Cầu Ma - Chương 1414
Chương 1414: Ta đã biết ngươi là ai!
Trước mặt Tố Minh tộc muốn chết là không thể tự chủ sinh mạng, trong thần thông thiên phú của Tố Minh tộc ẩn chứa năm tháng đảo ngược. Ví dụ như bây giờ Tô Minh lên tiếng, lòng kiêu ngạo của văn sĩ, thân thể sắp tự bạo, hắn giơ tay phải nhẹ ấn trán văn sĩ. Trong phút chốc người văn sĩ năm tháng đảo ngược, tự bạo tan biến, biểu tình của gã nhanh chóng thay đổi, gã không thể khống chế, là do thời gian đảo ngược. Lòng văn sĩ dậy bão tố, xuất hiện kinh hoàng chưa từng có.
Trong Cổ Táng quốc chưa từng xuất hiện thuật đảo ngược!
Trong khi tình thần văn sĩ hoảng sợ, ngón trỏ tay phải Tô Minh hóa thành chướng vỗ vào trán văn sĩ trung niên. Tu vi bàng bạc xông vào người văn sĩ, phong ấn cơ thể gã. Tô Minh túm tóc văn sĩ, nhấc lên, lắc người rời khỏi thế giới băng tuyết. Cái chòi dưới thân Tô Minh hóa thành tượng băng.
Trên bầu trời Thất Nguyệt tông, Tô Minh hiện hình, xách văn sĩ trung niên lao hướng tầng thứ năm thiên ngoại thiên.
Cùng lúc đó, trong tầng thứ bảy thiên ngoại thiên, Sâm Mộc đại đạo tôn thu lại ánh mắt nhìn Tô Minh, lạnh nhạt nói:
-Chuyện này hơi quá đáng, người của Nhất Đạo tông ta ngươi có thể giết, đây là đánh cuộc nhưng bắt giữ thì hơi quá đáng.
Cổ Thái đại trướng lão mỉm cười liếc Sâm Mộc đại đạo tôn, trầm ngâm, lắc đầu, nói:
-Đây là chiến lợi phẩm của hắn.
-Được rồi, nếu Sâm Mộc đại đạo tôn thì ta bảo đảm người này không sống qua một
tháng.
Sâm Mộc đại đạo tôn lạnh nhạt nói:
-Giữa Thất Nguyệt tông và Nhất Đạo tông không thể tránh khỏi, các ngươi cần chuẩn bị cho cuộc chiến.
Sâm Mộc đại đạo tôn chắp tay với cổ Thái đại trướng lão, xoay người đi hướng hư vô, rời khỏi Thất Nguyệt tông, xuất hiện bên ngoài giới, mắt lóe tia sáng lạnh và sát khí.
Lần này giữa Nhất Đạo tông và Thất Nguyệt tông ma sát không lớn, Nhất Đạo tông thua nhưng tổn thương rất nhỏ bé.
Sâm Mộc đại đạo tôn rời đi, gió tuyết bên ngoài Thất Nguyệt tông dần biến mất, chi
có gần mười vạn tượng băng trên mặt đất chứng kiến trận chiến thảm khốc. Từng đệ tử Thất Nguyệt tông im lặng trong một lúc, không phát ra tiếng reo hò mà là thu dọn chiến trường, tìm ra xác đồng tông, bái lạy xong có một đội người chuyên môn khắc trận pháp trên tượng băng. Đệ tử Nhất Đạo tông trong tượng băng trông sống động như thật, cơ thể họ hóa thành tượng băng sẽ là tài liệu băng khôi tốt nhất.
Đệ tử tầng thứ bốn thiên ngoại thiên đang tuần tra bên ngoài, tìm cá lọt lưới, cũng để phòng ngự nghiêm ngặt ngừa Nhất Đạo tông lại đột nhiên xâm lấn. Nguyên Thất Nguyệt tông dọn dẹp theo quy tắc. Người đàn ông trang niên áo đỏ Đạo Hàn trở lại tầng thứ bảy thiên ngoại thiên, nơi đó có mười ba đại trướng lão bàn luận bí mật.
Tô Minh thì vẻ mặt bình tình khoanh chân trong tầng thứ năm thiên ngoại thiên, bên ngoài gian nhà, trước mặt hắn đặt một lò lửa to, bên trong là ông lão chấp sự ngoại tông giờ không còn thân thể mà chỉ còn lại một lũ tàn hồn, không ngừng phát ra tiếng hét thảm.
