Cha Tới Rồi, Mẹ Chạy Mau!! - Chương 107
Cha Tới Rồi, Mẹ Chạy Mau!!
Chương 107: Ngài sẽ lấy Tử Thất Thất tiểu thư làm phu nhân ngài sao?
" Cộc, cộc, cộc!"
Lại là ba tiếng gõ cửa, mặc dù thanh âm không lớn nhưng gõ lặp lại 2 lần như vậy hẳn là có việc gấp đi?
Mặc Tử Hàn cau chặt mày, quay đầu nhìn Tử Thất Thất vẫn còn đang ngủ say, nhìn khuôn mặt ngủ hạnh phúc kia của cô có chút thay đổi, tựa hồ hình như cũng nghe đến thanh âm, muốn mở mắt ra. Anh lập tức quay đầu trở lại, đứng dậy, đi xuống giường.
Đứng ở cửa, nhẹ nhàng mở cửa phòng ra, nhìn Kim Hâm đứng ở cửa.
"Điện hạ!" Anh ta vừa kêu vừa cúi đầu.
"Xuỵt..." Mặc Tử Hàn đem ngón trỏ tay phải đặt ở trước môi, bảo anh ta không nên nói.
Kim Hâm lập tức ngậm miệng, hai mắt không khỏi nhìn về phía cửa phòng, tuy rằng một mảnh đen kịt, nhưng ánh trăng bàn bạc vẫn có thể làm hiện lên người ngủ trên giường là Tử Thất Thất.
Xem ra, khi anh không có ở đây trong khoảng thời gian này, bọn họ tiến triển vô cùng thuận lợi.
Mặc Tử Hàn chú ý tới tầm mắt của anh ta, hờ hững mà trong lòng ẩn ẩn tức giận, anh hiện tại ngay cả nam nhân liếc Tử Thất Thất một cái, anh đều sẽ cảm giác được tức giận, càng khỏi nói ánh mắt chuyên chú hiện tại của Kim Hâm.
Lập tức đi ra cửa phòng, đem cửa phòng đóng lại, sau đó lạnh lùng nói, "Đi theo tôi!"
"Vâng!"
Kim Hâm cúi đầu lĩnh mệnh, xoay người đi theo phía sau anh, đi vào phòng thứ ba kế phòng ngủ.
....
Trong phòng
Mặc Tử Hàn ngồi ở trên ghế sa lon, chân phải gác lên chân trái, ngước lên hai mắt lạnh như băng nhìn khuôn mặt Kim Hâm.
"Nói đi, muộn như vậy vội vã tìm tôi có việc gì?" Anh lạnh lùng hỏi.
Kim Hâm đứng ở trước mặt của anh, trên mặt cứng nhắc có chút trầm trọng, mày khẽ nhăn lại, trả lời nói, "Thưa điện hạ, chuyện ngài để tôi điều tra, tôi đã tra ra được rồi!"
Đuôi lông mày Mặc Tử Hàn khẽ nâng.
"Là ai chế tạo?" Anh hỏi.
Chân mày Kim Hâm rốt cục chau lên, trầm giọng trả lời, "Là Mặc Thâm Dạ!"
Chân mày Mặc Tử Hàn bỗng nhiên chau lên, xác định hỏi lại, "Quả bom kia là do hắn chế tạo?"
"Vâng!"
"Quả nhiên...." Mặc Tử Hàn kéo dài thanh âm, từ từ nói, "Quả nhiên là hắn làm, cũng chỉ có hắn mới có thể làm ra thứ này!"
"Điện hạ ngài đã sớm đoán được?"
"Tôi cũng chỉ suy đoán mà thôi, bởi vì đã từng thấy qua hắn làm thứ tương tự, người kia chỉ số IQ rất tốt, chỉ là..." Anh muốn nói lại thôi.
Chỉ là anh nhìn không thấu người kia suy nghĩ cái gì.
Mỗi ngày đều lẩn trong đám phụ nữ, mỗi ngày đều ở chung với một đám phụ nữ, chỉ cần phụ nữ mở miệng, cái gì hắn cũng có thể cho cô ta, cho tới bây giờ cũng sẽ không cự tuyệt, mà tính cách phóng lãng, đàn ông vô cùng hoa tâm nhưng là một siêu cấp thiên tài chỉ số IQ vượt qua hai trăm. Từ nhỏ liền bị chú ý, tất cả mọi chuyện đều dễ như trở bàn tay, bất luận là ám sát hay là đánh, bất luận là khoa học công nghệ hay là chế thuốc, hắn cũng vô cùng tinh thông, có thể nói hắn là một nam nhân không gì làm không được, lại rất sớm rất sớm trước kia, tất cả mọi người nhận định hắn là người thừa kế kế tiếp, nhưng cuối cùng... Ai cũng không nghĩ tới sẽ bị Mặc Tử Hàn anh đoạt được, mà từ ngày anh bắt đầu thừa kế, người đàn ông này liền trở nên rất kỳ quái, kỳ quái cũng không phải hắn sẽ tức giận, mà kỳ quái chính là hắn giống như không quan tâm đến chuyện gì xảy ra, như cũ là mỗi ngày tìm khắp các loại phụ nữ khác nhau, tính cách lười nhác như cũ, thậm chí có thể nói.... Hắn tựa hồ sống còn vui vẻ hơn.
