Cầu Ma - Chương 940
Chương 940: Sợi tóc bị gió thổi
Thế giới không có công bình thật sự, giống như lời Tô Minh từng nói ở Ngọc gia, hắn sớm nhìn thấu cái gọi là công bình.
Nếu không có công bình, vậy thì mạnh ăn thịt yếu là quy tắc vĩnh viễn không thay đổi trong cõi trời đất này. Giống như lúc trước Tà Nhãn bị Ách Thương tập kích, vào lúc nó yếu ớt nhất bị lấy đi thân thể giao cho Diệt Sinh lão nhân, đổi lấy cơ hội được viết vào ca dao, bất tử.
Giống như bây giờ, một con mắt, sinh linh cường đại may mắn chạy thoát nay lại lọt vào tay Ách Thương, chẳng qua lúc này chủ đạo tất cả không phải ý chí Ách Thương mà là hồn Tô Minh.
Ách Thương phân thân cầm Tà Nhãn, chậm rãi đặt ở trán. Khi con mắt đụng vào trán Ách Thương phân thân thì trời đất rung động, vô số tia chớp xuất hiện, lấy Ách Thương phân thân làm trung tâm lan tỏa bốn phía, khiến tia chớp hóa thành cái lưới to trên trời.
Ách Thương phân thân ở trong lưới chậm rãi buông xuống tay phải, ở trán mọc ra một con mắt.
Một Tà Nhãn tỏa ra màn sáng tím, toát ra vẻ yêu dị.
Con mắt dựng thẳng, bên méo đồng tử có vô số oan hồn đang giãy dụa gào thét, toát ra ngoài một chút, khiến Ách Thương phân thân của Tô Minh bị bất cứ ai thấy cũng sẽ không cho rằng là người tốt. Bộ dạng thế này, yêu dị như vậy, tạo thành trùng kích mãnh liệt cho mọi người.
Trùng kích này sẽ hóa thành ý chí, một loại ý chí ngươi tuyệt đối không dễ chọc, sẽ cảm thấy Ách Thương phân thân của Tô Minh tràn ngập tà khí.
Tà khí đậm đặc sắp đến tốt đỉnh, nếu nó thật sự đến cực hạn, vậy dùng một chữ tà đương nhiên không thể hình dung được, có lẽ sẽ có từ ngữ mới do mỗi người bị Tô Minh rung động thống nhất sáng tạo ra.
Tà Nhãn nhúc nhích ở trán Ách Thương phân thân, đồng tử bỗng nhìn lưới tia chớp to trên trời. Ánh mắt liếc qua, tia chớp đầy trời như run rẩy, cùng vặn vẹo, chớp mắt tan biến.
Dường như trên bầu trời Ách Thương phân thân có Tà Nhãn, hắn tồn tại là mặt trời mà lưới trời không thể bao phủ. Khi tia chớp trên trời tan biến thì Ách Thương phân thân cúi đầu, ánh mắt giao nhau với Tô Minh dưới đất, thân thể dần tan biến, trở lại dị địa Tây Hoàn, trở lại mười vạn trời sao tím thuộc về Ách Thương phân thân.
Nó mở ra, đồng tử dựng ngược, bóng ảo vô số oan hồn giãy dụa lộ rõ ở trán Tô Minh.
Từng tiếng rít gào có thể chấn nhiếp tinh thần vang vọng quanh Tô Minh, nhưng tiếng gào này không ảnh hưởng được hắn nữa. Nếu bây giờ bên cạnh Tô Minh có tu sĩ khác thì sẽ bị tiếng gào sắc nhọn này trùng kích thần kinh, ảnh hưởng thể xác và tinh thần.
Gào thét ngập trời, Tô Minh lại lần nữa ngẩng đầu nhìn lên trời, hắn trông thấy hình ảnh hoàn toàn khác biệt.
Tô Minh thấy hơn chín trăm bầu trời khác nhau, đây là hình ảnh rất khó tả, tựa như hơn chín trăm người cùng ngửa đầu nhìn trời, hình ảnh chiếu trong mắt họ đều tập trung vào con mắt của một người. Có thể nói là nhìn đến hơn chín trăm bầu trời giống nhau rồi lại khác nhau.
Đây chính là hình ảnh hiện tại Tô Minh dùng Tà Nhãn trông thấy. Ở trong mắt hắn giờ đây hơn chín trăm bầu trời chồng lên nhau, bầu trời trong mắt hắn biến đại, phóng to gấp đôi. Không tạm dừng, phóng lớn gấp đôi xong lại mở rộng, hình ảnh như nước nhanh chóng lan tràn trong mắt Tô Minh, mãi đến khi phóng to gấp chín lần mới dừng lại. Hiện tại Tô Minh nhìn thấy trên bầu trời xám vô số hạt nhỏ xíu, những hạt này có màu xám, chính là chúng nó hợp thành bầu trời xám nơi đây.
Hoặc nên nói đây không phải bầu trời mà là một mảnh sương khói xám.
Tô Minh cúi đầu nhìn mặt đất, hắn thấy đất nhìn như bằng phẳng nhưng sự thật là tồn tại nhiều khe nứt nhỏ, đang không ngừng lan tràn chẳng qua người ngoài khó thể phát hiện.
Đây chính là Tà Nhãn hiện tại của Tô Minh, khi nó chưa mở ra là lằn chỉ tím, lúc nó mở sẽ biến thành tiên nhãn nhìn xuống khung trời!
Tô Minh hít sâu, Tà Nhãn ở trán hắn khép kín, lại biến thành lằn chỉ tím. Trong lòng Tô Minh hiện ra tự tin vững vàng, không phải đến từ tu vi mà là một loại khống chế. Có được con mắt này thì Tô Minh hàon toàn đủ tư cách nói ra hai chữ khống chế.
