Canh Bạc Tình Yêu (Canh Bạc) - Chương 29

Canh Bạc Tình Yêu (Canh Bạc)
Chương 29

Chuyển ngữ: Pussycat

Chỉnh dịch: Mon

***

Lời tỏ tình này thật sự rất êm tai, làm cho người ta khó mà chống đỡ được. Dư Y cảm thấy tim của mình đập dồn dập tựa như trống đánh, vừa kích động vừa rối loạn, tiếng trống rất vang, nhưng lại không có chút xíu quy luật nào.

Người đàn ông này lần đầu nói ra lời yêu đương mà không liên quan gì tới tình dục.

Một tay Nguỵ Tông Thao giữ đầu của Dư Y, một tay nhẹ nhàng phủ lên ngực của cô. Hương vị ngọt ngào ở trong miệng, dưới tay ấm áp, còn có thể cảm thấy được nhịp đập “thình thịch” vui sướng. Cuối cùng thì cô gái này cũng giống ‘con gái’ một lần, tim đập rất là rõ ràng.

Hai người bọn họ cùng làm một chuyện, nhưng tâm tư lại khác nhau.

Bên trong tập đoàn Vĩnh An, sắc mặt của mọi người rất khó coi.

Các vị thành viên lâu năm còn chưa có xác định được độ thật giả của tấm chứng minh nhân dân này, nhưng trong lòng đã có kết luận. Tài liệu mà Nguỵ Khải Nguyên đưa tới vào năm ngày trước có vẻ hết sức chân thật, nhưng mà trong tấm hình hoàn toàn không có chân dung của Nguỵ Tông Thao. Quan trọng hơn nữa, chuyện này là chuyện nhà của gia đình họ Nguỵ, bọn họ không tiện xen vào, chỉ có thể chờ đợi quyết định của ông lão Nguỵ.

Mà sau khi xem xong nội dung của email nhận được ngày hôm nay, điều trước tiên mọi người nghĩ đến là vụ điều tra lúc trước do Nguỵ Khải Nguyên bắt tay vào làm, không có khả năng là ông ta không biết “Nguỵ Tông Thao” rốt cuộc là ai. Lý do duy nhất có thể là ông ta biết rõ tình hình, nhưng ông ta muốn hãm hại Nguỵ Tông Thao.

Sự kiện bằng cấp giả tạo của Nguỵ Khải Nguyên còn chưa có lắng xuống, bây giờ lại vu oan giá hoạ cho cháu ruột. Các vị thành viên lâu năm rốt cuộc không thể nào chấp nhận được.

Nguỵ Khải Nguyên nhíu chặt mày, không hề rối loạn, sau khi xem xong thì suy nghĩ một lát rồi nói: “Các chú cho rằng đây là sự thật?”

Một vị thành viên lâu năm trầm giọng nói: “Mặc kệ là thật giả, chúng tôi sẽ tiến hành điều tra chuyện này. Bối cảnh của Nguỵ Tông Thao rốt cuộc là như thế nào, đây là chuyện của gia đình ông Ngụy. Nhưng anh là chủ tịch của tập đoàn, những hành vi của anh sẽ đại diện cho tập đoàn!”

Nguỵ Khải Nguyên cười nhạt: “Chuyện nhà của ông Nguỵ? Ông ấy là cha của tôi, đây cũng là chuyện nhà tôi, tôi sẽ không vô duyên vô cớ tạo ra những gièm pha như thế này?”

Vị thành viên lâu năm lấy ra bằng chứng xác thực lúc trước của Nguỵ Khải Nguyên, để lên trên bàn, chỉ vào những tấm hình tư liệu bằng chữ Nhật, nói: “Vậy anh giải thích một chút, tại sao ngay cả tư liệu tỉ mỉ như vậy cũng có thể lấy được nhưng lại không có được chứng minh nhân dân?”

Những tấm hình có chữ Nhật này đều là ở trong hồ sơ của cục cảnh sát. Sòng bài ngầm đã từng bị cảnh sát càn quét, trong đó có khẩu cung và chữ ký của Nguỵ Tông Thao. Chuyện đánh lộn trong giới xã hội đen cũng vậy – tất cả những bằng chứng đều được ghi chép lại kỹ càng tỉ mỉ, duy nhất chỉ thiếu hình ảnh có thể chứng minh diện mạo.

