Cây Thập Tự Ven Đường - Chương 31

Cây Thập Tự Ven Đường
Chương 31
gacsach.com

Dance, Boling và chàng trai vị thành niên đang ngồi trong phòng làm việc của cô tại trụ sở CBI. Jason Kepler mười bảy tuổi, là học sinh trường trung học Nam Carmel. Chính cậu ta mới là Stryker, chứ không phải Travis.

Travis đã tạo ra nhân vật nọ nhiều năm trước, song đã bán lại trên mạng cho Jason, cùng với “ừm, một đống Danh Vọng, điểm Sinh Mạng và Tài Nguyên đi kèm”.

Cho dù những thứ đó có là gì đi nữa.

Dance nhớ Boling từng nói với cô các game thủ có thể bán đi những nhân vật của họ cũng như các món đồ khác trong trò chơi.

Anh kể lại việc mình đã tìm thấy trong dữ liệu của Travis có liên quan tới giờ giấc hoạt động của Lighthouse Arcade.

Dance rất biết ơn với việc truy tìm và khám phá xuất sắc này của anh (Dù chắc chắn một lát nữa đây cô sẽ phải chỉnh anh một trận vì không lập tức gọi cho 911 sau khi đoán ra Travis đang ở trung tâm giải trí điện tử và đã tự ý một mình bám theo đối tượng). Trên bàn làm việc của cô, phía sau lưng họ, nằm trong một phong bì đựng bằng chứng, là con dao Jason đã dùng để đe dọa Boling. Đó là một vũ khí nguy hiểm, và cậu thiếu niên về mặt lý thuyết đã phạm tội tấn công cũng như hành hung người khác. Dẫu vậy, vì thực ra Boling cũng không hề bị thương, còn cậu ta đã tình nguyện giao nộp con dao, Dance sẽ rất vui lòng dành cho cậu một màn cảnh cáo nghiêm khắc.

Boling lúc này đang thuật lại những gì đã xảy ra: Bản thân anh là nạn nhân của một cuộc giăng bẫy, bị lùa vào tròng bởi cậu nhóc vị thành niên hiện đang ngồi trước mặt họ. “Hãy kể cho cô ấy nghe những gì cậu đã nói với tôi.”

“Chuyện là thế này, em lo cho Travis,” Jason nói với họ, mắt mở to. “Hai người không biết cảm giác phải chứng kiến một ai đó là người thân trong gia đình bị tấn công như cậu ấy trên blog đâu.”

“Gia đình của em?”

“Vâng. Trong trò chơi, ở DQ, hai đứa là anh em. Ý là em và cậu ấy chưa bao giờ gặp hay làm quen ngoài đời, song em biết cậu ấy rất rõ.”

“Chưa bao giờ gặp sao?”

“À, có chứ, nhưng không phải ngoài thế giới thực, chỉ trong Aetheria thôi. Em muốn giúp cậu ấy. Nhưng trước hết em cần tìm ra cậu ấy đã. Em đã cố gọi, gửi lời nhắn, nhưng vẫn không liên lạc được. Tất cả những gì em có thể nghĩ ra là nấn ná lại ở khu trung tâm trò chơi. Nếu may mắn em sẽ thuyết phục được cậu ấy ra đầu thú.”

“Với một con dao hay sao?” Dance hỏi.

Hai vai cậu ta nhô lên, rồi lại thả lỏng xuống. “Em nghĩ nó cũng chẳng hại gì ai.”

Cậu ta gầy đến khẳng khiu và xanh xao một cách ốm yếu. Hiện tại đang là kỳ nghỉ hè, và thật mỉa mai làm sao, nhiều khả năng thời gian này cậu thiếu niên còn ra khỏi nhà ít hơn nhiều so với mùa thu và mùa đông, khi cậu ta buộc phải đến trường.

Boling tiếp tục màn thuật chuyện. “Jason đang ở Lighthouse Arcade khi tôi đến nơi. Người nhân viên quản lý là bạn cậu ta, vậy nên khi tôi hỏi về Stryker, anh chàng nọ làm bộ đi kiểm tra thứ gì đó, song kỳ thực anh ta đang nói cho Jason biết về tôi.”

