Cận Chiến Pháp Sư - Quyển 1 - Chương 52

Quyển 1 - Chương 52: Công hội vui vẻ

Dịch: WindDK

Rớt xuống cấp 20, Bất Tiếu triệt để hôn mê, hắn vẫn đứng im không nhúc nhích trong trong công hội Đạo Tặc, mặc cho mọi người xung quanh nhòm ngó chỉ trỏ.

" Thấy không? Cái tên lúc trước còn đứng ở hạng 11 trên bảng xếp hạng, bây giờ bị người ta chà đạp xuống cấp 20 đấy, chậc chậc!"

" Mẹ kiếp, còn đứng trong đó làm gì thế, ra ngoài đây để cho mọi người còn chiêm ngưỡng phong phạm sát thủ thần bí chứ!"" Ha ha ha, tôi đã từng gặp hai lần rồi đấy!"

"Tôi còn chạy theo hắn qua năm con phố nữa kìa!"

" Thằng này sao còn không ra, phí thời gian quá"

Người xung quanh đều mang tâm trạng lo lắng, chỉ tức không thể lôi đầu Bất Tiếu ra khỏi khu vực an toàn rồi nhận lấy cái chết. Nếu không phải khu vực an toàn không cho tiếp xúc thân thể thì mọi người đã ồ ạt xông tới ném hắn ra ngoài rồi.

Sát thủ che mặt còn không thấy đâu, mọi người lại thấy Vô Thệ Chi Kiếm và Phong Hành tới. Hai người này đều giống như giống như Bất Tiếu, là thành viên trung tâm của Tung Hoành Tứ Hải. Nhưng người chơi hiểu rõ nội tình cũng biết, Tung Hoành Tứ Hải là do Vô Thệ Chi Kiếm, Phong Hành và một người khác tên là Đảo Ảnh Niên Hoa cùng tổ chức ra. Bất Tiếu chỉ là người đến sau.

Hai người thấy cả một đám đông tụ tập vô cùng náo nhiệt, cũng chẳng nói gì, chỉ đi thẳng tới khu vực an toàn, đứng trước người Bất Tiếu.

" Bất Tiếu" Vô Thệ Chi Kiếm gọi hắn.

Bất Tiếu ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên vẻ tro tàn.

" Người của Trọng Sinh Tử Tinh đã tìm tôi nói chuyện qua" Vô Thệ Chi Kiếm nói.

Bất Tiếu không nói gì, chỉ lẳng lặng nghe.

" Phong Chi Ám Ngữ của ông, bọn họ nói có thể trả lại cho ông, nhưng điều kiện là muốn ông rời khỏi Tung Hoành Tứ Hải" Vô Thệ Chi Kiếm nhìn thẳng vào Bất Tiếu, "Ông định xử lý thế nào?"

Bất Tiếu nói với vẻ thản nhiên: "Việc này dễ thôi, hiện tại tôi có thể rời khỏi công hội một thời gian, đợi lấy được Phong Chi Ám Ngữ thì quay trở lại"

Hai mắt Vô Thệ Chi Kiếm lập tức sáng lên. Bất Tiếu này đúng thật là một tên tiểu nhân, vậy mà hắn cũng có thể nghĩ ra cách giải quyết hèn mọn bỉ ổi nhanh như vậy. Cái tập tính lừa đảo này hiện rõ mồn một rồi!

Vô Thệ Chi Kiếm đột nhiên cảm thấy, đá một tên như thế ra khỏi công hội, có lẽ sau này sẽ vô cùng có lợi cho công hội mình. Nhân phẩm không tốt thì sau này biết đâu lại là mầm họa. Nghĩ như vậy, Vô Thệ Chi Kiếm lấy Phong Chi Ám Ngữ ra, đưa lại cho Bất Tiếu.

" Cứ như vậy đi!" Vô Thệ Chi Kiếm nói xong thì cùng Phong Hành quay người bỏ đi.

"Thế là ý gì?" Bất Tiếu ngây ngẩn cả người.

Hắn rất nhanh nhận được câu trả lời. Tin tức hệ thống: Bởi vì nhiều lần vi phạm luật lệ, người chơi Bất Tiếu bị trục xuất khỏi công hội Tung Hoành Tứ Hải, hi vọng các thành viên khác trong công hội lấy đó mà làm gương.

