường, lúc này đôi mắt đã khép hờ lim dim.

Tim Tần Lâm cũng đang đập mạnh, cũng may linh đài còn có chút thanh minh, đột nhiên cắn mạnh đầu lưỡi một cái, mượn cảm giác đau mà tỉnh lại:

- Không xong, mau rời đi, đây là bẫy rập!

-----------

Tên thủ lĩnh mặt sần sùi bắt cóc Vĩnh Ninh cỡi ngựa chạy nhanh mấy dặm về phía Bắc. Lúc này sắc trời mờ tối, bông tuyết rơi lả tả đầy trời, trong thiên địa một màu trắng xóa, dấu chân ngựa bị bông tuyết rơi xuống che lấp rất nhanh.

Đi tới đây đã không còn nhìn thấy cánh rừng chỗ Tần Lâm và Vĩnh Ninh, đột nhiên y khẽ cười gian giảo:

- Trời cũng giúp ta!

Năm nay trận tuyết bắt đầu mùa Đông tới sớm như vậy, lớn như vậy, vừa hay thuận tiện làm việc, chẳng phải là ông trời tương trợ sao?

Tên mặt mụn giục ngựa chuyển sang hướng Đông Nam, vó ngựa phi nhanh làm cho tuyết bắn lên tứ tán. Không bao lâu sau y đã chạy tới một ngọn đồi nhỏ hướng Đông Nam cách rừng cây kia hai ba dặm.

Nơi này được ánh mặt trời chiếu rọi, cây cỏ sum suê, tuy rằng hiện tại đã ngả vàng nhưng cỏ vẫn còn rất cao. Tên mặt mụn phóng ngựa tới gần đồi, thình lình trong bụi cỏ có người đứng lên kêu:

- Chử chỉ huy, bọn thuộc hạ ở chỗ này.

Chử chỉ huy tên là Chử Thái Lai, chính là một viên tọa doanh quan Dũng Sĩ doanh, hàm chính tam phẩm Chỉ Huy Sứ ở Đằng Tương tứ vệ.

Đằng Tương tứ vệ trực thuộc Ngự Mã giám, là bộ phận hộ giá phòng gian tinh nhuệ, được tuyển chọn trong tinh anh Tứ Vệ doanh và dũng sĩ doanh mà ra, có hiệu là Tuyển Phong. Trong đó địa vị dũng sĩ doanh lại cao hơn Tứ Vệ doanh, những cao thủ đại nội trong lời đồn chuyên làm tay sai cho đám quyền yêm, giúp Trụ làm ác đều ở dũng sĩ doanh.

Chử Thái Lai thân là tọa doanh quan, chính là thủ lĩnh cao thủ đại nội, cũng là thân tín của quyền yêm số một nội đình, chưởng ấn thái giám Ty Lễ giám Trương Kình ở dũng sĩ doanh và Đằng Tương tứ vệ.

Y cười nhảy xuống ngựa, dùng roi ngựa chỉ mấy tên thủ hạ:

- Bọn nhãi chết tiệt này, nấp kín tới mức ngay cả Chử gia ta cũng không nhìn ra.

Đầu vai mấy tên thủ hạ đóng một lớp tuyết dày, nghe vậy lúng túng nói:

- Chuyện mà Trương Ty Lễ giao phó, các huynh đệ vẫn phải cẩn thận vài phần. Chử Đại ca, mục tiêu vào bẫy chưa?

Thân là cao thủ đại nội phòng gian bắt giặc, lại bị chưởng ấn thái giám Ty Lễ giám sai sử bắt cóc Trưởng Công chúa, đây quả thật là chuyện hết sức kinh người. Cũng không trách được mấy tên này nơm nớp lo sợ trong lòng, không thể không đặc biệt cẩn thận.

Chử Thái Lai cười ha hả:

- Đám lỏi con này sợ gì mà sợ, đã bày ra thiên la địa võng, mục tiêu ôm một mỹ nhân hoa nhường nguyệt thẹn như vậy, thật sự là chắp cánh cũng khó thoát.

Mấy tên thủ hạ nhất thời tuôn ra những lời nịnh nọt như nước thủy triều:

- Trương Ty Lễ bày mưu tính kế, Chử Đại ca thần dũng vô địch, tự nhiên hành động dễ dàng như trở bàn tay.