“Này, cho em xin lỗi đi. Em không định đâm anh hay làm trò gì tệ hại. Em chỉ muốn tìm hiểu xem anh là ai, và liệu anh có biết Travis đang ở đâu không thôi. Em nào có hay anh lại là người của Cục Điều tra.”

Boling ngượng ngùng mỉm cười về màn hóa thân vào vai đặc vụ của mình. Vị giáo sư nói thêm rằng mình biết Dance muốn trao đổi với Jason, song bản thân nghĩ tốt nhất là đưa cậu ta đến thẳng chỗ cô thay vì đợi cảnh sát thành phố xuất hiện.

“Chúng tôi cùng chui vào xe và gọi cho TJ. Cậu ta cho chúng tôi biết nơi cô đang ở.”

Một quyết định sáng suốt, và mới chỉ tiệm cận phạm pháp.

Giờ đến lượt Dance nói: “Jason, chúng tôi cũng không muốn Travis bị tổn thương. Và chúng tôi không muốn cậu ấy làm tổn thương bất cứ ai khác. Em có thể cho chúng tôi biết liệu cậu ta có thể đi đâu không?”

“Cậu ấy có thể ở bất cứ đâu. Cậu ấy thực sự rất thông minh, chị biết đấy. Cậu ấy biết làm thế nào để sống sót trong rừng giữa thanh thiên bạch nhật. Travis là một chuyên gia.” Cậu thiếu niên nhìn thấy vẻ khó hiểu của hai người và nói: “Anh chị biết đấy, DQ là một trò chơi, song nó cũng là thực tế. Ý em là, nếu bạn ở Rặng Núi Phía Nam, nhiệt độ sẽ tụt xuống tới âm năm mươi độ, bạn buộc phải học cách giữ ấm, nếu không sẽ bị chết cóng. Và bạn cũng cần tìm cho mình thức ăn, nước uống, mọi thứ. Bạn phải tìm hiểu xem những loài cây nào an toàn và những loại động vật nào có thể ăn. Cách thức để nấu và dự trữ lương thực. Ý em là trong trò chơi họ có những công thức chế biến thực sự. Người chơi buộc phải nấu đúng cách, nếu không những món đó sẽ không thành được.” Cậu ta bật cười. “Có những anh chàng newbie cố thử chơi, và bọn họ luôn tỏ vẻ ‘Tất cả những gì chúng tôi muốn là đánh nhau với bọn khổng lồ và quỷ’ nhưng rồi kết cục bọn họ bị chết đói vì không lo được cho chính thân mình.”

“Em cùng chơi với những người khác, đúng vậy không? Liệu có thể có ai trong số họ biết Travis nhiều khả năng đang ở đâu không?”

“Chắc là không, em đã hỏi tất cả mọi người trong gia đình và chẳng ai biết cậu ấy ở chốn nào.”

“Có bao nhiêu người trong gia đình của em?”

“Khoảng mười hai người. Nhưng chỉ có cậu ấy và em sống ở California.”

Dance không khỏi kinh ngạc: “Và tất cả bọn em sống cùng nhau? Ở Aetheria?”

“Vâng. Em biết về họ còn rõ hơn các anh em trai thực sự của mình,” cậu thiếu niên bật cười u ám. “Và ở Aetheria, họ không đánh đập hay ăn cắp tiền của em.”

Dance tò mò. “Em có bố mẹ chứ?”

“Ở thế giới thực ấy à?” cậu thiếu niên nhún vai, một cử chỉ được Dance dịch ra thành “Ít nhiều là thế”.

Cô nói: “Không, ở trong trò chơi kìa.”

“Một số gia đình có đấy. Bọn em thì không,” đôi mắt cậu ta hiện rõ vẻ buồn bã. “Như thế bọn em sẽ cảm thấy thoải mái hơn.”

Cô mỉm cười. “Em biết không, chị và em đã gặp nhau rồi đấy, Jason.”