Bên ngoài lò lửa có văn sĩ bị Tô Minh bắt giữ, gã nhắm như đang ngủ say, không còn ý thức.
Trong khi tu sĩ càng tầng Thất Nguyệt tông bận rộn thì Tô Minh nhìn văn sĩ trung niên, vẻ mặt do dự. Thật lâu sau, mắt Tô Minh chợt lóe lộ vẻ dứt khoát.
-Chuyện này thật sự phải nhìn xem rốt cuộc là ai muốn giết ta!
Tô Minh không do dự nữa, nhắm mắt lại, giơ tay trái ấn vào ngực, trán tách ra, con mắt thứ ba xuất hiện lộ ra ba Đạo Thần ở bên trong. Đạo Thần thứ ba hơi mơ hồ, không ngưng tụ nhưng vào giây phút này, ba Đạo Thần cùng mở mắt ra, lóe tia sáng. Tô Minh giơ tay phải chi vào trán văn sĩ trung niên trước mặt. Ngón tay Tô Minh chạm vào trán văn sĩ trung niên, người gã run rẩy, mắt mở ra lộ vẻ mờ mịt, con ngươi tan rã như sắp thay thế màu trắng.
Ý thức của văn sĩ trung niên như bị lười dao đâm vào, khuấy đập tan mọi ngăn trở, thành ký ức mặc cho Tô Minh cảm nhận. Nếu là chi đơn giản sưu tầm ký ức thì Tô Minh sẽ không do dự nhiều, sẽ không thi triển lực lượng tam trọng Đạo Thần. Tô Minh muốn làm không chi là lục tim ký ức mà lấy lực lượng đảo ngược năm tháng, lấy ký ức và thân thể của văn sĩ làm mồi dẫn cùng người trong ký ức gã sinh ra liên hệ, hình thành một con đường, chẳng những muốn dùng ý thức nhìn xem cái gọi là đại hoàng tử rốt cuộc là ai, còn muốn xem tu vi của người này như thế nào.
Đây là lý do tại sao lúc trước Tô Minh muốn tiến vào thế giới trong con mắt phải đường nét pho tượng, không giết văn sĩ ngay. Người văn sĩ run rẩy, vẻ mặt mờ mịt, thân thể Tô Minh mạnh run lên. Ngón tay Tô Minh chạm vào trán văn sĩ trung niên, dường như có vòng xoáy xuất hiện, vòng xoáy giống con đường kéo ý thức Tô Minh vào. Tinh thần Tô Minh ù vang, hắn như thành chiếc thuyền con bềnh bồng trong cơn sóng dữ, lướt trong ký ức văn sĩ. Không biết qua bao lâu sau, ý thức Tô Minh mạnh run lên.
Bên tai Tô Minh vang thanh âm do dự:
-Võ Côn, ngươi làm sao vậy?
Tô Minh mở mắt ra, trông thấy người bên cạnh đang nhìn hắn, chính là tu sĩ nhị trọng Đạo Thần lúc trước bị hắn giết.
Đây là núi lửa sắp phun trào, lúc này Tô Minh ở sâu trong núi lửa, bên mép dung nham. Bốn phía là khí nóng ập vào mặt, khói đen cuộn trào từ dung nham bốc lên cao. Ngẩng đầu nhìn, núi lửa không có lối ra, dường như là một ngọn núi hoàn chỉnh, chẳng qua bốn phía tồn tại nhiều khe nứt. Nếu từ bên ngoài nhìn hướng núi này chắc chắn trông thấy ngọn núi kỳ dị tràn ngập khe hờ, bên trong mỗi khe hở tỏa ra ánh sáng đỏ.
Mắt Tô Minh chợt lóe, cúi đầu thấy mình mặc áo dài văn sĩ, tay cầm một cây quạt. Tô
Minh đang dung nhập vào ký ức, dùng thuật đảo ngược năm tháng chiếm cứ người bị hắn bắt.
Tô Minh mỉm cười nói với văn sĩ nhị trọng Đạo Thần:
-Không có gì.
Văn sĩ nhị trọng Đạo Thần bên cạnh Tô Minh lên tiếng:
-ừm! chắc đại hoàng tử sắp xuất quan, mỗi ngày vào lúc này hắn sẽ ra khỏi viêm đàm. Ngươi nói kế hoạch của mình cho đại hoàng tử nghe, nếu đại hoàng tử đồng ý thì chúng ta sẽ đưa lên tông môn để tông môn quyết định.
