Cẩm Y Vệ - Chương 574
Chương 574: Tình thế phức tạp (Hạ)
Năm đó Yêm Đáp Hãn phong cống là lão ở trung ương chủ trì tổ chức, nếu như bây giờ lại đánh nhau, không thể nghi ngờ chuyện này sẽ trở thành vũ khí công kích ngược lại lão vô cùng hữu hiệu. Nói không chừng bị hắt một thân nước dơ ‘tư thông Thát Lỗ’, vậy thì thật sự vô cùng oan uổng.
Đúng vào lúc này, Diêu Bát vội vàng đi tới bên ngoài khách sảnh, thấp giọng bẩm báo:
- Lão gia, Tần tướng quân tới.
- Mời, mau mời vào...
Trương Cư Chính không chần chờ chút nào.
Tần Lâm sải bước tiến vào khách sảnh, Trương Cư Chính cùng Tằng Tỉnh Ngô đều là người quen cũ, không cần câu lễ, Tần Lâm lập tức đi thẳng vào đề:
- Là hải phòng hay là lục địa xảy ra vấn đề?
Tằng Tỉnh Ngô vuốt chòm râu đen, cất tiếng cười to:
- Quả nhiên Tần lão đệ nghe thấy huyền ca biết nhã ý, thấy Binh bộ Thượng Thư lão ca này đã đoán trước được vài phần.
Trương Cư Chính lệnh cho Tằng Tỉnh Ngô nói chuyện này cho Tần Lâm.
Tằng Tỉnh Ngô là loại người lạc quan, gặp phải chuyện cũng không lộ ra vẻ ưu sầu, bèn nói tỉ mỉ cho Tần Lâm nghe một lượt.
Chuyện này phải nói từ năm xưa, Chung Kim Cáp Truân Vương phi Mông Cổ Tam Nương Tử hiện tại, thật ra là cháu dâu của trượng phu Yêm Đáp Hãn của mình, vốn ban đầu nàng được gả cho cháu ngoại Yêm Đáp Hãn là Bả Hán Na Cát.
Không ngờ rằng giống như Đường Minh Hoàng yêu Dương Quý Phi, Yêm Đáp Hãn vốn phàm ăn lại chấm trúng cháu dâu của mình, tranh đoạt khiến cho Tam Nương Tử ngã vào lòng mình.
Bả Hán Na Cát vì vậy nổi giận xung thiên, dứt khoát đầu hàng triều Minh.
Sau đó Yêm Đáp Hãn lại cảm thấy hối hận, vừa cảm thấy quả thật có lỗi với cháu trai mình, vừa sợ triều Minh làm thịt Bả Hán Na Cát, cho nên tìm đủ mọi cách đưa y từ triều Minh trở về.
Đám người Trương Cư Chính, Vương Sùng Cổ cùng Phương Phùng Thời xem đây là cơ hội triển khai đàm phán, cuối cùng đạt thành phong cống Yêm Đáp Hãn. Triều Minh sắc phong Yêm Đáp Hãn là Thuận Nghĩa Vương, mở ra biên cảnh mua bán, dùng lễ đưa Bả Hán Na Cát về nhà, Yêm Đáp Hãn giao ra đám Hán gian Bạch Liên Bắc tông Triệu Toàn Triệu Hoành Bắc.
Mười năm trôi qua, Bạch Liên Bắc tông đã tan thành tro bụi, Yêm Đáp Hãn đã như đèn tàn trước gió, uy vọng của Tam Nương Tử càng ngày càng lớn, cơ hồ thay mặt Yêm Đáp Hãn chấp chưởng thảo nguyên. Bất quá tuổi nàng còn rất trẻ, vốn chính là cháu ngoại Yêm Đáp Hãn, mấy đứa con trai của Yêm Đáp Hãn đều lớn hơn nàng, nên trong chuyện này xảy ra tranh chấp quyền lực.
Gần đây sứ giả bên Yêm Đáp Hãn phái tới triều cống không ai xa lạ, chính là con trưởng Yêm Đáp Hãn (cũng chính là cữu cữu kiêm con riêng Tam Nương Tử) Hoàng Đài Cát, người này xưa nay không hợp với mẹ kế kiêm cháu Tam Nương Tử, hơn nữa đã quen coi triều Minh là địch, thuộc về phần tử hiếu chiến của phe Mông Cổ.
