Cầu Ma - Chương 33

Chương 33: Thuật Hỏa Man

Chần chờ một chút, Tô Minh nhìn gian nhà tỏa ra ánh lửa, cuối cùng vẫn không tiến lên, mà là giữa ánh trăng và tuyết rơi trở lại căn nhà thuộc về mình.

Có lẽ bởi vì mấy ngày không trở về, gian nhà rất lạnh, thở ra có luồng khói trắng, khiến người chỉ nhìn thôi đã cảm nhận được nơi này lạnh lẽo.

Gian nhà cô độc không chút ấm áp, so với lúc trước Tô Minh cảm nhận trong nhà Lôi Thần thì khác biệt hoàn toàn.

Tô Minh lặng lẽ tìm một ít củi khô, lấy ra mồi lửa, một người yên lặng trong gian nhà vắng vẻ chậm rãi đốt lửa. Mặc dù là đêm lạnh, hắn có thể nhờ tầng ba Ngưng Huyết Cảnh trong người đề kháng lại. Nhưng không biết vì sao, cứ cảm thấy trong nhà thiếu một ít thứ hắn không thể nói rõ.

Khẽ thở dài, Tô Minh đốt lửa. Ánh lửa dần tản ra, mang theo sự ấm áp khiến khí lạnh trong nhà dần tan ra tứ phương.

Ngồi bên đống lửa, Tô Minh nhìn ngọn lửa tí tách reo, ngẩn người. Hắn từ nhỏ đã rất hâm mộ Lôi Thần, hâm mộ Bắc Lăng, hâm mộ Trần Hân, bởi vì bọn họ có nhà, có a ba và mẹ,

Mặc dù A Công rất tốt với Tô Minh, nhưng ông làm Man Công của bộ lạc, cần dùng đa số thời gian để bảo vệ và hỗ trợ tộc nhân. Từ khi còn rất nhỏ thì Tô Minh đã biết độc lập, học một mình một người, càng học được cô độc.

Bên ngoài tuyết rơi rất lớn, có tiếng gió rít quanh quẩn, thổi gian nhà phát ra tiếng rắc rắc. Đôi khi có vài luồng gió tiến vào khiến ngọn lửa đung đưa kịch liệt.

Tô Minh bị ánh lửa chiếu rọi, ôm đầu gối nhìn ngọn lửa, thật lâu sau, khẽ thở dài.

"A Công nói mình là đứa trẻ được nhặt về. Như vậy mẹ và a ba của mình, có còn sống không."

Vẻ mặt Tô Minh lộ ra lạc lõng, nỗi lòng này mấy năm nay bị hắn giấu rất sâu tận đáy lòng. Hắn không muốn để người khác thấy cô độc của mình, luôn dùng nụ cười che giấu mọi thứ.

Nhưng giữa đêm tuyết này, trong nhà Lôi Thần cảm nhận sự ấm áp rồi trở về nhà mình lạnh lẽo, không cách nào che giấu nữa.

"A ba và mẹ của Bạch Linh cũng không ở bên cạnh cô ấy, không biết bây giờ cô ấy nghỉ ngơi chưa, hay là giống mình, cũng ngồi bên đống lửa suy nghĩ..." Tô Minh thì thào, trong đầu hiện ra hình dáng Bạch Linh và tiếng cười thánh thót.

Thân thể hắn đột nhiên chấn động, mơ hồ đoán được vì sao đối với Bạch Linh có cảm giác kỳ lạ. Có lẽ hơi liên quan đến sự xinh đẹp, nhưng đó không phải trọng điểm.

Trọng điểm là Tô Minh từ người của cô cảm nhận được điểm giống mình, bị giấu sâu trong tươi cười và ranh mãnh, sự cô đơn.

Theo thời gian trôi qua, lửa ấm trong gian nhà ngày càng mạnh, khiến khí lạnh đều bị xua tan, ngưng tụ trên đỉnh nhà hình thành giọt nước.

Gian nhà ấm áp dường như nhập vào tâm Tô Minh, khiến cảm giác cô độc hơi nhạt bớt. Nhưng vào lúc này, ông trời không cho người như ý, bỗng một cơn gió to gào thét. Chân trời mang theo thật nhiều bông tuyết thổi đến toàn bộ lạc. Gió rất lớn, thổi tới bộ lạc tựa như bàn tay to vô hình quạt qua.

Gian nhà Tô Minh ở lập tức phát ra thanh âm răng rắc lớn hơn, thậm chí cửa nhà cũng bị bật mở. Gió lạnh mang theo tiếng nức nở lập tức tràn ngập trong nhà, hỗn loạn bông tuyết rơi trên đống lửa, khiến lửa phát ra tiếng giãy dụa rất nhanh dập tắt.

