Cầu Ma - Chương 162
Chương 162: Dẫn ta đi!
Nơi tổ tiên Hàm Sơn bế quan là ở dưới kiếm thuyền, tận cùng lối vào, Tô Minh ngồi xếp bằng tĩnh tọa mở mắt ra, trong mắt mờ mịt.
Hòa Phong không xuất hiện mà ở trong người Tô Minh, không phải thức hải, gã rất yếu ớt, lại phải ngủ say, nếu không sẽ tan biến.
"Ký ức của mình chỉ ngừng lại ở lúc thức tỉnh bắt kên kên, không có khe hở xuất hiện đêm mưa, không có tiếng cười bi thương. Lúc mình tỉnh thì đã nằm ở sườn núi. Có lẽ mình mất trí nhớ là lúc trong khe hở đó." Tô Minh nhìn lối vào, ánh mắt kiên quyết.
"Hành động của Hòa Phong không giống giả bộ, hòn đá tồn tại trong linh đoàn của mình..." Tô Minh sờ hòn đá đen bí ẩn treo trên cổ.
"Đánh cược!" Tô Minh hít sâu, đứng dậy không chút do dự tiến vào hang.
Hắn đã chậm một ít thời gian, bây giờ quyết định rồi thì không thể kéo dài hơn nữa. Hắn có cảm giác mãnh liệt rằng, có lẽ mình và tổ tiên Hàm Sơn có mối quan hệ gì đó. Những việc mình không hiểu có lẽ tại đây sẽ tìm được đáp án.
"Đến đây...đến..." Thanh âm tang thương sốt ruột mãnh liệt hơn cả bên ngoài vang vọng trong đầu Tô Minh. Khoảnh khắc hắn bước vào hang tầm mắt liền mơ hồ.
Khi mọi thứ rõ ràng thì trước mắt hắn là trời sao nhấp nháy. Trời sao nhìn không tới biên giới, lấp lóe ánh sáng ngời.
"Đây là đâu..." Tô Minh ngây ra. Chỗ này tĩnh lặng chỉ có một mình mình.
"Nơi này...là...tầng không gian thứ ba...đến đây...đến đây...để ta...nhìn...ngươi..." Thanh âm tang thương càng lúc càng rõ ràng vọng trong đầu Tô Minh. Cùng lúc đó, các ngôi sao trên trời di chuyển bằng tốc độ mắt thường có thể thấy. Chậm rãi ở trước mặt hắn, xuất hiện mảnh đất bềnh bồng trôi.
Đây là điều Tô Minh chưa từng thấy, mắt hắn càng mê mang nhưng rất nhanh bình tĩnh trở lại.
Tô Minh từng bước một tiến lên. Hắn không biết mình đã đi bao lâu, không biết là hắn đi hướng đất bay hay chính nó trôi hướng mình.
Theo hắn tới gần, khi mảnh đất bay ngay trước mắt, Tô Minh đạp trên nó nhìn xung quanh.
Xung quanh dãy núi trập trùng có tiếng suối róc rách. Mặt đất tràn ngập cỏ xanh, có mùi thơm ập đến. Trên cỏ có một người mặc áo xám ngồi xếp bằng.
Đó là một người nhìn không ra tuổi tác. Cả người y khô gầy, đỉnh đầu chỉ có vài sợi tóc. Quần áo y như sắp mục nát. Y ngồi đó, nhắm mắt lại, dường như đã chết.
"Ta rốt cuộc...chờ được ngươi..." Thanh âm khàn khàn quanh quẩn trên mảnh đất.
"Tổ tiên Hàm Sơn?" Tô Minh hít sâu buộc mình tỉnh táo lại, nhìn cái người dường như sắp chết.
"Ngươi có thể gọi ta là Hàm Không..." Thanh âm tang thương vọng lại, không rõ truyền đến từ đâu, rơi vào tai Tô Minh khiến óc hắn chấn động.
"Vì sao ông kêu gọi tôi tới đây?" Tô Minh im lặng giây lát hỏi ra vấn đề.
"Không phải ta kêu ngươi tới, mà là chính ngươi kêu gọi mình tới đây..." Lần này thanh âm không vọng từ bốn phương mà từ người khô gầy trước mặt Tô Minh. Khi nói xong, người này mở mắt ra.
Đó là đôi mắt ảm đạm nhưng đáy mắt sâu thẳm sáng như sao, tồn tại kích động, khát vọng và mong chờ.
