Cầu Ma - Chương 17
Chương 17: Tiền Man Thuật
"Tô Minh, những điều này không có trong Man tượng truyền thừa, nhưng đây là mỗi Man Sĩ đều phải biết, ghi nhớ! A Công cả đời này có lẽ không thể đạt tới Khai Trần cảnh. A Công của Phong Quyến bộ lạc ở hai mươi tuổi không bằng ta, mãi đến năm ba mươi bốn tuổi thì miễn cưỡng cùng ta đánh. Lúc ấy A Công ở các bộ lạc xung quanh không ai không biết!" A Công chậm rãi mở miệng, khuôn mặt già nua chợt ửng hồng, trong mắt ông có tia kiêu ngạo.
Chỉ là kiêu ngạo, tựa như phong trần bay lên, dính đầy tro bụi.
"Lúc ấy ta đã đạt được tầng thứ tám Ngưng Huyết." A Công khẽ thở dài, cay đắng thì thào, nhớ lại, đau thương dần hiện ra trên nét mặt.
"Tô Minh, ngươi phải nhớ rõ, thế gian này núi cao còn có núi cao hơn, người còn có người hơn mình, vĩnh viễn không được tự mãn." A Công lắc đầu, không muốn nói đến chuyện cũ của mình.
"A Công cả đời này từng ra ngoài ba lần, trải qua rất nhiều chuyện. Mặc dù mất đi không ít, nhưng ta đã học được một Man thuật. Thuật này Phong Quyến bộ lạc không biết, dù là trong bộ lạc cỡ trung khá lớn cũng khó có được. Chỉ có bộ lạc lớn mới nắm giữ được cách Man. Man thuật chân chính cả đời chỉ có thể thi triển một lần, là chúc phúc cho hậu duệ." A Công ánh mắt nghiêm túc, tay phải nâng lên, toàn bộ bàn tay bỗng biến đỏ sẫm, chậm rãi ấn lên đỉnh đầu Tô Minh.
"Tô Minh, A Công cả đời này một lần duy nhất Man Khải dùng trên người ngươi. A Công chúc phúc ngươi, hy vọng ngươi có thể hoàn thành nguyện vọng của ta, để Ô Sơn bộ lạc ta lại hiện Khai Trần! Vận chuyển khí huyết, dùng A Công ngưng luyện máu Man tộc tám mươi năm!" A Công toàn thân bộc phát ánh sáng đỏ máu, đặc biệt là tay phải, càng như là sắp nhỏ ra máu. Cả người tràn đầy sợi máu, xem thì có đến hơn bảy trăm cái!
Đây mới là thực lực chân chính của A Công. Hơn bảy trăm sợi máu, khiến ông mặc dù chỉ là tầng thứ chín Ngưng Huyết, nhưng cũng đủ đột một lần phá tầng Ngưng Huyết thứ mười!
Tô Minh thân thể run rẩy, tập trung vận chuyển khí huyết, lập tức xuất hiện cảm giác ấm áp dào dạt, từ đỉnh đầu nhập vào toàn thân, khiến khí huyết lưu động bạo tăng. Số lớn vật đen thui từ dưới lỗ chân lông Tô Minh không ngừng trào ra, cả người hắn có chút trong suốt. Mỗi lần hít thở, toàn thân lông tơ đồng thời hấp thu thật nhiều hơi thở của trời đất.
Tiếng két két vang vọng, thân thể Tô Minh không run rẩy nữa mà là sắc mặt ửng hồng, tựa như nuốt vào đại bổ, trên người sợi máu xuất hiện biến dị!
Chỉ thấy sợi máu thứ bảy hư ảo bỗng biến ngưng tụ, sau đó sợi máu thứ tám cũng hiện ra, sợi thứ chín như ẩn như hiện.
Khí huyết trong người Tô Minh vận chuyển cực mau, đạt đến trình độ cực kỳ khủng bố. Mỗi lần vận chuyển đều khiến tất cả máu của hắn tựa như bị đông lại. Hắn thậm chí có ảo giác dường như máu mình trở thành vật dính đặc.
"Đây mới là ý nghĩa thực của Ngưng Huyết cảnh! Ngưng luyện huyết dịch bản thân, cuối cùng ngưng tụ ra Man huyết!"
Lúc trước hắn tu hành, luôn có cảm giác không lâu được, dường như máu trong người không đủ. Nhưng lúc này có luồng ấm áp từ đỉnh đầu rót vào, cảm giác kia đã biến mất, thậm chí trong hoảng hốt, hắn có ảo giác.
A Công bị sợi máu vòng quanh dường như trở thành đoàn sáng to màu đỏ máu. Mà mình cũng là đoàn sáng đỏ máu. Chẳng qua so sánh thì như trăng sáng và đom đóm. Nhưng giờ phút này đom đóm đang hấp thu ánh sáng của trăng, mau chóng biến lớn.
"Đây...chính là A Công đã nói. Man Khải chân chính của Man tộc ta, chỉ có bộ lạc lớn mới có được cách Tiền Man!"