Jason cúi mặt xuống. “Vâng, em biết. Ngài Boling đã nói với em. Em đã giết nhân vật của chị. Em xin lỗi. Em nghĩ chị chỉ là một tay mới chơi đang tìm cách chọc phá bọn em vì Travis. Ý em muốn nói là gia đình em - à phải, toàn bộ hội của bọn em - đã bị nhục mạ đủ đường vì cậu ấy cũng như những bài viết trên cái blog đó. Chuyện này xảy ra nhiều lần. Một đám người mở chiến dịch tấn công từ tận phía bắc tới Đảo Thạch Anh để xóa sổ bọn em. Cả nhóm đã trung thành với nhau và ngăn họ lại. Nhưng Morina bị giết. Cô ấy là em gái. Cô ấy đã sống lại nhưng bị mất hết Tài Nguyên.” Cậu thiếu niên gầy guộc nhún vai. “Em đã bị gây hấn rất nhiều, chị biết đấy. Ở trường. Chính vì thế em chọn một nhân vật là chiến binh. Có lẽ để giúp mình cảm thấy dễ chịu hơn. Trong trò chơi đó không ai dám coi thường em.”

“Jason, có một điều có thể sẽ hữu ích: Nếu em cho chúng tôi biết những chiến thuật Travis có thể dùng để tấn công người khác. Cậu ta thường ra đòn với họ thế nào. Các loại vũ khí. Bất cứ điều gì có thể giúp chúng tôi tìm ra cách đoán trước cậu ta.”

Nhưng cậu thiếu niên có vẻ băn khoăn. “Các chị thực sự không biết nhiều về Travis, phải không nào?”

Dance vốn định nói họ đã biết thậm chí quá nhiều. Song những người thẩm vấn biết khi nào nên để đối tượng nắm quyền chủ đạo. Vừa đưa mắt nhìn Boling, cô vừa nói: “Không, chị đoán là không.”

“Em muốn cho hai người xem một thứ,” Jason nói và đứng dậy.

“Ở đâu?”

“Ở Aetheria.”

Kathryn Dance lại một lần nữa dùng nhân vật Greenleaf, lúc này đã hoàn toàn sống lại.

Trong khi Jason gõ bàn phím, nhân vật của cậu ta xuất hiện trên màn hình, tại một khoảng rừng thưa. Giống như lần trước, bối cảnh thật đẹp, những hình ảnh đồ họa rõ nét tới mức đáng kinh ngạc. Hàng chục nhân vật khác đang đi lại xung quanh, một số mang vũ khí, một số mang vác túi hay bao, số khác dắt súc vật.

“Đây là Otovius, nơi Travis và em thường xuyên tới. Một nơi rất hay... Chị không phiền chứ ạ?”

Cậu ta cúi người ra trước, về phía bàn phím.

“Không,” Dance nói với cậu thiếu niên. “Cứ tiếp tục đi.”

Cậu ta gõ tiếp, rồi nhận được một tin nhắn: “Kiaruya không đăng nhập”.

“Chán quá.”

“Ai vậy?” Boling hỏi.

“Vợ em.”

“Cái gì cơ?” Dance hỏi cậu nhóc mười bảy tuổi.

Cậu ta đỏ bừng mặt. “Bọn em cưới nhau mấy tháng trước.”

Cô bật cười kinh ngạc.

“Năm ngoái, em gặp cô bé này trong trò chơi. Cô ấy rất thú vị. Cô ấy đã vượt qua cả Rặng Núi Phía Nam. Một mình! Chưa bị chết lần nào. Và em với cô ấy thích nhau. Bọn em cùng thực hiện vài cuộc phiêu lưu. Em cầu hôn. À phải, đúng hơn thì là cô ấy. Nhưng em cũng muốn thế. Vậy là bọn em cưới nhau.”

“Nhưng thực ra cô ấy là ai?”

“Một cô nàng nào đó ở Hàn Quốc. Nhưng cô ấy bị kết quả xấu ở vài môn học...”

“Trong thế giới thực à?” Boling hỏi.

“Vâng. Vậy là bố mẹ cô ấy cắt tài khoản của cô ấy.”

“Vậy là các em ly hôn?”

“Đâu có, chỉ là tạm dừng một thời gian thôi. Cho đến khi điểm toán của cô ấy đạt điểm B trở lại,” Jason nói thêm: “Vui lắm. Phần lớn những cặp cưới nhau trong DQ giữ nguyên quan hệ hôn nhân. Trong thế giới thực, rất nhiều bố mẹ của bọn em bỏ nhau. Em hy vọng cô ấy sẽ sớm trở lại. Em nhớ cô ấy.” Cậu ta chỉ một ngón tay lên màn hình. “Được rồi, giờ chúng ta vào trong nhà đã.”