Những chứng cớ này tìm được trong khoảng thời gian ba ngày. Một nửa trong đó là tự mình Nguỵ Khải Nguyên thu được, một nửa khác phải cần sự giúp đỡ của cục cảnh sát mới có thể thu được bằng chứng xác thực. Ông ta không có nhiều mối quan hệ, phải nhờ tới người giấu tên kia. Tài liệu hai người tra được căn bản là ăn khớp, Nguỵ Khải Nguyên có thể khẳng định những chứng cớ này là thật trăm phần trăm. Nhưng mà lúc trước thời gian gấp gáp, chỉ có ba ngày nên không có khả năng xác minh được, ông ta không kịp chuẩn bị nhiều, ở trong hội nghị cổ đông đã đem chứng cớ công bố với mọi người.

Nguỵ Khải Nguyên vẫn bình tĩnh như cũ: “Chẳng lẽ các vị không cảm thấy rằng, ngay tại lúc này nhận được email như thế, người gởi email thật sự đáng nghi? Không nên nhiều lời, không bằng phái nhân viên nội bộ của tập đoàn tự đi Singapore điều tra, nhìn xem Nguỵ Tông Thao này rốt cuộc là ai!”

Ông ta vừa mới nói xong, các vị thành viên lâu năm còn chưa kịp trả lời thì đã nghe một tiếng vang ở cửa, có người đẩy cửa đi vào, người chưa thấy rõ nhưng lại nghe được: “Email là tôi gởi đi, nghi ngờ tôi?”

Mọi người ngẩng lên nhìn chăm chăm, đối phương đã đi vào cửa, người tới chính là Nguỵ Tinh Lâm.

Nguỵ Tinh Lâm khoanh tay đứng ở đó, quét mắt nhìn mọi người, nói: “Các chú các bác có thể phái người đi điều tra thật giả, mấy thứ này tôi đã đưa cho cha tôi xem rồi.”

Nguỵ Khải Nguyên châm biếm nói: “Tinh Lâm, cô có nhiều trò hay quá!”

“Tôi vẫn còn kém xa anh hai!” Nguỵ Tinh Lâm chính khí lẫm liệt nói: “A Tông là huyết mạch của họ Nguỵ chúng ta, sao anh có thể hại nó như vậy!”

Sắc mặt của Nguỵ Khải Nguyên lập tức xanh mét.

Khi đó ở trong vườn hoa của biệt thự, Nguỵ Tông Thao đang phơi nắng, anh ôm Dư Y ngồi ở trên đùi, tựa như ngày đó ở trên ban công của ngôi nhà cổ.

Ánh nắng ấm áp trải rộng trên bãi cỏ, không khí mùa xuân vô cùng tươi mát, bên tai có tiếng chim hót, tiếng côn trùng kêu, mũi có thể ngửi được cỏ xanh thơm mát.

Nguỵ Tông Thao cầm lấy tay của Dư Y, ném xí ngầu rất nhanh, rơi xuống xoay vòng ở trên bàn, cuối cùng là sáu nút, anh nói: “Then chốt của đổ xí ngầu chính là góc độ và sức lực, và phải khống chế lúc mình ném ra. Nắm được ba điều này, em muốn mấy nút đều dễ như trở bàn tay.”

Anh cười cười: “Tôi biết Nguỵ Khải Nguyên nhất định sẽ không để cho tôi gia nhập vào hội đồng quản trị, Nguỵ Tinh Lâm cũng nhất định sẽ không để cho Nguỵ Khải Nguyên đạt được, đây là góc độ.”

Anh cầm xí ngầu lên, đặt vào trong tay của Dư Y một lần nữa, rồi nhẹ nhàng khéo léo ném xuống lần nữa, xí ngầu còn chưa ngừng xoay thì anh đã nói ra: “Ba nút.”

Vài giây sau xí ngầu ngừng lại, đúng là ba nút ở trên mặt. Nguỵ Tông Thao nói: “Tôi cho rằng bản thân mình là người ngoài cuộc, không tranh không đoạt, tị nạn ở Nho An Đường, trong hội nghị cổ đông cũng không bàn cãi cái gì cả. Nhưng tôi cũng tận hiếu, cũng sẽ ở thời điểm thích hợp tranh thủ công bằng, đây là sức lực.”

Anh lại để xí ngầu vào tay của Dư Y lần nữa, nói: “Tôi đã cầm tay em ném vài lần, em thử xem.”

