Cẩm Y Vệ - Chương 511

Chương 511: Màu đỏ chết chó

Tần Lâm cũng không có vội vàng đi ra, mà là từ cửa sổ xe ngựa nhìn ra ngoài, quan sát ngôn ngữ động tác mọi người ở hiện trường.

- Buông ta ra, thật là đáng ghét!

A Sa muốn ra đi xem thử người bị hại có phải Chu Lão Hàm cùng Cẩu Đản hay không, lại bị Tần Lâm níu lấy cổ áo của nó, bất kể giãy giụa thế nào, Tần Lâm vẫn không buông tay.

Nó oán hận trợn mắt nhìn Tần Lâm một cái, tỏ vẻ căm phẫn bất bình: nếu không phải cố kỵ bộ y phục màu cánh sen này là Thanh Đại tỷ tỷ cho, sợ bị tên bại hoại này xé rách, còn lâu mới giữ được ta.

Chợt khóe miệng Tần Lâm khẽ nhếch lên, nở một nụ cười lạnh lẽo trào phúng, sau đó hắn buông A Sa ra, không nói một lời chui ra xe ngựa.

A Sa vừa sửa sang lại y phục bị Tần Lâm kéo loạn, vừa dắt Đại Hoàng đi ra ngoài, chu cái miệng nhỏ nhắn oán trách:

- Đáng ghét, thiếu chút nữa xé rách y phục người ta...

Đám người Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực cùng Thích Kim đều mặt đỏ tới mang tai, một bé gái đáng yêu mắt ngọc mày ngài từ trong xe ngựa Tần Lâm đi ra, còn nói y phục thiếu chút nữa bị hắn xé rách, Tần trưởng quan của chúng ta thật là cầm thú.

Lý Trưởng Chu Dụ Đức chỉ nói chuyện với Cẩm Y Vệ, Vương Tượng Càn bị y bỏ mặc một bên, ngây người ra đó, khiến cho vị Tri Châu Đại lão gia này vô cùng lúng túng.

Vương Tượng Càn nhìn thấy Tần Lâm vừa mang theo chó vừa đồng hành với nha hoàn nhỏ tuổi xinh đẹp, không khỏi thầm thóa mạ khinh bỉ một phen trong lòng. Nhưng nhìn lại hiện tại phe mình thế cô lực bạc, tất cả các hương dân đang trợn mắt nhìn mình, cũng không có biện pháp khác, không thể làm gì khác hơn là chắp tay một cái thi lễ:

- Xin hỏi vị trưởng quan này phải chăng là Bắc Trấn Phủ Ty Tần tướng quân? Bản quan Vương Tượng Càn, thân là quan phụ mẫu bản địa, không thể giáo hóa an dân cho nên có án mạng phát sinh, thật sự là xấu hổ vô cùng.

Bắc Trấn Phủ Ty Tần tướng quân? Dân chúng nghe câu này lập tức mặt lộ vẻ vui mừng, bất quá cũng có một số người nghi ngờ: Tần tướng quân qua lời kể của Chu Lão Hàm tinh minh cường kiện, mắt thần như điện, tựa hồ không phải là dáng vẻ giống như thiếu gia nhà giàu độc ác như vậy.

Tần Lâm tỏ vẻ lạnh lùng, ánh mắt nhìn trời, bất âm bất dương nói:

- Vương phụ mẫu làm quan tốt, chân chính là yêu dân như con, ngày hôm qua bản quan đến Kế Châu còn muốn tới cửa bái phỏng, lại nghe nói Vương phụ mẫu không có ở trong nha môn, đã đi thúc giục tiền lương. Chậc chậc, quả là giỏi thật, thật sự là một viên năng lại của quốc triều.

Lời nói này mang theo ẩn ý, khiến cho Vương Tượng Càn đỏ mặt. Mấy tên thân tín Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực cũng ra vẻ chó cậy thế chủ, cười hăng hắc nhìn Vương Tượng Càn.