Theo chỉ dẫn của Jason, nhân vật Dance sắm vai đi vòng quanh bối cảnh, lướt qua bên cạnh hàng chục người và sinh vật.

Jason dẫn họ tới một vách đá. “Chúng ta có thể đi bộ tới đó, nhưng chị biết đấy, làm thế sẽ mất thời gian. Chị không thể trả tiền thuê một chuyến Pegasus vì chị chưa kiếm được tí vàng nào. Nhưng em có thể cho chị điểm di chuyển,” cậu ta bắt đầu gõ phím. “Nó trông giống như thứ bố em vẫn bay.”

Cậu ta gõ vào một mật khẩu nào đó, rồi cho nhân vật leo lên một con ngựa có cánh, và họ bay vút lên. Chuyến bay quả là nín thở. Họ ào ào lướt đi trên cảnh vật, lượn vòng qua những đám mây dày. Hai mặt trời cháy rực trên bầu trời xanh ngắt, và thỉnh thoảng những sinh vật bay khác lại lao vụt qua, cũng như những chiếc khí cầu có điều khiển và những cỗ máy bay kỳ lạ khác. Bên dưới, Dance nhìn thấy các thành phố, làng mạc. Và ở vài chỗ, những đám cháy.

“Những chỗ ấy là các trận chiến,” Jason nói: “Trông hào hùng lắm.” Nghe giọng nói của cậu ta có vẻ như nuối tiếc vì đã bỏ lỡ cơ hội chém bay vài cái đầu.

Một phút sau, họ tới bờ biển - đại dương nhuộm một màu xanh lục long lanh - và từ tốn hạ cánh xuống một sườn đồi thoai thoải nhìn xuống mặt nước cuộn sóng.

Dance nhớ Caitlin từng nói Travis thích bờ biển vì nó gợi cậu ta nhớ tới nơi nào đó trong trò chơi cậu ta vẫn chơi. Jason dạy cô cách xuống ngựa. Và tự Dance điều khiển Greenleaf tới chỗ Jason chỉ đến, một ngôi nhà kiểu thôn quê.

“Đó là ngôi nhà. Bọn em đã cùng nhau xây nó.”

Giống một trang trại xây dựng hồi thế kỷ mười chín vậy, Dance thầm nghĩ.

“Nhưng Travis kiếm toàn bộ tiền và cung cấp đồ đạc. Cậu ấy trả tiền ngôi nhà. Bọn em thuê đám khổng lồ làm những việc nặng,” Jason nói thêm với chút mỉa mai.

Khi nhân vật của Dance đến bên cửa, Jason đọc cho cô câu mật khẩu. Cô đọc lại vào microphone của máy tính và cánh cửa mở ra. Họ cùng bước vào trong.

Dance thấy choáng váng thực sự. Đó là một ngôi nhà tuyệt đẹp, rộng rãi, kê đầy những món đồ đạc lạ lùng nhưng bắt mắt, như thể trong một cuốn sách của tiến sĩ Seuss[1]. Có các lối đi và cầu thang dẫn lên nhiều căn phòng khác nhau, những khung cửa sổ hình thù kỳ dị, một lò sưởi lớn đang cháy rực, một đài phun nước và một bể bơi.

[1. Theodor Seuss Geisel, nhà văn thiếu nhi Mỹ.]

Vài con vật cưng - một giống vật lai xuẩn ngốc nào đó giữa dê và kỳ nhông - đang vừa đi quanh quẩn vừa kêu oàm oạp.

“Đẹp lắm, Jason. Rất đẹp.”

“Vâng, phải, bọn em tạo ra một ngôi nhà thật tuyệt ở Aetheria vì nơi bọn em sống, ý em là trong thế giới thực, không được đẹp cho lắm, chị biết đấy. Đi tới đây nào,” cậu ta dẫn cô đi qua một cái ao nhỏ đầy những con cá màu xanh lục lấp lánh. Nhân vật của cô dừng lại trước một cánh cửa kim loại lớn được khóa bằng vài ổ khóa. Jason cung cấp cho cô một mật khẩu nữa, và cánh cửa từ tốn mở ra - kèm theo hiệu ứng âm thanh bắt chước tiếng kêu cọt kẹt. Cô đưa Greenleaf qua cửa, bước xuống một dãy bậc thang vào một nơi có dáng vẻ của hiệu thuốc kết hợp với phòng cấp cứu.

