Cầu Ma - Chương 364
Chương 364: Sát khí Man Hồn!
Nơi cao tít trên trời có gió mạnh, gió cứng như sắt, nếu tốc độ cực nhanh xuyên thấu sẽ khiến người khó thể chịu đựng, sẽ xuất hiện cảm giác tê liệt như thân thể sắp tan vỡ.
Đây là lực lượng của gió.
Cho dù là Tô Minh, trong người có phong chi sơ, tồn tại cùng là gió cũng khó thể ở trong đợt gió này quá lâu. Bây giờ hắn lao nhanh, trôi qua nửa ngày, đã khó thể chịu đựng thêm nữa. Nhoáng người lên, hắn hạ thấp xuống.
Gió trên trời, theo Tô Minh cảm nhận thì càng cao gió càng mạnh, càng thấp thì yếu đi nhiều.
Hắn xé gió hướng tới sâu trong Vu tộc. Hắn chẳng chút tạm ngừng, thậm chí vào buổi tối vẫn giữ tốc độ này chạy nhanh.
Mãi đến khi bầu trời từ đen biến trắng, từ trắng biến đen, nơi Tô Minh đi qua đa số là hẻo lánh, càng bởi vì là lúc chiến tranh, khu vực có bộ lạc đa số đi chiến trường rồi. Cho nên Tô Minh liên tục trốn tránh ba ngày không đụng phải quá nhiều Vu nhân.
Thêm vào tốc độ của hắn quá nhanh, dù có gặp được thì thường trong mắt đối phương chỉ thấy cầu vồng, không chia rõ là Vu tộc hay là Man tộc, khiến Tô Minh một đường không gặp cản trở.
Mãi đến hoàng hôn ngày thứ tư Tô Minh mới tạm dừng, tại một bình nguyên tạc ra một động phủ cư ngụ. Hắn cả người mệt mỏi ngồi xếp bằng bên trong.
Bốn ngày lao nhanh vượt qua sức chịu đựng của hắn. Nếu không phải luôn nuốt xuống dược vật, hắn không thể chịu đựng đến bây giờ. Nay hắn không biết phương hướng, chẳng biết ở đâu trong Vu tộc, so sánh với điều đó thì chỉ cần cắt đuôi ông lão Man tộc thì mọi thứ đều đáng giá.
Ngồi xếp bằng, Tô Minh thở gấp, hồi phục tu vi hỗn độn trong người. Thời gian hắn trở thành Tế Cốt quá ngắn ngủi, trải qua thời gian dài bay nhanh khiến tu vi trong người dần không ổn định.
"Mình liên tục bay bốn ngày, ông lão Man tộc phải đuổi theo giết Vu nhân, vừa đi vừa về chắc không tìm ra được mình. Nhưng phải cẩn thận chút, đề phòng lão còn thủ đoạn khác." Tô Minh nhắm chặt mắt, không dám tập trung tinh thần vào điều hòa, giữ thần thức bên ngoài, chậm rãi vận chuyển lực lượng Man cốt trong người.
Thời gian chậm rãi trôi qua, một ngày, hai ngày, ba ngày...mãi đến ngày thứ năm thì Tô Minh mới mở mắt ra, bên trong sự mỏi mệt hơi tán đi. Hắn hít sâu, tu vi Tế Cốt coi như ổn định lại, không như năm ngày trước có dấu hiệu thoái hóa.
"Để phòng bị, chỗ này không nên ngừng lại lâu." Tô Minh vẻ mặt thận trọng, đứng dậy lao ra ngoài, định rời khỏi đây thì bỗng biến sắc mặt.
Trong thần thức hắn tỏa ra, phát hiện ngoài vạn mét có một dao động mãnh liệt lao nhanh đến. Thân hình trong dao động chính là ông lão Man tộc.
"Quả nhiên lão có cách tìm ra mình!" Tô Minh chẳng chút do dự, bật dậy, cắn răng ở giữa không trung lao đi.
Ông lão Man tộc vẻ mặt bình thường, khóe miệng cong lên nụ cười nhạt, nhưng mặt hơi tái, hiển nhiên sau khi giết Vu nhân, liên tục đuổi theo vài ngày, lúc tìm ra Tô Minh thì lão cũng bị thương. Nhưng lão cho rằng dù mình bị thương, muốn bắt Tô Minh là chuyện rất dễ dàng.
