Cây Chuối Non Đi Giày Xanh - Chương 4-16
Tôi và nhỏ Thắm lại ngồi đong đưa chân bên bờ suối xóm Trong. Hai đứa ngồi lặng im ngắm hoa dong riềng đỏ ối bên kia suốt, tai lơ đãng nghe tiếng ong bay vù vù trong nắng sớm, cả tiếng nước róc rách mơ hồ vẳng tới từ đỉnh đồi xa.
Lần đầu tiên trong đời tôi nhận ra trong đầu tôi không chứa một ý nghĩ nào rõ rệt. Đầu óc tôi cứ bềnh bông lơ lửng như quả bóng bay. Tôi cố nghĩ về một điều cụ thể gì đó nhưng tôi không sao làm được. Cũng có khi một hình ảnh thoáng hiện ra trong tâm trí nhưng ngay lập tức nó lại tan đi. Một lúc lâu tôi không làm sao bắt mình tập trung. Có phải khi hạnh phúc quá mức, con người ta không thể nghỉ ngợi được gì?
Tôi chỉ mở miệng khi phát giác nhỏ Thắm ngồi cạnh tôi hôm nay ngoài nón xanh, áo xanh, giày xanh, nó còn cầm trên tay mấy cọng sả.
-Cầm sả theo chi vậy Thắm?
-Mình nghe người ta bảo rắn kỵ sả.
Tôi nheo mắt:
-Tôi với tụi thằng Phan vô đây bơi hoài có bao giờ bị rắn cắn đâu.
-Hôm đó lúc dắt xe về, có con rắn bò ngang trước mặt mà mình không thấy. Thế là mình đạp phải đuôi nó.
-Để bữa nào tôi rượt đánh nó trả thù cho Thắm. - Tôi đùa.
-Đăng đừng đánh nó. Nó là ân nhân của Thắm chứ không phải kẻ thù.
-Ân nhân?
-Ờ. - Nhỏ Thắm tủm tỉm - Nếu nó không cắn mình, Đăng đâu có chịu làm hòa với mình.
Tôi biết nhỏ Thắm chỉ trêu cho vui nhưng tôi vẫn thấy lương tâm cắn rứt quá chừng. Mặt nóng ran, tôi ngước nhìn lên trời, khẽ nói:
-Không phải chỉ chuyện rắn cắn thôi đâu. Chuyện gì của Thắm cũng làm tôi cảm động hết á.
-Như chuyện gì chẳng hạn?
-Chuyện Thắm dán tờ giấy trước cửa nhà đó.
-Tờ giấy đó không phải do mình dán.
Cứ như nhỏ Thắm vừa liệng ra một quả bom. Tôi quay nhìn nó, gần như dựng cả tai lẫn mắt, miệng hỏi dồn:
-Cái gì? Vậy ai dán? Thằng Phan? Chú tiểu Khôi? - Mẹ mình dán.
Tôi nghe lùng bùng hai lỗ tai. Và trong đầu tôi, đom đóm lập lòe bay lẫn với sao rơi.
-Mẹ Thắm? - Tôi hỏi như ngáp, cảm giác chung quanh thình lình tụt ô-xy.
-Ờ, lúc mình đem tờ giấy vào nhà chưa kịp giấu thì mẹ mình trông thấy.
Nhỏ Thắm bảo lúc mẹ nó giằng lấy tờ giấy, nó sợ muốn rụng tim. Nhưng khi nghe nó run run trình bày ý định, mẹ nó vuốt tóc nó, bảo "Con không sợ ba con đuổi ra khỏi nhà sao? Để đó cho mẹ!".
Bất giác tôi nhớ đến mẹ tôi. Tôi nhớ đến những bà mẹ mà tôi từng biết. Những bà mẹ quê tôi luôn dành cho con cái một tình thương bao la, tuy sợ chồng nhưng lúc nào cúng ấp ủ chở che con, sẵng sàng gánh khổ nạn vì con không chút đắn đo. Nếu tôi từng có chút lấn cấn khi nhớ đến câu nói hất hủi ngày nào của mẹ nhỏ Thắm thì bây giờ nỗi bận lòng đó cũng tiêu tan không còn vết tích.
-Mẹ Thắm hay ghê! - Tôi buột miệng cảm thán.
-Thế là từ hôm nay tụi mình tha hồ đi học chung, tha hồ chơi với nhau như hồi bé mà chẳng sợ ai cấm cản, phải không Đăng? - Nhỏ Thắm tinh nghịch nhắc lại câu nói của tôi.
-Dĩ nhiên rồi.
-Vậy bây giờ Đăng có còn ước Thắm là con trai nữa không?
Tôi mỉm cười:
-Thắm biết rồi mà còn hỏi!
Nhỏ Thắm chun mũi:
-Chính vì biết Đăng vẫn ước Thắm là con trai nên Thắm mới hỏi.
Khi tình bạn ấm áp thuở thiếu thời quay trở lại, tính nghịch ngợm cũng nhanh chóng quay về với nhỏ Thắm.
Nó nói kiểu đó, tôi chẳng biết cách sao trả lời. Tôi bối rối thò tay bứt một cọng cỏ cạnh chỗ ngồi, vò vò rồi đưa lên mũi, bâng khuâng nói - không biết mình đang lặp lại câu nói của nhỏ bạn bên bờ suối hôm nào:
-Cỏ mật thơm quá há Thắm.
CÂY CHUỐI NON ĐI GIÀY XANH
Nguyễn Nhật Ánh