Jason nhìn Dance và thấy cô đang cau mày.

Cậu ta nói: “Chị hiểu chứ?”

“Chính xác thì không.”

“Đây chính là những gì em muốn cho chị thấy khi nói mình biết rõ về Travis. Cậu ấy không quan tâm tới vũ khí, chiến thuật chiến đấu hay những thứ tương tự. Đây mới là những thứ cậu ấy quan tâm. Phòng chữa trị của riêng cậu ấy.”

“Phòng chữa trị?” Dance hỏi.

Cậu thiếu niên giải thích. “Travis ghét đánh nhau. Cậu ấy tạo ra Stryker là một chiến binh khi bắt đầu chơi, nhưng không hề thích điều đó. Chính vì thế mới bán lại nó cho em. Cậu ấy là một người chữa trị, không phải chiến binh. Và ý em là nguời chữa trị ở cấp bậc bốn muơi chín. Chị có biết như thế là cừ đến mức nào không? Cậu ấy là người giỏi nhất. Cậu ấy rất cừ khôi.”

“Một người chữa trị?”

“Thể hiện ở ngay tên nhân vật của cậu ấy. Medicus - có nghĩa là ‘bác sĩ’ trong một thứ tiếng nước ngoài nào đó.”

“Tiếng La Tinh,” Boling nói.

“Rome cổ đại ạ?” Jason hỏi.

“Phải.”

“Tuyệt. Nhân tiện, những nghề nghiệp khác của Travis là trồng thảo dược và chế thuốc. Đây là nơi người ta tìm đến để được chữa trị. Nó giống như phòng khám của một bác sĩ vậy.”

“Bác sĩ?” Dance trầm ngâm. Cô đứng dậy khỏi bàn làm việc, tìm tập giấy họ đã lấy về từ phòng riêng của Travis và lật giở qua các trang. Rey Carraneo đã đúng - những bức hình vẽ các cơ thể bị cắt ra. Nhưng đó không phải là các nạn nhân của tội ác; đó là các bệnh nhân trong lúc được phẫu thuật. Những bức hình được vẽ rất cẩn thận, chính xác về mặt giải phẫu.

Jason nói tiếp: “Các nhân vật từ khắp nơi ở Aetheria sẽ tới gặp cậu ấy. Thậm chí cả những người thiết kế trò chơi cũng biết về cậu ấy. Họ tìm kiếm lời khuyên của cậu ấy để tạo ra các NPC[2]. Cậu ấy thực sự là một huyền thoại. Travis đã kiếm được hàng nghìn đô la bằng cách bán các phương thuốc phục hồi, các tài nguyên tái tạo sinh mạng và phép thuật nâng cao sức mạnh.”

[2. NPC: Viết tắt của Non-player character, tức là nhân vật có sẵn trong trò chơi.]

“Tiền thật sao?”

“Ồ, vâng. Cậu ấy bán chúng trên eBay. Giống như cách em mua lại Stryker.”

Dance nhớ lại cái két họ tìm thấy dưới gầm giường cậu thiếu niên. Vậy ra đây là cách cậu ta kiếm tiền.

Jason gõ lên màn hình. “Ồ, thế còn kia?” cậu ta đang chỉ vào một cái hộp thủy tinh, trong đó đựng một quả cầu pha lê gắn trên đầu một cây trượng vàng. “Đó là cây trượng chữa trị. Cậu ấy phải thực hiện năm mươi nhiệm vụ để giành được nó đấy. Trước đây chưa bao giờ có ai làm được, trong toàn bộ lịch sử của DQ,” Jason cau mày. “Có một lần thiếu chút nữa cậu ấy để mất nó...” vẻ xúc động mãnh liệt thoáng hiện lên trên khuôn mặt cậu ta. “Đó là một buổi tối khủng khiếp.”

Giọng nói của Jason nghe như thể biến cố ấy là một bi kịch trong đời thực.

“Ý em là gì?”