Chử Thái Lai tỏ ra ngạo nghễ, lần này Trương Kình Trương Ty Lễ xuất thủ, tự nhiên không giống bình thường, làm sao có thể chỉ có hai ba con mèo con chó mai phục trong bụi cỏ như vậy. Ngoại trừ số cận vệ theo y dẫn dụ Tần Lâm, sau đó chia ra rẽ ở các ngã ba đường khiến cho đám thân vệ của Tần Lâm như Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực đi lầm đường, bố trí giống như chỗ bụi cỏ này khắp nơi xa gần có chừng hai ba mươi chỗ, trong chu vi mấy chục dặm đã là thiên la địa võng.

Tưởng hiện tại tên Tần Lâm kia đang cởi y phục của Vĩnh Ninh Công chúa trong căn nhà đất. Hừ hừ, cứ để cho hắn sung sướng một phen, như vậy mới rơi vào bẫy, để xem tương lai hắn còn dám không ngoan ngoãn nghe lệnh Trương Ty Lễ hay không… Tội danh dâm nhục Trưởng Công chúa, cho dù là có bao nhiêu cái đầu cũng không đủ chém!

Chử Thái Lai nhìn về phía ngôi nhà đất, bão tuyết đầy trời bay tán loạn che khuất tầm mắt, y không nhìn thấy gì cả. Nhưng nghĩ tới bốn phương tám hướng trong chu vi mấy chục dặm đã bố trí trạm canh ngầm, Tần Lâm mang theo Vĩnh Ninh Công chúa như hoa như ngọc, hai người còn trúng Ngọc Nữ Túng Tình đan và Liệt Dương Hòa Hợp tán, chẳng lẽ giờ phút này còn có thể bay lên trời!?

Chờ bọn họ gạo nấu thành cơm, cứ để cho Tần Bá gia được sung sướng một phen.

Chử Thái Lai cười âm hiểm hai tiếng, sắc mặt lại chuyển lạnh:

- Chuyện ngày hôm nay, các vị đều hiểu được lợi hại trong đó, phàm kẻ nào tiết lộ nửa chữ ra ngoài, thủ đoạn Trương Ty Lễ ra sao cũng không cần bản quan nhắc nhở!

Chúng dũng sĩ doanh cao thủ vâng dạ luôn miệng, bọn họ đều là tâm phúc của Trương Kình, làm vô số chuyện không dám cho người biết thay y, nhưng hiện tại nghe Chử Thái Lai trịnh trọng như vậy đều kinh hãi trong lòng.

Bắt cóc Công chúa, hãm hại Tần Lâm, thành sự cố nhiên là một công lớn, Trương Ty Lễ sẽ có thưởng trọng hậu. Nhưng nếu xảy ra vấn đề gì, không chỉ là không giữ được đầu trên cổ mà thôi.

Bọn họ hơi đổ mồ hôi trán vì lo lắng, lại nấp vào trong bụi cỏ như cũ. Trời đổ tuyết lạnh như vậy cũng không dám đốt lửa sưởi ấm, cho dù là võ công không tầm thường nhưng cũng vô cùng tức tối, không khỏi oán giận trong lòng: nói là gài tang vật hãm hại Tần Đốc Chủ, nhưng hắn ở trong nhà đất điên loan đảo phượng với Trưởng Công chúa xinh đẹp như hoa, chúng ta lại phải chịu rét lạnh dưới trời tuyết đổ, quả thật là tức chết người!

Thật ra thì bọn họ không cần hâm mộ ghen tỵ, cảm thấy mình trống không tịch mịch lạnh lẽo như vậy, bởi vì Tần Lâm cũng không có cầm thú, mà là không bằng cầm thú.

-----------

Vĩnh Ninh híp mắt như tơ, thân thể mềm mại dần dần trở nên nóng như lửa, ánh mắt nhìn tình lang thầm mến càng ngày càng đỏ rực. Tần Lâm đột nhiên đưa tay ra ngoài cửa sổ hốt một nắm tuyết, sau đó nhét vào cổ áo vị Trưởng Công chúa này.

Thân thể mềm mại nóng như lửa bị tuyết lạnh chạm vào, nhất thời khiến cho Vĩnh Ninh rùng mình một cái, sức nóng của xuân dược giảm đi rất nhiều. Vì giật mình bất ngờ, nàng đã tỉnh táo lại quá nửa.

Kế đó là thẹn thùng xấu hổ không bút nào tả xiết, nàng không hề biết mới vừa rồi là trúng phải xuân dược, chỉ biết là lần đầu rộng mở cánh cửa lòng với Tần tỷ phu mà mình thầm yêu mến, thậm chí là nhào vào lòng hắn, lại bị từ chối trắng trợn vô cùng nhục nhã như vậy, quả thật còn khó chịu hơn giết nàng gấp trăm ngàn lần.