"Ngươi trốn không thoát!" Mắt ông lão Man tộc chợt lóe, không ngừng đuổi theo Tô Minh.
Hai người một trước một sau xẹt qua bầu trời, cách nhau vạn mét. Nhưng khoảng cách vạn mét này đang từ từ gần hơn. Hai tiếng đồng hồ sau, khi khoảng cách giữa hai người rút ngắn đến hơn tám ngàn mét thì ông lão Man tộc truy đuổi phía sau mắt lóe tia sáng lạnh, khóe miệng có nụ cười trào phúng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Giây phút sự khinh thường xuất hiện thì thân thể ông lão chợt run lên, trong run rẩy tiếng bùm bùm đột nhiên truyền ra từ trong người, dường như xương cốt va nhau. Mặt ông lão bỗng biến tím đỏ, làn da gồ lên gân xanh.
Ngay sau đó, ông lão ngửa đầu phát ra tiếng gầm, mạnh vọt lên. Giống như bầu trời xuất hiện khe hở, lão dùng tốc độ không thể hình dung, nhanh hơn Tô Minh gấp mấy lần, đem hư vô trước mặt xé ra một khe hở, thân thể lão biến mất tại chỗ cũ.
Cảm giác nguy hiểm tính mạng đánh vào đầu Tô Minh. Hắn khựng người lại, miễn cưỡng đổi hướng, không lao lên nữa mà nhanh chóng lùi ra sau.
Loại cưỡng ép đổi hướng này khiến khóe miệng Tô Minh tràn máu tươi. Nhưng ngay lúc hắn lùi thì trước mặt, hư không như tan vỡ, thân thể ông lão Man tộc cứng rắn xâm nhập xuất hiện trước người Tô Minh.
Loại tốc độ này thậm chí không thể gọi là tốc độ, giống như là dịch chuyển tức thời!
Ông lão thuấn di ra khóe miệng cũng chảy máu, mặt trắng bệch nhưng biểu tình hung tợn. Lão xuất hiện ở vị trí phía trước cách Tô Minh chưa đến mười mét, nâng lên tay phải, bỗng chốc biển máu dâng lên bên ngoài người lão. Biển máu phủ lên phạm vi trăm mét, như sóng thần cuốn lấy Tô Minh.
Sóng dữ gào thét hình thành bộ dáng huyết lang, há to mồm nuốt Tô Minh.
Tất cả nói thì dài dòng nhưng xảy ra tức thời, ông lão từ ngoài tám ngàn mét đến nơi đây, phát động thần thông chưa tới hai giây!
Còn Tô Minh, bây giờ cưỡng ép nghịch chuyển đã lùi hơn mười mét.
Nguy hiểm tính mạng, loại cảm giác này khiến da đầu Tô Minh tê dại. Thế giới trước mắt hắn biến thành đỏ máu. Bị huyết lang gầm rống và tấn công bao phủ.
Một lực lượng cường đại khiến tinh thần Tô Minh run rẩy tỏa ra từ người Huyết Lang. Đó là lực lượng Man Hồn, là thần thông thuộc về lão quái Man Hồn!
Đối với Tô Minh mới vừa trở thành Tế Cốt, thần thông như vậy là thứ hắn không thể chống chọi, càng khó mà né tránh. Bởi vì theo Huyết Lang đến, cảm giác áp lực quanh quẩn tám hướng, như phong tỏa chỗ Tô Minh ở!
Bóng ma chết chóc bao phủ lấy Tô Minh, khoảnh khắc mắt hắn biến đỏ rực. Tế Cốt giáp màu xanh ngoài người hắn bỗng biến ảo, bên trong bày hàng trận pháp. Trong giây phút sống chết, tiềm năng của Tô Minh bị kích phát vô hạn, lần này dùng một lần đã thành công sắp xếp trận pháp.
Giây phút Thần Tướng giáp huyễn hóa ra thì lực lượng Huyết Lang đã nhào tới Thần Tướng giáp của Tô Minh. Tô Minh mạnh run lên, hộc ra búng máu. Hắn có ảo giác một ngọn núi cao vạn mét đánh vào người. Khí huyết cuồn cuộn trong cơ thể, tu vi tan vỡ, thậm chí bốn khối Man cốt của hắn xuất hiện khe hở.
Thậm chí khiến đầu óc Tô Minh ù vang là mồm Huyết Lang há ra như có lực hút khó thể kháng cự, dường như trong đòn oanh kích này muốn hút đi linh hồn của mình. May là còn có...Thần Tướng giáp!