Tô Minh ngẩng đầu nhìn cửa lắc lư trong gió, nhìn gian nhà thật không dễ ấm lên trong khoảnh khắc biến mất. Hắn lẳng lặng đứng dậy, đi ra khỏi gian nhà, đứng trong gió tuyết, ngẩng đầu nhìn lên trời.

Trời đất bị gió tuyết quét qua, có một vầng trăng bị che đậy mơ hồ.

Nhìn ánh trăng, Tô Minh nhớ đến Nguyệt Dực, nhớ tới hắn trông thấy bộ xương trong Hỏa Man bộ lạc, còn có chữ viết bộ xương khắc trước khi chết.

"Phu đạo Man dục, cùng tám phương, dư hỏa dung huyết, niệm xuất phần thương, niệm tẫn nhiên khung. Nếu hỏa nguyệt ló khỏi mây, thiên địa mênh mông. Khi ấy trầm tư, huyết hỏa trùng trùng, cửu vi cực, nhất vi pháp, nhiên Hỏa Man chín bái, thành bái hỏa chi thông!"

Tô Minh thì thầm, mấy câu đó lặp đi lặp lại trong đầu hắn rất nhiều lần. Cuối cùng hắn vẫn đang suy đoán, cứ cảm giác không đúng

"Phu đạo Man dục, chữ Man dục không khó đoán, chắc là chỉ Man dục vọng, biểu đạt điềm không tốt. Nhưng phu là chỉ ai chứ. Là chỉ bộ xương đó sao...nhưng không giống."

Trong gió tuyết, Tô Minh dứt khoát ngồi ngoài nhà, theo hắn thấy thì trong ngoài nhà đều giống nhau, không có ấm áp.

May là bên ngoài còn có gió rít bồi bạn, có trăng sáng để ngắm.

"Phu, là ai...mình không hiểu. Sau đó là cùng tám phương, dư hỏa dung huyết, niệm xuất phần thương, niệm tẫn nhiên khung. Câu nói này biểu đạt một hình ảnh, nếu có thể dùng lửa nhập vào máu, thì tâm niệm vừa động có thể thiêu đốt trời..." Mắt Tô Minh sáng ngời, trong tuyết nhìn trăng sáng trên trời, hắn suy tư.

"Nếu hỏa nguyệt ló khỏi mây, thiên địa mênh mông...A Công từng nói, trời là dương, trăng là âm, cách nói này rất có ly. Ban ngày đều cảm thấy ấm áp, dưới ánh trăng thường là lạnh lẽo. Nhưng hỏa nguyệt lại là cái gì. Lửa là màu đỏ, chẳng lẽ nói là mặt trăng đỏ, huyết nguyệt?" Tô Minh, không giải thích được.

"Khi ấy trầm tư, huyết hỏa trùng trùng, cửu vi cực, nhất vi pháp, nhiên Hỏa Man chín bái, thành bái hỏa chi thông...Câu này như là miêu tả động tác nào đó...bái hỏa chi thông..."

Tô Minh nhìn trăng sáng trên trời, trong óc bỗng xẹt qua tia chớp, khiến hai mắt lộ ra hiểu rõ.

"Trừ phi...mấy câu đó nói chính là Man thuật!" Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Hơi thởTô Minh có chút dồn dập. Hắn hít sâu, trong đầu cẩn thận phân tích chốc lát, càng lúc càng cảm thấy trong mấy câu đó ẩn chứa một Man thuật!

"Cùng tám phương, dư hỏa dung huyết, niệm xuất phần thương, niệm tẫn nhiên khung, câu này nói không chừng là miêu tả hiệu quả và sự cường đại của Man thuật!"

"Khi ấy trầm tư, huyết hỏa trùng trùng, cửu vi cực, nhất vi pháp, nhiên Hỏa Man chín bái, thành bái hỏa chi thông, câu này không chừng là dạy cách tu Man thuật như thế nào! Không sai, chắc là như thế. Còn về câu Nếu hỏa nguyệt ló khỏi mây, thiên địa mênh mông, là loại biểu đạt điều kiện tu luyện Man thuật này!"

Tô Minh tinh thần phấn chấn, câu nói khiến hắn mấy ngày suy nghĩ hiện giờ phân tích ra lập tức sáng tỏ. Nhưng một lát sau, chân mày hắn lại chau.

"Vẫn không đúng. Điều kiện tu luyện Man thuật cần có hỏa nguyệt ló khỏi mây mới được, nhưng hiện giờ không phải. Chẳng lẽ cần chờ vài năm sau, lần nữa xuất hiện huyết nguyệt mới có thể tu hành?"

Tô Minh ánh mắt suy tư, mãi đến khi trăng sáng trên trời bị ánh sáng thay thế, sáng sớm tiến đến, cuối cùng Tô Minh vẫn không nghĩ ra cách tu hành như thế nào.