" Vô Thệ, ý ông là sao!" Bất Tiếu gào thét. Người đã bị dồn đến đường cùng phải tìm nơi để phát tác, tay của Bất Tiếu đã giơ lên rồi, nhưng sực nhớ đến Phong Chi Ám Ngữ vẫn còn cầm trong tay, hắn vội vàng rút về đem dao nhét vào túi.

"Đậu xanh rau má!" Bất Tiếu rống to.

"Vãi..." Trong đám người vây xem nổi lên tiếng than. Bọn họ ai cũng đang chờ mong Bất Tiếu mất trí mà quăng thanh Phong Chi Ám Ngữ ra nè!

Cố Phi đang lẫn trong đám người cũng xoa tay. Lúc này Bất Tiếu ngồi trong khu vực an toàn cũng khá lâu rồi, biết đâu khi lấy lại dao găm bảo bối của mình mà cao hứng bước ra ngoài đi dạo không?

Mà Bất Tiếu khi cất Phong Chi Ám Ngữ xong, rất nhanh liền logout luôn.

"Đệt..." Dân tình vang lên âm thanh khinh bỉ, thấy trò vui đã kết thúc, ai nấy đều giải tán. Cố Phi cũng vô cùng chán nản mà theo dòng người rời khỏi, đột nhiên lại nhìn thấy Thất Nguyệt gửi tin tới: "Đang ở đâu vậy? Về công hội chút!"

Bất Tiếu logout, trong lúc nhất thời Cố Phi cũng chả biết làm gì, đành xuyên qua mấy con phố trở lại công hội Trọng Sinh Tử Tinh. Trong phòng mấy cô gái đã tụ tập không ít, Cố Phi chắc cũng là người cuối cùng tới, vừa vào cửa đã nghe Thất Nguyệt cao hứng tuyên bố: "Bất Tiếu đã bị đá ra khỏi công hội Tung Hoành Tứ Hải rồi."

Mọi người đều hoan hô, Cố Phi lẻ loi đứng ở một góc mỉm cười, trong nội tâm tràn đầy cảm giác thành tựu.

"Chị Lạc Lạc, cũng may là chị tìm đến dong binh đoàn trợ giúp, bọn họ cũng thật lợi hại nha, mà bọn họ là ai thế?" Mọi người tò mò hỏi.

Lạc Lạc cũng rất tiếc nuối: "Chị chỉ gặp được đoàn trưởng của bọn họ, những người khác không có lộ diện. Lúc ra tay xử lý cũng đều che mặt, xem ra cũng không muốn bộc lộ thân phận."

Thất Nguyệt gật gật đầu: "Chị cũng muốn gặp bọn họ cảm ơn, nhất là Pháp Sư trong đám bọn họ, có điều xem ra hiện tại cũng không cần tới làm phiền người ta nữa đâu"

Mọi người đều cảm thấy vô cùng tiếc nuối, nhất là Liệt Liệt, cô là người tiếc nuối nhiều nhất: "Thật muốn biết Pháp Sư đó là ai quá à!"

Cố Phi yên lặng nghe, trên mặt vẫn đọng lại nụ cười.

Có điều những việc Cố Phi âm thầm làm trong bóng tối bọn họ không biết, nhưng những việc hắn ra mặt ngoài sáng ai nấy đều thấy. Thất Nguyệt tiếp tục nói: "Chuyện lần này, ngoại trừ Lạc Lạc tìm đến dong binh đoàn, kỳ thật còn may có Thiên Lý. Nhờ có hắn ra tay bất ngờ đoạt lấy dao găm cực phẩm của Bất Tiếu, bốn người chúng ta mới có thể thoát thân, mà cũng có thêm điều kiện để đàm phán với Tung Hoành Tứ Hải hơn."

Lần này cảm xúc của các cô gái cũng không dâng trào như lần trước. Cũng không phải có nhiều thành kiến với Cố Phi, chủ yếu mà từ trước tới nay ai nấy cũng đều áp dụng biện pháp bơ hắn ra, lúc này hắn lại giúp mọi người một việc lớn, nếu lập tức thể hiện nhiệt tình quá lớn thì cũng không ổn. Dù gì họ cũng là con gái, da mặt cũng mỏng, không thể chuyển biến thái độ nhanh đến thế, có chút xấu hổ.