Nếu so ra Tam Nương Tử chính là thuộc về phe phái thân Minh, có quan hệ tương đối chặt chẽ với triều Đại Minh, ra sức duy trì hai bên hòa bình.
Vào ngày hôm qua, Hoàng Đài Cát làm sứ giả triều cống đến kinh sư, tin của Tam Nương Tử cũng đồng thời gửi đến Binh bộ, nói cho triều đình biết Hoàng Đài Cát thừa dịp Yêm Đáp Hãn ngã bệnh lâu năm, liên kết thật nhiều bộ lạc trên thảo nguyên, lớn tiếng xưng một khi thừa kế ngôi vị Hãn vương sẽ gây chiến tranh trở lại.
Bởi vì Tam Nương Tử rất quen thuộc với Trương Cư Chính, Phương Phùng Thời, cho nên tin này được gửi đến Binh bộ, Bắc Trấn Phủ Ty Tần Lâm nhận được tin tức cũng còn chậm hơn một bước.
- Theo lời Tam Nương Tử, tên Hoàng Đài Cát này dã tâm bừng bừng...
Tần Lâm nghĩ ngợi, chợt đổi giọng hỏi:
- Bất quá tin tình báo này có thật chính xác không đây?! Trong lời nói Tằng Thượng Thư dường như là vì tranh đoạt quyền lực, Tam Nương Tử có cừu oán với Hoàng Đài Cát, nàng có thể muốn mượn tay chúng ta đối phó Hoàng Đài Cát, từ đó cung cấp tin tình báo giả hay không?
- Tần tướng quân hỏi thật hay...
Tằng Tỉnh Ngô bật cười lên.
Trương Cư Chính cũng gật đầu một cái:
- Cho nên chúng ta mới mời ngươi tới, cần phải tra rõ chuyện này, để triều đình có biện pháp xử lý thích đáng.
Bắc Trấn Phủ Ty chính là ‘cục tình báo trung ương’, Tần Lâm không tránh được trách nhiệm tra rõ chân tướng chuyện này.
Tằng Tỉnh Ngô lại nói:
- Hơn nữa chúng ta không tìm Lưu Thủ Hữu Lưu Đô Đốc, mà tìm Tần lão đệ ngươi cũng là có nguyên nhân. Gần đây Uy Đức Pháp Vương Tây Tạng Trát Luận Kim Đỉnh tự sai phái sư đệ gặp mặt Yêm Đáp Hãn ở Thanh Hải, Yêm Đáp Hãn tặng cho người này danh hiệu ‘Thánh Thức Nhất Thiết Công Đức Vô Lượng Thố Gia Đạt Ngõa Nhĩ Phẩm Đệ Uy Linh Pháp Vương’. Người này tặng Yêm Đáp Hãn danh hiệu ‘Cha Khắc Lạt Ngõa Nhĩ Đệ Triệt Thần Hãn’, nếu như Mông Tạng liên thủ làm phản, vậy chuyện này hết sức phiền phức.
Thánh tức người siêu phàm. Thức Nhất Thiết là Phật giáo Tạng truyền tôn xưng tăng nhân có thành tựu cao nhất trong Hiển tông. Đạt Ngõa Nhĩ Phẩm Đệ là Phạn văn, ý là Chấp Kim Cương, cũng là Phật giáo Tạng truyền tôn xưng tăng nhân có được thành tựu cao nhất trong Mật tông.
Yêm Đáp Hãn tặng cho Trát Luận Kim Đỉnh tự danh hiệu Pháp Vương này, đại biểu Mông Nguyên bỏ Tát Mãn giáo nguyên bản, hoàn toàn tôn thờ Phật giáo Tạng truyền.
Trát Luận Kim Đỉnh tự tặng cho Yêm Đáp Hãn danh hiệu Cha Khắc Lạt Ngõa Nhĩ Đệ Triệt Thần Hãn, Cha Khắc Lạt Ngõa Nhĩ Đệ là Phạn văn, ý là Chuyển Luân Vương. Triệt Thần Hãn là tiếng Mông Cổ, ý là Hãn vương thông minh cơ trí.