Đúng là quan địa phương cùng Cẩm Y Vệ không phải là một hệ thống, quan văn chính đồ cũng xem thường những vũ phu này, nhưng Tần Lâm là chính tam phẩm Chỉ Huy Sứ bởi vì công việc đi ngang qua, tòng ngũ phẩm Tri Châu Vương Tượng Càn coi như nể mặt một chút, tốt xấu gì cũng nên nghênh đón hắn một phen mới phải. Nhưng y không đón, hiện tại gió đã xoay chiều, nơi Vương Tượng Càn cai trị xảy ra án mạng, Tần Lâm có thể đối tốt với y sao? Năm mơ!

Vương Tượng Càn xấu hổ đỏ mặt, bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là cứng rắn chống lại:

- Tần tướng quân chấp chưởng Bắc Trấn Phủ Ty, tra xét đại gian ác nghịch, dường như án mạng xảy ra nơi bản quan cai trị còn chưa tới phiên Tần tướng quân quản?

Tần Lâm còn đang trầm ngâm sờ mũi, Chu Dụ Đức đã đưa mắt ra hiệu, dân chúng già trẻ lớn bé lập tức quỳ rạp một mảng lớn, kêu oan vang cả trời đất:

- Cầu xin tướng quân chủ trì công đạo, ông cháu Lão Hàm rõ ràng là bị bức tử, hết sức đáng thương.

- Tần tướng quân gương sáng treo cao! Dân chúng chúng ta sợ quan phủ nhất, bình thời ngay cả nha dịch cũng không dám đắc tội, nếu không phải là hai ông cháu Lão Hàm bị chết quá oan uổng, làm sao dám tranh chấp với Đại lão gia bản châu.

- Lão Hàm từ kinh sư tìm tôn nhi trở lại, thường nói với mọi người về ân đức của tướng quân, còn lập trường sinh lộc vị ở nhà thờ ngài. Hiện tại hai ông cháu họ chết thê thảm, cũng chỉ có thể cầu xin ngài chủ trì công đạo!

Thật sự là hai ông cháu Chu Lão Hàm! May là Tần Lâm vui giận không để lộ ra ngoài mặt, lúc này khóe mắt đang giật giật kịch liệt. Mà A Sa tay dắt Đại Hoàng đang chu miệng, cơ hồ sắp khóc. Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực cùng một đám thân binh Hiệu Úy, thần sắc tất cả đều ảm đạm.

Tần Lâm hít sâu một hơi, cố gắng trấn định tinh thần, nhìn Vương Tượng Càn cười lạnh hai tiếng, dùng sức vung tay áo bào Phi Ngư phục lên:

- Vương phụ mẫu mời! Chu Cẩu Đản từng bị Bạch Liên tà giáo bắt đi, muốn cưỡng ép thiến hoạn, chuyện này là án phản nghịch mà Bắc Trấn Phủ Ty chúng ta xử lý. Hôm nay ông cháu Chu gia đột nhiên ngộ hại, nghi có liên quan cùng Bạch Liên tà giáo, bản quan chức trách tại thân, không thể không quản!

Dứt lời Tần Lâm không để ý tới Vương Tượng Càn nữa, mời Chu Dụ Đức dẫn đường, sải bước đi nhanh về phía địa điểm án phát.

Tất cả dân chúng xung quanh đều thở phào nhẹ nhõm, theo sau bàn tán ầm ĩ:

- Hừ, lần này tên hôn quan kia sẽ bị cách chức điều tra. Ngày hôm trước còn nghe Chu Lão Hàm nói, Tần tướng quân ngay cả Tổng Đốc, Thị Lang cũng có thể lật đổ, vị Vương phụ mẫu này của chúng ta đã là cái thá gì!

- Ôi, chúng ta là dân chúng thấp cổ bé họng, chỉ vì muốn đòi lại công bằng cho Chu Lão Hàm, bình thời ai mà không muốn sống, dám đi chọc Đại lão gia bản châu? Cũng vì Vương phụ mẫu quá tai tiếng, dám bất kính với quỷ thần, còn hủy đi Phật tượng, cưỡng ép thu tiền lương, lần này chính là Phật gia trách phạt, bắt y phải chịu tội với Tần tướng quân, coi như mất chức, chắc chắn xui xẻo.

