Cha Tới Rồi, Mẹ Chạy Mau!! - Chương 110
Cha Tới Rồi, Mẹ Chạy Mau!!
Chương 110: Anh hỏi em, em.... Thích anh không?
Nhận được câu trả lời của cô, trái tim đã đóng băng nhiều năm của Mặc Tử Hàn lại một lần nữa bị cô hòa tan. Bất quá, nhất định không có ai biết, anh lớn như vậy, nhưng cho tới bây giờ cũng không có ai đích thân làm cái gì cho anh, thứ vì anh mà làm này, thứ vì anh mà xuất hiện này... Anh là lần đầu tiên được nhận.
Thật vui vẻ!
Mặc dù còn chưa ăn nhưng đây nhất định là bữa ăn sáng ngon nhất trên thế giới.
"Em nấu gì vậy?" Anh hỏi, trong lời nói chứa trăm ngàn dịu dàng.
"Chỉ là một chút thứ đơn giản!" Tử Thất Thất cười trả lời.
"Đơn giản là cái gì?"
"Đợi khi ăn rồi chẳng phải sẽ biết!"
"Cũng đúng, vậy đi vào nhanh một chút đi!"
Mặc Tử Hàn nói xong liền cùng cô đẩy toa ăn đi vào trong phòng.
Hổ Phách ở lại cửa phòng, nhìn bọn họ ân ân ái ái đi tới cửa phòng, mới nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh đóng kín cửa, tâm tình cũng bị bọn họ ảnh hưởng, trên mặt cũng không tự giác lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Nếu bộ dáng bây giờ của điện hạ bị những lão già giảo hoạt kia nhìn qua, nhất định sẽ khiếp sợ cho là mắt mình bị mù, bất quá bộ dáng ngay lúc này của anh cũng chỉ có mấy người biết mà thôi.
Bởi vì... Tử Thất Thất cùng Mặc Thiên Tân tồn tại, là chuyện tình cực kỳ bí mật...
....
Phòng khách
Mặc Tử Hàn cùng Tử Thất Thất đem bữa sáng trên toa ăn bỏ lên bàn, Mặc Thiên Tân mặc một thân đồ ngủ khả ái từ trên lầu đi xuống.
Tay nhỏ bé không ngừng xoa con mắt mê mê mang mang của mình, bộ dáng lười nhác, thật giống như chưa tỉnh ngủ, nhưng.... Khi tầm mắt cậu thấy Tử Thất Thất, nháy mắt trừng lớn, lộ ra thần thái sáng như tuyết, sau đó chân nhỏ nhanh chóng chạy đến bên cạnh cô, hai tay dùng sức ôm lấy chân cô, vui vẻ nói, "Mẹ"
"Thiên Tân!"
Tử Thất Thất dịu dàng kêu cậu, trên mặt lộ ra nụ cười hạnh phúc, chậm rãi ngồi xổm xuống, ôm lấy thân thể nho nhỏ của cậu, mà hai tay lại không tự chủ nắm chặt, nếu không phải cô đang khống chế nước mắt của mình, hiện tại nhất định khóc lên.
"Mẹ?" Mặc Thiên Tân có chút nghi hoặc nhìn cô.
Nụ cười trên mặt cô quá mức rực rỡ rồi, rực rỡ làm cho người ta không tìm được một chút tỳ vết nào.
Đây là nụ cười hạnh phúc sao? Nhưng mà tại sao, cậu cảm thấy nụ cười của mẹ thật giống như là đang khóc chứ? Cười như vậy, cậu vẫn là lần đầu tiên chứng kiến.
"Thế nào? Tại sao nhìn chằm chằm mẹ vậy!" Tử Thất Thất cười hỏi.
"Không có gì, chẳng qua là cảm thấy mẹ hôm nay rất đẹp!" Mặc Thiên Tân giả bộ vui vẻ.
"Vậy bình thường mẹ không đẹp sao?"
"Đương nhiên đẹp rồi, chẳng qua là hôm nay đặc biệt đẹp, ai... Bất quá mẹ cũng chỉ có khuôn mặt lớn lên là được, đây là một ưu điểm!" Cậu không khỏi liền cảm thán mang theo trào phúng.
"Tiểu tử thúi này, con có phải không muốn ăn sáng hay không?" Tử Thất Thất đột nhiên lộ ra bộ mặt hung thần ác sát.
"Mẹ con sai rồi, so với khuôn mặt của mẹ, con cảm thấy bữa ăn sáng quan trọng hơn!"
"Con... Con... Tiểu tử thúi!" Tử Thất Thất giơ lên thiết quyền của mình muốn đánh người.