Điều này đại biểu phe Phật giáo Tạng truyền thừa nhận địa vị người thống trị thế tục của Yêm Đáp Hãn.
Rất rõ ràng, hai bên có khuynh hướng hợp lưu.
Mà khuynh hướng loại này đối với triều Đại Minh dĩ nhiên không phải là chuyện tốt gì.
Trương Cư Chính đầu tiên là cau mày, chợt nghĩ tới điều gì vỗ một cái, không nhịn được cười:
- Theo lão phu thấy, Tần tướng quân rất giỏi đối phó những loại người giả thần giả quỷ này, cho nên chuyện này ngươi không thể nhường ai.
Cũng không phải sao, ở Kỳ Châu, ở Nam Kinh, ở Kế Trấn, bao nhiêu lần Tần Lâm giả thần giả quỷ, quả thật bản thân mình chính là tên lưu manh du côn.
Tần Lâm nghe Thố Gia Phẩm Đệ Pháp Vương gì đó, chợt nhớ lại Đức Lăng Đại Lạt Ma của Long Phúc tự cũng đã nói, Trát Luận Kim Đỉnh tự Uy Đức Pháp Vương có sư đệ sắp sửa vào kinh triều kiến, hẳn chính là người này.
Cho nên Tần Lâm nhất định phải nghĩ hết biện pháp tra rõ lai lịch người này, tra ra rõ ràng xem rốt cục hai phe Mông Tạng muốn giở trò quỷ gì.
- Trương lão tiên sinh, Tằng Thượng Thư, xin hai vị yên tâm...
Tần Lâm vỗ ngực bảo đảm:
- Chuyện này giao cho hạ quan là tuyệt đối không có vấn đề, loại chuyện giả thần giả quỷ như vậy hạ quan hết sức rành rẽ. Không cần biết y là Đạt Ngõa Nhĩ Phẩm Đệ gì đó, đến chỗ của ta cũng phải hiện nguyên hình.
Trương Cư Chính cùng Tằng Tỉnh Ngô nhìn nhau cười một tiếng, không hiểu vì sao cảm thấy tràn đầy lòng tin với Tần Lâm.
Trương Cư Chính ra lệnh bày tiệc rượu trong nhà khoản đãi Tần Lâm.
- Cáo lỗi, cáo lỗi!
Tần Lâm cuống quít chắp tay:
- Còn có mấy huynh đệ chờ ở bên ngoài, đã hẹn trước sẽ đi Tiện Nghi phường.
Người cự tuyệt lời mời của đế sư Thủ Phụ ngay mặt, có lẽ Tần Lâm là kẻ đầu tiên trong thời gian qua. Phải biết rằng quan viên vắt óc nghĩ hết cách để chen vào tướng phủ, có thể xếp hàng từ Sùng Văn môn cho đến Tuyên Võ môn.
Trương Cư Chính cũng không cho là Tần Lâm ngỗ nghịch, cười cười khen ngợi:
- Quân tử nhất ngôn khoái mã nan truy, nếu ngươi đã hứa với người khác, tự nhiên nên nói được là làm được.
Tằng Tỉnh Ngô ở bên cạnh cười thầm không ngừng, lòng nói quả nhiên yêu ai yêu cả đường đi, mặc dù đế sư Thủ Phụ đối với Tần Lâm thường là về phương diện lời nói không chút khoan nhượng, nhưng trên thực tế hết sức bao dung đối với hắn.
Nhìn Tần Lâm tràn đầy tự tin rời đi, rốt cục Trương Cư Chính thở phào nhẹ nhõm, thấp giọng nói:
- Xem ra lần này là tìm đúng người.
Tằng Tỉnh Ngô nhắc nhở:
- Lão tiên sinh đã cảm thấy nhẹ nhõm, hạ quan cũng có thể tạm thời yên lòng. Lão tiên sinh ngài chuẩn bị bạc ban thưởng ắt hẳn sẽ rất bận rộn, hiện tại đám phiên thuộc này phù cống càng ngày càng lợi hại.
May là Trương Cư Chính không gì là không làm được, cũng phải buồn bực vị chuyện này.