"Dẫn ta đi..." Thanh âm khàn khàn truyền ra từ miệng Hàm Không. Giọng nói tựa hai cây khô mất đi hơi nước ma sát khiến người nghe có chút khó chịu.
Tô Minh nhìn tổ tiên Hàm Sơn hình dáng tựa như khối xương, im lặng.
"Theo ước hẹn, lão phu hoàn thành nhiệm vụ. Ta đợi ngươi thật lâu...dẫn ta đi..." Dường như Hàm Không đã rất lâu không nói chuyện, ngôn ngữ hơi khó khăn, từng chữ một thốt ra, vẻ mặt bình tĩnh giờ đây có mong chờ.
"Ta rời khỏi quê hương tám ngàn năm, ta muốn về nhà..." Thân thể tổ tiên Hàm Sơn nhẹ run, thì thào nói với Tô Minh.
Khi Hàm Không nói ra thì bỗng cả trời sao mạnh chấn động, phương xa truyền đến tiếng nổ ầm ầm. Từng ngôi sao chầm chậm tắt.
"Bọn họ đến rồi...mau..." Hàm Không thở gấp.
Tô Minh vẫn im lặng, trong lời nói của Hàm Không ẩn chứa sự việc hắn không hiểu rõ.
"Tôi làm sao để...mang ông đi?" Mắt Tô Minh chợt lóe, chậm rãi nói.
"Ngươi..." Hàm Không ngây ra, nhìn chằm chằm Tô Minh. Trong mắt ông dần nổi lên do dự và khó tin, dường như một câu đơn giản của hắn ra ngoài sức tưởng tượng của ông.
"Ngươi...là ai?" Đôi mắt Hàm Không lập tức biến sắc bén, áp lực cường đại khuếch tán. Nguồn: http://truyenfull.vn
Chịu đựng áp lực, Tô Minh như con kiến trong giông tố, có cảm giác nghẹt thở.
Tô Minh lùi ra sau vài bước, mặt tái nhợt, hắn nhìn Hàm Không, im lặng nửa ngày, khi tiếng nổ từ xa đến ngày càng gần thì nhẹ giọng nói.
"Tôi là Tô Minh."
"Túc Mệnh...không sai, chính là ngươi." Hàm Không thở ra, áp lực biến mất, đôi mắt sắc bén biến thành mong chờ. Y không biết rằng đã đem hai chữ Tô Minh nghe thành Túc Mệnh.
"Ngươi là Túc Mệnh, ngươi biết cách dẫn ta rời đi..." Hàm Không khó khăn nói.
Bây giờ bên ngoài trời sao, một ngôi sao cuối cùng đã tắt ánh sáng. Tô Minh và y đứng trong mảnh đất nghe truyền đến tiếng nổ trầm đục, kịch liệt chấn động, dường như có ai bên ngoài đang dùng cách vô hình không ngừng đánh vào.
"Chết tiệt, chúng đến quá nhanh!" Mặt Hàm Không vặn vẹo, giãy dụa đứng dậy, đạp một bước lên trời.
"Ngươi ở đây đi, họ không nhìn thấy ngươi, cũng sẽ không quấy rầy ngươi thi pháp! Ta đi cản chúng! Ngươi là Túc Mệnh, ngươi phải đưa ta trở lại! Ngươi nhất định phải đưa ta trở về...ngươi nhất định phải, đưa ta trở lại!" Hàm Không nói xong mạnh xoay người, lần đầu tiên lộ ánh mắt hung dữ, liếc Tô Minh một cái xong nhoáng người bay lên trời.
Bên ngoài mảnh đất bay này, trời đêm tối đen không sao bỗng vặn vẹo. Theo Hàm Không đi ra, trời sao vặn vẹo lăn tăn gợn sóng, trong gợn sóng vang lên một tiếng nổ rõ to, đi ra một ông lão áo đỏ Thiên Hàn tông.
"Hàm Không!"
Một tiếng gầm vang vọng. Ông lão áo đỏ vẻ mặt trầm trọng, tràn ngập uy nghiêm, nâng lên tay phải.
Chỉ thấy bầu trời tối đen biến thành ánh sáng rực rỡ xoay tròn thành vòng xoáy to lớn. Tiếng đùng đùng quanh quẩn, vòng xoáy lấy Hàm Không làm trung tâm xoay nhanh, hình thành lực lượng kinh người.