Giọng nói của anh mạnh mẽ trầm thấp, khi nói chuyện luôn chậm rãi, ung dung nhàn nhã. Dư Y có thể cảm nhận được khí thế trào dâng từ lồng ngực của anh truyền đến. Anh đem chuyện quan trọng nói rất là nhẹ nhàng bâng quơ, kiêu ngạo như vậy, không chút nào sợ hãi, bùi tai khiến cho người ta mê muội.

Dư Y hít sâu một hơi, nắm chặt xí ngầu, hồi tưởng lại động tác tay vừa rồi của Nguỵ Tông Thao, xí ngầu hơi hơi nghiêng, chỉ cần ba phần sức lực, nhanh chóng ném, năm nút rơi xuống mặt bàn, vẫn còn hơi kém chút.

Nguỵ Tông Thao lại cầm xí ngầu lên, nhéo mặt của cô một cái, cười nói: “Dạy em một lần nữa.”

Anh bỏ xí ngầu vào trong tay cô, xoay cổ tay của cô điều chỉnh góc độ, phủ lên ngón tay của cô, điều chỉnh mặt xí ngầu ở trong tay, lúc này mới nói: “Ném.”

Dư Y dồn lực vào cổ tay, lập tức ném mạnh ra ngoài, nín thở nhìn xí ngầu đổi tới đổi lui cuối cùng thì ngừng lại, vừa vặn sáu nút ở phía trên, đây là Nguỵ Tông Thao dọn đường cho cô. Cô nghe thấy Nguỵ Tông Thao nói tiếp: “Tôi để cho Nguỵ Khải Nguyên tra được cái ông ta muốn tra. Hội nghị cổ đông chấm dứt, tôi để cho Nguỵ Tinh Lâm tra ra được càng nhiều chuyện. Hiện giờ hẳn là bọn họ đã ngả bài, thời gian rất vừa vặn, đây là khống chế. Tôi không chơi đùa, tôi gọi những cái này là đánh cược.”

Tôi không chơi đùa, tôi gọi những cái này là đánh cược.

Người đàn ông này bày mưu lập kế, coi đánh cược như mạng. Anh xem tất cả mọi người như là bộ bài, mà anh chính là người phụ trách chia bài. Dư Y chưa từng gặp qua người nào giống như anh vậy.

Cô xoay người, chủ động hôn lên, nghe thấy Nguỵ Tông Thao cười nhẹ ở bên môi của cô: “Em đã thích tôi rồi, Y Y.”

Buổi chiều, Nguỵ Tinh Lâm lại đến Hong Kong lần nữa, bước vào phòng bệnh, bên trong im lặng như tờ. Ông lão Nguỵ như là một nhà sư đang ngồi thiền, mặt trầm như nước, không nói tiếng nào, ngồi ngay ngắn ở đầu giường.

Nguỵ Tinh Lâm kêu một tiếng: “Ba.”

Ông lão Nguỵ cũng không để ý đến cô ta. Nguỵ Tinh Lâm hơi quýnh lên, lại kêu thêm hai tiếng “Ba ba”. Cô ta đi đến bên giường bệnh, hơi hơi cúi xuống, nói: “Ba, con biết con không có nghe lời của ba, không chịu nhịn xuống đem sự tình nói ra, khiến cho ba tức giận. Nhưng mà ba cũng nên công bằng một chút, chuyện anh hai dùng súng bắn A Tông bị thương, ba đã không cho tụi con nói ra, A Tông chỉ có thể nén giận, anh hai vẫn cứ vô tư. Bây giờ anh ấy lại muốn hãm hại A Tông, đá nó ra khỏi hội đồng quản trị, thậm chí đuổi ra khỏi nhà họ Nguỵ. Ba có thể chịu được, nhưng con không thể!”

Ông lão Nguỵ bỗng nhiên nhìn cô ta, lạnh lùng nói: “Cô và Khải Nguyên có gì khác nhau. Nó muốn Vĩnh Tân, chẳng lẽ cô không muốn? Cô hỏi bản thân mình một câu, cô đối với A Tông có mấy phần chân thật!”

Vành mắt của Nguỵ Tinh Lâm ửng đỏ, gân cổ nói: “Đúng vậy, con cũng muốn Vĩnh Tân, nhưng con biết ba sẽ không trao Vĩnh Tân cho con gái. Hiện tại con chỉ hy vọng trong tương lai A Tông có thể làm việc ở Vĩnh Tân, bất kể như thế nào nó cũng lương thiện hơn anh hai, chắc chắn sẽ chăm sóc cho ba người em gái của mình. Con và An Kiệt, tương lai của hai mẹ con cũng không sợ không có chỗ dựa.”