Khống chế chiến trường, khống chế tất cả đấu pháp, khống chế một loại sinh tử.
"Trong con mắt này có hơn chín trăm hồn, nên phóng lớn gấp mười lần. Vậy nếu con mắt này hấp thu càng nhiều oan hồn thì mức độ phóng lớn sẽ càng kinh người." Tô Minh vung tay áo, lắc người hóa thành cầu vồng biến mất tại chỗ.
...
Mấy ngày sau.
Trên đại lục bềnh bồng trong trời sao của Đệ Cửu bộ lạc, bộ lạc bọn họ ở giữa núi, các gian nhà đá vòng quanh núi. Gần ngàn tộc nhân Đệ Cửu bộ lạc vào sáng sớm, trong khói bếp chuẩn bị thực vật.
Vài đứa con nít cười đùa, tiếng cười non nớt quanh quẩn trong buổi sáng, khiến người lớn đôi khi liếc nhìn thì trên mặt khó được lộ nụ cười. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Con gái trong tộc buông xuống vũ khí, chăm sóc người già và con nít, chuẩn bị thực vật. Chiến sĩ trong tộc thì ở dưới chân núi, ngay ngắn khoanh chân tĩnh tọa, tu hành.
Có tộc nhân ra ngoài săn bắn chưa trở về.
Trong bộ lạc tràn đầy bình tĩnh đã lâu sau đại chiến.
Chỉ có lằn ranh sâu mấy trăm mét dưới chân núi lộ ra chiến tranh trước đó thảm khốc tới đâu, bây giờ nó để lại trên mặt đất hình thành bình chướng.
Hứa Tuệ vào buổi sáng hôm đó mở mắt ra.
Hứa Tuệ tỉnh lại, mờ mịt nhìn xung quanh, hình ảnh cuối cùng trong mắt cô là thấy bóng dáng quen thuộc. Cô mới nghĩ như vậy thì thấy ngoài gian nhà, có một bóng người ngồi trên tảng đá đón ánh nắng.
Hứa Tuệ chỉ có thể thấy bóng lưng của người đó, nhưng bóng lưng chồng lên hình ảnh cuối cùng trong ký ức của cô.
"Cô tỉnh rồi, cháo Đệ Cửu bộ lạc nấu khá ngon, uống một ít đi."
Thanh âm Hứa Tuệ quen thuộc phát ra từ bóng dáng quen thuộc kia, cô cúi đầu nhìn thấy bên cạnh đặt chén cháo bốc khói nóng.
Mặt Hứa Tuệ hơi tái, ánh mắt dời khỏi chén cháo, nhìn người mình. Con ngươi cô co rút, thấy mình đổi quần áo vải thô, bên trong trống trơn. Vết thương đang lành lại, tu vi dần có thể vận chuyển. Lúc trước Hứa Tuệ bị thương quá nặng, gần như là trọng thương mất mạng, dù hiện tại đang hồi phục nhưng trong thời gian không thể sử dụng tu vi. Cảm giác yếu ớt hiện ra trong lòng Hứa Tuệ, cô cảm thấy rất xa lạ loại cảm giác này. Cảm giác yếu ớt như biến thành người thường khiến Hứa Tuệ im lặng.
Hứa Tuệ bưng lên chén cháo nóng, nhẹ húp một ngụm, nhấp môi, rồi uống hớp lớn, rất nhanh đã uống xong hết. Sắc mặt cô hồng hơn chút, nhưng vẫn trắng bệch bệnh trạng, cảm giác đỡ hơn rất nhiều. Hứa Tuệ chậm rãi đứng lên, động tác đơn giản lại khiến cô hít thở dồn dập.
Hứa Tuệ vịn đá núi bên cạnh, đi ra khỏi nhà đá, đứng dưới ánh nắng, trông thấy bầu trời, mặt đất dưới núi, hít thở nắng sớm.
"Cảm ơn." Hứa Tuệ cúi đầu nhìn Tô Minh ở một bên, im lạng giây lát sau thấp giọng nói.
"Không có gì." Tô Minh ngồi trên núi đá, nhìn chân trời phương xa, lạnh nhạt nói.
"Ngươi thay đồ cho ta?" Hứa Tuệ bỗng hỏi.
"Ừm." Tô Minh gật đầu.
Hứa Tuệ lại im lặng, không đứng mà ngồi xuống, cũng nhìn ra xa. Có gió núi thổi bay sợi tóc của cô, cô vươn tay bắt lấy nó. Nhưng gió thổi không phải vài sợi mà là hơn phân nửa, tay Hứa Tuệ không thể bắt lấy hơn, giống như mặc ngoài im lặng mà lòng cô không thể bình tĩnh như xưa.
"Dáng người của cô không tệ." Tô Minh biểu tình như thường, lạnh nhạt nói.
Lời nói lọt vào tai Hứa Tuệ khiến cô liếc hắn, nhưng rất nhanh trang nhã cười.
"Cảm ơn."
Tô Minh nghiêng đầu nhìn Tô Minh, nhìn nụ cười trang nhã trên mặt cô, lần đầu tiên hắn phát hiện dường như cô gái trước mắt khá thú vị.
"Nhưng nốt ruồi hơi nhiều chút." Tô Minh bình tĩnh nói.
"Cũng hết cách, đây là cha mẹ cho, ta không muốn xóa đi, vất vả cho ngươi." Hứa Tuệ hời hợt nói, thả tay xuống, mặc kệ sợi tóc bị gió thổi.