Có điều, trang bị còn có cực phẩm, người chắc chắn cũng có.

Cho tới nay, người luôn xem Cố Phi không vừa mắt nhất, Liệt Liệt, lúc này lại sảng khoái cải biến thái độ. Cô đi tới trước mặt Cố Phi: "Nhìn không rõ nha, không ngờ ông cũng lợi hại vậy!"

Cố Phi vẫn giữ nụ cười, đối với việc Liệt Liệt khen ngợi cũng không tỏ vẻ gì.

Liệt Liệt cũng xấu hổ, bèn đi ra.

Thất Nguyệt cũng cảm giác được không khí có phần trầm lắng, vội vàng tiếp tục nói: "Được rồi, chuyện lần này xem như cũng xong rồi, mọi người tiếp tục yên tâm chơi tiếp đi!"

Mọi người đều vỗ tay hoan hô, rồi tụ tập cả đám lại tám chuyện truyền kỳ sát thủ che mặt.

"Cảm ơn!" Thất Nguyệt đi tới trước mặt Cố Phi, trịnh trọng nói.

" Ha ha, không có gì. Tuy tui chỉ là kẻ ăn nhờ ở đậu, nhưng dù gì cũng đặt một chân trong công hội. Đương nhiên cũng phải góp chút sức chứ!" Cố Phi cười cười nói.

Thất Nguyệt cũng không biết nói gì nữa. Bọn họ cũng chưa từng xem Cố Phi là một thành viên trong công hội, mà Cố Phi bề ngoài cũng không xem mình là một phần tử trong đó. Nhưng trong thời điểm mấu chốt, người phát ra tác dụng lớn nhất lại là một người với danh hiệu cộng tác viên.

"Đừng để ý thái độ của bọn họ! Bọn họ chỉ là..." Thất Nguyệt nhất thời cũng không tìm ra được từ để giải thích.

" Không có gì" Cố Phi nói, "Nếu không còn việc gì nữa thì tôi đi trước nhé!"

"Ừ, được rồi!" Thất Nguyệt nói.

Cố Phi quay người muốn đi ra ngoài, đột nhiênThất Nguyệt lại gọi lại.

" Có chuyện gì?" Cố Phi quay đầu lại.

" Mũ rơm của ông đâu? Không phải ông lúc nào cũng đội cái mũ rơm đó sao?" Thất Nguyệt hỏi.

Trong lòng Cố Phi giật lên một cái, nhưng rất nhanh trả lời: "À, trước kia sẽ không biết chơi, trang bị cũng xài tào lao không à. Cái món đó không thích hợp cho Pháp Sư, nên tôi bỏ rồi"

"Vậy à..."

"Đi đây" Cố Phi khoát khoát tay, rởi khỏi công hội.

"Có chuyện gì thế? Cậu nghĩ Thiên Lý chính là sát thủ che mặt kia sao?" Sau khi Cố Phi rời khỏi, Lạc Lạc đi tới bên cạnh Thất Nguyệt hỏi.

"Tui nghe nói sát thủ che mặt nọ cũng đội mũ rơm, mặc áo choàng tân thủ của Pháp Sư, level 30. Tạo hình đó so với Thiên Lý không phải y chang sao?" Thất Nguyệt nói.

" Hoàn toàn chính xác, ngoài ra, Thiên Lý cùng người nọ cũng giống nhau thích dùng đao. Lúc hắn và Tiểu Vũ đánh nhau, hắn cũng dùng đao" Lạc Lạc nói.

"Có điều.." Lạc Lạc ngưng một lúc, "Lần trước Thiên Lý cũng không đánh lại Tiểu Vũ, nếu không có tui thì hắn cũng tạch rồi"

"Biết đâu hắn cố ý nhường Tiểu Vũ thì sao?" Thất Nguyệt hỏi.

"Nhìn không ra" Lạc Lạc trả lời.