Đàn ông như vậy, trong đầu của hắn rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì? Hắn muốn cái gì?
Chẳng lẽ là đang ra vẻ trấn định? Cho nên mới phải chế tạo thứ này ra muốn giết anh, cuối cùng một lần nữa ngồi trở lại ngai vàng thủ lĩnh hắc đạo? Nhưng mà đầu mối rõ ràng như vậy, rõ ràng bại lộ thân phận của mình như vậy, là cách làm việc của hắn sao? Là chuyện mà một siêu cấp thiên tài sẽ làm ra sao?
"Điện hạ?" Kim Hâm thấy anh đột nhiên lâm vào trầm tư, hơn nữa sắc mặt cũng trở nên cực kỳ thâm trầm cho nên không khỏi gọi anh một tiếng.
Mặc Tử Hàn đột nhiên trở lại bình thường, hai mắt lạnh như băng nhìn anh ta, chân mày chau lên.
"Cho dù thứ này là do hắn chế tạo, nhưng chủ sự phía sau màn chưa chắc là bản thân hắn, anh có tra được chuyện này rốt cuộc là ai làm hay không?"
"Còn chưa, bất quá có người rất khả nghi!"
"Ai?"
"Chung Khuê!"
"Chú Chung?" Mặc Tử Hàn nghe được tên của ông ta, hốc mắt nháy mắt buộc chặt, tản mát ra sát khí bức người.
Cái lão già chết tiệt kia, nếu quả thật chính là ông ta làm, vậy thì anh nhất định phải làm cho ông ta sớm một chút xuống mồ.
"Tiếp tục đi thăm dò, cho dù ít nhân lực vật lực, cũng phải điều tra rõ ràng chuyện này cho tôi!" Anh lớn tiếng ra lệnh, cơn giận giữ rõ ràng đã hiện ra trên mặt của anh.
"Vâng!" Kim Hâm cúi đầu lĩnh mệnh.
Trong phòng trở nên im lặng, rất lâu sau đó Mặc Tử Hàn nhìn Kim Hâm vẫn đứng tại chỗ, không khỏi nghi hoặc nhíu mày.
"Làm sao? Anh còn có việc muốn nói với tôi?"
Kim Hâm chần chờ nhìn anh, chậm rãi mở miệng nói, "Có một chuyện, nhưng tôi không biết có nên nói hay không!"
"Nói!" Mặc Tử Hàn lạnh lùng ra lệnh.
"Vâng!" Kim Hâm lĩnh mệnh cúi đầu, sau đó ngẩng đầu, nhìn anh to gan nói, "Điện hạ, ngài sẽ lấy Tử Thất Thất tiểu thư làm phu nhân của ngài sao?"
Mặc Tử Hàn nghe được vấn đề của anh ta, đột nhiên khiếp sợ, trừng lớn hai mắt.
Lấy?
Lấy cô ấy làm phu nhân của anh?
...
...
Phòng ngủ
Tử Thất Thất một mình nằm ở trên giường, ánh trăng chiếu sáng khuôn mặt mỹ lệ như bạch ngọc của cô, nhưng khuôn mặt hạnh phúc khi ngủ của cô đã từ từ biến hóa, khẽ chau mày, dường như mộng đẹp đang từ từ biến thành ác mộng.
"Không.... Đừng.... Mặc Tử Hàn... Không... Không... Đừng ——" Cô sợ hãi kêu, đột nhiên mở hai mắt ra, ngồi dậy từ trên giường.
Trên trán là từng giọt mồ hôi, hai mắt hoảng sợ nhìn về phía trước, hô hấp dồn dập mà lại rối loạn, cả căn phòng yên tĩnh cũng có thể nghe được thanh âm thở của cô.
Vốn ngủ rất say sưa rất quen thuộc, nhưng bất tri bất giác, cô vậy mà mơ thấy Mặc Tử Hàn cùng người đàn ông bảy năm trước giống nhau, thậm chí so với anh ta càng xấu xa hơn, anh trực tiếp đi tìm phụ nữ khác, vứt bỏ cô, sau đó còn mang Thiên Tân đi, khiến cô trở nên hai bàn tay trắng.
"Sẽ không... Anh ta sẽ không đối với mình như vậy..." Tử Thất Thất nhẹ giọng nỉ non, kinh ngạc lắc đầu.
Chậm rãi ổn định tâm tình mình, sau đó hai mắt bắt đầu tìm kiếm bóng dáng Mặc Tử Hàn.
Anh ta đi đâu rồi?
Anh ta không có ở trong phòng sao?
Lẽ nào cơn ác mộng vừa rồi thật sự trở thành sự thật rồi? Anh ta đi rồi?