Từng giọt nước mắt từ gương mặt xinh đẹp của nàng lăn dài xuống. Lúc này sắc mặt nàng đã trở nên trắng bệch, đôi mắt tránh né không dám nhìn Tần Lâm, xấu hổ muốn chui đầu xuống đất.

Tình huống khẩn cấp, Tần Lâm cũng không tìm được biện pháp khác, cũng không biết khoảng cách địch nhân ẩn núp xa gần, có phải đang giám thị xung quanh hay không, chỉ đành phải ôm Vĩnh Ninh vào lòng.

Chẳng lẽ... trái tim Vĩnh Ninh lại bắt đầu nhảy loạn thình thịch, nằm trong lòng Tần Lâm, trong đầu vô cùng hỗn loạn.

- Ngu ngốc, không phải là tỷ phu không thích muội, mới vừa rồi là địch nhân sử gian kế, chúng ta không thể mắc bẫy!

Tần Lâm ghé vào bên tai Vĩnh Ninh, thấp giọng giải thích cho nàng.

Mặc dù Tần Lâm tu luyện Chu Dịch Tham Đồng Khế, dễ dàng dẫn động dục niệm, nhưng cũng không đến nỗi không thể khống chế bản thân trong tình huống như vậy. Vĩnh Ninh lại càng khả nghi hơn, vị Công chúa này hết sức ngây thơ, da mặt lại mỏng, làm sao có thể chủ động dâng hiến cho Tần Lâm như vậy?! Từ đó có thể suy luận, rõ ràng là đã trúng phải xuân dược.

Trịnh Trinh đưa Vĩnh Ninh tới cũng không ly kỳ, bất quá suy nghĩ đến đám kỵ sĩ kia cố ý tách rời hắn ra, lại lại sử xuất thủ đoạn bực này, kết luận đã hết sức rõ ràng: bọn họ xếp đặt mỹ nhân kế, chờ Tần Lâm nhảy vào.

Thử nghĩ dâm nhục Trưởng Công chúa là trọng tội bực nào, nếu như Tần Lâm ân ái một đêm với Vĩnh Ninh ở chỗ này sẽ bị đối phương nắm thóp, sau này cũng chỉ có thể cúi đầu xếp tai răm rắp nghe theo bọn chúng.

Chuyện này Trịnh Trinh là kẻ hiểu rõ tình huống, nhưng hẳn không phải là chủ mưu, kẻ chủ sử sau màn chân chính hơn phân nửa là Trương Kình!

Mới vừa suy nghĩ ra điểm này, trong phút chốc khắp cả người Tần Lâm tuôn ra mồ hôi lạnh, dục niệm bừng bừng như lửa nhanh chóng tiêu biến mất. Hắn quyết định thật nhanh, lại nhét một ít tuyết vào cổ Vĩnh Ninh, khiến cho hai người đều tỉnh lại.

Vĩnh Ninh được người yêu ôm vào trong lòng, nghe nói mình trở thành mồi thơm dụ Tần Lâm rơi vào bẫy nhất thời khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, xấu hổ gục đầu vào vai Tần Lâm không nói nửa lời.

- Chúng ta đi, không thể ở lại chỗ này nữa!

Tần Lâm quyết định, ghé vào tai Vĩnh Ninh thấp giọng nói:

- Nắm lấy tay ta.

Vĩnh Ninh mơ mơ màng màng đưa tay ra, bị Tần Lâm nắm chắc trong lòng bàn tay, chợt cảm thấy bàn tay của nàng có hơi lạnh.

Cẩn thận quan sát, phát hiện ít nhất phụ cận cũng không có địch nhân giám thị. Có lẽ là sợ bị Tần Lâm phát hiện nên các trạm canh ngầm đều được bố trí khá xa.

Tần Lâm nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Vĩnh Ninh, khoác eo nàng nhảy ra khỏi cửa, vừa đúng nhìn thấy Đạp Tuyết Ô Chuy vẫn còn ở bên ngoài, nhất thời mừng rỡ.

Mới vừa rồi đỡ Vĩnh Ninh tới đây, con ngựa thông minh này cũng theo tới.

Tần Lâm nhướng mày, trong lòng nảy ra một kế.

Chỉ chốc lát sau, từ trong trời tuyết vang lên tiếng vó ngựa rầm rập, chỉ thấy giữa trời đất đầy tuyết xuất hiện một con thần câu vọt nhanh ra, có thể loáng thoáng nhìn thấy trên lưng ngựa có hai bóng người đang nằm phục xuống.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3