Cây Chuối Non Đi Giày Xanh - Chương 4-07

Sáng hôm sau, Biểu biến mất khỏi thị trấn.

Tôi đoán trận đòn hụt tối hôm qua đã khiến nó hoảng sợ nên vội vã giục thằng Định đưa nó về nhà.

Tôi chạy qua chùa Giác Nguyên, định kể cho chú tiểu Khôi nghe chuyện thằng Biểu, ngỡ ngàng thấy tôi đã nhìn thấy người đến chùa rất đông dù hôm nay không phải ngày rằm. Đã thế, tiếng tụng kinh từ gian chánh điện vọng vào tai tôi một cách bất thường khiến tôi khua chân gấp gáp.

Tôi bắt gặp chú tiểu Khôi đang đứng khóc cạnh giếng nước phía sau chùa.

-Có chuyện gì vậy chú?

-Sư thầy tịch rồi, Đăng ơi.

-Thầy mất lúc nào?

-Khuya hôm qua.

Trả lời xong, chú lại ùa ra khóc. Thầy Chân Tuệ là người nuôi dưỡng và dạy Phật cho chú tiểu Khôi từ tấm bé. Xưa nay chú vẫn rất mực kính yêu thầy và xem thầy là người thân thiết nhất của mình. Trong đầu tôi chợt hiện ra hình ảnh ngày nào chú tiểu Khôi đạp xe vào nhà ông thầy Thám ở xóm Trong đế hốt thuốc cho thầy. Như vậy, thầy Chân Tuệ bị bệnh lâu rồi. Theo lời chú tiểu Khôi sụt sùi kể lại, gần đây sư thầy không đi lại bình thường được nhưng đầu óc rất minh mẫn, thỉnh thoảng vẫn trao đổi kinh phật với các Phật tử.

Khóc một hồi, chú tiểu Khôi chuyển qua thút thít. Rồi chú đưa tay quệt nước mắt, đột ngột nói:

-Trước khi về cõi Niết bàn, sư thầy có đưa cho tôi một phong thư.

-Thư viết gì vậy?

-Tôi không biết. Ngoài bì thầy ghi hai chữ " Tùy duyên ".

Tôi nôn nao:

-Mở ra coi đi!

Chú tiểu Khôi không nghe lời tôi. Chú không mở thư ngay lúc đó nhưng qua mấy ngày sau, chú gặp tôi, mặt mày trầm trọng:

-Tôi đã đọc lá thư của thầy sư rồi.

Tôi hồi hộp:

-Lá thư nói gì vậy?

-Sư thầy tiết lộ nguồn gốc xuất thân của tôi.

-Vậy là chú biết ba mẹ chú là ai rồi hả? - Tôi nuốt nước bọt, cảm giác mình đang nén một hơi thở.

-Ờ. - Chú tiểu Khôi chép miệng. - Hóa ra ông Hoạch là ba tôi.

Tôi há hốc miệng:

-Ông Hoạch là ba của nhỏ Lan nhỏ Phượng hả?

Chú tiểu Khôi đưa mắt nhìn ra xa:

-Xưa nay ba mẹ tôi vẫn thường đi lễ chùa...

-Ra là họ âm thầm thăm chú. - Tôi nhanh nhẩu tiếp lời, cứ như câu nói của chú tiểu Khôi thình lình nhảy qua miệng tôi.

Chú tiểu Khôi gật đầu. Rồi chú thở hắt ra:

-Lâu nay tôi vẫn học chung với nhỏ Lan mà đâu có biết nó là em tôi.

Tôi tặc lưỡi:

-Nhỏ Lan nhỏ Phượng chắc cũng không biết chú là anh tụi nó.

Theo như di thư của thầy Chân Tuệ , chú tiểu Khôi lúc bảy , tám tháng tuổi là một đứa bé khó nuôi, ốm lên ốm xuống, có lần bệnh nặng suýt chết. Ông Hoạch đi coi thầy, thầy bảo nghiệp chướng dòng họ nhà ông phạm vào Tuyệt Mạng nếu không bán khoán vào chùa nhờ chư Phật gia ân bảo hộ, e là khó sống. Nghe vậy, ông Hoạch bế con đến chùa Giác Nguyên gửi cho thầy Chân Tuệ, hẹn đến lúc đứa con mười lăm tuổi thì làm lễ chuộc con về.

-Như vậy năm nay chú mười lắm tuổi, lớn hơn tôi một tuổi.

-Chắc vậy.

Tự nhiên tôi không kiềm chế được một câu đùa:

-Biết đâu mai mốt tôi là em rể chú.

Chú tiểu Khôi nhăn mặt:

-Đăng cứ nói lung tung.

Ngay cả khi biết mình là anh của nhỏ Lan nhỏ Phượng chú tiểu Khôi vẫn không muốn tôi thân thiết với hai đứa em của chú. Tôi biết lòng chú đau đầu chuyện tôi và nhỏ Thắm.

Tôi bèn lái câu chuyện ra xa đề tài nam nữ:

-Sau khi sư thầy mất, chú đã gặp ba mẹ chú chưa

-Hôm qua ba mẹ tôi lên chùa tìm tôi. - Chú tiểu Khôi đáp với vẻ mặt kém vui.

-Chắc để bàn chuyện chuộc chú về

-Ờ. Nhưng tôi không muốn hoàn tục. Tôi muốn đi theo con đường của sư thầy.

Tôi liếm môi:

-Thế ba mẹ chú có nói gì không?

Giọng chú tiểu Khôi rầu rầu:

-Mẹ tôi nói tùy tôi quyết định. Chỉ có ba tôi giận dữ.

-Chắc vì ba chú chỉ có chú là con trai.

-Thì vậy. Ba tôi bảo nếu tôi không nghe lời ông, tôi mắc tội đại bất hiếu. Nhưng tôi xác định chỗ dừng chân của tôi bây giờ là nhà Như Lai.

Như có một tia chớp xẹt qua đầu, đột nhiên tôi hiểu ra tại sao thầy Chân Tuệ không nói chuyện này với chú tiểu Khôi khi thầy còn sống. Thầy không muốn chú được tự do lựa chọn quyết định của đời mình. Có lẽ vì chú có duyên với cửa Thiền, chú sẽ ở lại. Nếu không có duyên, chú sẽ trở về nhà.

Chú tiểu Khôi chọn ở lại và quyết tâm của chú không hề lay chuyển dù cả tháng trời sau đó, ba chú vẫn thường xuyên gặp chú khuyên bảo, năn nỉ, thậm chí cả mắng mỏ.

-Ba tôi ngoài ba mươi, vẫn có thể sinh con. Còn tôi trước đây là "con nuôi của Đức Phật", bây giờ đã là con của Ngài.

Chú tiểu Khôi nói giọng trầm buồn nhưng tôi đọc được sự kiên định trong vẻ mặt nghiêm nghị của chú. Bất giác tôi gật gù:

-Tôi ủng hộ chú.

Tôi không hiểu tại sao tôi nói vậy, có lẽ vì tôi không hình dung được một chú tiểu Khôi để tóc dài, quần tây, áo sơ mi và miệng suốt ngày chóp chép khô bò như tụi thằng Định, thằng Trí. Chú ăn đậu phộng da cá thì được, mặc dù từ khi lên lớp Tám chú đã không còn thói quen này.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3