Cô ta nắm lấy tay của ông lão Nguỵ, nắm thật chặt: “Ba, con hy vọng thân thể của ba khoẻ mạnh, sống lâu trăm tuổi, có thể nhìn thấy An Kiệt lấy chồng trong tương lai, như vậy con cũng không sợ anh hai đối phó con. Nhưng mà ba biết rõ rằng một khi ba già đi, với tính tình của anh hai nhất định sẽ không dung mẹ con tụi con, còn có ba đứa con gái của anh cả. Tại sao ba có thể bất công như vậy? Anh ấy làm A Tông bị thương, ba không trách anh ấy, anh ấy dùng bằng cấp giả cũng không trách anh ấy. Thế nhưng bây giờ vẫn còn muốn che giấu cho anh ấy, anh cả ở trên trời cũng sẽ không tha thứ cho anh hai đã đối đãi với A Tông như vậy!”

Khúc đầu Nguỵ Tinh Lâm nói đến trời đất cảm động, một câu cuối cùng mới là mấu chốt. Ông lão Nguỵ vừa nghe được quả nhiên sắc mặt thay đổi ngay lập tức, sự áy náy cùng đau lòng khó có thể che dấu. Qua hồi lâu ông ta mới nắm lại tay của Nguỵ Tinh Lâm, như là đã già đi trong nháy mắt, khẽ yếu ớt gật đầu.

Lần này Nguỵ Khải Nguyên thất bại thảm hại, ông ta giận dữ không thể kềm chế được, chạy tới bệnh viện Hong Kong. Y tá nói ông lão Nguỵ không muốn gặp ông ta. Nguỵ Khải Nguyên chờ ở bên ngoài khoảng hai tiếng đồng hồ, cuối cùng ngay cả một vạt áo của cha cũng chưa nhìn thấy được, chỉ có thể tức giận quay về. Ông ta nhịn không được nên đã ở trong xe gọi điện thoại cho người dấu tên, giọng phẫn nộ nói: “Rốt cuộc anh là ai mà tính kế hãm hại tôi?”

Trần Chi Nghị uống một chút rượu, nghe thấy ông ta chất vấn như vậy cũng không sốt ruột, thong thả hỏi ông ta từ đầu đến cuối sự tình, ánh mắt của anh ta chợt ánh lên, hỏi: “Một Nguỵ Tông Thao khác?”

Anh ta dùng tất cả mọi quan hệ, tốn hết ba ngày mới tra ra tin tức, thế nhưng chỉ là “một Nguỵ Tông Thao khác”. Sắc mặt của Trần Chi Nghị trầm xuống, đi đến ban công nhìn ra biệt thự ở đằng xa, trong nhà đang mở đèn, không có một bóng người trong vườn.

Nguỵ Khải Nguyên lái xe trở về nhà, cơn thịnh nộ trước đó đã bị gió đêm thổi hơn nửa tiếng đồng hồ, rốt cuộc tỉnh táo lại.

Người dấu tên cũng không có tính kế ông ta, bởi vì tài liệu anh ta điều tra được cũng ăn khớp với nơi đó. Bây giờ bàn tay ở phía sau màn chỉ có thể là hai người Nguỵ Tông Thao và Nguỵ Tinh Lâm, mà Nguỵ Tinh Lâm tuyệt đối không có bản lĩnh như vậy.

Lần đầu tiên Nguỵ Khải Nguyên phát hiện ra thật sự không thể coi thường Nguỵ Tông Thao. Cho dù là anh ta gán cho ông tội danh bắn anh ta bị thương, hoặc là anh ta tính kế hãm hại lần này – nhưng lại làm cho ông không tìm ra được chứng cớ phản bác gì cả, cũng không phát hiện ra một nửa manh mối để lại.

Ông ta tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, đèn đỏ ở phía trước sáng lên, ông ta dừng xe lại ngay lập tức. Tiếng thắng xe chói tai xẹt qua màng nhĩ, ông ta rốt cuộc nhớ tới một người.

Cái người có được thẻ tín dụng của Nguỵ Tông Thao, người con gái xinh đẹp từ trên trời rơi xuống!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3