"Đừng oa, ba cứu mạng!" Mặc Thiên Tân kêu to, nhanh chóng chạy tới phía sau Mặc Tử Hàn.
Tử Thất Thất đuổi theo, đột nhiên chạm mặt đụng vào Mặc Tử Hàn, khuôn mặt hai người gần gũi mặt đối mặt, mà Mặc Thiên Tân núp ở phía sau Mặc Tử Hàn cười trộm, nhìn bộ dáng xấu hổ của hai người bọn họ giờ này.
Một nhà ba người chơi trò diều hâu bắt gà con này, cậu đúng là chờ đợi thật lâu, ảo tưởng thật lâu, thật vất vả cậu mới nắm được cơ hội, đương nhiên muốn chơi nhiều nhiều chút rồi, hắc hắc....
"Anh.... Anh... Tránh ra!" Tử Thất Thất xấu hổ mở miệng, nháy mắt mặt đỏ tai hồng.
"Không.... Không cho!" Mặc Tử Hàn vừa mở miệng, so với cô cũng không khá hơn bao nhiêu.
Hai người ngây ngốc đứng đó, Mặc Thiên Tân núp ở phía sau chờ đến nóng nảy.
Tại sao phải đỏ mặt chứ?
Ai.... Bọn họ là học sinh trung học mới biết yêu sao?
"Quên đi, không chơi, nhàm chán muốn chết, ăn cơm!" Cậu oán trách nói, an vị trên ghế.
Mà Mặc Tử Hàn cùng Tử Thất Thất hai người lại trầm mặc vài giây, cuối cùng người nào đó thật sự không kiên trì nổi loại không khí này, cho nên lập tức nói, "Ăn.... Ăn cơm đi!"
Nói xong, Tử Thất Thất liền xoay người, muốn ngồi ở bên người Mặc Thiên Tân.
Mà Mặc Tử Hàn đột nhiên bắt lấy tay cô, kiên quyết lôi cô đến chỗ đối diện Mặc Thiên Tân, ngồi ở bên cạnh mình, mà bàn tay kia vẫn nắm cô gắt gao không chịu buông ra.
"Cái kia..." Tử Thất Thất nhìn cơm trên bàn, lúng túng mở miệng nói, "Anh muốn.... Để em ăn như thế nào?"
Cô nói xong liền giật giật tay phải bị anh bắt được, muốn tránh thoát, nhưng Mặc Tử Hàn cũng nắm rất chặt, dùng sức nắm, chính là không chịu buông tay.
"Ăn như vậy!" Anh đột nhiên cầm lấy đôi đũa trên bàn, gắp một món trên bàn đưa đến bên miệng cô, ra lệnh nói, "Há mồm!"
Lần trước không có làm được, lần này tuyệt đối phải thành công.
Cái trán Tử Thất Thất rõ ràng có chút xấu hổ.
Người đàn ông này rốt cuộc là có sợi dây nào không được bình thường? Tại sao từ sáng sớm bắt đầu tựa như một đứa trẻ? Tại sao bày ra biểu tình vui vẻ này? Nếu không có ý định lấy cô, vậy thì... Cũng đừng có đối đãi với cô như vậy.
Trái tim, đột nhiên lại co rút đau đớn, nhưng trên mặt cô lại không có bất kỳ thay đổi gì.
Hai mắt nhìn thức ăn bên miệng, cô chậm rãi mở to miệng, ăn vào, cũng là có chút chua sót.
"Thật ngoan!" Mặc Tử Hàn nói xong lại đột nhiên nhích tới gần, khẽ hôn môi cô.
Tử Thất Thất khiếp sợ nháy mắt sửng sốt.
Mặc Thiên Tân đối diện cũng kinh ngạc trừng lớn hai mắt, sau đó có chút xấu hổ ho nhẹ hai tiếng, "Khụ, khụ!"
Tử Thất Thất nghe xong trở lại bình thường, quay đầu hung hăng nhìn chằm chằm anh.
Mặc Tử Hàn đôi môi mân cùng một chỗ, gợi lên nụ cười đắc ý.
"Em muốn tự ăn, anh mau buông em ra!" Tử Thất Thất giận.
"Không được, hôm nay tay em không được đụng vào bàn ăn, anh muốn giúp em ăn cho đến khi no mới thôi!"
"Anh.... Buông em ra, khốn kiếp!"
"Nào.... Há mồm, a...."
Mặc Thiên Tân nhìn một nam một nữ đối diện đang không ngừng liếc mắt đưa tình, chỉ có thể than thở lắc đầu, xem ra cậu ở chỗ này chính là một bóng đèn, bất quá cái bóng đèn này lại phát sáng, nói vậy bọn họ cũng nhìn không tới.