"Cả Tiểu Vũ cũng đánh không lại, có thể giải quyết Bất Tiếu chớp nhoáng như thế, vậy thì hoàn toàn chính xác không phải cùng một người" Thất Nguyệt nói.

"Ai biết được, có lẽ sát thủ kia cũng nhìn thấy tạo hình buồn cười của Thiên Lý, cho nên cố ý bắt chước theo để che dấu tung tích thì sao!" Lạc Lạc nói.

"Vậy thì hắn rất có khiếu trong việc che dấu tung tích rồi" Thất Nguyệt cười.

"Mặc kệ nói thế nào thì khả năng Thiên Lý chính là người nọ cũng khá lớn đấy" Lạc Lạc nói.

" Ừ. Sau này còn có cơ hội gặp lại mà..." Thất Nguyệt nói.

Sau khi rời khỏi Trọng Sinh Tử Tinh, Cố Phi cũng đã ý thức được vấn đề này. Bởi vì trang phục của mình thật sự độc nhất vô nhị, mấy người quen biết như Thất Nguyệt, Lạc Lạc... chỉ sợ nhìn cái là nhận ra ngay. Cái này cũng thật bất đắc dĩ à! Hay là đi tìm bọn Hàn Gia Công Tử thương lượng một chút. Đang nghĩ ngợi thì Hàn Gia Công Tử đã gửi tin đến: "Làm sát thủ thế nào rồi?"

" Bất Tiếu logout rồi." Cố Phi nói.

"Giết 10 lần, ông cũng nghỉ ngơi chút đi! Mau trở lại quán rượu, có chuyện trọng yếu" Hàn Gia Công Tử nói.

" Có chuyện gì?" Cố Phi hỏi.

" Chia tiền" Hàn Gia Công Tử nói..

"Vậy hả? Lập tức đến." Cố Phi nói.

Trong quán rượu Tiểu Lôi, năm người ngồi vây quanh lại chờ Cố Phi, trên bàn chồng chất mười túi tiền.

"Đổ ra đi!" Giọng nói của Ngự Thiên Thần Minh có chút run rẩy, "Một ngàn vàng! Chồng ở một chỗ nhất định rất kích thích, tui muốn xem!"

" Không có tiền đồ!" Bốn người khác vừa phê bình vừa nuốt nước miếng.

"Lần trước nhiệm vụ tiền lời bao nhiêu?" Ngự Thiên Thần Minh hỏi.

"210 vàng, Thiên Lý cầm 60 vàng, mỗi người chúng ta cầm 30 vàng" Hàn Gia Công Tử nói.

"Lần này nhiều như vậy...Đám người Trọng Sinh Tử Tinh này thật nhiều tiền à!" Ngự Thiên Thần Minh nói.

"Lần này chia thế nào?" Hữu Ca hỏi.

"Ừm...Đích thực lần này Thiên Lý xuất lực rất nhiều. Hắn cầm một nửa, năm người tụi mình chia một nửa còn lại, thế nào?" Hàn Gia Công Tử hỏi.

"Chuẩn rồi đấy" Kiếm Quỷ gật đầu.

"500 vàng." Ngự Thiên Thần Minh mếu máo.

"100 cũng không ít rồi, nên biết điểm dừng đi!" Chiến Vô Thương nói, "Cuối cùng cũng có thể đổi được vũ khí tốt hơn một chút rồi"

Ánh mắt Hữu Ca quét một vòng: "Hiện giờ trong đám tụi mình chỉ có Hồi Ức Sương Chi của Kiếm Quỷ và Hạo Nguyệt Thần Cung của Ngự Thiên là cực phẩm à!"

"Cái của tui tính là cực phẩm gì chứ, chỉ là công kích so với bình thường cao hơn một chút, của Kiếm Quỷ mới gọi là cực phẩm, 30% chí mạng, nếu của tui cũng có thuộc tính này, không phải thiên hạ vô đối rồi sao!" Ngự Thiên Thần Minh kêu gào.

"Ít chém gió đi, vua sát thủ đang đứng sau lưng chú em kìa!" Chiến Vô Thương vỗ vỗ Ngự Thiên Thần Minh nói.

Ngự Thiên Thần Minh vừa quay đầu lại đã thấy Cố Phi vén rèm lên đứng phía sau hắn.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3