Bỗng nhiên dung nham trong núi lừa lăn cuồn cuộn, tiếng nổ ầm ầm, dung nham như
nổ tung, dấy lên sóng nhiệt. Trong sóng có một thân hình bay ra, sóng nhiệt như nước mưa đổ xuống, thân hình đứng trên một khối đá lớn giữa dung nham, đưa lưng hướng Tô Minh. Hai người cách nhau qua màn mưa dung nham.
Văn sĩ nhị trọng Đạo Thần bên cạnh Tô Minh cung kính chắp tay, cúi đầu hướng đại hoàng tử:
-Bái kiến đại hoàng tử điện hạ!
Làm văn sĩ nhị trọng Đạo Thần kinh ngạc là Tô Minh không bái.
Mưa dung nham rơi xuống hết, thân hình đưa lưng hướng Tô Minh chậm rãi xoay lại lộ ra khuôn mặt điển trai, đó là một thanh niên, một thanh niên mặc áo trắng. Thanh niên xoay người nhìn Tô Minh, hơi nhíu mày. Khi Tô Minh thấy rõ ràng thanh niên thì đầu óc ù
vang.
Cái gọi là đại hoàng từ, ánh mắt đầu tiên Tô Minh thấy khá quen, nhìn kỹ liền nhớ ra. Người này hơi giống Diệt Sinh lão nhân, có thể nói là Diệt Sinh lão nhân trẻ tuồi hơn nhiều và Tô Minh cảm nhận được hơi thở Lôi Thần.
Văn sĩ nhị trọng Đạo Thần bên cạnh Tô Minh thấy hắn là lạ vội nói:
-Võ Côn, thấy điện hạ sao không bái?
Văn sĩ nhị trọng Đạo Thần chắp tay hướng đại hoàng tử.
-Xin đại hoàng tử thứ lỗi, gần đây Võ Côn vạch kế hoạch nhiều quá nên hoảng hốt.
Đại hoàng tử mỉm cười nhìn Tô Minh:
-Không sao, bản điện hạ không quá để ý quy tắc. Võ Côn, kế hoạch như thế nào?
Mặt Tô Minh nở nụ cười, hắn nhìn đại hoàng tử trước mắt, thấy Diệt Sinh lão nhân trẻ tuổi rất nhiều, chợt nhớ trong thế giới Tang Tương, sau khi Diệt Sinh lão nhân đấu thua hắn bị Huyền Táng hút đi có để lại câu nói.
-Chỉ là bắt đầu sao?
Tô Minh nở nụ cười, giơ chân phải lên bước qua dung nham, lao hướng đại hoàng tử.
Khi Tô Minh phóng tới, đại hoàng tô con ngươi co rút, tay phải giơ lên trên. Bùm một tiếng, dung nham nổ tung thành ongs nhiệt khó tả lao hướng Tô Minh, thành vách ngăn,
phát ra tiếng nổ kinh người. Cùng lúc đó, Tô Minh cũng vung tay phải, gió lạnh thổi qua va chạm với dung nham. Tiếng nổ quanh quẩn, dung nham động lại thành đá núi.
Mắt đại hoàng tò lóe tia kỳ dị, lên tiếng:
-Ngươi không phải Võ Côn, ngươi là ai?
Mặt đại hoàng tò nghiêm túc.
-Ta đã biết ngươi là ai.
Tô Minh không tiếp tục đi tới mà thụt lùi, tia sáng trong mắt tan biến, thế giới vỡ thành từng mảng trước mặt hắn. Khi Tô Minh lại mở mắt ra, mắt hắn sáng ngời ngồi trên ngọn núi tầng thứ năm thiên ngoại thiên Thất Nguyệt tông. Trước mặt Tô Minh là văn sĩ
Võ Côn miệng mũi chảy máu đã bỏ mạng.
Khi ý thức Tô Minh trở về thì một ngọc giản từ tầng thứ bảy thiên ngoại thiên xuyên qua hư vô xuất hiện trước mặt hắn, bên trong ngọc giản lốe ánh sáng truyền ra thanh âm già nua.
-Tam hoàng từ, lão phu là cổ Thái, xin hãy đến tầng thứ bảy thiên ngoại thiên gặp
mặt.