Tần Lâm không vội vàng đi ra ngoài, bởi vì có một tiểu nha đầu đang vẫy vẫy tay với hắn, vì vậy hắn bèn rẽ sang hướng tiểu nha đầu, đi tới gác sưởi ấm bên cạnh hậu hoa viên.
Lửa than cháy đỏ, khiến cho gương mặt mịn màng của Trương Tử Huyên bên cạnh áo choàng cổ lông điêu trở nên đỏ ửng. Trong lò lửa than được rắc bột hương, mùi thơm ngào ngạt, dung nhan tuyệt mỹ bên cạnh mơ hồ tựa như ảo mộng.
Trong đồng tử thâm thúy của Trương Tử Huyên toát ra vẻ giễu cợt, đôi mày ngài dài tận tóc mai khẽ nhướng, đôi môi nàng mấp máy:
- Tần huynh, đã lâu không gặp!
Tần Lâm cười xấu xa tiến tới gần:
- Một ngày không gặp như cách ba thu.
- Vậy một năm không gặp thì sao?
Trong giọng điệu của Trương Tử Huyên có mùi giấm chua.
Ặc… Tần Lâm đã hiểu vì sao thái độ nàng như vậy.
- Thiên kim tướng phủ từ trước tới nay vui buồn không để lộ ra ngoài, cũng có lúc ghen hay sao?
Tần Lâm cười hì hì, khẽ thổi một hơi vào tai hồng hồng của nàng.
Bên tai bị Tần Lâm thổi trúng ngứa ngáy, Trương Tử Huyên cáu giận quát:
- Đúng vậy, đúng vậy, hơn một năm không gặp mặt, ngay cả tiểu muội cũng có chút nhớ nhung Kim trưởng quan. Khi nào nàng ấy tới kinh sư, để tỷ muội chúng ta gặp mặt một lần?
Thiên kim tướng phủ băng tuyết thông minh bực nào, hiện tại sắp sửa tới thời gian đại triều kiến, nàng đã đoán được hơn phân nửa Kim Anh Cơ sẽ vào kinh.
Bắt đầu từ khi triển khai đàm phán ở Nam Kinh, Trương Tử Huyên và Kim Anh Cơ đã coi nhau như đối thủ. May là có Tần Lâm đứng giữa điều hòa mới mở ra chiêu an Ngũ Phong hải thương, dần dần giải trừ hải cấm, mở ra hiệp nghị cảng khẩu Hàng Châu.
Hiện nay Ngũ Phong thuyền chủ Kim Anh Cơ dẫn dắt hạm đội dưới quyền tung hoành Đông Hải, làm ăn Bắc đến Triều Tiên, Nam đến Xiêm La, có thể nói hưng thịnh như mặt trời đứng bóng. So với Hải Sa hội đại biểu tập đoàn buôn lậu quyền quý, Ngũ Phong hải thương đại biểu hải mậu bình dân nộp thuế đầy đủ, quan thuế triều đình thu vào chỉ một cảng khẩu Hàng Châu đã tăng lên mỗi năm hai mươi vạn lượng bạc, trở thành động lực mới giúp Trương Cư Chính đẩy mạnh cải cách triều chính mới.
Nhưng Tần Lâm phát hiện, nữ nhân ghen sẽ không nói đạo lý gì, cho dù Trương Tử Huyên là loại nữ nhân tâm tư kín đáo, mưu trí cơ biến, cũng không khác gì nữ nhân bình thường.
Rõ ràng là như vậy, vừa nhắc tới Kim Anh Cơ, trong lời nói của Trương Tử Huyên lập tức toát ra mùi giấm chua.
- Ta trông mong nàng ấy tới, có một số việc cũng tiện thông báo một chút...
Tần Lâm vừa nói vừa nhìn Trương Tử Huyên, cố ý chọc cho nàng khẽ cau mày liễu, lúc này mới chịu đổi giọng nói tiếp:
- Đáng tiếc nàng còn có rất nhiều chuyện ở trên biển Đông Nam, vô cùng bận rộn, năm nay không thể tới được.
Trương Tử Huyên khẽ nhếch môi, chợt sa sầm mặt ngọc:
- Hừ, thì ra huynh còn trông nàng tới, vậy tại sao lại tới tìm muội? Ở trong lòng huynh, tiểu muội, tiểu muội rốt cuộc là cái gì?