Một người trẻ tuổi trán dán thuốc dán, trên đầu vai có một con sóc nhảy nhót chơi đùa, tỏ ra thương cảm lắc đầu một cái:

- Chu Lão Hàm cũng thật là, hai lần trước gặp dữ hóa lành gặp hung hóa cát, đều là Phật gia phù hộ lão trong u minh, vì sao có thể bất kính thần Phật như vậy? Cho nên không thể nào tránh thoát lần tai kiếp thứ ba này.

Dân chúng nghe vậy, rối rít gật đầu khen phải.

Bọn họ không chú ý thấy, Lục Viễn Chí rơi lại phía sau đội ngũ cẩm y quan giáo, nhìn như đang nói chuyện với Thích Kim hết sức bình thường, trên thực tế đã lặng lẽ nhớ kỹ hết thảy đối thoại của bọn họ.

Tần Lâm được Chu Dụ Đức dẫn đi về phía nơi phát hiện vụ án, dọc trên đường đi hỏi thăm tình huống, làm như vô ý hỏi thăm về Tri Châu Vương Tượng Càn.

Dĩ nhiên Chu Dụ Đức rất vui lòng nói những chuyện này, gật đầu khom người nói:

- Vốn là chúng ta làm Lý Trưởng không nên nói Đại lão gia bản châu không đúng không phải, nhưng nếu tướng quân hỏi tới, tiểu nhân cũng không dám giấu giếm. Thật ra thì Vương phụ mẫu này làm quan coi như thanh liêm, chỉ là tính khí cao ngạo một chút, làm việc hơi nóng nảy gấp gáp. Lần này ông cháu Chu Lão Hàm vì bị thúc ép tiền lương, cho nên bị y bức tử.

Tần Lâm ậm ừ từ chối cho ý kiến, tựa hồ làm ra vẻ cao thâm. Nhưng lúc đối phương nhắc tới Vương Tượng Càn liền khẽ nhíu mày, mặt lộ vẻ chán ghét, đối với Chu Dụ Đức không thể nghi ngờ chính là khích lệ cực lớn.

Đến nhà Chu Lão Hàm, đây là một nhà nông hết sức bình thường, Tần Lâm hết sức cẩn thận đi vào, nhìn qua chỉ thấy trên bục ngủ có hai cỗ thi thể một lớn một nhỏ đang nằm, nhìn thấy mà đau lòng.

Chu Dụ Đức cũng muốn đi vào, Tần Lâm khẽ cau mày, Ngưu Đại Lực liền đưa tay ngăn y lại.

Có lẽ là cảm thấy mới vừa rồi Tần Lâm rất dễ nói chuyện, Chu Dụ Đức nở một nụ cười bồi:

- Tần tướng quân, ta...

- Cút ra ngoài!

Tần Lâm nện một quyền lên bàn, ầm ầm vang dội.

Chu Dụ Đức bị dọa sợ hết hồn, không hiểu vì sao đột nhiên Tần tướng quân nổi nóng, không thể làm gì khác hơn là xấu hổ lui ra.

A Sa mới từ dưới nách Ngưu Đại Lực chui vào bên trong phòng cũng giật mình, nó hiểu tại sao Tần Lâm nổi trận lôi đình như vậy: tường phía Bắc căn nhà có một miếu thờ nhỏ, thờ phụng một mảnh bài vị: "Ân công Tần húy Lâm trường thọ trăm tuổi, cao hầu vạn đại, con cháu đầy nhà."

Tần Lâm hai lần đã cứu Chu Lão Hàm cùng Cẩu Đản, hai ông cháu hết sức vui mừng thờ phụng trường sinh lộc vị của hắn. Nhưng hai ông cháu lại ngộ hại trong ngôi nhà này, tâm trạng Tần Lâm xấu đến thế nào cũng có thể tưởng tượng được. May là hắn tâm cơ thâm trầm, mới vừa rồi cũng khó tránh khỏi thất thố.