Miệng Hàm Không phát ra tiếng gào thê lương. Tay phải y mạnh đẩy ra trước, dưới chân xuất hiện một mảnh ánh sáng đỏ. Bên trong ánh sáng rõ ràng là bãi cỏ đỏ. Theo y phất tay, bãi cỏ nhanh chóng lan tràn xung quanh, chớp mắt đã bao phủ phạm vi trăm dặm.
Cùng lúc đó, Hàm Không thở gấp như dã thú bị dồn vào đường cùng, mắt dữ tợn tràn đầy không cam lòng, tay phải mạnh nhấn mặt đất.
Ấn một cái, bãi cỏ trăm mét cuồn cuộn như có tiếng gầm truyền ra. Chỉ thấy chỗ tay phải Hàm Không ấn xuống bốc lên sương đỏ. Màn sương ngưng tụ hóa thành con rắn to ba đầu gào thét lao ra, bay thẳng tới ông lão áo đỏ.
Ngay sau đó, tay trái Hàm Không nhấn lên mặt cỏ, lập tức có tiếng rống vang vọng. Bãi cỏ lại bốc lên sương đỏ hợp thành gã đàn ông mặc giáp đỏ. Gã đàn ông tay cầm huyết kiếm, mắt lộ chiến ý xông hướng ông lão.
Hàm Không còn chưa kết thúc, y cắn đầu lưỡi phun ra ngụm máu to. Máu rơi trên bãi cỏ đỏ khiến mặt cỏ trăm mét như biến điên cuồng, nhanh chóng dập dờn dài ra tựa như tóc người.
"Tộc hoang dã cũng dám đối kháng với tiên gia ta!?" Hàm Không duỗi ra đôi tay, đứng trên bãi cỏ đỏ đang nhanh chóng sinh trưởng. Dù bây giờ hình dạng y khô gầy nhưng có khí thế khó tả đang khuếch tán.
Tô Minh nhìn hình ảnh này, tim đập nhanh. Đây là lần chiến đấu mạnh nhất trừ lần ở Ô Sơn hắn từng thấy. Những thuật pháp của Hàm Không khiến tinh thần hắn chấn động.
Ông lão áo đỏ vẻ mặt bình tĩnh, nâng lên tay phải chỉ một cái, không phải hướng về Hàm Không mà là giữa trán mình. Từ trán dọc theo chóp mũi vạch một vệt máu.
Khoảnh khắc xuất hiện vệt máu, không trung sau lưng ông lão áo đỏ truyền đến tiếng gầm. Một ảo ảnh to lớn như xé rách không gian tiến đến. Đó là một quái vật cao ngàn mét toàn thân đỏ rực.
Nó tựa như người khổng lồ nhưng càng giống một Man tượng biến thành quái vật, mặc da thú, lỏa nửa người trên, khi xuất hiện thì phát ra tiếng gầm điếc tai.
Cùng lúc đó, hồ lô đỏ ông lão áo đỏ đeo sau lưng tự bay lên, nắp bình văng ra, thật nhiều bóng đen bay ra. Bóng đen là từng linh hồn dã thú, chúng nó kêu gào bị quái vật túm lấy bỏ vào miệng nhai nuốt.
Khi rắn ba đầu và người mặc áo giáp đỏ mặt tràn đầy chiến ý vọt tới, quái vật mạnh ngẩng đầu, mắt lóe tia hung tàn, gầm lên lao thẳng tới con rắn. Quỷ trảo chộp lấy con rắn đặt bên miệng cắn một ngụm, sau đó vứt bỏ lại xông hướng người mặc giáp.
Tiếng đùng đùng vang vọng, con quái vật đang chém giết thì bãi cỏ đỏ của Hàm Không đã lan tràn vô tận, mạnh co rút như che đậy cả không gian này. Tiếng nổ chấn động trời đất.
Tô Minh hít sâu, hồi phục bình tĩnh. Không gian trước mặt hắn vặn vẹo, Hàm Không từ bên trong bước ra, lúc đi ra thì đôi chân thành mảnh vụn hóa hư vô. Sắc mặt y không có chút máu, vọt lên túm lấy Tô Minh dẫn theo hắn chạy nhanh biến mất.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, Tô Minh không thể né tránh đã bị Hàm Không túm lấy. Khi bị kéo đi thì hắn thấy bên ngoài đất bay, bầu trời bị bãi cỏ đỏ mọc dài như tóc che phủ lại vang tiếng nổ, Hàm Không phóng lên hộc máu bay thẳng đến phía xa.
Sau lưng y là ông lão áo đỏ chạy nhanh truy đuổi.