Thần Tướng giáp trong chớp mắt giãy dụa bỗng nhiên tan vỡ, thân thể Tô Minh bị quăng mạnh ra sau. Nhưng hành động của hắn không phải vô dụng. Thần Tướng giáp cường đại, thêm vào hắn xếp hàng trận pháp, khiến Tô Minh trước một kích Man Hồn chỉ là trọng thương chứ không chết ngay!
Thân thể hắn bị bắn ngược không ngừng lùi ra sau, như diều đứt dây, hộc máu. Huyết Lang gầm rống, lại vọt tới.
Chẳng qua bây giờ Huyết Lang không ngưng tụ như trước đó, khi đụng chạm với Thần Tướng giáp của Tô Minh thì Huyết Lang đã là nửa trong suốt. Mặc dù là vậy, việc giết hay bắt giữ Tô Minh bây giờ không có phòng hộ gì thì vẫn dễ như trở bàn tay!
Ông lão Man tộc con ngươi co rút, lão không ngờ Thần Tướng giáp của Tô Minh có thể phản kháng một chiêu thần thông của lão. Dù áo giáp tan vỡ nhưng không lập tức bắt hồn Tô Minh ngay.
"Chỉ là ánh sáng đom đóm!" Ông lão hừ lạnh một tiếng, bước hướng Tô Minh.
Ngay lúc lão đi tới thì Huyết Lang nửa trong suốt đuổi theo Tô Minh, phát động oanh kích cuối cùng. Giống như là không lấy mất hồn Tô Minh thì nó sẽ không tan biến.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Huyết Lang chớp mắt tới gần, mắt thấy sắp đánh vào thân thể không có gì phòng bị của Tô Minh. Nhưng ngay lúc đó, khi Huyết Lang đến thì bên ngoài người Tô Minh bỗng xuất hiện một cái chuông to!
Hàm Sơn Chuông!
Chuông vừa ra, Huyết Lang trực tiếp đụng vào bề mặt, tiếng *ầm ầm* quanh quẩn kinh thiên động địa, chuông ngân vang vọng. Tiếng chuông mãnh liệt khiến bước chân ông lão Man tộc khựng lại.
Giây phút lão khựng lại thì có tơ đen từ chỗ Hàm Sơn Chuông va chạm với Huyết Lang lao ra, lấy tốc độ kinh người, khoảnh khắc ông lão Man tộc ngừng bước, tinh thần quanh quẩn tiếng chuông thì nó đã lao tới trán lão.
Nhưng ông lão Man tộc là lão quái sơ kỳ Man Hồn, lập tức hồi phục lại, vung tay áo chộp hướng sợi chỉ đen. Nhưng chờ đợi lão là bàn tay đau đớn và máu trào ra.
Sợi chỉ đen xuyên thấu qua tay lão, cùng lúc đó, khi sợi chỉ xuyên qua tay lão thì chịu đựng lực lượng một chưởng kia, phần đuôi nổ tung đảo ngược ra sau.
"Đây là cái gì!" Ông lão Man tộc tay đẫm máu, biểu tình lộ chấn kinh.
Giây phút lão bị sợi chỉ đen tổn thương thì thân hình khổng lồ của Huyết Lang ở cạnh Hàm Sơn Chuông tan vỡ, tan biến. Còn về Hàm Sơn Chuông cũng chớp mắt thu nhỏ, đảo vòng trở về người Tô Minh. Hắn lần nữa hộc máu, cơ thể bị thương càng nặng. Nhưng hắn không chạy tiếp mà đỏ mắt lên, giống phát điên lao tới ông lão Man tộc.
Hai người vốn cách nhau không xa, Tô Minh đến vừa lúc là bàn tay ông lão Man tộc bị đâm xuyên, lộ vẻ mặt chấn kinh. Tô Minh lao tới nhìn như thiêu thân lao đầu vào lửa, tới gần ông lão Man tộc chưa đến ba mét.
Thiêu thân lao vào lửa!
Lấy tu vi của Tô Minh, hành động bây giờ của hắn chỉ có thể dùng năm chữ này hình dung. Nhưng không làm vậy thì hắn cũng chạy không thoát. Cùng là chết, từ trên chiến trường rèn luyện ra ý chí khiến bây giờ Tô Minh trước cảm giác nguy hiểm tính mạng cực mãnh liệt, không tan vỡ tinh thần mà làm ra phản kích.