Nhìn hai cỗ thi thể trên bục ngủ, lại nhìn Tần Lâm đang nổi giận, A Sa cảm thấy mũi mình cay cay, nước mắt lăn xuống.

Tay của Tần Lâm bị người nắm lấy từ phía sau, hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy mắt to thông minh linh lợi của A Sa đang chứa đầy nước mắt:

- Tần đại thúc, người chết không thể sống lại, ngươi tìm được hung thủ thay Chu Lão Hàm, coi như, coi như cũng an ủi vong hồn bọn họ…

- A, đến phiên con ghẻ khuyên ta...

Tần Lâm miễn cưỡng cười cười, vỗ vỗ đầu A Sa, lại thầm khấn vái trong lòng: Chu Lão Hàm, Cẩu Đản, Tần Lâm ta thề với trời, nhất định phải tìm được hung thủ, báo thù tuyết hận thay các ngươi.

Đúng vậy, đừng nói là Tần Lâm, ngay cả A Sa từ cái nhìn đầu tiên đã biết rõ ràng, Chu Lão Hàm tuyệt đối không phải là tự sát, mà là bị người khác mưu hại.

Cẩu Đản chỉ bị bắt đến kinh sư, còn chưa bị thiến hoạn, Chu Lão Hàm đã gấp gáp gần như nổi điên. Tình cảm ông cháu thể hiện quá rõ ràng, thử hỏi lão làm sao có thể mang theo cháu mình cùng tự vận như vậy? Cho dù là lão muốn chết, tuyệt đối cũng không thể làm cho Cẩu Đản cùng chết.

Chuyện này lừa trời lừa đất lừa gạt quỷ thần, bất kể thế nào cũng không lừa được Tần Lâm cùng A Sa quen biết ông cháu Chu gia!

- Được rồi, để chúng ta tới xem thử thi thể, tra rõ bọn họ chết vì cái gì.

Tần Lâm mang bao tay lụa sống vào, đi tới trước bục ngủ bày thi thể.

Chu Lão Hàm thành thật chất phác có chút quật cường, nước da cổ đồng của lão hiện lên sắc đỏ ửng trên mặt. Sờ qua cảm thấy thân thể lão vẫn mềm, vẫn còn độ ấm chưa tan đi, nhưng đồng tử giãn ra và giác mạc bắt đầu trở nên mờ đục, chứng tỏ sinh mạng đã rời khỏi thân thể lão.

Thân thể nho nhỏ của Cẩu Đản cũng mất đi sinh cơ, đứa trẻ hay cười này còn giữ được vẻ an tường lúc ngủ say trên khuôn mặt. Bởi vì màu da nhạt hơn gia gia, trán, gò má nó lộ ra màu đỏ anh đào yêu dị, đôi môi càng đỏ sẫm chói mắt.

Tần Lâm biết đây không phải là màu sắc do các phu nhân tiểu thư dùng phấn cùng son môi làm ra, mà là dấu vết do tử thần vô hình để lại sau khi lấy đi sinh mạng người ta.

Nhìn kỹ Cẩu Đản, thấy màu da nó không tái nhợt như người đã chết, thần thái cũng an tường bình thản, A Sa thế nào cũng không tin tên tiểu tử ngây thơ đáng yêu từng là bạn mình này đã chết đi. Chạm vào mặt nó cũng thấy hết sức mềm mại, nhất thời A Sa lộ vẻ vui mừng, nắm vào huyệt Đại Chuy ngang lưng nó, truyền vào đó một cỗ kình lực.

Lúc này nó mới ủ rũ phát hiện, kình lực rót vào hoàn toàn như đá chìm đáy biển, hiện tại mới tin chắc Cẩu Đản quả thật đã mất đi sinh mạng.