Sợi máu thứ chín đã ngưng tụ thành, cảm giác lực lượng tràn ngập toàn thân Tô Minh. Vật bẩn đen trên người hắn cũng đã trôi đi, cuối cùng chỉ còn lại mùi hương mát mẻ nói không ra lời.
Tô Minh chìm đắm trong cảm giác này, thật ấm áp.
A Công luôn quan sát thân thể Tô Minh. Ông biết đây là Tiền Man Thuật, Man Khải chân chính. Trọng điểm không phải tăng tu vi cho hậu duệ, mà là đẩy ra tất cả tạp chất trong người hậu duệ, vì đối phương chế tạo ra thân hình thích hợp, để hắn trên đường tu hành bằng phẳng hơn.
Đây không đơn giản là đẩy ra vật bẩn, mà là lấy Man huyết làm dẫn, lấy cách hắn không hiểu biết tiến hành. Cả đời chỉ có một lần này!
Nếu triển khai lần thứ hai, vậy người thi thuật này lập tức nổ tan xác chết, hồn phi phách tán không còn tồn tại.
Tùy theo mùi hương phát ra từ người Tô Minh càng nồng, trên mặt A Công dần lộ ra tươi cười. nhưng ông không ngừng lại, mà là hít sâu, nâng lên tay trái, một chưởng mạnh ấn vào tay phải. Ngay sau đó, cảm giác ấm áp mênh mông nhập vào người Tô Minh.
Tô Minh thân thể mạnh chấn động. Vốn người hắn đã không chảy ra vật đen nữa rồi, nhưng giờ đây cảm giác ấm áp nhập vào, trên người truyền đến tiếng bùm bùm, đã thấy có không ít vật bẩn lại lần nữa toát ra.
Cùng lúc đó, sợi máu thứ mười mau chóng ngưng tụ, chỉ khoảng năm phút đã hoàn toàn đông lại, thậm chí sợi máu thứ mười một cũng như ẩn như hiện!
Một khi sợi máu thứ mười một này đông lại, biểu thị Tô Minh trở thành Man tầng thứ ba Ngưng Huyết cảnh!
Nhưng sợi máu thứ mười một này rất khó hoàn toàn ngưng tụ. Mãi đến khi cơ thể Tô Minh không còn xuất ra vật bẩn đen, toàn thân tràn đầy mùi thơm thì sợi máu thứ mười một vẫn là mờ mờ ảo ảo.
"Tô Minh, A Công không thể giúp ngươi cưỡng ép tăng cảnh giới, như vậy không có lợi cho ngươi. Nhưng ngươi cứ nỗ lực, không bao lâu sẽ có thể tự đạt đến tầng ba." Thanh âm của A Công vang vọng bên tai Tô Minh.
Tô Minh hít sâu, chậm rãi mở mắt ra.
Giây phút hắn mở mắt ra, thế giới hắn trông thấy đã khác biệt. So với dĩ vãng, những thứ nhỏ bé lúc trước không nhìn thấy, hiện giờ trông thấy rõ.
Thế giới, khác biệt.
Đôi mắt hắn trong suốt như nước, nhưng nếu nhìn kỹ, rồi lại có cảm giác như nước sâu, khiến người kiềm không được rơi vào, không thể thoát ra.
Hắn nhìn A Công, chỉ là giờ phút này trông khuôn mặt A Công già nua rất nhiều, mơ hồ hiện ra mỏi mệt, hai mắt nhìn mình chất chứa hiền từ và yêu thương.
Tô Minh ngơ ngẩn nhìn A Công, lặng lẽ quỳ xuống nhẹ dập đầu một cái trước mặt A Công.
"Được rồi, ngươi đã lớn, không còn là Lạp Tô. A Công hơi mệt, ngươi trở về trước đi, để ta nghỉ ngơi."
"A Công..." Tô Minh cắn môi, sâu lắng nhìn A Công một cái, ghi khắc tất cả vào lòng, cả đời, cả kiếp.
Hắn sẽ không quên, có một người lúc tuổi trẻ, cùng hắn nhiều năm như vậy, cho hắn biết thân tình, cho hắn biết loại thân tình này là cả đời không thể đáp lại.
"Một thời gian nữa, ngươi theo ta đi một chuyển đến Phong Quyến bộ lạc, thăm viếng Man Công của Phong Quyến bộ lạc, kiến thức Man Sĩ của Phong Quyến bộ lạc. Đến lúc đó, Hắc Sơn bộ lạc, Ô Sơn bộ lạc và các bộ lạc nhỏ khác gần đây đều sẽ đi...tiến hành một trận kỳ ngộ lớn cho bọn trẻ các ngươi." Trước khi đi, bên tai Tô Minh quanh quẩn lời A Công.