Quên đi, vì ăn bữa ăn sáng thật ngon, hắn bưng phần của mình đi lên lầu hai.
Bởi vì cái gọi là: nhắm mắt làm ngơ.... không thích hợp với trẻ em!
Mặc Tử Hàn khóe mắt liếc nhìn Mặc Thiên Tân đi lên lầu, thẳng đến bóng người của cậu biến mất khỏi tầm mắt, anh đột nhiên buông đôi đũa trong tay, mạnh mẽ đem Tử Thất Thất từ trên ghế ôm lấy, nhẹ nhàng đem cô đặt ở trên hai chân của mình, sau đó quay mặt cô ra, hôn lên môi cô.
"A.... Ưm..." Tử Thất Thất sợ hãi kêu, bị nụ hôn của anh chiếm đoạt, cả đại sảnh nháy mắt yên tĩnh.
Tử Thất Thất kinh ngạc trừng lớn hai mắt, gần gũi nhìn hai mắt Mặc Tử Hàn, mặt cô càng ngày càng đỏ, mà hai tay cũng không ngừng giãy dụa, nhưng hoàn toàn bị anh chế phục, cuối cùng cũng chỉ có thể tùy ý anh hôn, càng ngày càng sâu, càng ngày càng đậm, càng ngày càng nóng...
Nụ hôn thật nồng nàn, giống như anh nói anh có bao nhiêu thích cô. Nhưng... Hết thảy cũng chỉ là hư tình giả ý...
Cô đã nhận rõ thực tế.
Quên đi, đàn ông.... Căn bản là không đáng tin tưởng.
Đột nhiên, cô buông lỏng tất cả sức lực, không giãy dụa nữa, không hề phản kháng, tùy ý anh không ngừng hôn, tùy ý anh không ngừng cướp đoạt, hút lấy ngọt ngào của cô, hút lấy hô hấp của cô, thật dài thật lâu bịt kín miệng cô, cùng cô hòa quyện...
Mười phút sau!
Mặc Tử Hàn ý do vị tẫn rời đi môi cô, nhìn hai gò má cô ửng hồng, anh cuối cùng đem môi nhẹ nhàng hạ xuống trán cô.
Thích cô gái này....
Rất thích, rất thích, rất thích...
"Này, Thất Thất..." Anh bỗng nhiên nhẹ giọng kêu tên cô.
"Ừ?" Tử Thất Thất nhẹ nhàng lên tiếng, trái tim mơ hồ đau.
Mặc Tử Hàn dành ra một tay, nhẹ nhàng nắm cằm cô, để cô đối diện với mình, để mắt cô nhìn mình, sau đó dịu dàng hỏi, "Em.... Thích anh không?"
Tử Thất Thất khiếp sợ!
Tại sao anh đột nhiên hỏi như vậy?
Mặc Tử Hàn lẳng lặng đợi câu trả lời, anh muốn cô nói ra trước chữ thích này với anh, sau đó anh mới bằng lòng nói cho cô tâm tình của anh bây giờ.
Nói a... Nói đi... Nói em yêu thích anh... Nhanh một chút nói với anh đi...
Anh nhìn cô, mỉm cười, lẳng lặng chờ đợi.
Tử Thất Thất khiếp sợ, biểu tình từ từ trở nên bình tĩnh, hai mắt nhìn anh, cảm giác đau lòng càng thêm nồng đậm.
Tại sao muốn hỏi như vậy chứ? anh hỏi như vậy mục đích là gì?
Nếu cô trả lời đúng vậy, anh sẽ như thế nào?
Nếu cô trả lời không phải, anh sẽ lại như thế nào?
Không phải đã nói sẽ không lấy cô sao? Đây không phải đại biểu cho anh không thích cô sao? Nếu không có cảm giác mãnh liệt muốn lấy cô làm vợ, vậy thì.... Còn hỏi cái này làm gì?
"Em..." Cô chậm rãi mở ra đôi môi, chậm chạp phát ra âm thanh, sau đó lưỡng lự dừng lại.
"Ừ? Em muốn nói gì? Thích.... Hay là không thích?" Lời Mặc Tử Hàn êm ái nhưng nội tâm của anh đặc biệt lo lắng.
Nói nhanh một chút yêu thích anh.... Dùng miệng em nhanh một chút nói em yêu thích anh.... Nhanh lên... Nhanh lên... Mau hơn nữa...
"Em..." Tử Thất Thất lại một lần nữa lặp lại một chữ này, sau đó nhàn nhạt trả lời, "Em không biết!"