“À, Medicus cùng em và mấy người nữa trong gia đình đang tìm đến Rặng Núi Phía Nam, một nơi cao phải đến ba dặm và thực sự nguy hiểm. Bọn em lúc ấy đang tìm kiếm thứ kỳ diệu này. Cây Thần Nhãn, nó được gọi như thế. Và thật tuyệt, chúng em tìm thấy nhà của Ianna, nữ hoàng Tiên, người mà bất kỳ ai cũng đã từng nghe qua nhưng chưa một lần trông thấy. Cô ấy rất nổi tiếng.”

“Cô ấy là một NPC, đúng không?” Boling hỏi.

“Phải.”

Boling nhắc lại với Dance: “Một nhân vật không do người chơi tạo ra. Nhân vật do chính trò chơi tạo nên.”

Jason dường như có vẻ phật ý vì cách mô tả đó. “Nhưng thuật toán rất tuyệt vời! Cô ấy vượt xa mọi nhân vật kỹ thuật số mọi người từng thấy.”

Anh gật đầu xin lỗi để xoa dịu.

“Vậy là bọn em ở đó, nán lại nói chuyện. Trong lúc cô ấy kể về Cây Thần Nhãn và cách để tìm thấy nó thì bất thình lình bọn em bị toán tập kích từ Lực Lượng Phương Bắc tấn công. Tất cả mọi người cùng chiến đấu, rồi gã khốn đó bắn nữ hoàng bằng một mũi tên đặc biệt. Cô ấy sắp chết. Trav ra sức cứu cô ấy, nhưng mọi năng lực chữa trị đều bị vô hiệu. Vậy là cậu ấy quyết định Đánh Đổi. Tất cả bọn em đều can, ông bạn, đừng có làm thế! Nhưng cậu ấy vẫn làm.”

Cậu thiếu niên nói với giọng thành kính đến mức Dance nhận ra chính cô cũng đang cúi mình ra trước, hai chân run lên căng thẳng. Cả Boling cũng đang nhìn chằm chằm vào cậu ta.

“Cái đó là gì vậy, Jason? Kể tiếp đi.”

“Vâng, cái đó nghĩa là, đôi khi ai đó sắp chết, chị có thể trao tính mạng của chị cho các Thực Thể Tối Cao. Hành động ấy gọi là Đánh Đổi. Các Thực Thể bắt đầu lấy đi nguồn sống của chị và chuyển nó sang cho người sắp chết. Có thể người đó sẽ hồi lại trước khi nguồn sống của người cho cạn hết. Nhưng cũng rất có thể quá trình chuyển đổi sẽ lấy hết nguồn sống của chị, vậy là chị sẽ chết, và người kia cũng chẳng khá hơn. Có điều, khi chết, vì người cho đã Đánh Đổi, nên sẽ mất hết mọi thứ, ý em là mọi thứ chị đã làm được và kiếm được, tất cả điểm số, Tài Nguyên, Danh Vọng kể từ lúc bắt đầu chơi. Tất cả chúng sẽ biến mất sạch. Nếu Travis chết, cậu ấy sẽ mất cây trượng, ngôi nhà, vàng, những con ngựa biết bay... Cậu ấy sẽ phải bắt đầu lại như một newbie.”

“Travis đã làm thế sao?”

Jason gật đầu. “Thực sự là thế. Nhưng khi Trav đã gần cạn hết nguồn sinh lực cũng là lúc nữ hoàng sống lại. Cô ấy đã hôn cậu ta. Một thời khắc, ừm, quả là huy hoàng! Tiếp đến, các tiên và bọn em hợp lại đá đít mấy gã Phương Bắc chết tiệt. Trời ạ, tối đó đúng là chấn động. Một chiến thắng huy hoàng. Tất cả những ai chơi trò này đến giờ vẫn còn nhắc tới biến cố đấy.”

Dance đang gật đầu. “Được rồi, Jason, cảm ơn em. Em có thể đăng xuất rồi.”

“Ừm, chị không muốn chơi tiếp ạ? Có vẻ như chị bắt đầu cảm nhận được cách di chuyển rồi đấy.”

“Có lẽ để sau.”

Cậu thiếu niên gõ lên màn hình và trò chơi được tắt đi.

Dance liếc nhìn đồng hồ của cô. “Jon, anh có thể đưa Jason về nhà được chứ? Tôi cần nói chuyện với một người.”

A tới B tới X...

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3