"Khí huyết và mùi hương trên người ngươi, ta đã thi triển Man thuật che giấu. Trừ phi có tu vi cao hơn ta, nếu không thì không ai phát hiện được. Việc ngươi trở thành Man Sĩ cũng đừng nói cho ai. Tất cả chờ ta tìm ra phản đồ rồi lại làm quyết định."
Tô Minh gật đầu, nhìn A Công khoanh chân nhắm mắt lại, chìm đắm trong tu hành, mới khẽ khàng rời khỏi đây.
Hắn biết Phong Quyến bộ lạc là gần vùng này một bộ lạc cỡ trung duy nhất, bá chủ nơi đây. Tô Minh từng nghe đồn, nói A Công của Phong Quyến bộ lạc, là một cường giả Khai Trần cảnh, không nói tới có được sự sống dài lâu, càng có năng lực thông thiên.
"Khai Trần cảnh, không biết đời này mình có thể đạt đến không...có thể tự vẽ ra Man Văn thuộc về chính mình..." Tô Minh trong mắt lộ ra khát vọng. Đối với hắn mà nói, Khai Trần cảnh tựa như truyền thuyết, quá xa xôi.
"Thì ra thực lực chân chính của A Công lại mạnh như vậy. Thế thì lúc trước mình nghe nói A Công của Hắc Sơn bộ lạc, phải chăng cũng chất chứa bí ẩn. Nếu không thì họ không thể nào giằng co tới nay." Tô Minh lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa.
Đã mấy tháng mới quay về nhà, Tô Minh nhìn nơi quen thuộc, nội tâm bình tĩnh trở lại. Nơi này rất gọn gàng sạch sẽ, không có tro bụi. Tô Minh biết, nhất định là trong khoảng thời gian rời đi, Trần Hân đã đến.
Trần Hân là cô gái trong Ô Sơn bộ lạc, một cô gái Man duy nhất tiếp xúc nhiều với Tô Minh. Cô là con gái của tộc trưởng, sẽ chỉ gả cho tộc trưởng tương lai, để kéo dài bộ lạc, sẽ không xuất hiện ngoài ý muốn.
Điều này Tô Minh đã sớm biết rồi, hắn không có cảm giác gì nhiều. Trong lòng hắn, Trần Hân tựa như cô em gái, không có cảm xúc nào khác.
Khoanh chân ngồi trên giường gỗ, Tô Minh sờ mảnh đá trên cổ, ánh mắt suy tư.
Khi sắc trời dần tối, Lôi Thần mang theo nghi hoặc đi tới chỗ Tô Minh. Khi thấy Tô Minh thì bộ dáng sửng sốt ngờ nghệch khiến Tô Minh bật cười.
Hắn lấy ra thảo dược hái từ trên xương cốt Man Sĩ Hắc Sơn bộ lạc, đương nhiên Tô Minh biết gốc Thiên Nham Thảo này. Nó là một loại thảo dược khá là quý hiếm, mấy năm này ở trong núi hắn chỉ hái được một lần. Đấy mới chỉ là gốc cây non, không giống cái trước mắt, đã hoàn toàn lớn lên, có sáu cánh.
"Thiên Nham Thảo sáu cánh, tôi cần nhiều một ít chế thuốc, có thể cho cậu một cánh, có lẽ sẽ giúp tu vi của cậu gia tăng không ít."
Tô Minh lấy xuống một cánh, đưa cho Lôi Thần.
Lôi Thần cười ngây ngô gãi đầu, có chút ngại ngùng cầm lấy, sau đó vỗ ngực. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
"Tô Minh, tôi không hiểu nhiều chuyện, nhưng từ nhỏ tôi đã nói với cậu rồi, sau này tôi sẽ là A Công của bộ lạc chúng ta. Có tôi ở, tôi sẽ vĩnh viễn bảo vệ cậu!"
Tô Minh cười, cùng Lôi Thần tâm sự vài câu. Hắn để ý thấy Lôi Thần cầm cánh lá Thiên Nhảm Thảo, vẻ mặt si mê, hiển nhiên muốn lập tức nuốt ngay tu luyện.
Vì vậy hắn làm bộ mỏi mệt. Lôi Thần lập tức hăng hái vội vàng đứng dậy chào từ biệt.
Giờ phút này sắc trời đã hoàn toàn tối đen, trong bộ lạc dần yên tĩnh. Tô Minh dùng ghế dựa chặn cửa phòng, khoanh chân ngồi trên giường, hít sâu, tay phải sờ mảnh đá trên cổ, trong đầu hiện ra nơi kỳ lạ lúc ấy đã thấy.
"Mình đã chuẩn bị đủ Thanh Trần Dược, lần này không biết có thu hoạch gì không..." Tô Minh nhắm mắt lại.
Hắn đã sớm mò được cách vào nơi kỳ lạ đó, cần phải chuyên tâm tu hành, đem toàn thân sợi máu ngưng tụ ở ngực, là có thể bước vào loại cảm giác kỳ lạ.
Lúc trước hắn tu luyện từng nhiều lần thử nghiệm, lần này là hành động thật.