Khẽ thở dài, Tô Minh đứng dậy, nhúc nhích cơ thể. Khi các tộc nhân sáng sớm lục tục rời khỏi nhà bắt đầu một ngày làm việc mới thì Tô Minh ra khỏi bộ lạc.

"Yêu cầu của Ngưng Huyết Cảnh tầng thứ tư là hai mươi lăm sợi máu, hiện giờ mình mới có mười một sợi, cần nắm chắc thời gian tu hoành. Lại còn Sơn Linh Dược, không biết luyện chế ra rồi sẽ có hiệu quả như thế nào, hy vọng dược này sẽ trợ giúp mình tu hành."

Tô Minh phóng người chạy nhanh trong rừng cây. Tu vi đã đến Ngưng Huyết Cảnh tầng ba, tốc độ của hắn nhanh hơn lúc trước không ít.

Tới trưa thì hắn đã tới Hắc Viêm Sơn, phóng lên vài cái đã bò hướng động đá vôi. Hắn mới bò một nửa thì trên mặt lộ nụ cười, hắn mơ hồ nghe tiếng Bạch Linh. Ngẩng đầu nhìn lại, đã thấy cửa động có một bóng lửa đỏ đang nhàn nhã nằm đó, hai tay cầm trái cây dại cắn vội, vừa gặm vừa đảo tròn tròng mắt nhìn lung tung.

Khi Tô Minh nhìn hướng nó thì Tiểu Hồng cũng thấy hắn. Hai mắt sáng ngời, nó quăng trái cây dại mới ăn một nửa, phóng người lên chạy hướng Tô Minh. Nó bò lên lưng Tô Minh, phát ra tiếng kêu hưng phấn.

Tô Minh vui vẻ mỉm cười, tiếp tục leo, không lâu sau đã đi tới ngoài động đá vôi, hít một ngụm gió núi, liền cùng Tiểu Hồng dọc theo hang chui vào.

Thời gian yên lặng trôi qua từng ngày. Tô Minh lại lần nữa hồi phục sinh hoạt chìm đắm trong luyện dược và tu hành của mấy tháng trước. Tới ban đêm, hắn sẽ nhìn trăng treo trên trời, suy nghĩ câu nói hỏa nguyệt ló mây.

Thậm chí hắn vì để tiện quan sát vầng trăng, ở trên vách đá động luyện dược, hao phí sức lực mở ra mấy cái lỗ nhỏ, khiến hắn dù ngồi trong động, khi ngẩng đầu cũng có thể từ mấy lỗ nhỏ nhìn thấy trăng bên ngoài.

Trong động thường truyền đến từng tiếng trầm đục, mấy ngày sau dần ít đi. Sơn Linh Dược rốt cuộc ở Tô Minh trở về động đá vôi bảy ngày, được luyện chế ra.

Đây là đan dược có màu xanh đậm, mùi thuốc không nồng nhưng đặt dưới mũi ngửi thì có cảm giác như hít vào gió núi, càng có loại cảm giác không nói ra lời vận chuyển trong ngoài toàn thân.

"Sơn Linh Dược."

Tô Minh ngồi xổm trên vách núi bên ngoài động, nghênh đón hoàng hôn, trong tay cầm đan dược. Theo hắn thấy thì luyện chế thuốc này gian khổ hơn luyện Thanh Trần Dược, xác suất thất bại cực lớn.

Tô Minh mua đống La Vân Diệp hiện giờ đã dùng hết phân nửa nhưng chỉ luyện ra hai viên. Vậy nên Tô Minh thật sự luyến tiếc dùng một viên để thử nghiệm dược tính.

"Chắc không phải là độc dược đâu..." Tô Minh ngửi mùi đan dược, cẩn thận quan sát thật lâu, dựa theo kinh nghiệm suy đoán.

Dần dần, khi trời tối hẳn, bầu trời một mảnh tối đen, mắt Tô Minh lộ ra quyết đóan, nhét đan dược vào trong miệng.

Đan dược này khác với Thanh Trần Dược, vào miệng không tan. Tô Minh cau mày dùng sức nhai vài cái mới cắn nát đan dược, nuốt xuống.

Chờ giây lát, trong người chẳng có cảm giác gì. Tô Minh sờ bụng, lại đợi chốc lát, thậm chí còn đứng lên trở về động đá vôi vận chuyển huyết mạch, nhưng vẫn giống y như trước, không có gì khác biệt.

"Kỳ quái." Tô Minh đăm chiêu suy nghĩ.

Lát sau mắt hắn chợt lóe sáng, từ trong ngực lấy ra bình nhỏ đựng Thanh Trần Dược, lấy một viên nuốt xuống.

Thanh Trần Dược mau chóng hòa tan trong miệng hắn, từng luồng cảm giác ấm áp bỗng chốc tràn ngập bên trong. Nhưng vào lúc này, đột nhiên trong người hắn có luồng lửa nóng kinh người bùng nổ!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3