"Không.... Sẽ không...." Cô lầm bầm lầu bầu nỉ non, kích động xuống giường.
Hai chân đứng trên mặt đất khẽ loạng choạng, dưới thân có chút đau đớn, thân thể cũng mệt mỏi vô lực, nhưng... Cô hiện tại chán ghét không gian chỉ có một mình như vậy.
Mặc Tử Hàn đi đâu?
Anh ấy ở đâu?
Cô cầm qua áo ngủ đặt ở đầu giường mặc lên người, sau đó từ từ đi đến cửa phòng, đem cửa phòng mở ra, nhìn hành lang âm u.
Bỗng nhiên, hai mắt thấy khe cửa phía dưới căn phòng thứ ba ẩn ẩn lộ ra ánh sáng, lại nghe đến thanh âm mơ hồ từ bên trong truyền đến. "Điện hạ, ngài sẽ lấy Tử Thất Thất tiểu thư làm phu nhân ngài sao?"
Thanh âm của Kim Hâm?
Cô kinh ngạc!
Anh ta nói phu nhân của ngài? Anh muốn kết hôn với cô sao? Đây là thật đấy sao?
"..."
Bên trong phòng trầm mặc thật lâu, Tử Thất Thất không tự chủ đem lỗ tai dựng thẳng lên, càng áp sát gần cửa phòng, nghe lén thanh âm bên trong, đang đợi câu trả lời của anh.
Rốt cục....
"Tôi sẽ không lấy cô ấy!"
"Ầm" một tiếng, trong đầu Tử Thất Thất giống như sét đánh, cả người giống như tinh thiên tịch lịch (sấm sét giữa trời quang) lăng lăng đứng tại chỗ.
Anh ta vừa mới nói cái gì?
Sẽ không lấy cô?
Tại sao?
Tại sao...?
Tử Thất Thất hoảng loạn lui về phía sau từng bước, nước mắt từ trong hốc mắt rơi xuống.
"Ai?"
Bên trong phát ra một tiếng quát, sau đó truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
Tử Thất Thất kích động lấy lại tinh thần, lập tức chạy về phòng ngủ.
...
Bên trong căn phòng thứ ba
Mặc Tử Hàn trả lời Kim Hâm lại đột nhiên ý thức được cửa có người nghe lén, trong nháy mắt nhăn lại hai hàng lông mày, lạnh lùng quát to, "Ai!"
Nghe được thanh âm của anh, Kim Hâm lập tức xoay người, sải bước đi tới cửa, đưa tay đem cửa phòng mở ra nhưng là khiếp sợ trừng lớn hai mắt.
"Tiểu.... Tiểu thiếu gia?"
Mặc Thiên Tân đứng ở cửa phòng, nổi giận đùng đùng nhìn chằm chằm Kim Hâm, thình lình dời đi tầm mắt nhìn Mặc Tử Hàn ngồi ở trên ghế sa lon.
"Ba, ba thật là quá đáng, lại dám để cho người đàn ông kia thô bạo đem con mang đi? Hơn nữa còn để cho con ngồi suốt một ngày trên xe, làm cho đầu con đau, đau thắt lưng, cái mông đau, ba nói... Ba đã làm gì mẹ? Mẹ hiện tại ở nơi đâu?" Cậu tức giận chất vấn, cả khuôn mặt nhỏ nhắn đều đầy tức giận.
Kể từ khi bị Hổ Phách ôm lên xe, hành trình toàn bộ ngày của cậu chính là ngồi trên xe, tròng trành lênh đênh suốt một ngày, nếu không phải cậu dùng thủ đoạn phi thường, bây giờ nói không chừng đã ở nơi chân trời góc biển, một mình lưu lạc.
Tức giận! Tức giận! Tức giận!
Thật sự là quá ghê tởm!
Mặc Tử Hàn kinh ngạc nhìn Mặc Thiên Tân, chân mày mơ hồ nhăn lại.
Người vừa nghe lén là nó sao? Như thế nào cảm thấy có cái gì không đúng?
"Ngươi.... Vừa mới trở về? Người vừa mới đứng ở cửa... Là ngươi?" Hắn nghi ngờ hỏi.
"Để làm chi? Hỏi như vậy là có ý gì?" Mặc Thiên Tân khó hiểu.
"Con vừa mới có phải đứng ở cửa nghe chúng ta nói chuyện hay không?" Anh lại hỏi.
"Không có!" Mặc Thiên Tân sảng khoái trả lời.
"Thật không có?"
"Làm sao? Không tin con? Bằng không ba hỏi chú ấy!" Mặc Thiên Tân nói xong đột nhiên xoay người, ngón tay út mập mạp chỉ người nào đó đứng ở cửa.
Tầm mắt Mặc Tử Hàn theo ngón tay của cậu nhìn về phía cửa phòng, đột nhiên kinh ngạc, nhìn Hổ Phách đứng ở cửa.
Anh ta... Đây là thế nào?