Càng nói càng cảm thấy trong lòng khó chịu, mắt thiên kim tướng phủ cũng dần dần ửng đỏ.
Cho dù là lúc đang tức giận thương tâm, Trương Tử Huyên vẫn xinh đẹp như vậy, nếu như nói từ trước tới nay Tần Lâm vẫn không tin chuyện nét đẹp của Tây Thi khi nổi giận, hiện tại hắn tuyệt đối không còn nghi nữa.
- Là, lão, bà, ta...
Tần Lâm gằn từng chữ nói, mặt dày nhẹ nhàng hôn một cái lên gương mặt mềm mại mịn màng của Trương Tử Huyên.
- Da mặt dày thật!
Trương Tử Huyên liếc hắn một cái, thần sắc đã hòa hoãn rất nhiều, đầu mày cuối mắt đã có nét vui vẻ, đưa ngọc chỉ ra khẽ điểm một cái lên trán hắn:
- Rốt cục huynh có mấy lão bà?
- Một, hai, ba...
Tần Lâm giơ đầu ngón tay ra nghiêm trang đếm, theo con số càng ngày càng nhiều, sắc mặt của Trương Tử Huyên càng ngày càng khó coi, thật may là người này đếm tới ba liền dừng lại, cười khanh khách nhìn thiên kim tướng phủ, ý muốn nói nàng là người thứ ba.
- Chỉ có ba sao?
Trương Tử Huyên tỏ vẻ không tin, suy nghĩ một chút lại hỏi:
- Vậy Kim yêu nữ thì sao?
Tần Lâm thản nhiên hết sức:
- Hồng nhan tri kỷ.
Một chiếc gối đập vào đầu hắn, thơm tho mềm mại, không đau chút nào.
Trương Tử Huyên nghiến răng nghiến lợi, múa may quả đấm nhỏ:
- Tần Lâm, da mặt huynh dày tới mức nào vậy?
- Không dày, không dày, miễn cưỡng chỉ đạt bảy tám tấc mà thôi...
Tần Lâm cười xấu xa hắc hắc.
Vì sao ta lại thích tên này? Trương Tử Huyên oán hận nguýt xéo Tần Lâm một cái, cho dù là nàng túc trí đa mưu nhưng gặp phải kẻ da mặt dày như Tần Lâm cũng phải bó tay hết cách, không làm gì được hắn.
Nói đùa một trận, rốt cục Trương Tử Huyên nghiêm giọng nói vào chính đề:
- Đúng rồi, thật ra thì tiểu muội cũng có ý muốn Kim thuyền chủ vào kinh, bởi vì lần này đại triều kiến, đồ phù cống chắc chắn sẽ rất nhiều, đến lúc đó hy vọng nàng có thể phân ưu thay gia phụ.
Phù cống? Tần Lâm chỉ biết được giả trang thành cống sứ để gạt phần thưởng thiên triều ban, gọi là mạo cống, phù cống là cái quái gì?
Trương Tử Huyên giải thích, trừ mạo cống ra còn có lạm cống và phù cống.
Lạm cống chính là đội ngũ vốn chỉ một trăm tên cống sứ, nhưng lại đi tới năm trăm tên, hết thảy đều do Đại Minh chiêu đãi ăn uống cùng lộ phí. Vốn là chỉ mang theo cống vật giá trị một vạn, nhưng trên thực tế mang theo năm vạn, để có thể nhận được phần thưởng thiên triều ban trở lại nhiều gấp mấy lần, hoặc là dọc đường buôn bán kiếm tiền, có thể không phải mất thuế.
Giống như năm Thành Hóa, nhân số Tây Tạng hàng năm vào cống đạt tới hai ngàn người, trong đó phần lớn chính là lạm cống.
Phù cống là do phiên thuộc hải ngoại nhắm vào điểm triều đình Đại Minh coi trọng thể diện, bèn hiến bảo bối, điềm lành… loạn cả lên. Tỷ như một con hươu cao cổ vận chuyển từ bờ biển châu Phi đến Trung Nguyên, tốn hao nhiều lắm cũng chỉ vài trăm, một ngàn lượng bạc, nhưng cống sứ mang tới lại nói đây là Kỳ Lân, hết sức cát tường như ý.