Là cái gì làm cho nó chết đi kỳ quái như thế? A Sa nhịn cơn tức giận, trong lòng điểm qua một lượt: Thôi Tâm chưởng? Huyền Âm chỉ? Hàm Tiếu Bán Bộ Điên? Dường như tất cả đều không phải!

A Sa hàng năm ở Nam phương, không biết cũng không kỳ quái, thật ra thì đây là tai nạn rất dễ gặp phải ở địa khu phía Bắc giá rét, vào mùa Đông lúc đốt lửa sưởi ấm.

- Trúng độc oxide carbon (CO)...

Tần Lâm sờ cằm, rất nhanh ý thức được con ghẻ buồn bực, liền đổi cách nói khác:

- Hoặc nói là độc than củi.

Trúng độc oxide carbon, đời sau cũng xưng là trúng độc than củi.

Phàm là các chất cháy như củi, than củi… khi cháy, chủ yếu là Carbon và Oxy trong không khí kết hợp, sinh thành dioxide carbon (CO2) không độc.

Nhưng dưới tình huống các cửa đóng kín, không khí lưu thông kém, lượng Oxy cung cấp không đầy đủ, cháy không hoàn toàn, sẽ sinh thành oxide carbon kịch độc.

Oxide carbon là một loại khí thể không màu không mùi, không dễ phát hiện. Năng lực kết hợp của Hemoglobin trong máu với oxide carbon mạnh hơn năng lực kết hợp với Oxy hơn hai trăm lần, hơn nữa, tốc độ Hemoglobin và Oxy phân tách nhau cũng rất chậm. Cho nên một khi người ta hít oxide carbon vào, Oxy sẽ mất đi cơ hội kết hợp với Hemoglobin, khiến cho cơ quan tế bào không có cách nào thu được đầy đủ Oxy từ trong máu, từ đó đưa đến trúng độc.

Lúc trúng độc thời kỳ đầu, oxide carbon kết hợp với Hemoglobin trong huyết dịch thân thể con người từ mười đến hai mươi phần trăm, lúc này nhức đầu choáng váng, run rẩy, ghê tởm, nôn mửa, tứ chi vô lực, thậm chí xuất hiện hôn mê ngắn ngủi. Thường là thần trí vẫn còn thanh tĩnh, sau khi hít không khí trong lành vào, thoát khỏi hoàn cảnh trúng độc, triệu chứng nhanh chóng biến mất, phần lớn không lưu lại di chứng.

Nhưng nếu không kịp thời thoát đi hoàn cảnh trúng độc, bị oxide carbon chiếm đoạt Hemoglobin đạt tới ba bốn mươi phần trăm, sẽ xuất hiện triệu chứng mệt lả hoặc hôn mê, đến đây hoàn toàn mất đi năng lực tự cứu, nếu như không được phát hiện kịp thời sẽ khó thoát ma trảo vô hình của tử thần.

Mà tình huống giống như Chu Lão Hàm cùng Cẩu Đản chính là thời gian phát hiện quá muộn, hít vào oxide carbon quá nhiều, hơn một nửa Hemoglobin mất đi năng lực cung dưỡng, nạn nhân sẽ hôn mê thật sâu, tiêu mất các loại phản xạ sinh lý, huyết áp giảm xuống, hô hấp dồn dập, trong lúc đang ngủ bất tri bất giác đi tới tử vong.

Tần Lâm chỉ liếc mắt nhìn trên căn bản đã xác định nguyên nhân tử vong của hai ông cháu Chu Lão Hàm, thật ra thì rất đơn giản, chính là nhờ màu đỏ quỷ dị hiện ra ngoài da bọn họ.

Sau khi Oxide carbon cùng Hemoglobin trong máu kết hợp, sinh thành carboxyhemoglobin là màu đỏ anh đào. Mà những mạch máu nhỏ li ti trên môi tương đối nhiều, cộng thêm da môi rất mỏng, sau khi chết ngậm carboxyhemoglobin ngưng đọng lại trong máu, xuyên qua lớp da môi mỏng sẽ nhìn thấy màu đỏ anh đào tươi rói.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3